Hắn không hề cảm thấy mình là nhân vật chính, ngược lại, hắn xem bản thân là nhân vật phản diện trong thế giới của kẻ khác, là cái loại nhân vật phản diện hết sức thông minh, thâm độc, lại có mị lực.
(Won: Hai cái "mentality" của hai anh công từ nhỏ đã phản nhau =)))
Mà nhân vật phản diện hắn khoác vai sẽ là kẻ không bị đánh bại, gây ra kết cục BE cho câu chuyện của người ta, còn hắn lấy thân phận Boss cuối, sừng sững không ngã. Trong thế giới quan của hắn, tà ác cuối cùng sẽ chiến thắng chính nghĩa.
Thiếu niên trung nhị thời điểm ấy không đơn giản chỉ là suy nghĩ một chút, mà đích xác đã làm được.
Hắn xuất thân từ hắc đạo thế gia, đầu óc rất thông minh, tuổi còn nhỏ, nhưng đã đem các thế lực hắc bang đối thủ đùa giỡn trong lòng bàn tay, khiến bọn họ thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, ngay tới phụ thân của hắn cũng có lúc phải kiêng kị hắn ba phần.
Điều này cũng giúp nuôi dưỡng tính cách phách lối kiêu căng của Lâm kỳ cùng bệnh trung nhị của hắn.
Hắn thời thời khắc khắc đều suy tưởng, lần kế tiếp nên lấy dạng thủ đoạn nào càng tàn nhẫn càng hoa lệ hơn để lệnh cho đối thủ ở dưới chân hắn khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, còn từ trong ra ngoài, nghiền nát linh hồn bọn chúng, tiêu trừ ý chí sinh tồn của những tên này.
Hắn biết Lâm gia một mực có một cái đối thủ rất mạnh mẽ, xưng là tử địch cũng không quá đáng. Mà năm nay, phía gia tộc kình địch kia vừa thượng vị một người đương gia mới, lên chức không đến một tháng liền khiến người ta tâm phục khẩu phục, vị này chính là Vương Đại Tráng vừa tròn hai mươi tuổi.
Ngón tay vuốt ve ba chữ "Vương Đại Tráng", Lâm Kỳ đẩy đẩy mắt kiếng trên sống mũi, híp mắt một cái, khóe miệng dần dần nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm, đã định ra mục tiêu kế tiếp.
Lâm Kỳ tinh tế đọc tài liệu về Vương Đại Tráng, hoàn mỹ, không một sơ hở nào để tấn công.
Thế nhưng, như vậy chẳng phải càng đáng giá đánh bại hay sao... Suy nghĩ đến một người sở hữu linh hồn bền bỉ cứ như thế ở trước mặt mình tan vỡ, Lâm Kỳ phất một cái đứng lên, hưng phấn đến hai tay cũng có chút run rẩy.
Hắn liền siết chặt tờ giấy tài liệu một điểm, tựa như đem Vương Đại Tráng bóp vỡ ở trong lòng bàn tay.
"Ha ha ha... Ha ha ha..." Hắn thật thấp giọng bật cười, tựa như một tên Boss mắc bệnh trung nhị, có chút biến thái.
Cười xong sau, Lâm Kỳ khôi phục lại bộ mặt không cảm xúc.
Hắn nghĩ, lần này, hắn sẽ đổi cách chơi.
Hắn biết rằng Vương gia sau khi có một vị đương gia mới lên nhậm chức, sẽ vì y chọn ra một phụ tá, thân giữ tránh nhiệm nặng nề, sâu sắc đáng tin cậy, mà việc chọn người là do tân nhiệm đương gia đưa ra quyết định, dưới tình huống bình thường sẽ không dễ dàng thay đổi.
Mà bấy giờ Vương Đại Tráng đang tuyển chọn trợ thủ.
Nếu hắn giả trang làm người của bọn họ trà trộn vào... thế thì không những có thể đến gần Vương Đại Tráng, mà còn phát hiện được nhược điểm của y dễ dàng hơn...
Đây là một phương pháp vừa to gan vừa nguy hiểm, nhưng Lâm Kỳ vẫn nguyện ý thử nghiệm, không bằng nói, hắn còn có chút hưng phấn.
Cũng may là Lâm Kỳ làm con trai đương gia đương nhiệm Lâm gia, cơ hồ không lộ diện, cho nên không người nào biết tướng mạo của hắn.
Làm tất thảy công tác chuẩn bị hết sức đầy đủ sau, Lâm Kỳ mới chui vào Vương gia.
Sau khi chân chính nhìn thấy Vương Đại Tráng, Lâm Kỳ cũng không nhịn được có chút bị chấn nhiếp bởi khí thế của Vương Đại Tráng. Khuôn mặt cường tráng cương nghị, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, nói năng thận trọng, anh khí bức người, ở nơi đó cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng không ai có thể so với y càng thích hợp hơn.
Lâm Kỳ có điểm biến thái liếm liếm môi, thực muốn trông thấy hình dáng sụp đổ của nam nhân này quỳ xuống dưới chân mình...
"Lâm?" Vương Đại Tráng nhíu mày một cái.
"Vâng." Lâm Kỳ không hề đổi tên đổi họ, mặc dù biết Vương gia là tử địch của Lâm gia.
Một lúc sau, Vương Đại Tráng mới thư giãn chân mày, bàn tay xoa xoa đầu Lâm Kỳ, cười một tiếng, "Cậu nhìn qua thật là... Ân... có chút ốm yếu a, chỉ cao đến chỗ này của tôi." Vương Đại Tráng tay ở trước ngực khoa tay múa chân một cái, "Bất quá, tôi tin cậu đã làm xong tư tưởng mới chạy tới đây, vậy thì hãy cố gắng lên."
"Vâng..." Lâm Kỳ một mực cúi đầu.
Một lát sau, Vương Đại Tráng đi rồi, Lâm Kỳ mới nắm chặt hai quả đấm, không dễ phát giác mà khẽ run, dám nói hắn yếu, còn kêu hắn lùn...
Ngươi mới là đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!
Hừ... Chờ đi, ta nhất định sẽ trở thành phụ tá của ngươi, rồi từ bên trong làm tan rã thế lực của ngươi, cuối cùng đợi đến thời điểm ngươi quân tan lính bại, ta sẽ ở trước mặt ngươi vạch trần thân phận của mình, khi ấy, ngươi cứ vậy mà khóc lóc đi!
Tựa hồ nghĩ tới một màn nọ, Lâm Kỳ lúc này mới tiêu tan tức giận.
Thế nhưng, suy nghĩ của hắn không khỏi có chút quá đơn giản.
Đcm ngươi [beep-] Vương Đại Tráng!
Những lời này, mấy ngày nay, Lâm Kỳ không biết đã rống giận trong lòng được bao nhiêu lần rồi.
Hắn vẫn đối với năng lực đầu óc của bản thân vô cùng tự tin, nhưng về phương diện thể lực...
Lâm Kỳ đang hồng hộc hồng hộc chạy bộ.
Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng thở thô trọng cùng tiếng tim đập của chính mình, trước mắt có chút hóa đen.
Cũng không rõ là tên nào nghĩ ra, ứng cử viên ứng tuyển làm phụ tá từ mấy ngày trước nhất định phải trải qua huấn luyện thể năng cường độ cao mới có khả năng tiến vào vòng kế tiếp, chắc chắn là do tên ngốc bức Vương Đại Tráng kia nghĩ tới! Cho là người người ai cũng có một thân thịt như ngươi sao!
Lâm Kỳ sau ngày huấn luyện thứ nhất xong liền ói, tiếp đến cũng không ăn được bao nhiêu. Buổi sáng ngày thứ hai, thân thể đau nhức tựa như không phải là của mình, thế mà còn phải chịu đựng đợt huấn luyện thể năng ma quỷ đáng chết kia.
Những ngày kế tiếp, đã có hơn một nửa số người bị đào thải.
Nhìn những kẻ nửa sống nửa chết nằm ở trên đất miệng sùi bọt mép kia, Lâm Kỳ một cổ tác khí, bước nhanh hơn.
Hắn không chỉ có đầu óc tốt, nghị lực... Mấu chốt là đối với mục tiêu, hắn còn sở hữu sự cố chấp đạt đến tiêu chuẩn nhất định!
Hừ! Chờ đó mà coi! Vương Đại Tráng!
Ta nhất quyết phải làm phụ tá của ngươi!
Có vài lần có thể thấy Vương Đại Tráng tới, Lâm Kỳ liền chặt chẽ nhìn chằm chằm Vương Đại Tráng, như vậy hắn cũng sẽ còn có chút động lực.
Mệt chết đi được... Mệt chết đi được...
Mỗi lần trở về, Lâm Kỳ liền thân hình chữ đại nằm ở trên giường, chỉ chốc lát đã ngủ.
Trong mơ, trông thấy mình bị Vương Đại Tráng cười nhạo, Lâm Kỳ mạnh bừng tỉnh, nắm chặt quyền, ngọn lửa trong mắt hừng hực thiêu đốt.
Tràng khảo nghiệm đối với phụ tá đã kéo dài được gần nửa năm, Lâm Kỳ tựa hồ bị ngoạn nửa chết nửa sống, cả người nhìn không ra nhân dạng.
Trông coi sổ sách hắn phải biết, nấu cơm cũng phải biết, ngay cả cmn giặt quần áo hắn cũng phải biết, thật sự coi phụ tá là siêu nhân a! ĐM!
Mỗi khi nảy sinh ra một chút xíu hối ý, Lâm Kỳ liền vội vàng bóp chết nó từ trong trứng nước.
Hắn chưa bao giờ là một người đàn ông nhẹ nói lời buông tha, hơn nữa mặc dù hắn tuổi còn nhỏ lại trung nhị, nhưng hắn biết sau đấy hắn có lẽ sẽ phải trải qua khảo nghiệm so với lúc này càng tàn khốc hơn, thế nên bây giờ làm sao có thể lùi bước.
Chẳng qua chỉ là chút điểm trình độ này mà thôi, vả lại, đây cũng là con đường do chính hắn lựa chọn.
Nhìn số lượng người ứng tuyển vị trí phụ tá ngày qua ngày càng giảm bớt, cuối cùng chỉ còn dư lại vài người, Lâm Kỳ đối với bản thân càng có lòng tin, trông bóng lưng cao lớn kia của Vương Đại Tráng, Lâm Kỳ sẽ luôn độ HP tràn đầy, ý chí chiến đấu bạo max.
Nhất định phải trở thành phụ tá của Vương Đại Tráng... Sau đó... Sau đó...
Sau đó muốn làm cái gì nhỉ...
Ân... Dù sao nhất quyết phải trở thành phụ tá... Phụ tá...
Nửa tỉnh nửa mê, chỉ có câu tín niệm "nhất định phải trở thành phụ tá" ở trong đầu Lâm Kỳ quanh quẩn củng cố.
Ngày này, Vương Đại Tráng liền cho gọi Lâm Kỳ cùng vài người ứng cử viên phụ tá đến một luyện võ quán.
Thời điểm bọn họ đến, Vương Đại Tráng đang đem đai của võ phục màu trắng cột lại, "Hôm nay chính là khảo nghiệm sau cùng của các cậu."
Lâm Kỳ cau mày lại, khảo nghiệm sau cùng à...
"Đánh ngã tôi."
Cái gì?!
"Chỉ cần ai có thể khiến cho tôi một đầu gối chạm đất, thì coi như hợp cách. Các cậu có thể cùng xông lên."
Lâm Kỳ nhìn Vương Đại Tráng, mặc dù y chỉ đứng như vậy, nhưng toàn thân cao thấp không lộ ra một chỗ sơ hở, có thể nói là không có chỗ hở nào để tấn công.
Mẹ nó, hắn ghét nhất là kẻ khác bày ra tư thái Boss cuối cùng! Boss cuối phải là hắn mới đúng!
Lâm Kỳ không nhúc nhích, nhưng những người khác ngược lại đã chen nhau mà lên, tuy nhiên chưa qua ba lượt đã bị Vương Đại Tráng quăng ngã.
Có người hùng dũng đứng dậy, chẳng qua vẫn là bị Vương Đại Tráng đánh lép vế, cuối cùng nằm trên đất không gượng dậy nỗi.
"Lâm Kỳ, không nghĩ tới người cuối cùng còn trụ được lại là cậu." Vương Đại Tráng sắc mặt bình tĩnh nói, "Chỉ bất quá, đứng thôi mà không làm gì thì không thể gọi là chiến thắng được. Vẫn là câu nói lúc nãy, nếu khiến tôi đầu gối chạm đất thì xem như thông qua. Lúc trước, cậu nên cùng tiến lên với những người khác mới phải, có lẽ sẽ có cơ hội đánh bại tôi, thế nhưng bây giờ chỉ còn mỗi mình cậu..."
Lời của Vương Đại Tráng nghe vào trong tai Lâm Kỳ không khác nào châm chọc, hắn vẫn luôn bị Vương Đại Tráng dễ như trở bàn tay mà chọc giận. Lâm Kỳ mạnh mẽ lao về phía trước, vung ra một quyền.
Vương Đại Tráng nhanh chóng lắc mình tránh thoát khỏi công kích, ra quyền đánh vào bụng của Lâm Kỳ.
"Ngô!" Lâm Kỳ nhất thời che bụng, hai chân như không nhịn được quỳ trên đất, trong dạ dày phiên giang đảo hải, không nghĩ đến một quyền này của y lại có uy lực như thế...
Một quyền của Vương Đại Tráng như thể hoàn toàn hủy bỏ huấn luyện nhiều ngày qua của Lâm Kỳ, một điểm lực độ kia của mình ở trong mắt y chẳng phải tựa như quyền cước mèo cào mềm nhũn sao! Đáng ghét! Cái gã nam nhân cường hãn này!
Tên nam nhân này... Tên nam nhân này rốt cuộc đã trải qua rèn luyện như thế nào để hiện tại có được lực quả đấm mạnh như vậy...!
"Còn chịu được sao?"
Giọng nói tĩnh táo của Vương Đại Tráng từ phía trên vang lên, bóng đen lãnh ngạnh bao phủ Lâm Kỳ, điều này càng khiến hắn thêm căm giận. Lâm Kỳ cố sức đứng lên, hướng Vương Đại Tráng xông tới, chẳng qua là vẫn như trước dễ dàng bị chặn lại công kích.
Lần lượt tấn công, lần lượt bị đánh trả.
Lâm Kỳ bị đánh đến mặt sưng mũi sưng, hai nắm tay nhỏ đỏ tươi như máu, trong miệng cũng nồng nặc mùi máu tanh. Hắn đại thở hổn hển, xương có vài chỗ gãy lìa, Hắn cảm thấy bản thân chưa từng trở nên chật vật giống như trong giờ khắc này.
Cảm giác bị thất bại quả thực nhượng người không cách nào nói rõ...
Quá mạnh mẽ... Người nam nhân này...
Hoàn toàn không có cách nào rung chuyển được y...
Thật sự là không được sao...
Phải kết thúc tại đây sao...
"Không đứng lên nỗi rồi à? Cậu chỉ có điểm trình độ này thôi sao?"
Lâm Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt bị máu làm cho mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy nam nhân cao lớn sừng sững trước mặt mình, bền chắc không thể đổ.
Sao có thể như vậy...
Đều đã đến một nước này rồi cơ mà...
Tuyệt không thể để tên nam nhân này coi thường...
Lâm Kỳ hung hãn trợn mắt nhìn Vương Đại Tráng, giống như vô số lần trước đây, chỉ cần trông thấy y, thì sẽ lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.
Chờ đó...
Ta nhất định...
Nhất định trở thành phụ tá của ngươi!
"Còn muốn tiếp tục à? Cậu có thể sẽ chết đó."
Chết thì ngại cái gì!
"A a a a a!!!" Lâm Kỳ hô to xông tới chỗ Vương Đại Tráng, nước mắt chẳng biết tự khi nào lại chảy ra.
Cho dù lại một lần nữa bị cản lại, ta vẫn sẽ tiếp tục đứng lên!
Thế nhưng, nghênh đón hắn lại không phải là phản kích như lúc trước.
Trán của hắn đột nhiên bị hai ngón tay điểm trúng, lực đạo không nặng vừa ổn, lại khiến cho hắn không cách nào càng tiến lên, bởi vì quán tính mà thiếu chút nữa còn ngã ra phía sau.
"Cậu được thông qua."
Lâm Kỳ trợn to mắt, ngây ra tại chỗ.
Vương Đại Tráng thả tay xuống, khuôn mặt một mực nghiêm túc rốt cuộc cũng hòa hoãn, "Lâm Kỳ, cậu được chọn rồi."
Cách rất lâu, hắn mới có thể lên tiếng, "Vì... vì sao..."
Vương Đại Tráng sờ đầu một cái, "Xin lỗi a, tôi chỉ là muốn xem xem cậu có thể kiên trì đến mức nào."
"Là ý gì..." Trên mặt Lâm Kỳ giờ phút này đích thực viết lên hai chữ mộng bức.
"Cậu chẳng lẽ không phát hiện ra à? Thật ra thì từ mấy tháng trước, tất cả các ứng cử viên, trừ cậu ra, đều đã bị đào thải sạch sẽ. Những người cùng cậu huấn luyện, cách ngày lại thay đổi, đều là do tôi an bài."
"Cái...cái gì..." Lâm Kỳ nhìn mấy người té ngã dưới nền vài lần, quả thực rất xa lạ.
"Thật là không nghĩ tới, đứa nhỏ gầy yếu tôi vốn không để ý lại có khả năng kiên trì đến bây giờ." Vương Đại Tráng nhìn Lâm Kỳ, trong mắt mang theo tán thưởng cùng chút ấm áp. "Tình cờ đi xem huấn luyện, rất nhiều người so với cậu thân thể cường tráng hơn lại lần lượt ngã xuống, còn cậu thì vẫn trụ ở nơi đó, hơn nữa ánh mắt tràn đầy kiên định cùng ý chí chiến đấu của cậu thực sự rung động đến tôi, sau đấy tôi vẫn luôn chú ý đến cậu."
"..." Một mực... chú ý đến mình à...
"Như lời tôi nói vừa nãy, từ mấy tháng trước cậu đã được chọn. Thế nhưng, tôi vẫn muốn trông xem cậu có thể bền bỉ đến đâu, tỷ thí ngày hôm nay cũng là do tôi tự do phóng khoáng, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi. Bất quá, tay đấm của cậu rất lợi hại, đánh tôi thật đau." Vương Đại Tráng xòe ra lòng bàn tay, nơi đó hồng hồng một mảnh.
"Có lẽ cậu cảm thấy tôi sinh ra đã có được khí lực như thế, bất quá cơ hồ ngay từ lúc vừa mới biết đi, tôi đã bắt đầu rèn luyện nghiêm khắc, những chua cay gian khổ trong đó cũng chỉ có bản thân tự mình lĩnh hội. Tôi không có tài năng, tôi chẳng qua là đang một mực kiên trì mà thôi. Tôi bình thường sẽ cảm thấy những ai có tài lại không biết cố gắng thật đáng tiếc cũng thật đáng giận. Lâm Kỳ, tôi không biết cậu có tài năng hay không, nhưng cái này không có vấn đề, tôi đã thấy được sự bền bỉ của cậu, điều ấy so với cái gì cũng đều trân quý hơn, mà đây cũng là phẩm chất tôi hi vọng phụ tá của mình có được."
Vương Đại Tráng chân sau quỳ xuống, đầu gối chạm đất, ngước mắt nhìn Lâm Kỳ, "Lâm Kỳ, cậu thắng rồi, cậu nguyện ý làm phụ tá của tôi sao?"
Lâm Kỳ tim không hiểu tại sao ùn ùn cuồng loạn, liếc nhìn Vương Đại Tráng, mà người sau đang dùng hai tròng mắt đen thẳng tắp hướng về mình.
Làm... làm cái gì vậy chứ... Có thể không bày ra tư thế cầu hôn như vậy mà đối với hắn có được hay không a!
"Được chứ?" Vương Đại Tráng nắm lấy một tay của Lâm Kỳ, mặt đầy chân thành.
"Ừ... Ân..." Lâm Kỳ cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Tốt quá rồi! Lâm Kỳ, sau này thỉnh được chỉ giáo nhiều hơn!" Vương Đại Tráng sáng lạng cười, vỗ vai Lâm Kỳ một cái.
"Ừ..." Lâm Kỳ tiếp tục hừ như muỗi.
"Lâm Kỳ, sau này gọi anh Tráng ca là được rồi."
"Tráng... Tráng ca..." Lâm Kỳ cảm thấy mặt mình dần nóng lên, hắn vì sao lại đỏ mặt a!
"Ừn..." Lâm Kỳ chậm rãi mở mắt ra, tay gác lên trên mắt, tầm nhìn còn có chút mông lung, bên tai là tiếng gió xao động lá cây.
Lâm Kỳ ngồi thẳng người, ánh mặt trời sau trưa phơi khiến người ta có chút buồn ngủ, liền trực tiếp nằm trên ghế thiếp đi.
Lại nằm mơ thấy chuyện của mười năm trước...
"Cậu được thông qua."
Những lời này của Vương Đại Tráng một mực ở bên tai quanh quẩn, mang theo hồi âm xưa cũ.
Lâm Kỳ cười một tiếng, ánh mặt trời chiếu vào khiến mắt hắn hiện ra chút nhu hòa.
Chính mình trước khi đối đầu với Tráng ca, cũng có lúc trung nhị nhỉ...
- -------
(Toàn văn hoàn)