Bạch Thiểu Phong trong giấc mộng.
Hắn mơ thấy lễ hội hoa đèn ba năm về trước, hắn và Mạnh Sách sóng vai đứng trước cây hứa nguyện, Mạnh Sách viết thiệp hứa nguyện.
Hắn tiến đến ôm Mạnh Sách. “Ngươi viết cái gì?”
Mạnh Sách kinh hoàng mà thu hồi thiệp hứa nguyện, y khoát tay. “Không có gì.”
“Cho ta nhìn chút.” Hắn làm bộ muốn cướp. Mạnh Sách vội vàng bảo vệ, y rũ tròng mắt xuống, thần sắc ngượng ngùng. “Đừng xem.”
“Không nhìn thì không nhìn.” Hắn giả bộ tức giận, lấy thiệp hứa nguyện đi, thấy thần sắc đối phương khẩn trương liền ha ha cười to.
“Ta giúp ngươi treo lên cây! Yên tâm! Ta đảm bảo không nhìn!”
Hắn xoay người, khẩn trương cất nó vào trong ngực, đi tới phía sau, dáo dác nhìn xung quanh, sau đó chôn thiệp hứa nguyện đi.
Buổi tối hôm đó, hắn chạy ra khỏi thành cả đêm, chạy tới tàng cây hứa nguyện. Hắn cúi xuống, tìm ra nơi thiệp hứa nguyện được chôn, liền đào lên.
Bùn đất giống như đá, cứng rắn. Hắn đào đến mức cả tay đều đẫm bùn và tơ máu, vẫn không có dừng lại.
Đào rất lâu, rốt cục nhìn thấy một cái hộp. Hắn mừng rỡ cầm hộp lên, mở nó ra, lấy thiệp hứa nguyện. Sau đó, hai tay hắn run run mở tấm thiệp ra.
Hắn tỉnh thức.
“Ta nguyện hằng năm có ngày này, hằng sáng có sáng nay…”
Toàn Văn Hoàn