Kể từ hôm dặn dò cô nhập học, bà Liễu cũng không trở về nữa, cô không biết bà ta đang ở đâu làm gì và cũng không muốn biết.
Đó không phải là việc của cô.
Lặng lẽ quan sát một lượt người mình, Liễu Dương Dương cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Đối với thế giới tiểu thuyết hư ảo này lại thêm một tầng hiểu biết.
Mặc dù là thanh xuân vườn trường, nhưng nếu không có thực lực mạnh mẽ và gia thế khổng lồ thì cũng chẳng là cái rám gì trong mắt người khác.
Ví dụ như Nghiêu Ngạc Ly, hắn cuồng ngạo coi trời bằng vung như vậy vì hắn có vốn để làm vậy.
Lại ví dụ như hôm nay, nếu như cô mạnh mẽ, thì Tần Tranh sẽ dễ dàng đánh đập cô sao? nếu gia thế cô quyền lực giàu có, Tần Tranh sẽ dám đụng vào cô sao?
Cho hắn 100 cái gan cũng không dám.
Tất cả đều là vì thực lực và tài lực cả. Ánh mắt Liễu Dương Dương lóe lên tia nhìn nóng rực.
Trong lòng liền nhanh chóng quyết định. Nếu cô đã không có gia thế dọa người như người khác thì chí ít cũng phải có năng lực tự bảo vệ thân mình, sẽ không như hôm nay, bị người ức hiếp mà vô lực phản kháng.
Cảm giác đó quả thực....cô không muốn nếm lại lần nữa.
Đồng thời trong lòng đối với Cố Thiếu Ngọc vô cùng hâm mộ.
Gia thế hiển hách không nói, bản thân lại cường đại không sợ trời đất, bạn bè thân cận, cha mẹ yêu thương lại được 2 nhân vật nổi tiếng trong trường bảo vệ.....
Nói con cưng của trời đất cũng không phải quá đáng.
Liễu Dương Dương chưa tự cao đến mức đem mình ra so sánh với nữ chính như vậy.
Cô chỉ là nữ phụ nhỏ nhoi mà thôi.
Lấy thuốc mỡ bôi một ít lên người mình, Liễu Dương Dương mặc đồ thể thao vào rồi đi ra ngoài.
Địa điểm là khu trung tâm thể dục hôm bữa. Mặc dù phần bụng và lưng đau nhức nhưng cô vẫn không muốn bỏ lỡ tập luyện bóng rổ. Sự việc hôm nay càng khiến cô kiên định hơn.
Đây sẽ là bước đầu tiên cô thay đổi.
Khiến bản thân trở thành một người mạnh mẽ, rồi sao đó từng bước giải quyết những ai ức hiếp cô.
Bầu trời tầm 5 giờ chiều.
Trong phòng tập lúc này chỉ khoảng lác đác vài người, Liễu Dương Dương bước vào cũng không khiến ai chú ý.
Cô cầm bóng lên bắt đầu luyện tập, trong đầu toàn là các động tác mà chàng trai hôm qua thực hiện.
......
La Tường mới bước vào liền kinh ngạc nhìn thân ảnh của Liễu Dương Dương đang điên cuồng ném bóng trên sân. Biểu cảm lạnh lùng kiên quyết của cô làm hắn cảm thấy rung động.
Giống như cô đang phát tiết chuyện gì đó thay cho tập ném bóng.
Hắn nhớ ra cô là cậu nhóc hôm qua cùng luyện tập với mình. Một cậu nhóc vô cùng kì lạ.
Hắn cũng không đi qua chổ cô, chỉ một mực đứng đó nhìn, ánh mắt hơi lóe không biết đang suy nghĩ gì.
Đến khi cô ngồi xuống nghỉ ngơi thì hắn mới đi qua, đưa chai nước cho cô.
Liễu Dương Dương hơi do dự một chút cũng đưa tay tiếp nhận.
Hai người không nói chuyện với nhau, đứng cùng nhau lại khiến ánh mắt người xung quanh kinh diễm.
Con gái mà thấy cũng mặc cảm tự ti đi.
"Cảm ơn... "
Thấy cô lạnh nhạt cảm ơn hắn, La Tường chỉ mỉm cười theo bản năng đưa tay định xoa đầu cô.
Liễu Dương Dương né tránh, ánh mắt ghét bỏ.
Hắn chớp chớp nhìn rồi xấu hổ bỏ tay xuống. Đối với hành động của bản thân cũng cảm thấy khó tin.
Hắn xưa nay đều là không thích người khác đụng chạm mình a.
"Để anh dạy em cách giữ bóng và né".
Liễu Dương Dương nhìn bóng dáng cao ráo của hắn, ánh mắt mang theo tia khó hiểu lẫn cảnh giác.
"Vì sao lại muốn dạy cho tôi?"
"Vì anh thích vậy"
Thích vậy?
........
Đây là câu trả lời mà Liễu Dương Dương không ngờ tới được.
Nhưng trong lòng cô vẫn như cũ mang theo cảnh giác. Cô không tin người này lại tốt như vậy, còn cái ánh mắt thâm tình giả dối kia nữa.
Trải qua 2 đời, cô vẫn là có mắt nhìn người.
Người thanh niên này bề ngoài có vẻ rất dễ gần hòa ái, ôn nhuận như ngọc nhưng thực chất bên trong lại chứa độc dược và gai nhọn chết người.
Ánh mắt lạnh lẽo cố gắng chê giấu nhưng không lừa cô được.
Mặc kệ mục đích của hắn là gì cô cũng sẽ không để ý, vì hiện tại cô cũng có mục đích của mình.
Đến bây giờ cô cũng không biết tên của đối phương và cũng không có ý định muốn biết.
Cô nghĩ đó không phải là việc cô nên để ý hiện giờ.
Liễu Dương Dương rủ bỏ suy nghĩ, bắt đầu tập luyện