Tô Thanh Anh chạy đến ôm lấy cánh tay Tô Cảnh Thần lắc lắc, vui vẻ cười tít mắt gọi to, dáng vẻ của một cô em gái ngoan yêu thích anh trai, nũng nịu hí hửng.
Tu Tử Văn như không tin vào mắt, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, đáy lòng là ngàn ngọn sóng cuộn trào dữ dội, không biết sống chết đi đến kéo cô về phía mình. Trừng Tô Cảnh Thần.
"Anh đã dùng cách gì ép buộc cô ấy? Đồ khốn!"1
Tô Cảnh Thần nhìn cổ tay cô bị Tu Tử Văn nắm chặt, đáy mắt lạnh lẽo đến độ Tô Thanh Anh còn cảm nhận được. Cô chán ghét đẩy tay anh ta khỏi người mình, quát to:
"Anh mới là đồ khốn đó, ai cho anh chửi anh ấy hả? Không biết trước đây tôi có vấn đề gì mới nhìn trúng anh, thật chướng mắt!"
Sau đó cô quay sang Tô Cảnh Thần, cất giọng ngọt ngào:
"Chúng ta đi thôi!"
Tô Cảnh Thần chưa muốn đi, siết chặt eo cô, hướng mắt về Tu Tử Văn cất giọng lạnh lẽo:
"Lúc trước tôi đã từng nói nếu cậu làm phiền em gái tôi nữa không chỉ là đánh mà là phế hai tay của cậu đúng không nhỉ?"
Hắn nhìn hai tên vệ sĩ cao giọng:
"Các người biết làm gì rồi chứ?"
Hai tên vệ sĩ liền hùng hồn bắt lấy Tu Tử Văn đá vào bụng anh ta một cái, Tu Tử Văn đau đớn khụy gối xuống đất hét lên. Một người đem tay hắn chống xuống đất rồi dùng chân đạp mạnh, hắn hét lên kinh hoàng.
Trong trường còn lác đác vài học sinh, thấy cảnh tượng này hoảng loạn bỏ chạy. Tô Thanh Anh thấy bàn tay Tu Tử Văn bị đạp đến máu túa ra, sợ không dám nhìn, lại nhìn thấy trong trường còn có người, cô sợ kinh động đến bọn họ, gây ra rắc rối sau này cho mình và hắn, khuyên nhủ Tô Cảnh Thần:
"Hay là anh thả anh ta ra đi!"
Cằm cô liền bị hắn bóp chặt, tức giận hỏi:
"Em xót cho cậu ta?"
Tô Thanh Anh hoảng sợ lắc đầu liên tục, phủ nhận.
"Không phải như anh nghĩ, em còn học ở đây hai năm nữa, không thể tùy tiện gây chuyện như vậy. Nếu anh không kiềm chế được bản thân cũng sẽ gặp rắc rối đó!"
"Có tôi chống lưng em sợ cái gì? Em nên nhớ Tô Cảnh Thần này không ngán một ai!"1
Câu nói của hắn làm cô câm nín, người đàn ông này quá bá đạo rồi, hình như xem trời bằng vung, nhưng cô thích!
"Này các người làm gì vậy, bỏ cậu ấy ra, tôi báo cảnh sát đấy!"
Bảo vệ chạy đến đây can ngăn, còn lấy điện thoại nhấn vào số cảnh sát đưa đến trước mặt họ quát to. Tô Thanh Anh thấy nếu làm lớn chuyện người chịu thiệt là Tô Cảnh Thần nên cô kéo lấy cánh tay hắn ôm chặt, ra sức khuyên ngăn nài nỉ. Cuối cùng hắn cũng đồng ý thả người.
Mọi chuyện coi như kết thúc ở đó, cô theo hắn lên xe, cảm nhận được khí khái phẫn nộ vẫn còn trên người Tô Cảnh Thần. Hắn không thèm để ý đến cô nữa.
"Anh cả! Giận em à?"
Tô Cảnh Thần quay mặt ra cửa sổ, cô liền dùng tay xoay mặt hắn về hướng mình, chớp mắt oan ức.
"Là hắn tìm gặp em, em chỉ muốn nói rõ với hắn thôi, anh cũng nghe những lời em nói mà đúng không?"
Hắn gạt tay cô khỏi mặt mình, bảo Lục Hách lái xe. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, Tô Thanh Anh vẫn không bỏ cuộc lại động chạm vào mặt Tô Cảnh Thần.
"Anh cả, anh phải tin em… ưm!"
Bỗng chiếc xe giật mạnh một cái, Tô Thanh Anh mất đà ngã về phía Tô Cảnh Thần, môi cô đụng trúng ngay môi hắn, hắn theo phản xạ ôm lấy người cô, tạo ra cảnh tượng ái muội.1
Tô Thanh Anh trố mắt nhìn khuôn mặt phóng đại tuyệt mĩ, trái tim đập loạn xạ, Tô Cảnh Thần cũng nhất thời không phản ứng gì, sau đó đẩy người cô ra quay mặt đi.
Hai gò má cô đỏ ửng, cảm giác đó, mềm mại, ấm áp len lỏi. Thế là nụ hôn đầu của Tô Thanh Anh trong tình huống không lường trước đã bị cướp mất, nhưng cô rất thoả mãn cười ầm ĩ trong lòng. Tô Cảnh Thần thì trái ngược cô, mặt mày hắn cau lại không chút nới lỏng, tình cảnh lúc nãy, hắn là đã hôn em gái mình.1
Không khí trong xe gượng gạo khó tả khiến Lục Hách ngồi đằng trước cũng có cảm giác choáng ngợp. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai anh em kia mỗi người ngồi một góc, Tô Thanh Anh thì che miệng cười còn Tô Cảnh Thần cau mày như suy nghĩ gì đó, hắn không ngờ tiếp theo là mình bị gọi tên. Tô Cảnh Thần mắng cậu ta một trận vì chạy xe không tốt, Lục Hách cố giải thích là do trên đường vấp phải đá hoặc thứ gì đấy người ta vứt tùy tiện, Tô Cảnh Thần vẫn mắng cậu, đây chính là mượn người trút giận mà.
Chiếc xe chạy vào trong sân nhà Tô gia, Tô Cảnh Thần liền bước xuống, đi một mạch vào trong. Tô Thanh Anh liền mở cửa ra chạy theo hắn, ai ngờ chưa kịp đến thì cô đã chứng kiến một người con gái bất ngờ ôm chầm hắn, chân cô cứng đờ tại chỗ, tròn mắt nhìn bọn họ.
"Anh Thần!"1
Cô gái trong lòng hắn nũng nịu hớn hở. Trên người cô ấy ăn mặc hiện đại, phong cách của một quý cô Pháp, chiếc sơ mi trơn màu kết hợp với chiếc váy ngắn dài chưa đến đầu gối, trên đầu là chiếc mũ nồi thời thượng, kết hợp với mái tóc ngắn uốn cụp ngang vai trông rất xinh đẹp.
Dung mạo thanh thuần, trong trẻo của cô gái này Tô Thanh Anh đã ghim sâu vào tận cốt tủy, kiếp trước chính là cô ta ra tay tàn độc nhất, hủy hoại dung mạo cô, cơ thể cô, giết chết cô. Nỗi đau kinh khủng đó, Tô Thanh Anh hận cô ta đến thân thể run rẩy, nắm chặt nắm đấm kìm nén.
Tô Cảnh Thần hơi bất ngờ, sau đó vươn tay ôm lấy cô gái trong lòng một lúc rồi buông ra, hỏi:
"Em về khi nào, sao không báo cho anh biết?"1