Thời gian lặng lẽ trôi qua, Yến Vi Lương đang suy nghĩ xem chiếc váy đỏ này hay cái váy màu hồng nhạt sẽ hợp với áo khoác nhung hơn, cửa phòng lại bị gõ vang.
Cậu cũng không ngẩng đầu lên: "Vào đi." Sau đó chọn chiếc váy màu đỏ và bấm nút bắt đầu chấm điểm.
Joel là người gõ cửa, hắn lịch sự nói: "Thưa phu nhân, đã đến lúc phu nhân lên lầu và thưởng thức bữa tối."
Yến Vi Lương liếc nhìn màn hình và thấy một điểm trượt.
Hệ thống chấm điểm của trò chơi này rốt cuộc là tai họa thẩm mỹ gì.
Thụy An đóng trò chơi lại, ngẩng đầu lên với vẻ mặt do dự: "Nhưng tiên sinh vẫn chưa về."
"Nguyên soái đại nhân đêm nay không trở về ăn cơm, bảo ngài không cần đợi đâu." Joel nói.
"Được rồi." Thụy An cùng quản gia lên lầu, "Tối nay khi nào tiên sinh mới về?"
"Khoảng chín giờ," Joel trả lời, " Ngài có thể ở trong phòng ngủ đọc sách một lát."
Thụy An gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Bữa tối rất thanh đạm, không phải bởi vì Sở Dư Ôn không có ở đây cho nên người hầu lơ là. Thụy An lớn lên ở Quận 4. Cậu hầu như luôn uống thuốc dinh dưỡng để làm dịu cơn đói, và khả năng tiêu hóa thức ăn của cậu không tốt. Sáng sớm hôm nay và trưa đã ăn hai bữa lớn, buổi tối nếu ăn nhiều dầu mỡ sẽ khó tiêu hóa.
Nhà bếp xem xét cơ thể của Thụy,đặc biệt tạo ra các công thức nấu ăn phù hợp với cậu. Sự cẩn thận này rõ ràng là do Sở Dư Ôn ra lệnh.
Lúc Thụy An ăn cơm, người hầu ở một bên tùy thời hầu hạ. Thụy An có chút xấu hổ, ngẩng đầu nói với bọn họ: "Các ngươi có thể đi làm việc của mình, ta không quen bị người ta nhìn ăn cơm."
Đám người hầu liền cúi đầu, nghe lời rời khỏi phòng ăn.
Phòng ăn chỉ có mình cậu có chút trống rỗng.
Thụy An một mình hưởng dụng bữa tối, khi nhận thấy mọi ánh mắt tò mò từ mọi phía đã biến mất, động tác vốn còn có chút câu nệ kia trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn.
Khí chất cả người cũng theo đó biến đổi.
Yến Vi Lương không nhanh không chậm cắt thức ăn, tư thế dùng cơm cực kỳ tiêu chuẩn đẹp mắt, bộ dáng uy nghiêm lại đoan trang. Cũng không phải là cậu cố làm ra vẻ, mà đó là sự tao nhã đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Đôi mắt xinh đẹp rủ xuống, bộ dáng lười biếng tao nhã mà thờ ơ, giống như một thiếu niên quý tộc chân chính.
Cậu thực sự được sinh ra trong hoàng gia.
Ngay cả một món súp trong suốt đơn giản với ít nước cũng có thể khiến cậu thưởng thức nó như một bữa tiệc trong cung.
Nhìn cậu ăn là một loại hưởng thụ.
Đáng tiếc xung quanh không có người, không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau bữa cơm chiều, Yến Vi Lương đi vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo ngủ rồi trở lại giường trong phòng ngủ chính.
Giường rất lớn, đủ cho người lăn lộn trên đó, và nó mềm như bông. Cậu liền nằm trên giường suốt cả buổi chiều.
Điều hòa trong nhà sẽ tự động điều chỉnh nhiệt độ thành nhiệt độ thoải mái nhất của cơ thể nên không cần đắp chăn.
Thiếu niên nằm trên giường, một tay chống cằm, tay kia mở "Kỳ tích Lương Lương" để tiếp tục trò chơi hóa trang còn dang dở. Vòng eo mềm mại chìm vào trong giường, hai chân trắng nõn mịn màng được che dưới chiếc áo ngủ bằng lụa, mắt cá chân tinh xảo.
Ngây thơ lại câu người.
Đây là những gì Sở Dư Ôn nhìn thấy khi anh trở lại.
Thụy An nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng quay người lại. Đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, áo ngủ bị vén lên, mơ hồ để ra một phần đùi.
Tựa hồ ý thức được tư thế này không đứng đắn, thiếu niên sửng sốt trong giây lát rồi lập tức kéo chăn sang một bên để che chân.
"Anh về rồi." Thụy An đỏ mặt nói.
"Ừ." Sở Dư Ôn liếc nhìn cuốn "Lịch sử công trạng của nguyên soái" đặt trên tủ đầu giường, cười khẽ một tiếng: "Sao em còn đọc cuốn sách này?"
"Bởi vì... việc tiên sinh làm rất vĩ đại." Thụy An nhẹ giọng nói: " Mười năm trước nếu không có anh chống lạiTrùng Tộc xâm lấn, em có lẽ không thể bình an lớn lên."
Cách đây rất lâu, sự khác biệt giữa mười quận của đế quốc cũng không lớn như vậy. Về sau, quân Trùng Tộc càng ngày càng cường đại, đánh chiếm được quận 10. Người dân Quận 10 chạy sang Quận 9, trong khi Quận 10 trở thành đống đổ nát.
Có một số người không có chạy ra, hoặc là chết trong đống đổ nát và trở thành thức ăn cho Trùng Tộc. Hoặc sau khi mất nhà, trở thành một tên đạo tặc vũ trụ bị đày ải.
Đế chế thối nát đã lâu, không có xuất hiện những tướng tài xuất chúng, những con người ngay thẳng, tài năng lại bị bọn quý tộc thiển cận và tham lam bức hại đến chết. Khi quân Trùng Tộc tiến đến, các quan chức của đế quốc buồn bã phát hiện ra rằng họ không có sẵn người và không có khả năng chống lại quân Trùng Tộc.
Mười năm trước, khi quân Trùng Tộc xâm lược lần nữa, quyền quý đế quốc đều run lẩy bẩy, thậm chí muốn dùng toàn bộ quân đội để bảo vệ khu Thượng Tam. Bọn họ muốn rút lực lượng phòng thủ của sáu quận còn lại vào thời điểm sinh tử quan trọng, tất cả dùng để tăng cường an ninh cho ba quận phía trên.
Về phần an nguy của sáu quận khác, ai quan tâm chứ? Đó bất quá là một đám bình dân con kiến hôi tanh, nào có cao thượng như bọn họ được?
Cuộc sống ở khu Trung Tam và khu Hạ Tam đều bị bỏ rơi, để bảo vệ những kẻ tham sống sợ chết ở khu Thượng Tam.
Người đưa ra quyết định ngu xuẩn này chính là tên quý tộc hèn hạ và cũng là người cha hoàng đế ngu ngốc của Yến Vi Lương. Nhưng những người anh em tầm thường của cậu đều tán thành đề xuất tàn nhẫn này.
Tam hoàng tử mười bảy tuổi là người duy nhất trong hoàng thất không đồng ý với quyết sách đó. Người thanh niên này từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài, tính cách lãnh đạm, điềm tĩnh,lần đầu tiên trước mặt quần thần lên án mạnh mẽ Hoàng đế: "Dưới 1 cái tổ bị lật, liệu trứng còn nguyên vẹn?"
"Một vị quân vương không bảo vệ được thần dân của mình thì cũng không thể bảo vệ mình, thà giết quách đi cho rồi!"
Hoàng đế thập phần phẫn nộ vì bị sỉ nhục trước mặt mọi người và hạ lệnh nhốt Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nghe vậy, thay vì tức giận lại mỉm cười, dùng đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn hoàng đế, nói: "Phụ thân, ngài đức không xứng vị." Cậu liếc nhìn một lượt các hoàng tử và vương công đại thần, mỉa mai nói: "Nếu nắm giữ đế quốc đều là một đám người vô đức vô năng, tham sống sợ chết như các ngươi, thì đế chế này quả thực đã đến hồi kết thúc."
Đại nghịch bất đạo như thế, Tam hoàng tử hoàn toàn thất sủng.
Hoàng đế từ đó đối với đứa con trai này cực kỳ bất mãn, trong lòng luôn có một cái gai.
Hắn thà lập cái tên hay ghen tuông, lòng dạ hẹp hòi, nhưng sẽ đối với hắn nịnh nọt nhị hoàng tử vì Thái Tử, cũng không muốn cho cái tên thiên phú trác tuyệt nhưng khó kiểm soát.
Không biết có bao nhiêu người thầm cười nhạo tam hoàng tử đem một tay bài tốt đánh nát. Với thiên phú của cậu, chỉ cần nghe lời hoàng đế, còn lo không chiếm được vị trí Thái tử? Cậu vậy mà muốn đối nghịch với hoàng đế.
Yến Vi Lương bị biệt giam, nhưng túi cơm trong hoàng cung làm sao nhốt được cậu. Quân Trùng Tộc đã chiếm lĩnh quận 9, tình thế sắp xảy ra, thế cục lửa sém lông mày, những người ở khu thứ nhất này vẫn còn đang đấu nội bộ một cách lố bịch.
Bạn tốt Lâm Thâm bên ngoài cung mang đến tin tức cho cậu, rằng đại thiếu gia Sở Dư Ôn của Sở gia đang tập hợp người đến quận 9 để chiến đấu với Trùng Tộc, thế nhưng nhân lực không đủ.
Đế đô có hai thiên tài mà mọi người đều biết. Một người là tam hoàng tử của hoàng gia, một người là đại thiếu gia Sở gia. Cả hai đều là những alpha bẩm sinh với sức mạnh tinh thần và khả năng chiến đấu đều cấp SSS, tuổi cũng chỉ kém nhau một tuổi, các phương diện còn lại đều ngang nhau.
Hai người từ nhỏ so đến lớn, chưa bao giờ phân thắng bại. Lúc đó Sở Dư Ôn mười tám, Yến Vi Lương mười bảy, bọn họ đều là những thiếu niên kinh tài tuyệt diễm nhất đế quốc. Hai người vừa là kẻ thù, vừa là bạn bè, tinh tinh tương tích*, dù 2 gia tộc có lập trường khác nhau, thiếu niên khí phách nhưng cả hai đều coi nhau như bạn bè.
(*Nguyên văn: Tinh tinh tương tích ( 惺惺相惜): hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.)
Sở gia là quý tộc, một quý tộc thèm muốn quyền lực đế quốc. Đặc biệt là sau sự xuất hiện của Sở Dư Ôn, một alpha thiên tài, tham vọng này lại càng bành trướng đến đỉnh điểm. Người Sở gia nuôi nấng anh như một người thừa kế và rất nghiêm khắc với anh, thậm chí không cho phép anh có những sở thích riêng vì điều đó sẽ lộ điểm yếu của anh cho người khác.
Từ nhỏ bọn họ đã nói với anh rằng, vị tam hoàng tử của hoàng tộc là kẻ thù của anh, bây giờ nhìn thấy cậu sẽ đi đường vòng, sau này sẽ đem cậu giẫm ở dưới chân.
Sở Dư Ôn thời niên thiếu khinh cuồng không phục nói: "Tôi hiện tại có thể đem cậu ta giẫm ở dưới chân!" Sau đó anh thách đấu Yến Vi Lương ở trường.
Kết quả là hai người đánh ngang tay.
Không đánh không quen biết, bọn họ bởi vậy mà trở thành bạn tốt.
Hôm đó ánh nắng mặt trời rất tốt, hai thiếu niên đánh nhau sảng khoái vui vẻ cùng nhau nằm trên sân. Yến Vi Lương từ trong không gian tinh thần lấy ra hai miếng bánh kem, đưa cho anh một miếng: "Đánh mệt chưa? Ăn chút gì đó để bổ sung thể lực."
Sở Dư Ôn nhướng mày: "Ngươi đường đường là hoàng tử, lại thích ăn bánh ngọt? Thứ này không phải chỉ có tiểu cô nương mới thích ăn sao?"
Yến Vi Lương nhìn anh: "Vậy trả lại cho ta."
"Vậy sao được. "Sở Dư Ôn lập tức đem bánh ngọt nhét vào trong miệng, dính một miệng kem, mơ hồ không rõ nói,: "... Nếu cậu đưa cho tôi, thì đó là của tôi."
Họ cùng nhau ngắm sao băng vào ban đêm. Ánh trăng trong veo chiếu vào đôi mắt như màn đêm của Yến Vi Lương, Sở Dư Ôn nhìn cậu, chân thành nói: "Điện hạ, đôi mắt của ngươi so với sao băng còn đẹp hơn."
Yến Vi Lương liếc anh một cái: "Cảm ơn khích lệ, Sở thiếu gia."
Sự khách sáo này khiến hai người nhìn nhau, ôm bụng cười to..
...Khoảng thời gian đó nghĩ đến thật tốt.
Đáng tiếc, do lập trường của gia tộc nên tình bạn này không thể kéo dài được lâu.
Khi nghe nói Sở Dư Ôn muốn đi khu Hạ Tam tác chiến, liền cảm thấy "Quả nhiên là như vậy." Bọn họ vẫn luôn biết, đối phương là một người rất tốt, không kém phần nhiệt tình, tham vọng, không kém phần dũng cảm và không sợ hãi, luôn tiến về phía trước.
Yến Vi Lương nghe xong, bình tĩnh nói: "Ta đi trộm binh phù, để hắn điều động quân đội. Ta sẽ ở lại đây thủ hộ đế đô, đề phòng quân Trùng Tộc tấn công."
Đế đô là quận 1, nơi này là trung tâm đế quốc, một khi thất thủ mấy quận khác cũng không giữ được, nhất định phải để lại một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ để bảo vệ nó.
Yến Vi Lương thành công lấy được binh phù giấu trong cấm địa hoàng cung -- chỉ có người có huyết mạch hoàng gia mới có thể mở ra công tắc cấm địa.
Cậu nhờ Lâm Thâm mang binh phù ra ngoài cung, giao cho Sở Dư Ôn.
Sở Dư Ôn nhận được binh phù, tùy ý ném đi, mặt mày đường hoàng, lộ ra một tia trịnh trọng: "Trở về nói với Tam hoàng tử điện hạ, lần này là ta thua. Ta nhất định sẽ thắng trận, xin hãy yên tâm."
Sở gia vẫn dã tâm bừng bừng, mưu toan thay thế hoàng gia. Tam hoàng tử lại dám trộm binh phù đưa cho anh vì cậu tin tưởng nhân cách của anh, cũng là chân thành hy vọng anh có thể cứu được người dân trong đế quốc.
Đây là một vị hoàng tử chân chính yêu dân như con. Phần nhiệt tình cùng quyết đoán này, anh tâm phục khẩu phục.
Với sự giúp đỡ của binh phù, Sở Dư Ôn đã huy động phần lớn quân đội trong đế đô và dẫn họ đến khu Hạ Tam để chiến đấu chống lại quân Trùng Tộc.
Do đế quốc không hành động sớm, khu Hạ Tam đã thất thủ, và Quận 6 đang gặp nguy hiểm. Sở Dư Ôn dẫn quân nhảy dù xuống quận 6, một đường đánh lui Trùng tộc, giành lại khu Hạ Tam, thậm chí còn đuổi tận giết tuyệt Trùng Tộc ban đầu ở quận 10, từ đó một trận chiến thành danh.
Ngay khi quân đội của thủ đô vừa bị điều đi, lực lượng phòng thủ suy yếu, các quý tộc bị đe dọa tính mạng ngay lập tức hoảng sợ. Khi bọn họ biết được binh phù là Tam hoàng tử trộm đi, bọn họ càng kích động yêu cầu nghiêm trị Tam hoàng tử.
Tuy nhiên, cơn giận dữ của họ không kéo dài được lâu khi một số quân Trùng Tộc vượt qua khu Trung Tam và khu Hạ Tam, nhảy dù khu Thượng Tam.
Quả nhiên, đúng như Yến Vi Lương dự đoán, đám Trùng Tộc này được chia thành hai nhóm.
Nhìn quân Trùng Tộc đông nghịt đầy trời, các quý tộc vô cùng sợ hãi và phẫn nộ với Yến Vi Lương. Nếu không phải cậu trộm binh phù, để cho tiểu tử nhà họ Sở kia đem đi phần lớn quân thì quân Trùng Tộc làm sao có thể dễ dàng đánh vào như vậy!
Bây giờ thì tốt rồi, mọi người phải chết cùng một chỗ!
Nhưng thảm kịch đã không xảy ra.
Yến Vi Lương suất lĩnh một số ít quân, bảo vệ khu Thượng Tam.
" Ta không phải bảo vệ các ngươi."
Thiếu niên cả người đẫm máu kia đứng ở giữa thi thể Trùng tộc, quay đầu nhìn đám người đang sợ hãi, rồi lại giống như không phải đang nhìn bọn họ.
Ánh nắng vàng của hoàng hôn chiếu lên mặt cậu, cậu liếm đi vết máu trên khóe môi.
"...Ta chỉ đang bảo vệ đất nước của mình."
Bằng cách này, Sở Dư Ôn đã bảo vệ được bình dân và giành được sự yêu mến của nhân dân cả nước; Yến Vi Lương bảo vệ kinh đô, giành được sự ủng hộ của các quý tộc.
Sở Dư Ôn cũng không có độc chiếm công lao, anh tuyên bố với nhân dân cả nước, nếu không phải Tam hoàng tử điện hạ đem binh phù giao cho anh, anh không cách nào dẫn quân đánh lui quân Trùng Tộc.
Cũng bởi vậy, Yến Vi Lương được những người kính trọng cậu gọi là "Mặt trăng sáng của đế quốc". Nhưng điều này vẫn không đáng tôn trọng bằng Sở Dư Ôn từ trên trời giáng xuống cứu vớt bọn họ khỏi nước lửa. Sở Dư Ôn đối với bọn họ mà nói là hy vọng trong tuyệt vọng, là mặt trời của đế quốc, là tín ngưỡng của bọn họ.
Sở Dư Ôn lập được đại công, hơn nữa các quý tộc ý thức được đế quốc cần một t chiến binh mạnh mẽ để bảo vệ sự an toàn của bọn họ, anh được phong làm nguyên soái, binh quyền tự nhiên cũng không cần giao ra ngoài.
Chỉ qua mười năm, Sở Dư Ôn nắm quyền hoàn toàn trong quân đội và dần dần rời xa Yến Vi Lương.
Hai người tuổi trẻ mà có thể xưng là vừa địch vừa bạn, nhưng giờ họ hoàn toàn là kẻ thù. Khi gặp nhau, bọn họ xa cách mà xưng một tiếng "Nguyên soái đại nhân" hoặc "Hoàng tử điện hạ", không còn ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, có chăng chỉ là châm chọc khiêu khích cùng tính kế đầy bụng.
Có lẽ cũng chỉ có tình cảm thời niên thiếu mới thuần túy. Khi lập trường phân biệt rõ ràng, thế giới của người trưởng thành luôn tàn khốc.
Tuổi trẻ thật tốt.
Chỉ với một giọt thuốc biến hình, Tam hoàng tử hai mươi bảy tuổi Yến Vi Lương trở thành thiếu niên mười bảy tuổi tên là Thụy An.
- -------------------
Đôi lời nhắc: Do lười đọc lại để kiểm tra lỗi chính tả nên bạn nào đọc mà phát hiện lỗi sai thì nhắc mk để mk sửa. Thank!
Hiện đã được đăng trên wordpress:
https://bangsuongbachtuurieljul.wordpress.com/category/menu/vi-ngot-nhi-alpha/
Thân ái, hẹn gặp:>i