Nhiên Thuần Hạo nghiến răng, dơ tay lên "Bốp"
"Shaly à, con muỗi to thật. Không sao đâu, tôi đuổi nó đi giúp cậu rồi." Nhiên Thuần Hạo cười tươi, vỗ vai bạn cùng phòng.
Bạn học Shaly chỉ biết cắn răng nhẫn nhục.
***
Sau khi chọn tới chọn lui thì bạn học Shaly đã lựa ra bộ ưng ý nhất và bắt Nhiên Thuần Hạo mặc vào, sau đó không ngừng tấm tắc khen "thật hợp."
Hợp cái mẹ nó, ông đây không phải là pet để bị dắt như dắt cún đi dạo thế này đâu.
Chỉ là nói gì thì nói, hiện tại Nhiên Thuần Hạo không những đã mặc bộ quần áo mà Shaly chọn cho, hơn nữa còn đang ngồi trước bàn ăn, nói đúng hơn là ngồi chung bàn ăn với phụ huynh của bạn học Shaly.
"Bố, mẹ, con xin giới thiệu, đây là người yêu con, Nhiên Thuần Hạo." Shaly giới thiệu vô cùng tự nhiên.
Khoan đã.... cái gì đang diễn ra vậy?
Nhiên Thuần Hạo đơ mất ba giây rồi như bừng tỉnh, chợt giật mình, mở to mắt quay đầu nhìn Shaly, lại quay đầu nhìn hai vị phụ huynh đang đưa mắt xem xét, tựa hồ như đang đánh giá cậu.
Cậu xua tay: "Không phải vậy đâu..."
"Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?" Còn chưa để cho Nhiên Thuần Hạo nói xong thì bố của bạn học Shaly tựa lưng ra phía sau, vẻ mặt trầm ngâm, khí chất áp bách hỏi.
Vẻ mặt của ông dường như không lấy gì làm ngạc nhiên.
Chẳng lẽ... thật sự Shaly là gay?
"Ủa? Bố không ngạc nhiên sao?" Bạn học Shaly chán nản bĩu môi.
"Con định dùng chiêu này để từ chối hôn ước với đại tiểu thư nhà họ Hâm đúng không?"
"Con..."
À... hiểu rồi. Nhiên Thuần Hạo gật gật đầu ra vẻ đã hiểu chuyện. Là bạn học Shaly muốn huỷ hôn ước với Hâm tiểu thư nào đó nên quơ đại cậu làm bia chắn. Nhưng thật không may, chiêu này không thể qua mắt được bậc phụ mẫu đã là thâm niên trong nghề.
"Đừng nói nhiều. Hôn ước này đã được định sẵn từ lúc con còn chưa chào đời. Không phải nói bỏ là bỏ. Chiêu này không có tác dụng với ta..."
"Ư...ưm...ưmmmmmm....." Nhiên Thuần Hạo trợn mắt, cố gắng đẩy Shaly ra nhưng càng đẩy cậu càng cảm nhận được sự cách biệt về thể lực giữa hai người.
Cháttt...
"Cậu điên à?" Nhiên Thuần Hạo hét lớn.
Mẹ kiếp. Môi của ông đây là để cho vợ tương lai, vậy mà tên khốn shaly này dám cướp nụ hôn đầu của ông. Tội này đáng tru di cửu tộc.
Shaly nắm tay Nhiên Thuần Hạo: "Thuần Hạo, tôi biết cậu nghĩ cho tôi, không muốn tôi và bố mẹ bất hoà, nhưng tôi yêu cậu, vậy nên không cần phải như vậy. Đi, chúng ta rời khỏi đây, tôi không muốn cậu bị tổn thương."
Mặt Nhiên Thuần Hạo cứng ngắc lại. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Làm ơn đi, trái đất quá đáng sợ, ai trả đĩa bay cho cậu đi!
Vừa nói Shaly vừa kéo Nhiên Thuần Hạo đứng dậy, đi về phía cửa.
Nhìn bóng dáng hai người thiếu niên khuất sau cánh cửa, người phụ nữ trung niên với vẻ đẹp sắc sảo với làn da căng bóng che lấp đi tuổi thật khẽ cười.
"Lão Trần à, ông nói xem, sao thằng con anh lớn mà vẫn ngây thơ như vậy chứ? Nói thật đi, có phải anh đang hồi tưởng lại quá khứ huy hoàng ngày xưa cũng dùng chiêu này để từ hôn tôi đúng không? Thật là... cha nào con nấy mà!" Người phụ nữ nói, giọng nói cứng rắn cho thấy rằng bà là một người rất có cá tính, có lập trường và rất khôn ngoan.
Chỉ là người đàn ông kia vẫn như cũ, không nói gì mà chỉ trầm ngâm như có vấn đề rất quan trọng nào đó cần suy nghĩ. Dường như là mơ hồ, cũng dường như là rõ ràng.
"Lão Trần, lão Trần à..."
"Ừ hả?"
"Ông đang nghĩ cái gì thế?"
"À tôi..."
"Bố, mẹ, xin lỗi con tới trễ." Một người đàn ông khác bước vào, tuổi tầm hai mươi bảy, thân hình cao lớn cùng với cơ bắp chắc khoẻ dày dặn được giấu sau lớp quần áo tây trang đơn giản là quần âu đen và áo sơ mi trắng.
"A Bạch Nghiên, con tới là tốt rồi, mau ngồi xuống đi." Người phụ nữ thấy con trai của mình tới liền bỏ qua vấn đề của lão chồng mà cười nói với con trai.
"Vâng!" Trần Bạch Nghiên mỉm cười cúi đầu xuống như đáp lễ rồi ngồi xuống ghế. Sau đó mới nhìn xung quanh: "Trần Tịch đâu?"
"Shaly ấy hả? Nó vừa về rồi." Mẹ của Trần Bạch Nghiên vẫn rất phấn khởi khi nhìn thấy con trai.
Trần Bạch Nghiên chỉ "ồ" lên một tiếng như để đáp lại mẹ mình. Sau đó mang theo chút trầm tư.
Hình như vừa rồi hắn có thấy Trần Tịch... đi với một thiếu niên khác.
Rất quen mắt!