Sau bữa tối, bà gọi tôi vào phòng làm việc và cho tôi xem một tờ bản đồ. Giọng trùng xuống, bỗng dưng bà chia sẻ với tôi về “cơ duyên” đưa bà lên hàng trùm.
Vào năm 1978, bà đã gia nhập vào một băng nhóm buôn bán vũ khí trái phép và trở thành vợ của ông trùm khi mới tròn mười tám tuổi. Thời gian “tại vị” ngắn ngủi, ba năm sau, chồng bà bị bắn chết trong một vụ thanh trừng đẫm máu giữa các băng nhóm. Quân mất tướng như rắn mất đầu, băng nhóm của chồng bà tan rã, mỗi người dạt về một hướng hoặc đầu quân cho các nhóm khác kiếm ăn.
Sau khi chồng chết, bà vượt rừng để sang đất Campuchia nhằm tránh sự đuổi cùng giết tận của kẻ thù. Đứa con gái chưa tròn hai tuổi của bà cũng chết vì đói khát. Bà bảo tôi: “Con bây giờ bản lĩnh hơn má ngày xưa nhiều lắm!”
Bà nhìn tôi nở một nụ cười hiền nhưng tôi vẫn thấy lạnh sống lưng. Bất chợt, tôi cảm thấy trong lòng dấy lên một chút thương cảm. Cuộc đời của bất cứ ai cũng có thể là kỳ tích, tốt hay xấu là do sự lựa chọn của họ, nhưng không thể phủ nhận được nghị lực ẩn chứa đằng sau những sự lựa chọn ấy.
“Con xem kỹ tờ bản đồ chưa?” Bà hỏi.
“Dạ rồi thưa má. Nhưng đây là bản đồ gì vậy ạ?”
“Cung đường “Xuất quỷ nhập thần”.” Bà đáp gọn.
Tôi giật mình vì đây là thông tin vô cùng quý giá đối với kế hoạch H2. Tờ bản đồ hé lộ lý do vì sao trong nhiều năm qua, tổ chức đã không thể nắm được hành trình vận chuyển hàng trắng và tiền giả vào nội địa mà chúng tôi gọi đó là “hành trình xuất quỷ nhập thần” của bà Linh Phong.
“Sắp tới có một lô khoảng một nghìn băng. Má muốn con trực tiếp đánh chuyến này với má!” Bà nói như ra lệnh.
“Dạ!” Tôi cúi đầu đáp. Một nghìn băng tức một nghìn bánh heroin, tổng trị giá hơn năm trăm triệu đô. Nếu số lượng ma tuý khổng lồ này xâm nhập vào nội địa và chia nhỏ ra, tôi chưa dám nghĩ đến hậu quả. Tôi cũng cảm thấy lạ bởi vì những người đứng đầu thường không bao giờ trực tiếp tham gia vận chuyển. Tôi chỉ thấy họ sử dụng một bên thứ ba chịu trách nhiệm “đánh hàng thuê” và đôi khi là “lãnh án mướn”. Lần này, có lẽ có một chỉ thị nào đó từ lão đại nên bà Linh Phong mới phải trực tiếp “xuất trận” như vậy.
Tôi chuyển báo cáo về cho tổ chức. Muốn bắt được cọp chắc chắn phải vào hang cọp. Nhưng giết người và vận chuyển “vũ khí giết người” là hai điều hoàn toàn khác nhau. Mạng lưới ra lệnh đánh sập băng nhóm ngay trong chuyến hàng này. Đối với họ, đây là cơ hội nghìn năm có một. Linh Phong đích thân đánh hàng. Việc bắt giữ một ngàn bánh heroin là bằng chứng quá rõ ràng để đưa Linh Phong ra ánh sáng, từ đó lần ra lão đại. Một lần nữa, tôi lại có đề xuất đi ngược lại với quyết định của cấp trên. Tôi cho rằng đây là hành động quá mạo hiểm, không có gì chắc chắn tấm bản đồ kia là thật và cũng không chắc bà Linh Phong chịu khai ra lão đại.
Đề xuất của tôi bị bác bỏ!
Tổ chức muốn nhanh chóng kết thúc chiến dịch đồng thời giữ quan điểm để một nghìn bánh heroin lọt vào nội địa là tiếp tay cho một hành động huỷ diệt. Nhưng chỉ ba ngày sau, chú Tân thông báo với tôi rằng tổ chức đã huỷ bỏ kế hoạch đánh úp.
Sau đó vài tuần, tôi và bà Linh Phong có mặt tại bìa rừng. Đó là một đêm khá âm u, chỉ có tiếng cánh dơi đập, tiếng gió và lá xào xạc. Tôi nín thở để lắng nghe động tĩnh xung quanh. Địa hình hiểm trở, cộng thêm đêm tối trời không một bóng trăng, rõ ràng đây là một điểm giao dịch khó phát hiện. Tất cả đều không được sử dụng bất cứ một loại đèn nào dù là đèn pin. Hoạt động giao - nhận vừa thực hiện xong, chúng tôi chuẩn bị áp tải hàng ra khỏi khu vực, bỗng tiếng súng chỉ thiên và lời kêu gọi đầu hàng vang lên. Tôi hốt hoảng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải mạng lưới đã huỷ lệnh đánh úp rồi sao? Chưa kịp định thần thì từ đâu một tốp ước chừng hơn chục tay súng xông ra từ các bụi cây, dường như mọi thứ đã được bà Phong Linh sắp xếp từ trước.
Phía bên kia đã nhằm vào chúng tôi mà nổ súng trước. Có một linh cảm gì đó dấy lên trong tôi rằng chắc chắn không phải chúng tôi đang đối mặt với lực lượng chức năng. Chỉ có trong tay một khẩu K59, tôi yểm trợ cho bà Linh Phong chạy ngược vào rừng. Trong ánh sáng chớp loà, tôi bỗng nhận ra gương mặt của chú Tân đằng sau chiếc Land Cruiser màu đen, chỉ một nửa khuôn mặt thôi nhưng tôi không thể nào nhầm được.
Bà Linh Phong đưa tôi men theo con đường mòn băng qua rừng. Đó là một con đường được đan bằng những cây gai nhọn chằng chịt hai bên. Thật khó để nhận ra đây là lối đi có thể dẫn ra một bờ sông có thuyền đợi sẵn. Vì không được sử dụng đèn pin, tôi đã vấp ngã và đập mặt xuống một mỏm đá lồi lõm chắn giữa lối. Máu tuôn xối xả từ mũi và miệng nhưng bản năng sinh tồn buộc tôi phải tiếp tục chạy về phía trước. Tôi cố gắng gạt bỏ khỏi đầu mọi hoài nghi, để não bộ mình trống rỗng, chỉ biết chạy và chạy.
Chúng tôi đến thị xã Kampot thuộc địa phận Campuchia, cách vịnh Thái Lan chỉ vài kilômét, sau đó đổi thuyền đến Kon Tonsay và tá túc tại nhà một người quen của bà Linh Phong. Máu vẫn rỉ ra từ mũi của tôi, vùng mũi tụ máu đau đớn nhưng chúng tôi không thể đến cơ sở y tế, mà điều kiện ở đây cũng hoàn toàn không được như mong đợi. Gia đình người quen của bà Linh Phong cho tôi một nắm lá có mùi rất khó ngửi và bảo tôi đắp vào. Họ lục đục nấu thức ăn, sắp xếp chỗ nằm cho chúng tôi. Tôi đoán, họ có mối quan hệ vô cùng mật thiết với bà Linh Phong.
Tôi không thể ngủ được dù rất mệt mỏi. Tôi suy nghĩ rất nhiều về việc chĩa súng đáp trả lực lượng truy quét. Hành động của tôi có thể bị quy vào tội phản bội tổ chức - Phản quốc! Vì sao tổ chức lại thay đổi đột ngột như vậy? Vì sao chú Tân lại ở đó? Nếu chú ấy biết về sự thay đổi này vì sao lại không báo cho tôi? Hàng trăm câu hỏi liên tiếp được đặt ra. Thiếp đi vì quá mệt, tôi bắt đầu lên cơn sốt. Đến khi tỉnh lại, tôi thấy bà Linh Phong đang ngồi cạnh đắp khăn ướt lên trán tôi. Hình ảnh của bà bất giác làm tôi nhớ đến mẹ, giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ khoé mắt.
Một buổi chiều trời có mưa giông, chúng tôi ngồi cùng nhau trên bãi biển. Biển tưởng như lặng yên nhưng thực ra vẫn đang cồn cào dậy sóng dưới đại dương xanh thẳm. Chẳng ai biết khi nào bão tố sẽ kéo đến, khi nào biển lặng kia sẽ vùng lên những cơn sóng thần đánh tan tất cả. Mải suy nghĩ, tôi như thất thần. Bà Linh Phong bỗng hỏi tôi nửa đùa nửa thật: “Nếu nhà người ta biết thiếu phu nhân tương lai là nữ tặc thì sao?”
Tôi mỉm cười không nói gì. Bà Linh Phong lại tiếp tục: “Sau chuyện này, má tin là con trung thành với má.”
Nói rồi, bà đưa tay vuốt lên tóc tôi. Lần đầu tiên tôi không cảm thấy lạnh sống lưng vì tôi cảm nhận được một sự gần gũi vô hình nào đó.
“Con làm tay trong cho công an được bao lâu rồi?” Câu hỏi của bà làm tim tôi suýt rơi khỏi lồng ngực.
“Má biết con làm cho công an kể từ ngày con xuống tay chém thằng Năm Lửa ở quán của má kìa. Con với Năm Lửa không thù hằn sâu nặng để đến mức phải thẳng tay như vậy. Con biết không, nguy hiểm nhất không phải là những kẻ thù bên ngoài mà chính là những người ngày ngày kề cận với chúng ta. Con muốn tìm lão đại? Vì sao con phải đi xa như vậy trong khi lão đại ở ngay bên cạnh con, ngày ngày nói chuyện với con?”
Tôi sững sốt đến cứng người, môi mấp máy không nói nên lời.
“Khi má trốn khỏi Việt Nam sang Campuchia, nhờ lợi thế nhan sắc mà má có chỗ đứng cùng với quyền lực trong tay, cũng như con bây giờ. Lúc đó, má đau khổ vô cùng. Trong lòng má, mối thù giết chồng, và gián tiếp giết con gái chưa tròn hai tuổi vẫn luôn sôi sục. Băng nhóm đụng độ và bắn chết chồng của má chỉ là một lũ mới nổi. Vì vậy, trong việc này chắc chắn phải có sự thao túng của ai đó. Má âm thầm điều tra về kẻ đó trong suốt nhiều năm trời nhưng vô vọng. Hợp tác với lão đại nhưng mười mấy năm qua má chưa từng gặp ông ta. Mọi liên lạc và giao dịch đều thông qua Lý Hữu Thìn cho đến khi hắn bị bắt cách đây ba năm. Đêm hôm ấy, hắn đã gọi cho má bằng điện thoại cầm tay mà hắn cướp được, giọng thảng thốt nói với má rằng lão đại đang cho người truy sát hắn. Từ khi bị bắt cho đến lúc xét xử, hắn một mực không khai bởi hắn tin rằng lão đại sẽ cứu hắn ra. Nhưng chính vì lo sợ khi cận kề giờ phút thi hành án, hắn sẽ khai ra mình nên lão đại đã bày ra kế “cướp ngục” để rồi khử hắn luôn. Hắn có nói với má về một mật khẩu. Rồi má nghe hắn hốt hoảng gọi tên một người. Sau đó, có tiếng súng nổ và tín hiệu điện thoại bị ngắt.”
“Nếu ngay từ đầu, má biết con là ‘dích’, vậy sao má không để Hùng Gỗ giết con? Và vẫn chỉ cho con bản đồ lộ trình ‘Xuất quỷ nhập thần’?” Tôi hỏi.
“Thằng Hùng Gỗ chết không đáng tiếc! Má biết nó phản má, thanh toán nó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Việc giữ con lại là chỉ thị của lão đại. Kể từ ngày Lý Hữu Thìn bị bắt, má với lão đại vẫn hợp tác và liên lạc với nhau qua hộp thư chết. Lão đại nói như thế mới an toàn.”
Nghe đến hộp thư chết, tôi sững sờ, đây là cách thức truyền tin cơ bản của các tổ chức bí mật.
“Vậy tại sao má cho con xem bản đồ?” Tôi hỏi dồn. “Vì má đã biết lão đại là ai. Thằng Thìn trước khi chết đã nói với má, năm xưa, chính lão đại là người đứng sau cái chết của chồng má. Vì tranh giành địa bàn và ngôi vị lão đại mà hắn đã ra tay tàn độc như vậy. Má cho con biết về cung đường ‘Xuất quỷ nhập thần’ là để ép lão đại phải ra mặt.”
“Vậy lão đại là ai vậy má?”
“Là chú Tân của con.”
Một buổi nói chuyện mà tôi như hai lần rơi xuống vực thẳm. Tôi choáng váng.
“Là một cán bộ làm công tác phòng chống tội phạm, hắn dễ dàng hoạt động và đứng vững trong thế giới ngầm suốt nhiều năm nay. Hắn hiểu tâm lý tội phạm, tâm lý điều tra viên và có khả năng thao túng cả kế hoạch H2. Lý Hữu Thìn là người em trai cùng lớn lên với hắn ở trại mồ côi, sẵn sàng vào sinh ra tử với hắn. Sai lầm của hắn chính là việc diệt cỏ tận gốc. Sau khi biết thân phận đã bị lộ, hắn lợi dụng phi vụ một nghìn băng heroin để nhanh chóng kết thúc chuyên án, xoá sạch dấu vết nhằm che đậy tội ác của mình, đưa một nhóm tay súng đến tiêu diệt chúng ta trong gọn gàng, sau đó ra mặt tóm gọn tất cả để lập công, rồi báo cáo lên cấp trên rằng các băng nhóm tự thanh trừng nhau. Nếu muốn vạch mặt hắn, con phải tìm được tài liệu với chứng cứ tội ác của hắn trong nhiều năm qua. Má không chắc nó có tồn tại hay không, nhưng má tin một người biết mình đã đi vào đường cùng chắc chắn sẽ không nói dối.”
“Nó ở đâu hả má?”
“Ở con.” Bà Linh Phong nói bình thản rồi đứng dậy nhìn về phía biển, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông.
❉❉❉
Hai tuần sau khi trốn khỏi Việt Nam, tôi muốn trở về để nghe ngóng tình hình cũng như xem mẹ tôi ra sao, nhưng bà Linh Phong đã ngăn cản. Lộ diện ở Việt Nam lúc này, tôi chỉ có đường chết. Tôi vẫn đi vì trong lòng nóng như lửa đốt. Trước khi về, tôi cắt phăng mái tóc dài chấm lưng của mình để thay đổi diện mạo một chút. Tôi trở về Việt Nam bằng đường thuỷ, đánh vòng khá xa nhưng sẽ an toàn hơn việc tôi cứ thế mà xông về các vùng biên, vì tôi biết chú Tân chắc chắn đã rải người mai phục ở đó.
Vừa đặt chân vào Kiên Giang, tôi bị bắt.
Hai người đàn ông mặc thường phục đọc lệnh và còng tay tôi dẫn đi ngay khi tôi vừa đặt chân vào địa phận Việt Nam. Tôi nghĩ rằng cuộc đời mình đến đây có lẽ chấm hết.
Vào hỏi cung tôi là một người đàn ông cao gầy, mái tóc đã ngả màu muối tiêu. Đưa cho tôi một cốc nước, ông ấy liếc sơ vào tập hồ sơ ngay trước mặt rồi nói: “Tôi sẽ giúp cháu đưa Trung tá Trần Văn Tân, mật danh Sáu Tân ra ngoài ánh sáng để minh oan cho tội danh phản bội tổ chức mà cháu đang mắc phải, lại còn tội vận chuyển một nghìn băng heroin. Tử hình đấy!”
Ông ấy nói với tôi bằng thái độ thật như đùa.
“Tôi là Hoàng Minh Thám, Giám đốc Cơ quan INTERPOL Việt Nam.” Đốt một điếu thuốc, ông Thám nói tiếp: “Năm 1990, đơn vị chúng tôi có được bản danh sách một trăm đứa trẻ sẽ được tiếp nhận trong chương trình huấn luyện đặc biệt từ phía cơ quan INTERPOL quốc tế. Cháu bị loại khỏi bản danh sách vì tai nạn đầu năm 1998. Chúng tôi đã lặng lẽ quan sát nhiều năm qua.”
“Bác muốn gì ở cháu?” Tôi ngập ngừng.
“Gia nhập Cơ quan INTERPOL Việt Nam.” Ông Thám tiếp lời như đã đoán trước câu hỏi của tôi.
“Cháu yên tâm. Mẹ của cháu vẫn an toàn.” Ông dường như hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng tôi.“Cháu đâu còn sự lựa chọn nào khác, đúng không ạ?” Tôi mỉm cười gượng gạo.
Một cái bắt tay kết thúc những ngày tháng ngụp lặn của tôi ở thế giới ngầm. Nhưng lại bắt đầu một chuỗi những đấu tranh ở một thế giới khác.
❉❉❉
INTERPOL là tên gọi thường dùng của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (International Criminal Police Organization), một tổ chức liên chính phủ thi hành luật quốc tế được thành lập ngày mồng 7 tháng Chín năm 1923 tại Vienna, Áo. INTERPOL có một ngân sách hàng năm khoảng 70 triệu Euro, hầu hết trong số đó được cung cấp thông qua đóng góp hàng năm của 190 quốc gia thành viên. Trước đây, tổ chức có văn phòng thường trực tại Paris, nhưng từ ngày mồng 1 tháng Năm năm 1989 thì trụ sở chính chuyển về Lyon, Pháp. Đây là tổ chức liên chính phủ lớn thứ hai chỉ sau Liên hợp quốc về số lượng quốc gia thành viên. Tính đến nay, INTERPOL có tổng cộng 703 nhân viên đại diện tại 98 quốc gia thành viên. Công việc của tổ chức này tập trung chủ yếu về an toàn công cộng và chiến đấu với chủ nghĩa khủng bố, tội ác chống lại nhân loại, tội phạm môi trường, tội phạm diệt chủng, tội ác chiến tranh, tổ chức tội phạm quốc tế, vi phạm bản quyền, đánh cắp tác phẩm nghệ thuật, sản xuất và vận chuyển, buôn bán ma túy, buôn lậu vũ khí, buôn người, rửa tiền, khiêu dâm trẻ em, tội phạm cổ cồn trắng, tội phạm công nghệ cao, tội phạm về sở hữu trí tuệ và tham nhũng.
Văn phòng INTERPOL Việt Nam ra đời nhằm thực hiện chức năng cơ quan đầu mối trong hợp tác quốc tế phòng chống tội phạm của Lực lượng Công an nhân dân nói chung và Lực lượng Cảnh sát Việt Nam nói riêng trong hợp tác với Tổ chức Cảnh sát Hình sự quốc tế (INTERPOL), Tổ chức Cảnh sát các nước Đông Nam Á (ASEANAPOL) và các cơ quan thực thi pháp luật của các nước thành viên INTERPOL trong công tác phòng ngừa, đấu tranh chống tội phạm xuyên quốc gia, tội phạm có tính quốc tế liên quan đến Việt Nam theo quy định của Bộ trưởng Bộ Công an và Điều lệ của các tổ chức nói trên, phù hợp với pháp luật và thông lệ quốc tế.
INTERPOL Việt Nam hỗ trợ lực lượng cảnh sát phòng chống tội phạm kế hoạch vây bắt Trần Văn Tân thành công khi tung tin đã bắt được tôi. Cảnh sát lục soát nhà của Lý Hữu Thìn và phát hiện một căn hầm chống đạn. Mật khẩu mà hắn tiết lộ cho bà Linh Phong trước khi bị giết chính là mã khoá của căn hầm này. Ngoài các nhu yếu phẩm cần thiết cho quá trình trú ẩn, thì trong đó còn cất giữ cả chứng cứ phạm tội của Trần Văn Tân và băng nhóm trong suốt quá trình phạm tội. Kết hợp cùng với thông tin từ những gián điệp nằm vùng khác, hồ sơ phạm tội của Trần Văn Tân được củng cố đủ để đưa y ra ngoài ánh sáng. Biết bị lộ, Sáu Tân vạch kế hoạch trốn ra nước ngoài. Khi lực lượng chức năng tiến hành vây bắt, hắn đã chống cự dữ dội. Một cuộc đọ súng diễn ra trong vòng bốn mươi lăm phút khiến hai đồng chí cảnh sát hy sinh. Cố thủ, hắn tuyên bố sẽ cho nổ tung căn nhà nếu lực lượng chức năng ập vào. Toàn bộ khu vực bị phong toả, tình hình căng như dây đàn.
Trực thăng của lực lượng cảnh sát được cử đi đưa con trai duy nhất của Trần Văn Tân đến. Cậu bé mười một tuổi cất tiếng gọi non nớt: “Bố ơi…”
Trong giây phút, mọi thứ như ngưng lại.
Mười phút sau, Trần Văn Tân mở cửa đầu hàng. Cảnh sát thu giữ tài liệu mật bàn giao cho INTERPOL Việt Nam. Kết thúc kế hoạch H2, chấm dứt đế chế của một ông trùm thế giới ngầm.
Có thể nói, không súng đạn hay bất cứ lời kêu gọi nào có sức ảnh hưởng bằng tiếng gọi đau đáu của con thơ. Sáu Tân đã lợi dụng tôi khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng có lẽ ông ta cũng có trái tim, ít nhất là với núm ruột của mình.
Hàng loạt những cái tên là nhân viên cảnh sát, quan chức cấp cao sau đó cũng được phanh phui và chịu sự nghiêm trị của pháp luật. Kế hoạch H2 trên hồ sơ là một chiến dịch truy quét tội phạm ma tuý, băng nhóm buôn tiền giả và buôn lậu vàng, ngoại tệ, nhưng sau khi chính thức khởi tố Trần Văn Tân, INTERPOL Việt Nam cũng đã lần ra và bóc gỡ một hệ thống khác liên quan đến việc mua bán các bí mật quân sự, quốc phòng, an ninh, kinh tế, kỹ thuật, công nghệ... Điều này làm tôi nhận ra rằng hệ thống an ninh, luật pháp của chúng ta vốn không “lỏng lẻo” đến mức có thể để lọt lưới những ông trùm. Việc bắt giam và khởi tố chỉ được thực hiện khi mọi thứ đã thực sự “chín muồi” mà thôi.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn đó chính là bà Linh Phong cũng là một cộng tác viên trực thuộc Cục phòng chống ma túy thuộc Bộ Nội vụ Campuchia nhận nhiệm vụ nằm vùng. Sau lần gặp gỡ cuối cùng trong buổi tiếp xúc và tuyên dương các đặc phái viên nằm vùng trong chiến dịch, tôi không có dịp gặp lại bà ấy nữa.
Trên địa bàn tỉnh Khánh Hoà lúc này xuất hiện một nhóm gồm sáu tay sát thủ thường xuyên thực hiện những vụ thanh toán ghê rợn đối với một số nhân vật đứng đầu các băng nhóm tại đây. Nhóm sát thủ này không giết người mà chỉ cắt gân tay chân khiến nạn nhân tàn tật suốt đời, hành động chớp nhoáng không để lại dấu vết. Một vài tay anh chị cộm cán đã bất ngờ phải vào viện trong nỗi kinh hoàng của những người còn lại. Tôi lặng lẽ thu xếp cho các đàn em dưới trướng của mình, mỗi người có một số vốn nhỏ để học lấy một cái nghề lương thiện, tự nuôi sống bản thân và gia đình. Tôi không chắc họ có giữ lời hứa với mình hay không nhưng tôi tin rằng ai rồi cũng phải thức tỉnh sau những năm tháng lầm lạc. Thức tỉnh sớm sẽ tốt hơn khi trả giá mới bắt đầu thức tỉnh.
❉❉❉
Tôi chia tay với Nam Khánh. Có lẽ tôi đã chứng tỏ cho anh ta thấy mình mạnh mẽ đến mức không cần người khác phải lo lắng. Hoặc cũng có lẽ, mọi thứ chỉ dừng lại ở một giới hạn nhất định nên chưa có sự gắn bó mấy. Tôi cũng hoàn toàn cắt đứt với những mối quan hệ trên mức tình bạn mà mình đã có, bởi vì họ và tôi vốn không cùng một chiến tuyến. Hay nói cách khác, thế giới của họ khác với tôi. Một vài người trong số họ ngỏ lời tính chuyện tương lai. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu rằng tôi có nên chớp lấy cơ hội này để có thể sống những ngày tháng an lạc hay không? Nhưng tôi không nghĩ đó là sự lựa chọn tươi sáng nhất. Người thích sự phiêu lưu như tôi phải sống bó hẹp trong một khuôn khổ để phù hợp với một vị trí nào đó, làm sao có thể? Những người đàn ông bên cạnh tôi, có đôi lần họ đã nói với tôi rằng: Họ cảm thấy tôi có chút “đáng sợ”, có một cái gì đó quá bí ẩn. Những lúc như vậy, tôi chỉ cười. Đàn ông vốn tò mò là thế, càng bí ẩn lại càng muốn có được để mặc sức khám phá. Lúc cần, họ sẵn sàng cho tôi cảm giác tôi là tất cả, là trung tâm của vũ trụ. Nhưng sau đó sẽ ra sao?
Tôi đã đặt dấu chấm hết cho những cuộc tình như vậy trong tiếng thở dài. Họ trách tôi vô tình, nhưng tôi biết, nếu vì quá tự tin mà tiếp tục đánh đu với trò chơi này thì về sau, người phải nói câu đó chính là tôi. Kỳ lạ thay, khi thốt ra lời chia tay, tôi cảm thấy thanh thản đến lạ. Vẫn luôn cảm thấy mình là người có lỗi, nhưng tôi chấp nhận để họ đau lòng bây giờ còn hơn là tôi phải đau khổ mai sau…
❉❉❉
Tôi trở lại định cư ở Sài Gòn. Nhiệm vụ của tôi lúc bấy giờ là cứ làm tốt công việc của mình: Hình ảnh một công dân lương thiện với việc đi học và làm việc mỗi ngày là một lớp vỏ bọc chắn chắn, thỉnh thoảng bí mật ghé ngang một nơi được chỉ định, giống như đến thăm nhà những người bạn chẳng hạn. Đây là căn cứ hoạt động bí mật của các nhóm cơ sở thuộc INTERPOL Việt Nam. Họ đào tạo tôi hầu hết các kiến thức cần thiết, cách đọc và phân tích các báo cáo, tài liệu mật... Điểm chính vẫn là phải nắm được cách phân tích điểm mạnh, điểm yếu của mục tiêu. Mục tiêu ở đây có thể là một cá nhân, tổ chức, một đất nước hay một chế độ.
Thời điểm đó, INTERPOL Việt Nam đưa ra nhiều tranh cãi về tôi. Cuối cùng, họ ra quyết định đào tạo tôi như một cộng tác viên chiến lược. Tất nhiên, lý lịch và vỏ bọc của tôi hiện thời đã được can thiệp hoàn hảo.
Mật danh của tôi là P-126.