Doãn Lạc cảm thấy không biết phải làm sao nữa. Cậu cứ tưởng sau đêm đó, thái độ của Lâm Hiên ít nhiều gì cũng sẽ có chút thay đổi mới phải. Ít ra, cậu biết anh vẫn không đành lòng từ chối cậu, nếu không khi ấy anh sẽ không chạy đến quan tâm cậu ngay sau khi vừa làm xong việc vào rạng sáng như thế. Dựa vào điểm này, cậu cảm thấy mình có thể bắt đầu từ việc mềm mỏng hóa thái độ của anh.
Nhưng xem ra là cậu đã quá lạc quan rồi.
Doãn Lạc suy tư cả ngày trời mà không nghĩ ra đối sách nào, nhưng lại không muốn để Lâm Hiên trốn tránh mình nữa. Cậu không phải một người giỏi đợi chờ, nếu người đó không chịu tới tìm cậu, vậy cậu đành phải chủ động hơn.
Cậu sẽ không chuẩn bị gì đã đi như lần đầu tiên, cậu suy nghĩ xem nên dùng cách mở đầu chủ đề như thế nào.
Tan làm xong, cậu không về nhà ngay mà đi về phía tầng quản lý. Sau khi lên văn phòng ở tầng ba, đồng nghiệp của anh, cũng chính là người Alpha đã từng nói với Lâm Hiên là sẽ theo đuổi Doãn Lạc bảo rằng: “Hôm nay cậu ta đã ra ngoài rồi, có lẽ tối nay sẽ không về.”
Doãn Lạc không ngờ là đã đi mất công, trên mặt cậu lộ vẻ thất vọng rõ rệt.
Đồng nghiệp nở nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp nhất: “Có chuyện gì cần tôi giúp không?”
Doãn Lạc lắc đầu.
“Vậy có muốn cùng tôi…”
Doãn Lạc chưa nghe anh ta nói hết lời đã quay đầu rời đi.
Đồng nghiệp nọ mới nói được một nửa nên hơi xấu hổ. Anh ta giả vờ hắng giọng như không hề chi, cầm tách trà trên bàn lên để uống.
Những người khác thì đang ngồi cười bên cạnh. Còn có người khi đi ngang qua chỗ anh ta còn trêu chọc: “Thôi xong, trong lòng người ta chỉ có Lâm Hiên, nhìn ông chướng mắt.”
Đồng nghiệp nọ hùng hổ đáp trả mấy câu, đại ý là bảo người ta cút đi, Lâm Hiên thì có gì tốt, rõ là vẻ ngoài của ông đây cũng tốt lắm mà, vân vân và mây mây.
Đám người ấy chọc ghẹo nhau trong văn phòng, còn Lâm Hiên thì đang đứng ở ban công bên ngoài hóng gió. Anh đã đánh tiếng với bảo vệ đại sảnh tầng một, chỉ cần trông thấy Doãn Lạc đến thì phải thông báo cho anh ngay.
Anh thừa biết đây không phải là phương pháp tốt nhất, nhưng có thể hao mòn ý chí của con người nhất. Một thời gian nữa, chắc hẳn cậu Omega ấy sẽ bỏ cuộc thôi.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư trôi qua, Doãn Lạc vẫn không gặp được Lâm Hiên. Cậu biết người đó đang thật sự cố ý trốn tránh cậu nên không khỏi thấy giận hờn. Khi cậu đến đại sảnh tầng dưới còn trừng mắt với bảo vệ.
Cậu cũng không ngu, cậu thừa biết công việc của Lâm Hiên vừa nhiều vừa nhọc nhằn, lần nào cũng có thể vừa khéo tránh cậu thì tám phần là do người này mật báo cho.
Bảo vệ hơi đồng tình cho cậu Omega nọ, dời mắt đi với vẻ chột dạ, nhưng ngẫm lại mình làm công ăn lương cũng chẳng sai gì cả, bèn huýt sáo, giả bộ như không phát hiện ra cậu.
Doãn Lạc tức muốn chết, nhưng không biết phải làm thế nào.
Ngày hôm sau, Doãn Lạc đã học một cách thông minh hơn. Cậu thừa dịp bảo vệ đi vệ sinh thì lén đi qua cổng chính. Nhưng muốn lên tầng ba, cho dù là đi thang máy, thang cuốn hay thang bộ thì đều phải đi qua nhà vệ sinh, mà rất không khéo là khi Doãn Lạc đang định đi lên thang bộ thì bảo vệ vừa ra khỏi nhà vệ sinh.
Doãn Lạc bị phát hiện, cậu cũng hết cách, dứt khoát chạy thẳng nhanh lên tầng ba. Cậu không tin hôm nay không chặn được Lâm Hiên lại!
Bảo vệ nhìn dáng vẻ hùng hổ của cậu, sợ cậu Omega này sẽ gây chuyện bèn gọi cho Lâm Hiên.
Vừa lúc này Lâm Hiên phải về văn phòng, khi nhận được điện thoại từ bảo vệ, anh đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy trên thang bộ. Cửa thang bộ của tầng ba đối diện với văn phòng của bọn họ, bốn phía không có gì để che chắn, chỉ có mỗi một cây cột. Lúc này Lâm Hiên đã không kịp trốn vào văn phòng nữa, anh đành phải trốn sau cây cột, định đợi Doãn Lạc đi ngang qua chỗ này thì chạy về phía ngược lại.
Nhưng Doãn Lạc vẫn chưa chạy đến gần thì anh đã ngửi được một mùi hương phát tán trong không khí.
Lâm Hiên hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại. Mãi đến khi Doãn Lạc đi ngang qua anh, anh mới xác nhận được rằng đó chính là mùi tỏa ra từ cậu Omega ấy.
Doãn Lạc đột nhiên bị một người tóm lấy tay từ phía sau, bị kéo vào một góc. Cậu quay đầu lại nhìn, ủa đó không phải là Lâm Hiên đã lâu không gặp đấy ư?
Doãn Lạc vẫn chưa kịp chất vấn “Tại sao mấy ngày nay anh cứ trốn tránh em?” thì Lâm Hiên đã quát cậu: “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Doãn Lạc chưa từng thấy dáng vẻ Lâm Hiên tức giận bao giờ nên đứng đờ ra đó. Cậu chắc chắn mấy ngày nay mình không phạm phải lỗi lầm nào cả nên không biết chuyện đối phương nhắc đến là sao, “Chuyện gì cơ?”
Lâm Hiên bị cậu hỏi lại mà bật cười vì tức, “Tại sao chưa tiêm thuốc ức chế đã chạy loạn bên ngoài rồi?”
Bởi nguyên do thể chất của mình nên mỗi ngày Doãn Lạc đều phải tiêm thuốc ức chế đúng lúc. Từ khi trưởng thành đến nay, cậu chưa từng lỡ một lần tiêm nào, hôm nay cũng không ngoại lệ. Mà tình huống khiến thuốc ức chế bị mất hiệu lực thông thường chỉ có một loại. Nhưng vào giờ khắc này đây, điều cậu để ý không phải tình huống đó, mà lại là… “Anh ngửi thấy được?”
Lâm Hiên không chú ý đến sự mừng rỡ trong giọng nói của cậu, mà vẫn tiếp tục thấp giọng mắng: “Kỳ phát tình của cậu sắp đến rồi, vậy mà cậu không biết ư?”
Đương nhiên nếu Doãn Lạc biết được quy luật kỳ phát tình của mình thì lần trước sẽ không suýt chút nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Bởi vì kỳ phát tình của cậu lúc nào cũng đến hết sức đột ngột mà không hề có dấu hiệu báo trước nên mới khiến hai người cha của mình đau đầu đến vậy. Song, đó giờ cậu chưa từng nghĩ, rằng trên thế giới này sẽ thật sự có một người nhận ra tình trạng của cơ thể cậu. Hơn nữa, người đó còn là Lâm Hiên.
Suốt quãng thời gian cậu vừa mới trưởng thành ấy, cậu đã từng bởi vì kỳ phát tình mà cực kỳ ghét thân phận Omega của mình. Khi đó, để dỗ dành cậu mà ba cậu đã bịa ra một lời nói dối là “Trên đời này có một Alpha thuộc về riêng mình con”. Cậu biết chuyện này không phải sự thật, nhưng nghe thì lãng mạn thật đấy, và cậu không hề muốn người ba vẫn luôn yêu thương cậu phải lo lắng. Cho nên cậu thử quen dần với một cơ thể như vậy, bởi vì cậu tin tưởng rằng Omega không phải kẻ yếu hèn, ba cậu có thể làm được thì cậu cũng có thể.
Doãn Lạc nhìn Lâm Hiên, kích động đến mức quả thật không biết nên nói gì mới phải. Song, Lâm Hiên lại không biết những suy tư trong lòng cậu, cầm chặt lấy tay cậu.
Doãn Lạc đau đến độ hoàn hồn lại. Cậu thấy người Alpha này đang đợi cậu giải thích, “Thể chất của em có hơi đặc biệt, cho nên kỳ phát tình không theo một quy luật nào… Em…”
Lâm Hiên chưa đợi cậu nói xong đã kéo cậu xuống tầng, “Đi lấy thuốc ức chế dùng cho kỳ phát tình với tôi cái đã.”
Doãn Lạc mở miệng đáp: “Loại bình thường không có hiệu quả.”
Lâm Hiên nhíu mày nhìn cậu, “Vậy chỗ nào có thuốc?”
“Em có đưa theo, để trong túi.”
Lâm Hiên không nói thừa thêm câu nào nữa: “Tôi đi lấy với cậu.”
Doãn Lạc nhìn anh vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay mình thì khá là vui mừng. Khi đi xuống đại sảnh tầng một, cậu còn cố ý mỉm cười với bảo vệ.
Bảo vệ lắc đầu thở dài, có lẽ ý bảo là, thanh niên các cậu ấy à, tôi thật sự không hiểu được đâu.
Trung tâm tình nguyện viên cách nơi này không tính là gần, đi bộ cũng phải mất mười lăm phút. Lâm Hiên chỉ cảm thấy tâm trạng anh đang rối bời, bởi vì anh phát hiện ra mấy ngày nay, ngày nào cậu cũng đi bộ như vậy, nhưng lại đi mất công. Anh đột nhiên ý thức được rằng phải chăng anh đã quá tàn nhẫn với cậu rồi? Nếu không phải bởi vì lần này anh không kịp né tránh Doãn Lạc thì thật sự không thể tin được tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tuy chế độ an ninh ở bệnh viện luôn rất tốt, nhưng anh vẫn không dám đảm bảo phạm vi dưới quyền quản lý của mình chắc chắn sẽ an toàn.
Song, hiển nhiên là anh đã đánh giá thấp thể chất đặc biệt của Doãn Lạc. Mới đi được nửa đường, anh phát hiện người phía sau đột nhiên gục xuống. Lâm Hiên vội vàng đỡ cậu nên cậu mới không bị ngã xuống đất.
Không biết có phải là vì liên quan đến việc vừa rồi chạy quá nhanh nên đã thúc đẩy tuần hoàn máu hay không mà kỳ phát tình đã bắt đầu. Cậu khó chịu, chảy mồ hôi ròng ròng, lắc đầu nói: “Không kịp… Không kịp nữa rồi…”
Lâm Hiên nhận thấy chất dẫn dụ của cậu đã nồng hơn trong nháy mắt, người xung quanh đã bắt đầu có phản ứng với mùi hương này, đang tìm kiếm quanh đó.
Đúng là không còn kịp nữa rồi.
Lâm Hiên quyết định cởi áo khoác ra ngay rồi phủ lên người Doãn Lạc. Anh ôm nửa lấy cậu, xông vào tòa nhà gần nhất. Đó là tòa nhà trưng bày đồ kỷ niệm của bệnh viện, bên trong bày những nghiên cứu học thuật công khai với bên ngoài những năm gần đây, bình thường thì không có ai đi qua.
Anh vào bừa một phòng họp, đặt Doãn Lạc lên sofa rồi lập tức đóng cửa sổ, khóa trái cửa lại. Tuy bệnh viện cũng là nơi công cộng, không kín kẽ cho lắm nhưng tạm thời ngăn mùi phát tán ra ngoài vẫn được. Song, càng lâu dài thì càng không giấu diếm nổi.
Trong môi trường không khí không được lưu thông, mùi hương ấy càng tỏa ra ngọt ngào hơn nữa. Đó là thứ mùi tuyệt vời nhất anh đã từng ngửi, làm say lòng người như vị rượu ngon vậy. Có một chớp mắt nọ, Lâm Hiên đã rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, khi ấy anh mới phát hiện ra, anh cũng là một Alpha, chính anh mới là người nguy hiểm nhất.
Không phải là anh chưa từng gặp Omega trong thời kỳ phát tình ở bệnh viện. Lúc ấy anh đã xử lý rất tốt, chẳng qua bây giờ đối tượng đã khác nên khiến anh có hơi luống cuống. Bởi chuyện đang xảy ra với Doãn Lạc vào thời khắc này cứ khiến anh liên tưởng đến chuyện của bạn trai cũ.
Anh không muốn để bi kịch đó tái diễn nữa.
Anh biết hiện giờ phải làm gì mới ổn thỏa. Tốt nhất là anh nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, gọi điện thoại bảo người ta đi lấy thuốc ức chế của Omega qua, sau đó đứng canh giữ ở bên ngoài, đợi bác sĩ đến. Anh đưa lưng về phía Doãn Lạc, áp chế dã thú trong nội tâm của mình, cất bước với vẻ thong thả và kiên định, đi ra cửa với vẻ gian nan.
Anh thừa biết rằng chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này là mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nhưng ngay khi anh nắm lấy tay nắm cửa, giọng nói cầu xin của Doãn Lạc đã truyền tới từ phía sau lưng, “Đừng đi… Lâm Hiên, đừng đi…”
Hình như là vì định ngăn cản Lâm Hiên rời đi nên cậu đứng dậy không vững, ngã xuống sofa.
Lâm Hiên không dám quay đầu lại. Anh lo rằng chỉ cần anh quay đầu lại một cái thôi là sẽ không thể đi được nữa. Nhưng hiển nhiên anh vẫn do dự, bởi vì anh vẫn lo rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh rời khỏi phòng họp sẽ có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra.
Nói cho cùng thì anh vẫn không thể để Doãn Lạc rời khỏi tầm mắt của mình được, một giây cũng không được. Anh đã không thể phân biệt nổi ý muốn bảo vệ này rốt cuộc là xuất phát từ bản năng hay là từ một thứ tình cảm khác.
Doãn Lạc đã bất chấp hết cả.
Cả người cậu nóng lên, khó chịu đến mức muốn chết quách cho xong. Hiện giờ cậu mới biết kỳ phát tình chân chính khó khăn đến nhường ấy, dù bây giờ có dùng thuốc cũng không kịp nữa rồi.
Cậu ấn tay lên cổ mình, mở vòng cổ phòng cắn ra.
Trước đây cậu chưa từng khát vọng bất cứ ai, cho nên dù có bị giày vò cũng chỉ kiềm nén. Nhưng giờ đây cậu đã hiểu được cảm giác thích một người, chỉ riêng việc ngửi thấy mùi của người Alpha đó thôi đã khiến cậu không chịu nổi nữa.
Khi Lâm Hiên nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất, anh vẫn khó nén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng. Dù không quay đầu lại nhìn thì anh cũng biết đó là vòng cổ Doãn Lạc vẫn luôn đeo.
Hành động như vậy đối với một Alpha, là đã tương đương với một sự ám chỉ rõ ràng.
Lâm Hiên vẫn không hề ngoảnh đầu lại. Anh nắm chặt tay nắm cửa, không động đậy gì, nhưng anh vẫn cảm giác được cậu Omega nọ đang lảo đảo bước về phía anh, ôm lấy anh như ôm lấy cọng rơm cứu mạng.
“Xin anh… Hãy đánh dấu em đi…”