Béo xong một bên, Lại béo bên kia.
Tâm tình sung sướng, tổng thống đại nhân lúc này mới bước chân ra khỏi phòng..
Hắn vừa đi, ở trên giường. Hai mắt đang nhắm ngủ bổng nhiên mở ra, mắt xanh chuyển động.
Thở phào ra một hơi, vừa rồi cô giả bộ ngủ. Sợ tới mức bệnh tim muốn tái phát, rất sợ Tổng thống biến thái không cẩn thận liền bóp chết chính mình.
Vội bước đến trước gương, nhìn trong gương hai má đỏ bừng, thở dài một hơi. " Tổng thống biến thái, xuống tay thật không lưu tình.”
Đùi trắng nõn cũng đỏ một tảng lớn, trên người miệng vết thương cũng chưa xử lý.
Ở trong phòng tìm một vòng, cũng không tìm được hộp cứu thương.
Bất đắc dĩ nhìn vài vết máu đỏ trên mình. “Hừ, lưu lại một chút huyết cũng sẽ không chết! Lại không lo chạy trốn, muốn bị Tổng thống biến thái bóp chết.”
Đôi tay chống cằm, đôi mắt to tròn xoay chuyển.
Đêm nay chạy trốn, khẳng định hắn có phòng bị. Ngày mai liền càng trốn không thoát, nghĩ đến ngày mai đối mặt hắn, đáy lòng liền bắt đầu nỗi giận.
Suy yếu ngã vào giường, lăn qua lăn lại. “A…… Tôi nói ông trời này, ông cho sét đánh chết tôi đi, làm thời gian quay ngược đi!”
Nếu thời gian quay ngược, đánh chết cô cũng sẽ không tiện tay, nhặt tờ giấy kia.
Ở trên giường quay cuồng đã lâu, cũng chưa tìm được biện pháp, người lại dần dần ngủ say.
Ngày hôm sau, An Chỉ Manh bị đói tỉnh.
Tối hôm qua chỉ ăn mấy khối bánh mì, hiện tại sớm đã bụng đói kêu vang.
Vuốt vuốt bụng lét xẹp đang kháng nghị, mặc áo ngủ đi dép lê, mắt buồn ngủ mông lung đi theo hương thơm xuống đại sảnh.
Nhìn thấy đồ ăn thơm ngào ngạt, đôi mắt nháy mắt phát sáng.
Trên bàn có dĩa trứng gà chiên cực lớn, còn có hương thơm ngào ngạt của canh thịt.
Này, bữa sáng cư nhiên còn có bò bít tết, tất cả đều là thịt.
“Ha ha…… Tổng thống đại nhân, buổi sáng tốt lành!” Khuôn mặt điềm mỹ tươi cười, cười đến đều cứng ngắc.
Nam nhân trước mắt nam cư nhiên thong thả ung dung ăn, không có chút nào phản ứng với ý tứ của cô.
“Ha ha…… Tổng thống đại nhân, ăn cơm sáng.”
Lấy khăn ăn lau chùi môi mỏng, lúc này mới ôm ngực nhìn cô. “Muốn ăn!”
“Ha ha…… Ngài một người cũng ăn không xong, ngài nếu là không ngại để ý……”
Cận Tư Hàn trực tiếp cường thế đánh gãy nàng lời nói. “Tôi để ý, tôi ăn không xong tôi còn có người hầu.”
“Tổng thống đại nhân, ngài không đến mức làm tôi đói chết đi!” Trước mắt một bàn đồ ăn thơm phức, quả thực dẫn nàng phạm tội.
“Đói một ngày, không chết được.” Mày kiếm nhíu lại, thấy đôi mắt cô đã tức giận, khóe miệng lại dấy lên nụ cười điềm mỹ.
Tròng mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ ăn, yết hầu trên dưới lăn ộn, giống như bộ dáng con sói đói, nhưng thật ra hắn bữa sáng không ăn nhiều
“Muốn ăn?”
“Ừ, Ừ……” An Chỉ Manh điên cuồng gật đầu, rất sợ hắn tiếp theo lại thay đổi.
“Muốn ăn, thì lấy lòng tôi!” Mắt đen đánh giá cô, nhưng thật ra hắn muốn xem thân thể nho nhỏ tức giận, thừa nhận nhiều ít tức giận, sẽ bùng nổ.
Lấy lòng? Nhìn nhìn trước mắt nam nhân tuấn mỹ phi phàm, nhìn nhìn lại đồ ăn trước mắt câu người, thực rối rắm.
Ưu nhã đứng dậy, người hầu lập tức tiến lên dọn ghế dựa. “Nếu cô không muốn, tôi đây liền không miễn cưỡng.”