- Em muốn đổi chỗ…….. – Tôi gắng sức nói, tôi muốn làm Vương Công cơ.
Đợi anh chuyển xuống nằm bên dưới, tôi như yêu nữ bò lên người anh, qua một điểm trụ mà làm ra bao nhiêu động tác kích thích cơ thể. Bóng tôi qua ánh đèn vàng chiếu rọi lên tấm màn kì ảo, nhấp nhô, xoay vòng,…. Nếu như có thêm mấy cái đuôi, có lẽ người ta sẽ gọi tôi là ma nữ hồ ly câu dẫn người., còn anh là người bị tôi bỏ bùa mê thuốc lú, không thể từ bỏ, chỉ ngày càng lấn sâu vào.
Chuyển chỗ kích tình chỉ là một chuyện nho nhỏ diễn ra hằng ngày, thay đổi để thưởng thức cái mới lạ mà thôi. Ngâm nước nóng được một lúc, chúng tôi lại trở về với tấm chăn xinh đẹp trải trên chiếu tatami. Tôi nằm rạp trên người anh, làm một con mèo con hưởng thụ chỗ nằm yêu thích. Bình thường,chúng tôi sẽ rất nhanh chìm vào giấc ngủ sau cơn hoan ái và chút sảng khoái khi ngâm mình. Thế nhưng, hôm nay lại khác, tôi mới thiu thiiu ngủ, lại bị đánh giấc bởi tiếng gõ cửa điên cuồng từ bên ngoài. Cũng không ngửi thấy mùi khói, sẽ không phải cháy nhà đi. Tôi mệt mỏi mở mắt, chỉ thấy bờ môi anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt tôi một chút, giọng nói trầm ấm khiến tôi an tâm:
- Cứ ngủ tiếp đi. Anh ra xem….
Thựa ra nằm trên người anh thì rất dễ ngủ, chứ anh vừa đi, tôi khó chịu lăn qua lăn lại, không tài nào chợp mắt nổi. Từ khi nào tôi thèm anh như thèm thuốc phiện thế này. Đành khoác áo mò ra tìm anh, tôi mò mẫm một chút, tỉnh táo một chút mới bước ra ngoài.
Cái người gõ cửa ầm ĩ ban đêm hóa ra chính là ông chồng nọ, anh ta bắn vèo vèo một lượt khiến tôi không rõ lắm là chuyện gì đang xày ra. Anh nắm lấy tay tôi thuật qua:
- Vợ anh ta mãi chưa thấy về. Mấy lần trước thỉnh thoảng cô ta muốn tới rủ chúng mình đi chơi nhưng không tìm thấy. Vì vậy cô ấy mất tích anh ta liền tưởng cô ấy ở chỗ chúng mình….
Lại cái bà cô rắc rối này… Tôi ngao ngán, chúng tôi giẫm phải gì mà cứ phải dính líu tới cô ta thế nhỉ?
- Cô ấy mất tích tầm nào?
- Tầm 9 giờ hơn tôi tắm xong liền không thấy cô ấy xuất hiện trong phòng, để lại tin nhắn "em ra ngoài một chút…" liền từ đó tới giờ không trở về.
Tôi hơi đỏ mặt, tầm 9 giờ chúng tôi còn đang kích tình trên bàn đá, làm gì có thời gian mà để ý tới cô ta. Nếu cô ta dám tới ngó trộm chúng tôi ân ái, tìm được cô ta về tôi sẽ diệt chết cô ta.
- Không biết, tầm đó chúng tôi bận chuyện riêng, không có gặp cô ấy….
- Cái này…. làm sao bây giờ…. Đã gần 11 giờ rồi…. Đây là Nhật Bản, tôi rất lo lắng………. cô ấy có khi nào bị bắt cóc không?
Dương Viết Quân thấy vẻ mặt anh chồng thấp thỏm bất an như thế, cũng thấy hơi thương cảm. Có lẽ anh cũng có cảm nhận như anh ta, nếu làm mất tôi, sẽ phát điên phát cuồng đi đào từng ngóc ngách mất.
- Trước đi báo với quản lí khách sạn… Chúng tôi cũng không có trách nhiệm trực tiếp trong việc này…. Giờ đi sớm thì có lẽ cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì, để họ điều động bảo vệ và cảnh sát đi tìm người…..
Anh quay sang tôi xoa xoa đầu:
- Em vào ngủ trước, nhớ khóa chặt cửa, nếu là anh mới được mở cửa nghe chưa?
- Biết rồi, em không phải là dê con. – tôi cười cười.
Hai người đàn ông rảo bước đi về phía đại sảnh, tôi nhìn theo bóng dáng của họ khuất xa, mới chậm rãi quay đầu tính đi vào phòng…
Cái số của tôi vẫn là không thoát, bởi vì tôi bất ngờ bị "vồ" từ đằng sau, chiếc khăn có tẩm thuốc mê làm tôi nửa mơ nửa tỉnh……. Tôi thấy ngực mình bị sờ một chút, tiếng cười dâm đãng bệnh hoạn vang lên, cả người bị vác trên thân ai đó…… Quãng đường xa hay gần, tôi không rõ lắm, cảm giác mù mịt này thật đáng sợ.
Tôi bắt đầu cắn môi cho nó chảy máu, cảm giác đau đớn sẽ khiến tôi tỉnh táo… Loại thuốc mê liều nhẹ, tôi nghĩ người đàn ông biến thái này không hẳn muốn tôi bất tỉnh…… Tỉnh táo dần, có chút thích nghi được với hoàn cảnh, tôi thấy căn phòng này,…. là một phòng ngủ hạng thường trong khách sạn thì phải…… Hơn nữa, bên kia, cũng có một cô gái đang dặt dẹo như tôi. Tôi nhớ tới khẩu súng điện lúc trước khi ra ngoài có giắt bên người, Bởi lúc đó tưởng có người tới gây rối, mang ra để phòng vệ. Nhưng tôi chưa được tỉnh táo để xác định đúng vị trí, đưa tay nhấc chân đều cảm giác nặng trịch như khối đá nghìn cân……. Người đàn ông kia đang đi khóa cửa, hắn điên cuồng khóa chặt các cửa sổ và cửa chính, cuối cùng chính là tắt đèn – một mảnh yên tĩnh tối om bao trùm lên không gian và sự vật.
Tôi lợi dụng bóng tối, gắng cắn mạnh vào tay mình tới máu chảy đầm đìa, mùi máu tanh sực vào mũi quả thật rất hiệu quả. Tôi tỉnh hơn rất nhiều, liều mạng tìm khẩu súng điện. Trong bóng tối mờ ảo, tôi thấy con người dâm đãng ấy đang tiến đến gần:
- Em yêu, từ lần đầu nhìn thấy em anh đã yêu em tới phát cuồng rồi…. Anh sớm muộn gì cũng giết thằng đàn ông đó, anh ghen tị khi nó được chạm vào cơ thể xinh đẹp của em….. Anh thèm khát núm vú của em, nó như trái nho khô màu đỏ quyến rũ….Anh chỉ muốn em nằm dưới thân anh mà rên rỉ dâm đãng, để anh thỏa sức xoáy sâu vào tử cung của em, biến em thành con đĩ cuồng dâm của anh……..
Tôi cắn môi tới bật máu, trong tay nắm chắc khẩu súng điện, lần đầu thấy ghê tởm cái thứ tiếng Nhật Bản này, những thứ ngôn từ dâm đãng bệnh hoạn này, thực sự khó mà nuốt trôi… Người tôi bất giác run bần bật………..
- Em yêu, anh tới đây, chúng mình cùng sảng khoái……
Con quái vật cuồng dâm ấy lao tới tôi, cũng là lúc tôi dùng hết sức để đâm súng điện vào cơ thể hắn. Hắn hơi shock nhưng cũng giật lảy bảy vài cái rồi ngất xỉu. Tôi thở hắt ra mấy hơi, tác dụng của súng điện đối với cơ thể đàn ông sẽ không quá dài, nếu cứ nằm đây chờ người tới cứu, e rằng hắn tỉnh lại sẽ cho tôi biết tay. Tôi gắng nhấc hai chân bước đi, nhưng vô dụng. Thuốc mê càng ngày càng ngấm sâu khiến tôi muốn ngất xỉu, tôi lại cắn môi, cố nhích hai cái chân tê cứng của mình, dùng tay để bò, để lết. Giống như nhân vật chính trong "Một lít nước mắt" ấy, cô ấy đã dùng hết nghị lực trong những ngày tháng cuối đời để lê để bò. Tôi đang cứu mạng sống của chính tôi và một con người nữa, nên tôi phải nỗ lực không ngừng. Tôi tự nhủ, tôi là một Tiểu Kết Kết mạnh mẽ, thông minh và có nghị lực, nhất định tôi có thể làm được. Tiểu Kết Kết chưa khóc từ lúc mình xảy ra chuyện, vẫn kiên cường cho tới lúc này, nếu Kết Kết khóc, có thể mọi thứ đều sẽ bị buông lơi …. Cánh cửa vẫn khóa chặt…. mã số, tôi không biết…….. thứ thuốc mê này, nó còn có tác dụng phụ là khiến tôi không thể nói chuyện, xem ra được gào khóc lúc này có khi cũng là chuyện tốt…. có điều, tôi không làm được… Tôi yếu ớt đập tay vào cửa gỗ, tiếng gõ nhỏ dường như chẳng mấy tác động tới bóng đêm dày đặc xung quanh. Tôi sợ hãi, sợ hắn sẽ tỉnh lại……. Vì vậy cả người tôi ngã nghiêng, dựa lưng vào cánh cửa, dùng đầu đập mạnh vào cửa gỗ, có lẽ sẽ có tiếng động lớn hơn chăng? Tôi làm như những gì bản thân nghĩ, cứ đập mạnh đầu về đằng sau, tới khi thấy một mảng ướt át – không biết mồ hôi hay máu thấm xuống tận sống lưng…. Một phút, hai phút, năm phút….. bảy phút…… Tôi nghe thấy tiếng anh xa xăm lắm, lờ mờ thấy đâu đó tiếng náo loạn…..
- Tiểu Hy….. Tiểu Hy……. Em ở đâu????
Tôi dùng sức lực cuối cùng để tạo ra những tiếng va đập lớn nhất có thể, nghe được tiếng anh, nước mắt cứ thế tuôn trào……. Chưa lúc nào tôi thấy cần anh như lúc này, tôi thều thào không ra âm thanh……..
" ……….Em ở đây……… Em ở … đây…….. Cứu em…….. em sợ lắm…….."
Tiếng gào thét đã ngày càng gần, bên ngoài, cách một lớp cửa chính là người tới cứu, và anh đang điên cuồng ở ngoài ấy….. Tôi biết…. Tôi nhận ra giọng anh đang hoảng sợ, điên loạn tới cực độ:
- Mở cửu…… Cô ấy đang ở bên trong……. Nhanh lên…… Tiểu Hy… Đừng đập nữa …….. Anh tới rồi……… Đừng sợ! Đừng sợ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cánh cửa được đẩy ra cũng là lúc cơ thể tôi đổ rạp ra đất, lại nhanh chóng bị quấn vào lòng anh… Mùi bạc hà, tôi an tâm rồi… chỉ có thể là anh, tôi chỉ có thể là của anh, chỉ có thể ở trong lòng anh - tôi mới an tâm được…..
- Ôi… Tiểu Hy……. Đồ ngốc……. Em làm gì thế này???
Anh đang khóc sao? Tôi thấy những giọt nước ấm đang rớt xuống má tôi, hay nó là của tôi nhỉ. Tôi gắng nở nụ cười, đôi tay rướm máu run rẩy nâng lên, anh liền bắt lấy áp lên má. Tôi không sao, tôi muốn anh yên tâm:
- Qua rồi…..
Đó là lời cuối cùng khi tôi ngất lịm đi, trong mung lung thấy mọi người nhốn nháo gọi cứu thương, gọi cảnh sát,…… đặc biệt là tiếng anh hoảng sợ gọi tên tôi nữa.
Có lẽ là thuốc mê cộng thêm việc mất máu nữa, nên tôi cảm giác giấc ngủ này rất dài rất dài, tôi muốn tìm thấy ánh sáng để nâng mí mắt, tôi không muốn anh quá lo cho tôi. Từ lúc tôi hôn mê, tôi vẫn luôn cảm giác có đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi không rời. Lúc tôi muốn chống tăm lên mí mắt để thức dậy, xem có phải anh đang ở bên tôi không, liền nghe thấy có tiếng nói mơ mơ hồ hồ.
- Cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy à???
- …….
- Tôi đến đây để tạ ơn.
- Các người đi đi. – Là giọng anh, nó lạnh lùng quá, không một gợn cảm xúc, tôi hơi sợ.
- Ngày hôm đó quả thực vợ tôi có tới tìm hai người, cô ấy bị kẻ "cuồng vợ anh" tưởng nhầm mà bắt đi. Hắn biết hắn bắt lầm liền giam vợ tôi trong phòng, tiếp tục đợi thời cơ để chộp lấy vợ anh. Vợ tôi quả thật cũng là người bị liên lụy……
- Chúng tôi không nhờ cô ta tới tìm chúng tôi…….
- ………….
Giọng người con gái, không còn chút nũng nịu giả vờ trẻ con ban đầu, chất giọng hơi bà già, có điểm nghẹn ngào:
- Tôi quả thật để ý anh, muốn được bên anh, đi chơi cùng anh…… Tôi thật rất ghen tị với cô ấy, cô ấy có khuôn mặt trẻ con, giọng nói dễ thương thuần khiết không giả dối…. Tôi chỉ muốn ngày ngày phá đám hạnh phúc của hai người. Thực không ngờ hôm đó, vừa mới tới cửa lại bị đánh thuốc mê. Cái này là do tôi sai, không dưng đi đêm một mình để kẻ xấu hãm hại. Làm liên lụy tới cô ấy.. Nhưng tôi không có được sự dũng cảm, sự mạnh mẽ kiên cường của cô ấy… Tôi bị thứ thuốc mê ấy làm cho nửa tỉnh nửa mê, chân tay rã rời, nhưng cô ấy không như tôi chịu trói……… Nếu cô ấy……… có lẽ……… Nhưng, cô ấy tự làm tổn thương chính mình để tỉnh táo, để kiên cường đối phó với con ác quỷ kia….. tôi thật sự thua cô ấy rồi……… Tôi rất hối hận vì đã để chuyện này xảy ra. Xin lỗi… và cảm ơn………. Chúng tôi ngày mai sẽ trở về Đài Loan, chuyện này đã quá mức chịu đựng của tôi. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô ấy tỉnh lại muốn tìm tới tôi đòi nợ thì anh đưa cho cô ấy…… Tạm biệt.
Căn phòng lại trở nên đặc biệt yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của tôi và của anh.Sau nà tôi cũng không thấy anh đưa tôi tấm danh thiếp của cô ta, quả thực tôi muốn tính nợ. Nhưng có lẽ lúc ah im lặng, bản thân anh đã vô giác vo nát và vứt nó đi đằng trời rồi. Một lúc sau, tôi lại thấy giọng anh trở lại bình thường, có chút sủng nịnh yêu chiều nữa:
- Bảo bối, có nên phạt em làm việc không suy nghĩ hay không? Nhìn em tự làm tổn thương mình, anh đau lắm, em có biết không? Anh nguyện em không tự tổn thương chính mình, dù em có thế nào, anh vẫn cả đời yêu em không thay đổi…. Ngốc lắm, chỉ cần trái tim thuộc về nhau là đủ rồi…..
Tôi nghe anh mắng yêu mà xúc động muốn khóc, nhưng tôi không muốn thân thể mình dơ bẩn, cũng không muốn anh chạm vào cái thân thể bị vấy bẩn. Tôi tuyệt đối phải bảo vệ bản thân sạch sẽ, như bảo vệ tình yêu trọn vẹn vậy. Nếu tôi bị làm nhục, có lẽ bản thân tôi cả đời sẽ bỏ chạy khỏi anh, dù anh có tỏ ra yêu thương, quan tâm, tôi cũng không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh ấy, nên thà chết vẫn phải một mực trung trinh, mà tôi quyết không thể chết, vì vậy bằng mọi giá để người chết không phải là mình, thế thôi. Xét ra, lúc đầu óc không còn minh mẫn, tường tận, tôi có thể nghĩ được như thế là tài rồi. Sau này có vài lần to tiếng với nhau vì chuyện này, tôi có đem ra nói suy nghĩ của mình khiến anh tức hộc máu, liền đem tôi quăng lên giường mà trừng phạt vài giờ liền. Lúc này, tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, chỉ vang lên trong suy nghĩ: " Không sao… em sắp tỉnh rồi…… cái gì đều cũng đã qua, bỏ đi mà….."
Sáng ngày thứ 3, tôi rốt cuộc tỉnh lại, vừa nhìn thấy mặt anh liền toe toét mỉm cười.Ba ngày không gặp, trời ạ, từ lúc yêu nhau tôi chưa bao giờ xa anh lâu đến thế. Mắt anh thâm quầng đầy mệt mỏi khiến tôi xót xa lắm, tôi nhỏ giọng:
- Đã không sao rồi mà. Anh đừng làm mặt lạnh như vậy chứ…
Tôi đưa tay lên, cánh tay phải quấn băng trắng ở chỗ vết tôi tự cắn… mặt anh càng tái mét tức giận.
Đổi tay, vội vã dâng lên tay trái, xoa đi nếp nhăn giữa đầu hai mày, anh quả thực rất tức giận sao?
- Lần sau sẽ không thế nữa…. – Tôi lí nhí tỏ vẻ biết lỗi.
- Còn có lần sau? – Giọng anh lạnh băng.
Tôi vội vã lắc đầu, mới biết trên đầu còn quấn băng, hóa ra tôi còn đập vỡ cả đầu mình, cừ thật.
- Nằm im.
Anh quát nhẹ, lại chỉnh cho đầu tôi cố định trên gối mềm. Anh vuốt nhẹ chỗ cánh tay băng trắng:
- Từ giờ không cho phép em làm liều…… Cũng không được rời anh nửa bước……..
Chả lẽ đi vệ sinh cũng giám sát à? Tôi đỏ mặt với ý nghĩ biến thái này, liền bị anh cốc đầu:
- Không được nghĩ linh tinh. Em lại nằm nghỉ một chút đi, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra.
- Tưởng anh bảo không rời người ta nửa bước…. – tôi níu tay anh lại, tôi rất nhớ anh mà.
- Anh chỉ đứng ngoài nhở y tá thôi, sẽ vào ngay.
Thực ra trải qua chuyện này, lúc xảy ra thì sợ thật, vì lúc đó bên người không có anh. Giờ có anh ở bên rồi, thế nào tôi cũng không sợ. Chẳng may cả hai gặp bất trắc không đánh lại được, thì sinh không đồng thời, chết chung đồng huyệt. Lo cái gì. Hơn nữa, mọi chuyện đã qua rồi, tôi ngoài việc tự làm mình sứt mẻ một chút cũng không có vấn đề gì lớn, không bị ảnh hưởng nặng về tâm lí và tổn hại về thể xác nên có thể cho qua chuyện rất nhanh.
Bác sĩ vào, anh đứng ở bên sau ông, vẫn làm mặt lạnh với tôi, quả thật rất đáng sợ. Sau một loạt các thao tác kiểm tra, bác sĩ còn kiểm tra thêm nhận biết chữ số nữa.
Bác giơ hai ngón tay:
- Kore wa nanbangou desu ka? (Số mấy đây?)
- "Hai." – Tôi thành thật trả lời, bằng tiếng Việt.
- Tôi hỏi cháu số mấy đây mà, dạ cái gì? – Ý, bác tưởng tôi "hai" vâng vâng dạ dạ theo tiếng Nhật à, hay thế.
- 二 (È r.)
- Cháu không hiểu sao? – Lần này bác nghĩ tôi ngây ngô "ơ" theo kiểu ngữ khí đấy.
Tôi thấy khuôn mặt nín cười của anh từ lúc nãy, rốt cuộc đã có biến chuyển tốt. Anh giải thích với bác sĩ bằng tiếng Nhật rất lưu loát, nghe anh nói xong bác sĩ đỏ mặt tuyên bố:
- Để cô ấy ở lại viện thêm vài ngày theo dõi, nếu không có di chứng gì sẽ có thể trở về.
Bác sĩ vừa đi, tôi liền nhanh mồm nhanh miệng cướp lời anh:
- Không ngờ tiếng Nhật của anh cũng không tồi tí nào.
- Ngày xưa ai một nói phải học tiếng Nhật, hai nói phải học tiếng Nhật. Sau đó nhảy sang thi đại học tiếng Trung, rồi lại lượm thêm cái bằng tiếng Nhật.
Tôi cười cười:
- Là anh đúng không? Thế là ở Việt nam có tận hai bằng đại học lận rồi. Ngưỡng mộ ghen tị hận quá a~
Anh lại véo nhẹ cái mũi tôi đầy sủng nịnh:
- Tôi cũng vì bảo bối mà vất vả thế đấy, vậy mà bảo bối có để tôi một phút được yên tâm không? Cái đầu này…….. Thực sự có thể trả về rồi…..
- Em yêu anh nhất mà…. Đừng giống quỷ hẹp hòi như thế chứ. Mọi chuyện qua rồi mà, tất cả đều ổn đấy thôi. …
Đôi mắt anh đột ngột chứa đầy sự đau xót, anh ôm chầm lấy tôi:
- Nếu mất em, anh chẳng biết mình tồn tại trên đời vì lẽ gì nữa.
Chúng tôi cứ vậy lặng lẽ ôm chặt lấy nhau, tôi biết, đặt vị trí mình vào anh, có lẽ tôi cũng nổi giận, cốt chỉ thể hiện sự lo lắng quan tâm yêu thương đặc biệt mà thôi.
Hai ngày sau tôi ra viện, với cái đầu vẫn có một dải băng trắng và tay có một đống băng rất phong độ. Tất nhiên, viện phí, chúng tôi đâu phải trả, chúng tôi là người bị hại, bị hại thê thảm là đằng khác. Bên cảnh sát đã lo chuyện này, chúng tôi trở về khách sạn đã được đền bù thỏa đáng. Nói chung là, trong cái rủi cũng có cái may, bà chủ cũng quý chúng tôi, nên chi phí từ trước tới cả tháng nữa cũng không phải trả. Khách sạn trang bị thêm hệ thông an ninh chặt chẽ ở vườn, hành lang, hiên, ….. cũng thuê thêm nhiều người bảo vệ đi gác tuần. Chúng tôi cũng vinh dự được mời đến trụ sở cảnh sát Nhật Bản vài lần lấy lời khai, còn được cho ngắm ảnh vị cuồng dâm ngày ấy. Hóa ra cũng là một thanh niên 32 tuổi, làm chủ một xí nghiệp nhỏ, thường lui tới khách sạn qua đêm với người tình này nọ. Theo lời khai của anh ta thì lần đầu nhìn thấy tôi đã muốn chiếm đoạt thành của riêng, tới giờ vẫn mang quyết tâm tìm tôi để cưỡng đoạt. Khi họ trở về căn hộ của anh ta đã tìm thấy trong phòng ngủ kín tường là ảnh của tôi được chụp từ lúc đến Nhật Bản. Tên cuồng dâm thỉnh thoảng vẫn tự thủ bằng tay, luôn miệng tự sướng gọi tên tôi, hôn hít ảnh của tôi, cảnh sát cho biết thêm, thông tin này rất rợn da gà. Cảnh sát đành phải mang anh ta vào trại cách ly, có lẽ anh ta đang hóa điên rồi. Tôi nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn chú cảnh sát:
- Chú tuyệt đối không thể để hắn ra ngoài…..
- Chuyện này…….. Có lẽ không thể….. Qua thời gian giam giữ và điều trị, nếu hắn ta có biểu hiện tốt vẫn được phóng thích..
- Nếu vậy phải hủy bỏ toàn bộ thông tin, tranh ảnh mà hắn có được về tôi, như vậy sau này có ra khỏi trại cũng không thể lần tìm tôi được.
- Chúng tôi nhất quyết sẽ xử lí hoàn hảo chuyện này, các bác sĩ đang tìm cách làm nhiễu loạn trí nhớ của hắn ta trong khoảng thời gian gần đây. Hình như chỉ có cô bé mới làm anh ta phát cuồng phát loạn như vậy.
- ……………. – Tôi không biết anh ta thế nào, mặc kệ anh ta thế nọ, tôi cần sự an toàn.
- Chính phủ Nhật Bản vì chuyện này thấy rất có lỗi, muốn hai bạn có thể bỏ qua. Đây là món tiền đền bù về tổn thất thân thể và tinh thần, mong các bạn không từ chối. Tiền viện phí chúng tôi cũng dàn xếp ổn thỏa….. Đây là vé máy bay khứ hồi, nếu các bạn muốn trở về nước ngay lập tức đều có thể, nếu muốn tiếp tục ở lại du lịch một thời gian…….
- Ở lại đi, tôi còn chưa mặc kimono cẩm tú đi chùa, còn concert của Ikuta Toma chưa coi, làm sao có thể bỏ về được.
- Đi về… – Ánh mắt anh lạnh lùng kiên quyết, giọng nói cũng lãnh băng khiến tôi nhảy dựng.
- Thực ra, nếu ở lại chúng tôi có thể phái người bảo vệ cho các bạn 24/24 giờ… – Chú cảnh sát có vẻ thương tôi, cho chúng tôi lối mở này.
- Ách…. Ây, thế thôi đi…… Tôi muốn về Bắc kinh luôn, bài tập còn chưa có làm xong a…. – Trời ạ, ở đây bị các người dòm 24/24, muốn hôn muốn ôm cũng bị các người coi hết, làm không nổi a.
- Vậy được…. các bạn nhận vé máy bay, thủ tục chúng tôi sẽ lo ổn thỏa.
- Còn chuyện này ….. – Anh mở miệng – Như lần trước đề nghị, mong báo chí Nhật Bản không cần làm ầm ĩ, không cần phải đăng ảnh hay tên của chúng tôi lên. Đừng để những sai sót mà ảnh hưởng tới sự an toàn của cô ấy, cảm ơn.
- Được rồi, chúng tôi đã biết, cậu yên tâm.
Nửa tháng sau, tôi đã trở về Bắc Kinh rồi, kế hoạch đổ vỡ, chuyện này chúng tôi cũng không nói với ai, chỉ lặng lẽ hưởng thụ cuộc sống sâu gạo mỗi ngày. Nằm dài trên ngực anh, tôi chán nản cựa quậy, dạo này cũng bị kiềm chế tình dục, hơi nản. Tôi không bị ảnh hưởng về mặt tinh thần, chẳng lẽ anh suy nghĩ quá nhiều mà ảnh hưởng thay tôi.
- Em muốn…. – Tôi tiếp tục cọ cọ bên dưới, chọc chết anh, xem anh còn dám lơ tôi không.
- Tới giờ bôi thuốc rồi, ngoan ngoãn ngôi yên nào.
Anh phớt tôi thật, hơn 5 ngày trước tay đã tháo được băng rồi. Vết thương lúc đầu nhìn rất kinh khủng, cảm giác có thể thấy được cả phần thịt bên dưới. Khi đó anh run run, đáy mắt đau xót lẫn áy náy nhìn vết thương của tôi, không một tiếng cứ im lặng thay thuốc, băng bó. 10 ngày sau da thịt cũng đóng vẩy, anh bôi thuốc mềm mô và không để lại sẹo, làm đủ mọi cách để vết thương dần biến mất trên tay tôi. Và cả sau đầu nữa chứ, vết thương đó chỉ là chuyện nhỏ, sớm 10 ngày đã lành. Anh có đưa tôi đi xem vài vị thần y Đông y ở Bắc kinh, các vị này kê thuốc cũng hay lắm. Da thịt tôi yếu ớt nhạy cảm, thế mà dùng thuốc của họ rất nhanh đã liền, họ còn khẳng định, làm theo lời khuyên, một dấu tích trên đó để lại cũng không thấy. Vì thế anh rất nghe lời, ngày ngày như y tá chuyên nghiệp sắp thuốc bôi thuốc, khiến cả người đều mùi thuộc, át hết cả vị bạc hà của anh.
Lại qua nửa tháng, nhờ vị y sĩ tận tụy và mớ thuốc thần kì, tay tôi, quả thật một vết sẹo nhỏ để lại cũng không thấy. Có điều tôi đang trầm cảm đây, hay anh nghĩ hắn xâm phạm tôi rồi nên không muốn tôi nữa…. Tuy rằng ngày ngày anh chỉ ở nhà chăm tôi, đi chợ cũng dắt theo tôi, đi tắm cũng tắm cho tôi, ăn bón cho tôi, còn hai cái tiểu với đại tôi nhất quyết phản kháng không cho mới thoát khỏi tầm nhìn của anh, nhưng tôi vẫn lo nửa đêm thú tính bộc phát anh lừa tôi đi tìm gái khác làm tình. Nên dạo này, tôi đặc biệt mất ngủ, chỉ khi tỉnh dậy thấy mình nằm trong ngực anh mới yên tâm một chút, nhìn chằm chằm thêm cả tiếng mới lại đi ngủ.
Nói là mất ngủ, nhưng cuộc sống sâu gạo chỉ có ăn với ngủ và học của tôi, thì mất ngủ nhưng vẫn ngủ đủ tám tiếng. Cái thân gái trắng hồng đã không còn sứt sẹo nhưng không tài nào khiến anh rục rịch làm tôi lo lắng tới phát điên. Buổi trưa lúc anh đang ngủ, tôi chán nản bò lồm cồm từ ngực anh dậy. Cả người nóng nực chịu không được, đành phải xả nước ngâm mình. Tôi không nghĩ anh rất nhanh đã theo vào, tôi còn tưởng anh không biết mới rón rén đi nhẹ như mèo con. Đợi anh thoát quần áo nằm xuống, để tôi ngả vào người anh, mới trầm giọng hỏi:
- Buổi trưa không ngủ mà lẻn một mình đi tắm, em càng ngày càng không biết điều…….
- Trời nóng mà……. – Tôi buồn phiền đến chết trả lời anh, đến nước trần truồng nằm chung bồn mà anh còn không có cảm giác, có lẽ tôi hết quyến rũ được anh rồi…. Tôi muốn khóc lại không dám rơi nước mắt trước mặt anh, sợ anh hỏi ra lý do tôi muốn khóc thì quả thật con mẹ nó….
- Ngồi yên nào …..
- Em vẫn đang ngồi yên mà….. – Tôi ủy khuất nhỏ giọng, chỉ là trong tâm trí không yên mà rối loạn thôi.
- Em… – Anh bật cười. Hơi thở nóng ấm mờ ám phủ đằng sau gáy tôi, giọng anh có chút thay đổi – Thật sự nhịn hết nổi rồi….. quỷ nhỏ, là tự em hiến thân.
Tôi chưa kịp phản ứng thì những nụ hôn đã ập xuống, cứ liên tiếp nối nhau, quãng ngắt chỉ là vài giây để cùng thở gấp…. Lần trước cùng thế, môi vừa lành anh liền cuồng dã ăn chíp chíp, nhưng sau đó rất hạn chế hôn mãnh liệt như thế này, làm tôi thèm cái hương bạc hà ấy dã man… Nên lần này được đà tôi chủ động hút hấp, so với anh không thiếu phân nửa ngọn lửa nhiệt tình. Chúng tôi mơn trớn nhau trong mê tình ý loạn, tôi cảm nhận cây gậy nóng rốt cuộc đã bật dậy, vội vã dùng tay điều chỉnh nó đặt vào hoa tâm…. Thật lâu không làm, tới lúc này, cảm giác đê mê kích tình nóng bỏng ấy khiến cả hai cùng bật ra âm thanh rên rỉ…. Cây gậy nóng chạm vào da thịt nơi ơi, kích thích từng tế bào khoái lạc, chậm rãi có lực xuên suốt một đường chạy vào trong. Tôi hít một hơi thật sâu, thật sự quá tuyệt, tôi không ngại mà khẳng định cảm giác của mình lúc này. Giống như những ngày trước đây, tôi lại bấu víu lấy bờ vai anh rong ruổi, cưỡi ngựa trên niềm hoan lạc, anh hưởng thụ êm ái trên gò núi mát mẻ, cuộc sống này cũng khiến người ta nhớ mong khôn nguôi…… Từ trưa tới chiều tối, chúng tôi cứ thế trải qua hoan ái miên man, lần lại lần dồn dập. Ở trên giường, tôi đành phải xuất ra độc chiêu lần nữa, để anh không thoát khỏi bàn tay tôi. Ánh mắt anh đượm tình mê ly, âu yếm nhìn tôi sau cơn hoan lạc. Tôi và anh lại quấn chặt lấy nhau chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon lành không lo âu mộng mị, tôi chỉ nhớ mang máng anh có thức dậy hôn tôi tới khó thở, mới ôn nhu đắp chăn cho tôi:
- Anh đi chợ, ngoan ngoãn ngủ ở nhà, không được phép rời phòng nửa bước, nghe chưa?
- Ừm… – Tôi ậm ừ trong miệng, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ khi hương thơm đầy mĩ vị sực vào khứu giác, đánh thức tôi rời bỏ Chu công mà tỉnh dậy, đã thấy dáng người anh cao ngất ở trong bếp rồi. Tôi quang lỏa chạy tới ôm anh từ đằng sau, thân thể anh hơi dừng lại một chút, sau đó "lờ" tôi một chút mà hoàn thành bữa tối "muộn".
Lúc anh buông tay với công việc nội trợ, rốt cuộc cũng không lờ khỏi tôi được nữa, một mạch hôn từ bếp tới phòng khách, đáp tại salon, làm những chuyện mà chúng tôi nên làm. Tôi oằn người rên rỉ, thân dưới nhịp nhàng chạy theo tốc độ luật động của anh. Sự ma sát không qua bước mở đầu có chút kích thích chịu không nổi. Chuyến tàu nhanh này quả thực cũng có chút lạ lẫm, anh hôn hôn trên gương mặt đỏ ửng của tôi, giọng có chút áy náy:
- Thực xin lỗi…. Anh nhịn không nổi………. Chỉ muốn không ngừng cùng em triền miên……..
- Anh giả sư ăn thịt heo. – Tôi lên án.
- Một tháng qua không có ăn thịt heo là vì em, em còn không ngừng kích thích anh. Đây cũng là do con heo lớn mật tự dâng thân lên cho người ta xơi.
- ……. Em còn tưởng anh chán thịt con heo này…. – Tôi ủy khuất nói.
- Đồ ngốc. Một tháng qua anh có khác gì hành hạ mình đâu, nhìn thấy thịt heo mà không thể ăn, chính là sống không bằng chết….. – Tiếng anh vui vẻ trở lại – Đi ăn thôi, rồi uống thuốc…… Anh thậm chí còn quên cả chuyện đeo bao…. Xin lỗi nhé!
- ….. – Tới lúc ấy rồi ai còn nhớ tới chuyện đeo hay không đeo, tôi cũng không phải là thiên tài.
Cuộc sống của nghiên cứu sinh hai đứa tôi cứ thể ấm áp ngọt ngào trôi qua, lại thêm hai năm nữa, tôi và anh đều nhận được bằng thạc sĩ. Anh chậm chạp hoàn thành nó đủ 3 năm, tôi thì vừa nhận bằng cử nhân liền dùng một năm để hoàn thành nghiên cứu thạc sĩ của mình. ( Chính xác thì tôi cũng đã dùng hơn 3 năm để chậm rãi nghiên cứu nó, có thể hoàn thành xuất sắc mà tốc độ như vậy cũng bởi lẽ các giáo sư đã nhẵn mặt tôi rồi). Chúng tôi cũng sắp đến ngưỡng tuổi 25, cái tuổi với anh thì không vấn đề nhưng với tôi là một chuyện trọng đại.
Buổi sáng nay thức dậy sau màn ân ái ngọt ngào, anh ôm lấy tôi từ đằng sau, bàn tay vẫn đùa nghịch, mơn trớn những nơi quá đỗi nhạy cảm của tôi. Nhân lúc tôi còn tình mê ý loạn, anh thì thầm bên tai tôi:
- Năm nay về Việt Nam liền gả cho anh nhé.
- Sống như bây giờ không phải rất tốt sao? – Tôi sợ cảnh ly hôn, nếu không kết hôn thì sẽ không phải ly hôn, đơn giản hơn mà.
- Nhưng anh cần em…. Cần em làm mẹ đẻ của con anh…….. Hơn nữa, quyền sở hữu, xác thực vẫn nên có giấy tờ và công chứng đầy đủ, cộng thêm, anh thích khoản công khai chiếm đoạt trước quần chúng.
- Yêu cầu sở hữu của anh ngày càng lớn. – Tôi dở khóc dở cười.
- Ái thê quá khen rồi. Đồng ý nhé!
- Em chưa reject anh lần nào…..
- Anh yêu em….
Anh bật cười lớn, trong tiếng cười tỏa ra niềm sung sướng hạnh phúc. Tôi muốn đặt niềm tin vào anh, giao cho anh nửa cuộc đời còn lại của mình, chỉ mong anh không làm tôi thất vọng. Tôi có thể xinh đẹp thêm mười năm, hai mươi năm nữa… nhưng xuân sắc của tuổi thanh xuân cũng dần theo thời gian mà phai tàn, tôi cũng sợ một ngày anh chán ngán tôi già đời mà chạy theo người phụ nữ trẻ đẹp khác…. Nhưng trong tình yêu chẳng phải có chữ tin và trò chơi đánh cược sao? Cũng như một ván bài, nếu là số phận đã ước định tôi thua, cả đời cũng không ngửa lên được, nhưng nếu thắng, sẽ thu về hạnh phúc vĩnh viễn. Chúng tôi đã bỏ lỡ 7 năm tình yêu thời còn trẻ, tôi luyến tiếc từng phút giây thời gian được ở bên anh. Nên tôi chấp nhận đánh cược…. Mười năm, hai mươi năm nữa anh không yêu tôi thì sao? Tôi chấp nhận, để được tiếp tục ở bên anh, dù thời gian ngắn hay dài, tôi cũng sẽ không hối hận. Dù có nhận được kết thúc không viêm mãn chăng nữa, tôi cũng không buông tay vào lúc này. Nếu một ngày anh thực sự xa tôi, tôi có níu kéo cũng không giữ nổi. Tình yêu không nói trước được, đàn ông thay lòng đổi dạ đã là chuyện quá đỗi bình thường. Nên tôi không đặt ra quá nhiều hi vọng đằng xa, cũng chỉ dành ra vài phút để ngẫm nghĩ và xác định con đường, lối rẽ nguy hiểm và cạm bẫy xung quanh, để như vậy, nếu có bị thương cũng nhanh chóng khép miệng vết thương và thu mình an toàn.
Mùa thu tháng 9, sau năm năm xa cách, tôirốt cuộc đã đặt mông trên chiếc airline trở lại mảnh đất quê hương, mảnh đất nơi chôn nhau cắt rốn của tôi, gắn với cuộc đời tôi 20 năm trời. Có một cỗ xúc động không nói thành lời chảy trong tâm can khi nhận ra hương sữa thơm nồng trên cái mảnh đất cố hương này. Người nắm tay tôi lúc này là người tôi đã trốn chạy 5 năm trước đây, rời bỏ nơi đây để tận diệt tình yêu không có mở đầu cùng kết thúc. Dù nó đã đâm chồi nảy lộc tình yêu ở một mảnh đất mới, nhưng trở về đây, lại có một dư vị khó thốt ra bằng lời.
- Có anh ở đây, tất thảy rồi sẽ yên ổn. – Anh thực sự đã trở thành một người đàn ông rồi. Lời nói này, tôi sẽ tin ở anh, dù có thế nào, chỉ cần ở bên anh, mọi chuyện đều sẽ giải quyết tốt.