Viện của Sở Cẩm Dao, phía đối diện có năm gian phòng kín đáo. Phía đông và tây đều có sương phòng. Phía nam còn có một phòng nhỏ ngược lại. Trước chính phòng, ngoài mấy viện nhỏ hai bên, còn có ba gian nhỏ, gọi là mái hiên. Trong chính phòng của Sở Cẩm Dao, phía đông là thư phòng, phía tây là phòng ngủ. Sở Cẩm Dao ngủ tại phòng đầu tiên phía tây, còn gian giữa là nơi bình thường nàng sinh hoạt. Chính đường ở giữa không dùng được nên mái hiên bên này, Sở Cẩm Dao có thiêu thùa may vá, hay gặp hạ nhân đều là ở nơi này.
Hiện tại Đinh Hương và Thu Cúc đã mang kim chỉ đến, đứng ở dưới mái hiên chờ Sở Cẩm Dao. Ngón tay của Thu Cúc lưu luyến sờ sờ Vân Cẩm, hỏi:
“Tiểu thư, vải này có mười trượng, quần áo nếu như muốn gặp khách thì may cần tinh tế một chút. Ít nhất là hai trượng. Áo ngoài cũng tầm một trượng. Mà ngoài quần áo ra còn phải may những thứ linh tinh khác, chúng ta tự mình cắt may hay là giao cho phòng thiêu thùa đây?”
Một cây Vân Cẩm tầm mười trượng, chỉ may một bộ xiêm y cũng đã dùng hết một phần ba. Trong lòng Sở Cẩm Dao cảm thấy tiếc, nhưng nàng vẫn hiểu rằng phàm là tiểu thư quý tộc, váy áo đều là như này. Nàng còn phải đi gặp cô cô, làn váy còn phải xếp thành bảy nếp, nếp gấp cũng cần tinh tế, cứ vậy tính ra. Nếu may hết cũng phải hết ba trượng, nếu cắt may sai thì mất càng nhiều.
“Chúng ta tự mình cắt đi, nếu tự mình cắt sẽ tốt hơn chút.”
“Vâng.”
Đinh Hương và Sơn Trà đáp, rồi lấy kéo ra. Sở Cẩm Dao gọi các nàng lại,
“Cầm chậm thôi, nếu cắt ở giữa sẽ lãng phí vải nhiều. Cắt xong rồi hai bên còn dư cũng chỉ may được hồng bao mà thôi, đưa thước cho ta”
Sở Cẩm Dao cầm thước đo, nghiêng thước đo rồi nói: “Thử cắt như vậy”
Sơn Trà chần chừ: “Thế có ổn không ạ? Nguyên liệu tốt như vậy đừng để cắt hỏng mất.”
“Không đâu, trước kia ta đã thử qua rồi”
Sở Cẩm Dao trước đây trong nhà khó khăn, một cây vải dùng rất nhiều năm. Quần áo trong nhà đều là nàng may vá sửa sang, dần dần nàng luyện được một tay cắt may thuần thục. Làm sao để vải cắt đẹp và tiết kiệm nhất, nàng rất tự tin có thể làm được.
Sơn Trà vẫn không chịu làm, chỉ có Đinh Hương dựa theo chỉ dẫn của Sở Cẩm Dao phác họa rồi cắt. Sở Cẩm Dao và Đinh Hương cùng nhau làm, mấy nha hoàn nhị đẳng cũng lên giúp, chẳng mấy chốc đã cắt xong áo ngoài.
Nhị đẳng nha hoàn tên Kết Ngạnh tán thưởng.
“Đúng là cắt đẹp hơn, quan trọng là dư lại vải rất nhiều, về sau cắt may cái gì cũng được cả. Nếu như thật sự làm nhỏ vải rồi, chỉ có thể cắt may đồ nhỏ nhỏ như hồng bao các loại”
Sở Cẩm Dao nói: “Đây mới là bên ngoài thôi, bên trong còn cần đồ khác phối với nó. Đinh Hương, ngươi đi lấy vải màu trắng nhỏ tới đây, ta nhớ còn dư lại một ít”
Sau khi Đinh Hương ôm đồ lên, mấy nha hoàn vây quanh lại dùng tay ước lượng vải dệt rồi hỏi:
“Tiểu thư, chỗ này đủ sao?”
Sở Cẩm Dao ước lượng bằng tay một chút, nói một cách chắc chắn: “Đủ.”
Đinh Hương và Kết Ngạnh không biết phải làm sao, nên Sở Cẩm Dao nói làm gì thì làm nấy, cuối cùng thật sự cắt ra được vừa đủ vải.
Kết Ngạnh tự đáy lòng nói: “Tiểu thư, người thật khéo tay”
Kế tiếp là váy, Sơn Trà hỏi: “Đây là vải nền hoa tím, nếu làm áo khoác không nói, nhưng làm váy thì có phải màu sắc quá chìm, không thể nổi bật không?”
Sở Cẩm Dao cũng đang lo lắng điều này, nàng nhìn kỹ vải dệt cùng hoa văn một lúc, mới nói: “Đầu tiên cứ cắt ra đã, đến khi xếp nếp váy sẽ nghĩ cách khác”
Sau khi cắt vải rồi, Sở Cẩm Dao cầm một mảnh ngồi bên cạnh. Nàng dùng tay xếp lớp, thử xem nếu xếp lại thì nếp gấp ra sao, sau đó rút một chút sa tanh ra, bắt đầu làm gì đó. Đinh Hương và Kết Ngạnh đang ở gần, đột nhiên Kết Ngạnh khẽ kêu một tiếng:
“Tiểu thư”
Bọn nha hoàn đều ngẩng đầu, Kết Ngạnh vây quanh nàng, cầm lấy nếp gấp Sở Cẩm Dao đã khóa lại. Sở Cẩm Dao làm nếp gấp trên vải màu tím, kéo dài tới đầu gối thì làm tua ra. Kéo dài xuống dưới, làm thành đầu nhọn, bên trong còn tưa một ít vải ra làm thành tua. Kết Ngạnh nhìn mà thích vô cùng.
“Đẹp quá, giống như khổng tước xòe đuôi vậy. Sau khi may xong nếp gấp rồi, làm thêm một đường viền, nhất định mỗi bước đi như khổng tước vậy, quá đẹp rồi.”
Bọn nha hoàn đều chạy tới vây xem, Sở Cẩm Dao dạy các nàng làm sao làm, sau đó làm biên. Mấy nha hoàn khéo tay nhìn một lần đã biết làm, còn mấy người đầu óc chậm chút sẽ không nhớ được. Sở Cẩm Dao trái phải đều có người, thỉnh thoảng có mấy nha hoàn cầm váy lại hỏi.
“Tiểu thư, làm như vậy phải không ạ”
Sở Cẩm Dao chỉ đạo từng người một, mái hiên vậy mà náo nhiệt hẳn. Sở Cẩm Dao làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã làm xong váy. Nàng lo lắng Tần Nghi ngồi xem nhàm chán, cầm một mảnh Vân Cẩm và đồ vật cần thiết, rồi nói:
“Ta có phần mệt, vào trong nghỉ một lát.”
“Để em hầu hạ tiểu thư.” Kết Ngạnh đứng dậy, nói: “Tiểu thư, nếu người mệt mỏi thì không cần cầm theo vải vóc làm đâu, cứ giao cho chúng ta đi”
“Không sao đâu, ta vừa cầm vừa may là được rồi”
Kết Nganh cầm theo sọt chỉ, theo Sở Cẩm Dao vào trong dãy nhà phía tây, đặt xuống giường bên cạnh cửa sổ. Sở Cẩm Dao nói: “Ta nghỉ ở đây là được rồi, ngươi ra ngoài thiêu thùa may vá với họ đi.”
Kết Ngạnh do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị Sở Cẩm Dao đuổi đi. Bây giờ trong phòng không có ai, Sở Cẩm Dao mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi còn đó không?”
Hắn còn có thể đi đâu chứ, Tần Nghi bất đắc dĩ nói: “Có, làm sao rồi?”
“Vừa rồi người đông, ta không tiện nói chuyện. Có phải ngươi rất nhàm chán không?”
Tuy rằng ngọc bội ở trước ngực Sở Cẩm Dao, nhưng trong phòng nàng không thể khi nào cũng không có người. Cho nên lúc Sở Cẩm Dao ra ngoài, Tần Nghi ngoài đợi ra, cái gì cũng không thể làm.
Tần Nghi cũng cảm thấy nhàm chán, hắn có bao giờ quan tâm đến chuyện y phục của mấy cô nương bao giờ đâu. Đừng nói đến việc nhìn các nàng thiêu thùa may vá. Chỉ là hiện tại hắn không thể quay về được, chỉ có thể bên cạnh Sở Cẩm Dao, vậy hắn còn có thể nói gì chứ?
Sở Cẩm Dao nói: “Ta cảm thấy ngày trôi qua của tiểu thư khuê các thật quá nhàn hạ. Hôm nay may mà còn phải may y phục nên có chuyện làm, mấy ngày trước không có gì làm, thật là lãng phí thời gian”
Tần Nghi tỏ vẻ tán đồng, trên đường đi hắn đều là suy nghĩ làm sao có thể quay về thân thể của mình. Ở vùng Đại Đồng hắn còn rất nhiều việc cần làm, vậy mà giờ chỉ có thể ở đây, bồi một đám nữ tử hậu trạch giết thời gian qua ngày.
Tần Nghi cảm thấy rất bất lực, nhưng mà lúc nãy hắn nhìn thấy một đoạn vải qua tay của Sở Cẩm Dao, đôi tay nàng linh hoạt nhẹ nhàng đã làm tốt vải dệt, Tần Nghi cứ lẳng lặng nhìn như vậy, vậy mà cảm thấy thật xinh đẹp. Trong lòng cảm xúc khó chịu bất lực cũng dần tiêu tan mà bình ổn.
Sở Cẩm Dao cầm váy xoay biên, chỉ cần một chút kĩ thuật đã có thể khóa lại. Tần Nghi nhìn một lúc, nói rằng: “Nàng khéo tay hơn họ rất nhiều, đường may cũng chỉnh tề, tốc độ còn nhanh”
“Chuyện này có gì đâu” Sở Cẩm Dao nói: “May vá quần áo, ta đều làm quen rồi. Nhưng mà thiêu thùa, ta cảm thấy rất mất mặt. Nếu y phục chưa hoàn thành trước khi cô cô đến, phải thiêu khăn tay… ta sẽ bị lộ rồi. Cô nương lớn nhà người ta từ nhỏ đã học thiêu thùa may vá, ta làm sao bây giờ?”
Sở Cẩm Dao đột nhiên hỏi Tần Nghi: “Ngươi biết thiêu thùa không?”
Sở Cẩm Dao làm Tần Nghi phòng ngừa không kịp, hắn cười một chút, chậm rãi hỏi lại: “Nàng cảm thấy sao?”
Sở Cẩm Dao không bị giọng nói lạnh tanh của Tần Nghi dọa sợ, còn cười nói:
“Ta còn tưởng ngươi cái gì cũng biết, không có cái gì có thể làm khó được ngươi cơ.”
Tần Nghi muốn trợn trắng mắt, không muốn để ý nàng. Nhưng mà Sở Cẩm Dao làm hắn phân tâm, vậy mà tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sở Cẩm Dao bỏ lại kim chỉ vào trong sọt, cầm ngọc bội xuống rồi đoan trang đi đến giường bên cạnh cửa sổ. Nàng hiện tại thân phận là hầu môn tiểu thư, trong lúc làm y phục nếu nhàm chán, có thể quăng cho nha hoàn làm. Nàng nhìn ngọc bội rồi hỏi:
“Có phải mấy ngày nay, tâm trạng của ngươi không tốt không?”
Tần Nghi không ngờ rằng, Sở Cẩm Dao vậy mà nhìn ra được. Hắn dưỡng tính tình quả thật càng sống càng thụt lùi.
Nếu Sở Cẩm Dao đã nhìn ra, Tần Nghi cũng không cần phải che giấu nàng, đành trầm trầm than một câu: “Đúng vậy”
Sở Cẩm Dao cảm thấy trong lòng thật phức tạp, mấy ngày nay luôn là Tần Nghi dạy nàng nên thế nào, nên làm gì, cũng không ngờ rằng Tần Nghi mặc dù giúp nàng… nhưng chính hắn cũng mang tâm sự riêng.
Sở Cẩm Dao rất cảm động, nàng cầm ngọc bội lên định hỏi chuyện, đột nhiên kinh ngạc mà hít một tiếng.
“Tại sao dây đỏ lại mất một nửa?”
“Đây là điều ta lo lắng” Tần Nghi nói: “Ta có dự cảm, nếu như phần đỏ trong ngọc biến mất, mà ta còn chưa dưỡng tốt… ta chỉ sợ không thể sống nổi nữa”
Sở Cẩm nghe xong mới thất thanh nói :
“Làm sao có thể??”
Tần Nghi khó tránh mệt mỏi mà thở dài, giống như là không thể nắm chắc được.
“Ta cũng đâu biết rõ, nhưng ta dự cảm là như vậy”
Sở Cẩm Dao cứng họng, nàng cầm ngọc bội lên nhìn kĩ. Quả thật chỉ đỏ bên trong đã vơi đi ít nhiều. Nhìn như vậy, nếu chỉ đỏ biến mất khả năng không có việc gì xảy ra, nhưng nếu không ổn thì sao? Sở Cẩm Dao không nói nên lời, nàng tuy rằng mới quen biết Tần Nghi không được mấy ngày, nhưng trong lòng đã coi Tần Nghi như người thân mà đối đãi… Trong lúc nàng gian nan nhất, chỉ có Tần Nghi chịu đưa tay kéo nàng đi. Nàng trong nhà không có địa vị gì, chính là Tần Nghi bên cạnh nàng nói chuyện cùng nàng. Cho dù hắn không có thân thể, thậm chí còn không là người. Nhưng trong lòng Sở Cẩm Dao, hắn so với huyết mạch thân nhân còn quan trọng hơn rất nhiều. Sở Cẩm Dao cảm thấy nàng với Tần Nghi nói nói cười cười, cùng nhau trôi qua như vậy thật tốt. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, Tần Nghi vậy mà có một ngày sẽ rời đi.
Không khí đột nhiên trầm trọng làm người ta không thở nổi. Sau khi yên lặng qua đi, Sở Cẩm Dao mới hỏi khẽ:
“Ta có thể giúp ngươi sao?”
Tần Nghi nghe xong lời này, vậy mà kinh ngạc. Mất một lúc sau mới bật cười.
“Không liên quan đến nàng”
“Làm sao mà không liên quan được?” Sở Cẩm Dao nói: “Nếu ngươi đầu thai trong ngọc bội của ta, thì chúng ta là người một nhà. Chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy, nói không quan hệ là không quan hệ hay sao? Nếu như ta không thể giúp ngươi thì thôi, nhưng mà hiện tại rõ ràng là ngươi có yêu cầu. Nếu như ta không làm thì ta có phải người hay không?”
Tần Nghi nghe xong mấy lời này lại âm thầm nhíu mày.
“Nàng biết ta là người như thế nào sao? Lời nói bậy bạ này mà dám nói?”
Còn cái gì là người một nhà, trên đời này sợ không có ai dám nói đi.
“Ta biết nha, ngươi là sinh linh ở trong ngọc bội. Nếu như ngươi thức tỉnh bên trong ngọc bội của ta, vậy là chúng ta có duyên phận”
Câu trước chỉ làm Tần Nghi sợ hãi thì câu sau thiếu chút nữa làm hắn tức chết. Tần Nghi nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ta nói, ta không phải yêu quái”
Cái gì mà nói hắn là sinh linh.
“Vậy ngươi là cái gì?”
“….”
Cuối cùng Tần Nghi vẫn bị bại trận.
“Nói đi nha, ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Sở Cẩm Dao còn cảm thấy người này thật khó hiểu, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta nói ngươi là sinh linh, ngươi còn không thừa nhận. Thật ra linh quái cũng không có gì mất mặt. Ngươi xem ta còn lớn lên ở cảnh cơ cực, ta cũng không cảm thấy mất mặt”
Tần Nghi quyết định giả vờ điếc, không nghe không thấy không biết gì hết. Hắn thật sự gần đây tu tâm dưỡng tính thật sự tiến bộ quá nhiều. Nếu như trước đây, làm sao có ai dám oán trách hay cãi lại Thái Tử gia?
Không sai, Tần Nghi, là thái tử đương triều. Bởi vì sự kiện bắn chết cung nữ mà thái tử điện hạ nổi danh một phen.
Tác giả nói: Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Tần Nghi là thái tử, nhưng bây giờ mới chính thức công bố thân phận nha, chúng ta giả vờ ngạc nhiên một chút nào…