+ Ủa bác gọi cháu có chuyện gì vậy
+ Cậu chủ bị sao vậy cả ngày cứ thất thần không chú ý gì hết
+ Bác Xuân Mai, cháu có thể hỏi bac 1 chút được không
+ Chắc cậu chủ muốn hỏi chuyện về con gái đúng không?
+ Sao bác biết, bác có thể đọc được suy nghĩ của cháu à
+ Cậu chủ, tuổi của cậu đến lúc biết yêu rồi. Hồi trước cậu chủ có bạn gái rất dễ dàng chẳng cần phải suy nghĩ đúng không
-Khi nghe bác Xuân Mai nói anh chàng tỏ ra ngây ngốc liền chối lia lịa
+ Đâu có con chỉ xem cô ấy là bạn thôi chỉ tại cô ấy làm con tốn rất nhiều tâm tư hơn bạn khác
+ Bởi vì cậu có được tình cảm quá dễ nên cậu không biết trân trọng
+ Bác à, cháu thật không hiểu tại sao 1 người con gái lúc trước rất nóng tính, hoạt bát tại sao bây giờ trở thành 1 cô gái lạnh lùng không thể đến gần được
+ Theo tôi thấy thì cô gái này chắc hẳn rất cứng rắn với cậu. Vậy còn với người khác?
+ Cô ấy với người khác rất nhiệt tình vui vẻ
+ Có lẽ cô ấy đang cố xây 1 bức tường rất lớn tạo khoảng cách với cậu
+ Tại sao lại như vậy con đâu có làm gì đâu?
+ Vấn đề hình như cô gái này đang trốn tránh điều gì đó liên quan đến cậu hoặc có thể sợ cậu chủ làm tổn thương cô ấy
+ Bác Xuân Mai nếu bác là con bác sẽ làm sao?
+ Nếu là bác. bác sẽ từ từ từng bước tạo mối quan hệ bạn bè đã phải châm chút kĩ tránh làm chuyện cô gái đó không thích
+ Vậy con hiểu rồi cám ơn bác
-Sau khi nói chuyện với bác Xuân Mai xong. anh chàng quyết định bắt đầu lại từ đầu. Nhưng anh chàng dột nhiên nghĩ tại sao mình phải quan tâm đến Lưu Nguyệt nhiều như vậy từ đó đến nay anh chàng chưa từng gặp vấn đề này. Sáng hôm sau đến trường, Lưu Nguyệt thấy Bạch Lương đang lau bản, cô nàng ra vẻ không nhìn thấy ngồi vào chỗ của mình lấy bài ra ôn lại. Bạch Lương nhìn Lưu Nguyệt chăn chú vào cuốn sách tiến đến gần để bắt chuyện
+ Lưu Nguyệt có phải bạn còn liên lạc với Dương Cẩm Hà không?
+ Đúng vậy, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này
+ Hôm trước mình có gặp Cẩm Hà, mình định chủ nhật này hẹn hết các bạn ra để họp lớp
+ Theo mình thì chủ nhật tuần này hơi gần chắc tuần sau mới được cũng chưa biết có bào nhiêu bạn đi dược
+ Vậy phiền bạn hẹn mọi người được không?
+ Được chứ dù sao mình cũng rất nhớ mọi người cứ để đó mình sẽ lo.
+ Lưu Nguyệt, mình nghỉ chuyện này hơi vô lý nhưng mình muốn nói là....
+ Hử?
+ Mình thấy chúng ta kết bạn lại từ đầu được không?
- Lưu Nguyệt ngạc nhiên hay mắt tròn xoe nhìn Bạch Lương. Không biết trả lời như thế nào
+ Chẳng phải bây giờ vẫn là bạn sao
+ Không, như thế này không phải là bạn bè thực sự. Mình muốn Lưu Nguyệt trở thành 1 người bạn thực sự
+ Bạch Lương bạn.......
+ Đồng ý nhé
-Lưu Nguyệt nhìn ánh mắt lấp lánh mong đợi của Bạch Lương không thể từ chối
+ Được rồi vậy làm lại từ đầu nhưng mong Bạch Lương đừng làm mình phân tâm trong lúc học là được
+ Ok!
-Kể từ đó Lưu Nguyệt bớt lạnh lùng với Bạch Lương nhưng anh chàng vẫn cảm nhận được khoảng cách của Lưu Nguyệt. Anh chàng bay giờ không hy vọng nhiều chỉ biết bước nào hay bước đó. Lưu Nguyệt rất vui vì được làm bạn với Bạch Lương nhưng cô nàng cảm thấy khá lo lắng. Cô nàng lúc đầu tuy cười với mọi người nhưng nếu nhìn kĩ đó chỉ là nụ cười nghề nghiệp không phải nụ cười thật lòng của nàng. Bây giờ Lưu Nguyệt đồng ý làm bạn với Bạch Lương có phải anh chàng tạo thêm hy vọng không hay là chỉ 1 lúc thoáng qua rồi lại lụi tàn như trước kia. Lưu Nguyệt không dám nghĩ đến cứ nghĩ chỉ làm bạn bình thường thôi.