- Liễu Thăng, Liễu Thăng...
- Tiểu thư, cô bị sao vậy?
Một cô hầu gái thấy cô, vội chạy đến.
- Tôi sắp sinh rồi. Nhanh, gọi Liễu Thăng.
Lúc này Liễu Thăng đã về, nhìn thấy em gái liền chạy đến ôm cô đi bệnh viện.
- Doctor, help... (Bác sĩ, cứu...)
Vị bác sĩ người Anh vội đưa cô vào phòng sinh. 4 tiếng đồng hồ, bên ngoài Liễu Thăng vò đầu bức tóc lo cho em gái.
- Oa oa oa....
- Dylan, is a stout, white boy, weighing 3 pounds 6 (Dylan, là một bé trai trắng trẻo mập mạp, nặng 3 cân 6)
Vị bác sĩ cười, anh vội chạy vào, nhìn đứa cháu trai, nhìn đứa em gái yêu quý. Lúc sinh con cũng chỉ có một mình, thật là em gái anh quá đáng thương mà.
- Anh, em muốn nhìn con của em.
Liễu Thăng bế đứa nhỏ đến cho cô, cô nhìn nó, khuôn mặt giống y hệt Nam Cung Hiên. Cô mỉm cười 'Hiên, con của chúng ta rất giống anh, đáng tiếc, cả đời này anh sẽ không biết sự tồn tại của nó'
- Nó thật giống cha.
- Lại nhớ đến tên đó à?
- Lúc nào mà em không nhớ. Yêu nhiều như vậy, lại có con với nhau, làm sao không nhớ?
- Đứa nhỏ tên gì?
Anh thở dài, đã hơn 8 tháng rồi, vẫn chưa quên được. Mỗi lần Liễu Thăng nói chuyện với anh, đều tỏ ra mình không biết chuyện gì giữa anh và cô.
- Họ Nam...
- Chẳng lẽ họ Nam Cung?
- Nam Liễu Khiêm.
- Vậy đi.
Anh cố kiềm lòng mình. Đứa em gái đáng thương này. Trong lúc cô đơn nhất, vẫn không chịu tìm Nam Cung Hiên xấu xa kia. Không được, phải giúp nó. Tìm Nam Cung Hiên đến đây.
Liễu Thăng đi ra ngoài, để lại cô trong phòng, anh không biết làm như thế nào để gọi Nam Cung Hiên đến.
- Bảo bảo, mẹ là mẹ của con. Từ nay về sau mẹ đã có con, con là tất cả của mẹ. Mẹ yêu con. Khiêm.
Cô nhìn đứa nhỏ cười, đứa nhỏ thì đói bụng khóc ô ô, cô biết mình nên làm gì. Cảm nhận dòng sữa mẹ trong miệng mình, đứa nhỏ lắc lắc mình rồi đi vào giấc ngủ.