Thuyền phó mặt bạch tuộc dùng tiếng phổ thông nói từng chữ rõ ràng mạch lạc: "Chào mừng quý khách đã đến Du Thuyền Tận Thế. Mời quý khách lên thuyền và chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ."
Mạc Tiểu Nghiêu phân vân giữa việc đặt câu hỏi và nỗi sợ hãi người lạ, cuối cùng cô cũng bước lên tàu dưới sự giám sát im lặng của đồng chí bạch tuộc. Chắc chắn họ sẽ ổn thôi, dù sao thì cả ba người đều thắng cùng một lúc, không có lý do gì mà cô phải lên tàu một mình cả.
Cầu thang lên du thuyền làm bằng gỗ, nối bến tàu với du thuyền, con đường dưới chân cô hơi dốc xuống, dẫn đến tầng một của du thuyền. Mỗi lần Mạc Tiểu Nghiêu đi một bước, cô cảm giác cơ thể mình có gì đó khang khác, dù rằng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Đi được một nửa, Mạc Tiểu Nghiêu dừng lại, trầm tư nhìn xuống lòng bàn tay đang mở ra của mình, siết chặt nắm đấm, liên tục đập vào không trung trước mặt.
Cô ra đòn ngày càng nhanh hơn, so với sức lực như bông, chỉ biết khoa chân múa tay như hồi trước, trạng thái của cô hiện giờ giống như đã được luyện quyền anh từ rất lâu rồi vậy.
Thu lại nắm đấm, Mạc Tiểu Nghiêu lại tiếp tục thử vài cước, cô phát hiện mình có thể đá đến độ cao mà hồi trước cô có nằm mơ cũng không đạt được nổi. Với một người xương cốt cứng đơ không ép chân nổi như cô, đây thực sự chính là kỳ tích.
Có vẻ như sau khi trải qua phó bản thì tố chất cơ thể sẽ được cải thiện, nhưng chỉ khi đi lên từ cầu thang này thì mới được kích hoạt. Mạc Tiểu Nghiêu híp mắt, đột nhiên hơi hiểu ra vì sao mình lại xuất hiện ở bến tàu rồi. Chắc hẳn đây là lúc kết toán độc lập, mọi người đều có một không gian riêng để ngăn chặn việc nhìn trộm lẫn nhau.
Suy nghĩ cẩn thận, đường còn lại phía trước lại càng dễ đi, Mạc Tiểu Nghiêu thong dong bình tĩnh tiếp tục đi lên. Ngay vào lúc cô bước khỏi bậc thang cuối cùng để lên du thuyền, tố chất cơ thể của cô tăng mạnh một cách toàn diện, đồng thời trong đầu còn có thêm một đống tin tức.
Cô không vội sắp xếp đống trong đầu ngay, tại ném đi không được, mà lấy ra trước thanh thiên bạch nhật thì cũng không ổn. Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại, cầu thang lên du thuyền ở đằng sau đã biến mất, cửa khoang đang từ từ khép lại. Khi tàu di chuyển, bến tàu bị sương mù bao vây dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô lại quay lại thì thấy du thuyền vốn dĩ không có ai đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Đâu đâu cũng thấy thuyền viên là NPC ăn mặc sặc sỡ đủ loại.
Mọi người hỏi sao lại biết là NPC á? Vì có cái giao diện bạch tuộc chứ gì nữa!
Mạc Tiểu Nghiêu còn chưa kịp nhìn kỹ nơi này đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình. Theo tiếng gọi, trong lòng cô không hiểu sao lại bình tĩnh lại.
Là Nhạc Âm và Khương Yển, hai người đứng chung một chỗ vẫy tay chào cô.
Cô vô thức nhoẻn miệng cười, Mạc Tiểu Nghiêu chạy về phía họ trong khi lê chân trên đôi dép lê không vừa vặn của mình.
"Chậm thế." Khương Yển ghét bỏ nói, nhưng từ biểu cảm có thể thấy anh không thấy như vậy. Chắc hẳn anh cũng thấy rất vui khi bọn họ vẫn an toàn gặp lại nhau.
Mạc Tiểu Nghiêu thẳng thắn thừa nhận: "Ừm, tôi đã thử nghiệm một vài thứ trên đường tới đây."
Nhạc Âm rất phấn khích, cảm giác khó chịu do nôn mửa vừa rồi đã biến mất, anh phấn khích như một con khỉ vàng có nguyên một nải chuối.
"Em Tiểu Nghiêu, để tôi nói cho cô biết, tôi được đến... Ái! Tại sao cô lại giẫm vào chân tôi!"
Mạc Tiểu Nghiêu yên lặng thu chân lại, nghiêm túc nhìn Nhạc Âm: "Đừng nói ở đây, mà tốt nhất là đừng có nói cái gì cả. Nơi này khác với thế giới trước của chúng ta, không phải cứ có bí mật gì là phải tâm sự với bạn như vậy."
Nhạc Âm sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý của Mạc Tiểu Nghiêu, nhưng Khương Yển đã vỗ vai anh ta và nghiêm túc nói: "Lên làm bữa nhẹ đi anh bạn."
"Không phải, tôi bảo..."
Không chờ Nhạc Âm nói xong, có 5 NPC ăn mặc sặc sỡ tiến đến, đứng đầu là một tên đàn ông trung niên, giao diện trông rất ổn. Dù sao thì ông ta không có trọc nửa đầu, không có bụng bia, mặt mũi trông cũng không dầu mỡ.
Phía sau ông ta có 3 nam 1 nữ, trông ngoại hình đại trà, là cái loại mà thả vào đám đông thì không có ai thèm để ý ấy. Mà chính ra bốn người này ăn mặc tương đối cùng style, hơi giống với quần áo công sở những cũng không có gì nổi bật, vào bất kỳ công ty bất động sản nào cũng có thể bắt gặp rất nhiều.
"Ba người đều là người mới tới phải không?" Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại, đó là loại khoảng cách không khiến đối phương cảm thấy bị chèn ép, cũng không cảm thấy quá xa lạ. Có thể thấy ông ta chính là một tay đàm phán già đời, lơ là một cái là họ vào tròng ngay, "Tôi họ Tô, Tô Vạn Phúc, lên thuyền sớm hơn mọi người vài ngày. Nếu không phiền, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người đến sảnh để gặp những người bạn cùng thuyền nhé?"
Nhạc Âm quay qua nhìn Khương Yển theo trực giác, Khương Yển vẫn còn đang độc thoại nội tâm nên chưa trả lời, còn Mạc Tiểu Nghiêu... Mạc Tiểu Nghiêu mắc chứng sợ người lạ, từ chối nói chuyện.
Tô Vạn Phúc nhìn lướt quá, kết luận trong ba người thì Khương Yển chính là sếp, thế là lại tiếp tục mời mọc anh: "Ngoài trừ mọi người, trên thuyền còn có 1953 người nữa. Chỉ tiêu của thuyền này là 2000 người, nhưng không ai biết thuyền viên mới bao giờ mới đến nên khi không có việc gì thì mọi người sẽ tụ lại trao đổi thông tin, hay ba người đến xem thử xem sao?"
Lúc này đây, Khương Yển nở một nụ cười nhạt, gật đầu với Tô Vạn Phúc: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Khương Yển. Mời ông Tô dẫn đường cho chúng tôi."
Anh không có ý định giới thiệu Nhạc Âm và Mạc Tiểu Nghiêu, vậy nên Tô Vạn Phúc cũng không định hỏi. Hẳn là ông ta coi hai người như đám tùy tùng đằng sau mình, không quan trọng mấy.
Đám đệ không xứng có tên sao? Ờ trong mắt người nào đấy thì đúng vậy.
Bây giờ có người làm công việc trò chuyện tán gẫu, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không thể đi nhanh bằng đôi dép đó, vì vậy cô ấy muốn trả lại cho Nhạc Âm, có khi đi chân trần còn thoải mái hơn ấy chứ.
Nhạc Âm gãi đầu, cho rằng Mạc Tiểu Nghiêu đang khách sáo với mình: "Không cần đâu, cô cứ đi đi, tôi không lạnh đâu mà. Cô xem, dưới sàn trải thảm rất ấm áp."
Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ bỏ hai chân ra khỏi dép lê, bước lên tấm thảm mềm mại và ấm áp, rất nghiêm túc nói với Nhạc Âm: "Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, giày của anh rất lớn mà chân tôi thì nhỏ, tôi không đi còn hơn."
"Ôi chao." Nhạc Âm chợt hiểu ra, đi dép vào trong sự ngượng ngùng. Sau đó, anh ta cảm giác tay của mình bị Mạc Tiểu Nghiêu đụng vào, lúc ngẩng đầu lên thì nhận được một tiếng cảm ơn chân thành.
"Cảm ơn." Mạc Tiểu Nghiêu thật sự cảm ơn Nhạc Âm. Thời buổi này người tốt như anh ta cũng chẳng có nhiều, đây chính là chủng loại quý hiếm cần được bảo vệ. Vì vậy nên Mạc Tiểu Nghiêu mới ngăn anh ta thốt ra lời vừa rồi, dù điều đó có lợi cho cô.
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, Tiểu Nghiêu, cô khách khí quá." Nhạc Âm khá xấu hổ, ngó trái ngó phải: "Nhìn kĩ mới thấy, nơi này trang trí cũng ra gì đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu:...Trừ đồ trang trí có thẩm mĩ trong đại sảnh là để dành cho xếp hàng lên xuống thuyền, còn lại đều là buồng lái, ra gì ở đoạn nào vậy?
Khổ thân Nhạc Âm, lần đầu tiên trong đời đi du thuyền thì gặp đúng cái Du Thuyền Tận Thế. Nhưng vì bản thân anh ta không thấy như vậy, Với tư cách là người ngoài cuộc, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ nhìn chứ không huỵch toẹt ra.
Nhân sinh gian nan có một số chuyện đừng vạch trần, là phẩm chất nên có của tất cả những người còn sống sót.
Du thuyền bố trí không quá phức tạp, hẳn cũng không định để hành khách vác hành lý đi trong mê cung đâu. Vì vậy, rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Tô Vạn Phúc, bọn họ đã thuận lợi đến thang máy và đi thẳng đến rạp hát ở sảnh tầng ba có thể chứa 2000 người cùng lúc.
"Con tàu du lịch này tương tự như một con tàu du lịch bình thường. Trên tầng ba có nơi tổ chức các hoạt động, cửa hàng miễn thuế, nhà ăn, phòng tập thể dục,... Sau khi trở về phòng, mọi người sẽ tìm thấy một tập tài liệu quảng cáo. Tất cả chỉ là giới thiệu về cơ sở vật chất trên du thuyền nên tôi sẽ không nói nhiều."
Lần đầu tiên Mạc Tiểu Nghiêu bước vào nhà hát, cô đã bị thu hút bởi hải đồ khổng lồ treo trên rèm sân khấu. Cô phớt lờ Tô Vạn Phúc đang lải nhải và đi thẳng đến, đứng cách hải đồ khoảng 3 mét, cô dừng lại rồi hơi ngửa đầu lên nhìn kỹ.
Toàn bộ hải đồ dài khoảng 10 mét, rộng 8 mét, phần lớn lãnh thổ đều bị sương mù quen thuộc bao phủ, rất khó nhìn thấy trong đó có cái gì. Góc dưới bên trái và góc trên bên phải của nó là những nơi duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng trên biểu đồ.
Có một chấm đỏ ở góc trên bên phải, bên cạnh được đánh dấu là "Elysium", trông giống như điểm kết thúc hành trình của Du Thuyền Tận Thế.
Ở góc dưới bên trái là điểm bắt đầu của cuộc hành trình, một dấu chấm được đánh dấu là "Trái đất" đã biến mất và biến thành màu đen tượng trưng cho quá khứ.
Đằng sau trái đất, có một chấm đỏ ghi "Trạm tiếp tế", ngoài ra có thêm hai "Trạm tiếp tế" được liệt kê ở phía sau với cùng khoảng cách. Và phía sau ba "Trạm tiếp tế", có một hình vuông màu đỏ với dòng chữ "Trạm tham quan", trông rất khác người.
Giữa "Trái đất" và "Trạm tiếp tế" đầu tiên, có một hình ảnh thu nhỏ của Du Thuyền Tận Thế đang lắc lư trên biểu đồ và một quỹ đạo màu xám bao gồm các đoạn thẳng được kéo ra ở nơi nó đi qua, dường như đang lái đến "Trạm tiếp tế" đầu tiên.
Ở đây Tô Vạn Phúc đã nói về hải đồ này: "...Con tàu được điều khiển bằng cách vào các màn chơi, chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ? Nghe nói vào đấy dễ chết lắm, không vào thì tốt hơn. Tên của điểm cuối nghe có vẻ tốt đấy, nhưng ai biết chúng ta sẽ mất bao lâu để đến đó? Hải đồ bị sương mù bao phủ, không xua tan được nên tốt nhất là ở trên thuyền. Có thức ăn và đồ uống miễn phí, đủ cho chúng ta sống hết phần đời còn lại."
Khương Yển nhìn nhìn hải đồ, bình tĩnh hỏi Tô Vạn Phúc: "Điều ông nói là ý tưởng của mọi người sao?"
"Đúng vậy, mọi người đã tính rồi, thà an no chờ chết trên thuyền còn hơn chết mất xác trong màn chơi." Tô Vãn Phù quay đầu chỉ chỉ rạp hát bên ngoài, "Trên thuyền này có bốn nhà ăn, ngoại trừ nhà hàng cao cấp nhất không được vào ra, những món còn lại có thể ăn thỏa thích. Chúng tôi đã ăn ở đây được 5 ngày, từ 1.500 người đầu tiên đến hơn 1.900 người như hiện tại, chúng tôi chưa thấy thiếu thức ăn bao giờ cả."
Khương Yển chỉ mỉm cười mà không trả lời, bây giờ không thiếu chắc gì sau này vẫn sẽ không thiếu? Các "Trạm tiếp tế" trên hải đồ là gì? Đẻ ra cho đẹp chắc?
Nhưng anh sẽ không nói ra bởi có người chính là như vậy, lúc sự thật không vả bôm bốp vào mặt mà không thấy liên quan đến lợi ích sinh tồn của bản thân, người ta sẽ tình nguyện mù quáng.
Vì anh ấy không thể nhận được bất cứ điều gì hữu ích từ họ, Khương Yển muốn nói lời tạm biệt. Từng là một bệnh nhân mắc bệnh nan y, từng phút từng giây đều rất quý giá.
Tuy rằng thân thể đã khôi phục, lại khỏe mạnh như xưa, anh còn có rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng anh không muốn lãng phí cho loại người chỉ biết sống cuộc sống nhàm chán này.