Đúng là mấy năm nay nàng học được khá nhiều thuật pháp, nhưng đấu pháp hàng yêu trừ ma chân chính thì nàng lại chưa từng dùng đến bao giờ, có thể nói là kinh nghiệm ít ỏi đến đáng thương.
Nàng vẫn hay tự hỏi, không biết có phải do sư phụ đã ở trấn Khuyết Khâu tọa trấn nhiều năm, cho nên trong trấn mấy năm này đều yên bình hay không, bởi gần như từ lúc sư phụ đi xa thì vẫn chẳng có tên yêu quái tà mị nào dám làm chuyện lén lút hại người. Thỉnh thoảng vẫn có một số tiểu yêu xuất hiện, nhưng bọn chúng cũng chẳng phải đối thủ của Viên Hương Nhi, cho nên nếu bọn chúng không trở thành đồng bọn cùng chơi đùa với nàng thì cũng sẽ trở thành đối tượng để nàng trêu chọc bắt nạt.
Viên Hương Nhi tìm đọc không ít tài liệu, cuối cùng cũng biết được chuyện kết khế ước tông đồ với đám yêu quái này thực ra có rất nhiều nguy hiểm.
Ví như lúc này, nàng đang đọc cuốn "Động Huyền bí yếu", trong đó có nhắc tới rất nhiều yêu sẽ phản kháng mãnh liệt lúc lập khế ước, do đó thi thuật giả (1) phải dùng pháp lực để trấn áp bọn chúng. Nếu công lực của thi thuật giả không đủ thâm hậu, không thể làm cho yêu ma cam tâm tình nguyện khuất phục, thì có khả năng tới thời điểm mấu chốt, bọn chúng sẽ chấp nhận cá chết lưới rách (2) mà phản kháng, vì thế thi thuật giả sẽ bị thuật pháp phản phệ lại chính mình, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng. Cho nên hầu hết pháp sư cao tay thà vây đánh cho yêu ma bị thương nặng, lại bày pháp trận để giam cầm bọn chúng rồi mới kết khế ước tông đồ, mục đích là để cho yêu ma tạm thời mất đi năng lực chiến đấu cùng phản kháng, tránh cho chuyện không may xảy ra.
(1) Thi thuật giả: Người sử dụng pháp thuật.
Muốn kết khế ước tông đồ thì phải đánh bọn chúng tới gần chết mới được hay sao? Viên Hương Nhi khép sách lại, thở dài.
Nàng nhớ tới lúc sư phụ còn ở nhà, các tông đồ của người từ to lớn lợi hại như Thiết Chi, Tê Cừ cho đến nho nhỏ như mấy đứa tiểu yêu, tất cả mọi người đều ở chung vô cùng hòa hợp, chẳng hề giống như dùng thuật pháp cưỡng chế, bức ép gì.
Có lẽ sư phụ có biện pháp thu nạp tông đồ không giống người khác chăng?
Sư phụ góp nhặt đủ loại sách vở ghi chép kiến thức từ các đại môn phái huyền học, lại có hằng hà sa số bản ghi chép các bí quyết thuật pháp, nhưng người lại không hề lưu lại kiến giải cùng kinh nghiệm của chính mình. Viên Hương Nhi cực kỳ hiểu rõ sư phụ nàng, Dư Dao tuy đạo pháp cao cường, nhưng trình độ văn học chữ viết cũng chỉ bằng nàng lúc tám tuổi mà thôi. Sư phụ chịu đọc mấy quyển văn tự tối nghĩa đó đã là tốt lắm rồi, nếu còn muốn người viết một quyển sách thì quả thật quá sức chịu đựng.
Viên Hương Nhi chất mấy vật linh tinh nhỏ vụn vào sọt mây.
Chuông Đế Linh, trận đồ (2), bùa chú, dao găm, thuốc trị thương khẩn cấp, ấm nước, điểm tâm, đồ ăn vặt.. A, hình như nàng mang hơi nhiều đồ vật không cần thiết rồi.
(2) Trận đồ: Bản đồ/ hình vẽ cách bày trận pháp
Lúc bảy tuổi nàng đã ở trấn Khuyết Khâu dưới chân núi Thiên Lang, cùng các bạn chơi đến thuộc làu ven đồi quanh núi nơi đây, nhưng trong đối với rừng sâu núi xa thì hoàn toàn lạ lẫm. Vì dù là thợ săn quanh năm suốt tháng đi săn thú kiếm sống cũng chỉ dám săn bắt ở vài dặm ngoài bìa rừng, không ai dám vào sâu bên trong, chứ đừng nói đến mấy đứa trẻ như nàng.
Toàn bộ núi Thiên Lang bao gồm hằng hà sa số những ngọn núi lớn nhỏ, cuồn cuộn vô biên, không biết chiếm hết bao nhiêu diện tích, trong rừng sâu hẻo lánh lại ít dấu chân người, nghe đồn nơi đó còn là lãnh địa của yêu ma, ở đó đã không phải nơi thuộc về nhân gian nữa.
Lúc này, Viên Hương Nhi phải một mình đi vào sâu trong núi, cho nên nàng không khỏi có chút lo sợ, khẩn trương.
Có điều, nàng đã tu tập nhiều năm như vậy rồi, cũng đến lúc phải thử xem sao. Nếu không thể đi được vào quá sâu thì trước hết có thể bắt về một ít mèo rừng chó hoang biến thành tiểu yêu tinh cũng được, chỉ cần có thể trông nhà giữ viện là được tốt rồi.
Bao phủ núi sâu là rừng rậm nguyên sinh, khắp nơi đều có cây cổ thụ chọc trời, cây tử đằng leo quanh quẩn, rêu mọc thành đám, nắng gắt giữa trưa cũng không chiếu lọt tới, vừa hỗn độn vừa tối tăm.
Viên Hương Nhi mặc áo ngắn vải thô cho tiện hoạt động, cầm gậy trúc xanh trong tay, dẫm lên lá khô phủ dày trên mặt đất, rẽ đám cỏ rậm rạp ra, bước từng bước về phía trước thăm dò xem xét.
Thường ngày, nàng rất ít khi thấy bóng dáng yêu ma quái quỷ đi lại trong thị trấn, nhưng ở nơi này thì chỗ nào cũng có. Trên cành lá, sau tảng đá rêu xanh.. thường sẽ ló ra mấy cái đầu nhỏ, bọn chúng tò mò nhìn Viên Hương Nhi như thấy dị loại (3) hiếm có trong rừng sâu.
(3) Dị loại: Loài động vật/ thực vật kỳ dị.
Viên Hương Nhi ngồi xổm xuống, lấy ra một khối bánh ngọt dụ dỗ một con thỏ tinh nho nhỏ đang ẩn nấp sau gốc cây đại thụ phía trước. Thỏ tinh chỉ cao tầm một thước (4), trên đầu có rũ một đôi tai màu hồng mềm như bông, nó vươn đôi tay nhỏ giấu dưới hai ống tay áo trắng như tuyết ra, muốn nhận miếng bánh của Viên Hương Nhi nhưng lại có vẻ chần chừ sợ hãi.
(4) Một thước: Một thước Trung Quốc dài khoảng 40cm.
"Đừng sợ, đây là ta cho ngươi, ngươi cầm lấy mà ăn." Viên Hương Nhi chìa bánh ra, lại cẩn thận hỏi: "Này, ngươi có nguyện làm tông đồ của ta hay không?"
Thỏ tinh thấy nàng mở miệng nói chuyện liền bị dọa sợ nhảy dựng, nhảy vút một cái vào trong bụi cỏ rồi biến mất không thấy bóng dáng.
"Haizz.. Ngay cả thỏ tinh cũng không dụ được!" Viên Hương Nhi thở dài, chọn một gốc cây thô to ngồi xuống, nhìn cái bánh bột ngô thơm ngào ngạt trong tay, đưa lên miệng tự gặm ăn.
Chẳng lẽ phải mang cà rốt đến mới được hay sao?
Nàng lục lại một chút vật phẩm mang theo. Thực ra trong nhà kho có rất nhiều pháp khí, nào là chuông Tam Thanh, ấn Ngọc Hoàng, thước Thiên Bồng, kính Bát Quái, tất cả đều bị tro bụi phủ dày. Nhưng Viên Hương Nhi chỉ mang theo một cái chuông Đế Linh để trừ tà cùng một con dao găm phòng thân Thất Tinh Đoản Kiếm và vài lá bùa chú tự tay vẽ.
Sư phụ Dư Dao dù trấn yêu hay đuổi quỷ cũng chỉ dùng bùa chú và chỉ quyết (5) là chủ yếu, không thích phụ thuộc và vật ngoài thân. Viên Hương Nhi cũng kế thừa luôn sở thích của sư phụ, hầu như chỉ chăm chỉ nghiên cứu đạo bùa pháp.
(5) Chỉ quyết: Dùng ngón tay để dẫn ra pháp thuật (đan, xen, xòe, nắm, lật, sấp.. mỗi tư thế, hình dạng của các ngón tay đều "hiệu lệnh" triệu tập một loại pháp lực khác nhau)
Bây giờ nàng đã không còn là cô nhóc con bảy năm trước, đã có thể chỉ không vẽ bùa thành thạo, không phải chỉ nói chơi. Nếu ban nãy nàng nhẫn tâm lấy ra Ngũ Lôi Phù triệu hoán sấm sét tới, thì cái loại con thỏ tinh nho nhỏ này cũng sẽ bị nướng chín trong nháy mắt. Nhưng nàng thấy bộ dáng lo lắng nhút nhát của nó thì lại luyến tiếc, cũng thầm nghĩ mà cười, nếu mang nó về làm tông đồ, có khi ngoài đáng yêu thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Viên Hương Nhi còn đang suy nghĩ thì một con khỉ lông vàng chạy vụt qua trước mặt nàng, đoạt mất cái sọt mây bên cạnh, trèo thoăn thoắt lên trên ngọn cây cao, lại còn thò chân múa tay quẫy quẫy về hướng Viên Hương Nhi, cái mặt nó vênh váo đắc ý vô cùng, tựa hồ muốn chế giễu nàng.
"Ha ha ha, lâu lắm rồi ta mới thấy có Nhân loại đi vào chỗ này, để ta xem ngươi mang cái gì vào đây hiếu kính gia gia ngươi a!"
Viên Hương Nhi giận giữ, khép hai tay lại làm một cái hình chỉ quyết "Bắt" (6), miệng quát lớn: "Xuống dưới!"
(6) Bắt: Nguyên văn là 扭 (Hán Việt: Nữu), nghĩa là xoay/ vặn/ bẻ tay, một nghĩa khác là túm/bắt/tóm. Ở ngữ cảnh này dịch là "Bắt", ý là chỉ quyết dùng để Bắt lấy Yêu Hầu.
Con khỉ lông vàng kia không đề phòng nàng còn có chiêu này, nó chỉ cảm thấy thân mình bỗng dưng bị một loại lực nào đó rất cường đại hút lên, thu chặt tứ chi, hai chi sau không thể bám được vào cành cây nữa, rơi thẳng xuống dưới đất, nó hốt hoảng hét lên.
Viên Hương Nhi giơ cánh tay trái lên đỡ cái sọt đang rơi từ trên không trung xuống, tay phải tung chỉ quyết "Tỉnh" (井) (7) để vây giữ Yêu Hầu (8) dưới mặt đất, lại lôi một lá bùa màu vàng ra. Lá bùa đón gió bay lên phần phật, trên mặt có phù văn màu đỏ son linh quang lưu chuyển, chỉ trong nháy mắt trên không trung đã vang lên từng tiếng sấm.
(7) Tỉnh: Nguyên văn là 井 (Hán Việt: Tỉnh), nghĩa là cái giếng nước, nghĩa khác là sao Tỉnh – một chòm sao trong thập nhị bát tú. Trong bài được hiểu theo ý nghĩa số hai, nghĩa là chỉ quyết này lấy bố trận chòm sao Tỉnh làm pháp quyết, có sức mạnh giam giữ yêu ma nằm im trên mặt đất.
(8) Yêu Hầu, Hầu Yêu: Con khỉ thành tinh
"Tha mạng! Đại tiên xin hãy tha mạng! Đừng đánh, đừng đánh." Con khỉ lông vàng kia cực kỳ nhạy bén, nó vừa thấy tình hình không tốt liền vội vàng chắp tay làm lễ, dập đầu xuống đất, mở miệng kêu góc xin được khoan thứ.
"Ngươi.. Ngươi có nguyện ý làm tông đồ của ta hay không? Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Viên Hương Nhi hỏi nó.
"Nguyện ý, nguyện ý, ai lại ngu ngốc không muốn đi theo đại tiên hưởng phúc, ta hoàn toàn nguyện ý."
Thần thái, cách nói năng ứng đối của con khỉ này giống người thường như đúc, lúc cầu xin lại còn có vẻ láu cá và lấy lòng, nhìn cực kỳ buồn cười.
Viên Hương Nhi nửa tin nửa ngờ, thu lại Ngũ Lôi Phù trên không trung. Nhưng không ngờ con Yêu Hầu này cũng không vô năng yếu ớt như nó vừa thể hiện, nó thấy người thu lại bùa chú, hấp lực (9) biến mất, nó liền nghiêng người tránh thoát được trói buộc của "Tỉnh" quyết, rồi trong nháy mắt liền nhảy vọt vào trong rừng sâu mà chạy trốn.
(9) Hấp lực: Lực hút
Nó lại còn vừa chạy trốn, vừa quay đầu lại nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hung ác muốn dọa nạt Viên Hương Nhi.
Viên đại tiểu thư thấy vậy liền nổi giận, cất bước đuổi theo, mắng; "Ta phải bắt ngươi, đánh ngươi gần chết rồi kết khế ước làm tông đồ, xem ra các bậc tiền bối nói không sai mà."
Nhưng dù sao thì rừng rậm cũng là thiên hạ của loài khỉ, huống chi đây lại còn là một con khỉ sống lâu năm đã thành tinh. Viên Hương Nhi đuổi theo bóng dáng con khỉ được một lúc thì mệt bở hơi tai, không thể không dừng chân nghỉ ngơi một chút.
Con thỏ thì quá nhát gan, con khỉ lại quá gian xảo. Rốt cuộc thì nên bắt dạng tiểu yêu tinh thế nào mới phù hợp đây?
Thực ra Viên Hương Nhi cũng hiểu nguyên nhân thất bại của mình là gì, nàng vẫn thiếu quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, cũng không quyết đoán, không đành lòng ra tay nặng nề.
Phải thay đổi tâm thế thôi, lát nữa nhìn đến con tiểu yêu nào, mặc kệ nó là chủng tộc gì, cũng phải đánh trọng thương trước đã, bắt về nhà rồi nói sau. Nàng âm thầm hạ quyết tâm.
Trong rừng sâu tối tăm rậm rạp có mấy tiếng vang nho nhỏ. Linh lực (10) của Viên Hương Nhi cực kỳ nhạy bén, nàng ngay lập tức phát hiện ra động tĩnh trong đó, liền lặng lẽ tách cành cây và bụi rậm mà đi tới gần.
(10) Linh lực: Năng lực thuộc về mặt tâm linh.
Nơi đó là một khỏa gốc cây đa cực kỳ to lớn, rễ lớn rễ bé đan xen với cỏ cao vòng vèo rậm rạp, ngay bên cạnh chùm rễ cây thô lớn ấy có một đống màu xám bạc.
Viên Hương Nhi cẩn thận đi tới, trong bụi cỏ có vài con đom đóm bay lên lơ lửng xung quanh, lốm đốm lập lòe, nhưng đống lông xám bạc nằm trên cỏ dày vẫn không hề nhúc nhích.
Viên Hương Nhi nhặt một nhánh cây gần đó, lật nhẹ nhàng nó lên, hóa ra là một con sói con chưa trưởng thành. Con sói nhỏ bị thương rất nặng, chân sau bị cắn nát, bụng bị rách một mảng, lông toàn thân dính máu loang lổ. Hương Viên Nhi biết thường thì dã thú chiến đấu trong rừng sẽ tìm cách cắn đứt cổ kẻ địch, cho nên mấy vết thương lớn lớn bé bé này của sói nhỏ khiến nàng không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao mà một con thú còn nhỏ như thế lại gặp phải cảnh bị một bầy đàn kẻ địch cùng xông lên công kích và tra tấn.
Có vẻ nó đã liều mạng tránh thoát mà chạy đến đây, nhưng cũng không sống nổi. Thật đáng thương! Viên Hương Nhi dùng nhánh cây nhỏ gảy gảy chi trước của sói con, chi trước mềm nhũn lật ra, dưới đống lông xù xù là mấy đệm thịt nho nhỏ. Đúng lúc này, chỗ móng vuốt dính máu của con sói con lại run run lên.
Thì ra nó vẫn còn sống!
Viên Hương Nhi duỗi tay, nhẹ nhàng sờ lên đầu sói con, vuốt qua lỗ tai có mấy sợi lông tơ tinh tế của nó, nàng phát hiện ra cái tai nhỏ dưới lòng bàn tay nàng đang run nhẹ.
Sói con mở mắt, đôi mắt nó vừa hé ra, chân trước co lên, muốn chống thân mình nhổm dậy.
Rừng cây sau lưng bốn phía âm trầm, trong tán cây rậm rạp u ám xuất hiện từng đôi mắt sáng xanh lập lòe, còn có tiếng dã thú gầm gừ. Bóng tối dần đổ ập xuống khu rừng, các loại tiểu yêu ma bắt đầu hội tụ về đây, có lẽ bọn chúng đang thèm khát máu thịt của con sói nhỏ này, nhưng chắc vẫn đang kiêng sợ cái gì, cho nên vẫn do dự chưa dám bước ra.
Con sói nhỏ bị thương quá nặng, nó gập cong sống lưng, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cố gắng dùng hai chân trước run rẩy đỡ lấy thân mình đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn không có sức lực để gắng gượng tiếp, ngã sấp xuống, nằm tê liệt trên mặt đất. Bọn yêu ma trong chỗ tối lập tức kích động và hưng phấn lên.
Nơi này không nên ở lại lâu, nhưng Viên Hương Nhi tin chắc rằng chỉ cần nàng vừa rời đi, ngay lập tức sói con sẽ bị bọn tiểu yêu tinh ẩn núp quanh đây xé thành mảnh nhỏ, cắn nuốt sạch sẽ.
Nàng nhìn tiểu Lang Yêu (10) đang trợn tròn mắt nằm trên mặt đất, thấy có chút thương hại nó. Nó còn nhỏ như vậy, lại chỉ có thể nằm chờ chết ở chỗ này. Có điều là tuổi thọ của yêu ma và con người không giống nhau, thậm chí còn có yêu ma nhìn qua chỉ như con thú sơ sinh nhỏ, nhưng thực ra nó có thể đã sống tới hơn một trăm năm!
Vậy thì cứ dứt khoát mà chọn nó đi! Mang nó về nhà, trị thương sơ qua chút, rồi kết khế ước tông đồ, nuôi ở trong sân nhà là xong!
Viên Hương Nhi nói là làm, nàng sắp xếp lại đồ vật đựng trong giỏ mây một chút, cẩn thận ôm sói con bị thương nặng đặt vào bên trong. Sói con này cũng quá gầy, toàn thân nó đều có thể nằm vừa vặn trong sọt.
Yêu ma trong mấy chỗ âm u xung quanh lập tức nhốn nháo xao động lên, phát ra từng tiếng gầm gừ nhẹ.
"Nhân loại, đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm."
"Ngươi có biết ngươi đang mang cái gì đi không?"
Viên Hương Nhi mặc kệ bọn chúng, nàng cõng sọt lên lưng, bước nhanh đi ra khỏi rừng sâu. Nàng có thể cảm nhận được mấy yêu ma trốn trong bóng tối gần đó đều là bọn tiểu yêu tinh linh lực không cao, nếu nàng còn không rời đi mau, để lát nữa có đại yêu quái đi ngang qua thì sẽ rất phiền phức.
Một con nhím tinh hóa thành thân hình yêu ma to lớn, nó không kiềm chế được, nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân, lao về phía Viên Hương Nhi, nhe ra hai hàm răng bén nhọn sắc lạnh.
Viên Hương Nhi chợt nâng hay bàn tay lên song song, xoay người lại, một lá bùa vàng bay lên, mực chu sa vẽ phù văn sáng đỏ thoát khỏi lá bùa, ngưng tụ trên không trung, hóa thành một con phượng hoàng lửa chói lọi. Phượng hoàng lửa kêu một tiếng thật to, há miệng phun ra một ngọn lửa lớn về phía con nhím tinh kia. Con nhím tinh béo ụ rơi bịch xuống đất, hoang mang rối loạn tru lên mấy tiếng thảm thiết, nó lăn lộn giãy giụa vài vòng để dập bớt lửa rồi hoảng hốt mang theo cái đuôi vẫn còn bốc cháy trốn chạy vào rừng sâu.
Bọn tiểu yêu tinh bị dọa sợ vỡ mật liền tức khắc giải tán. Mà Viên Hương Nhi đã tranh thủ lúc phượng hoàng lửa giao chiến mà nhanh chân chạy khỏi núi Thiên Lang, trở về trấn Khuyết Khâu.