Rừng rậm ban đầu như mê cung, giờ đã trở nên thông thoáng dễ đi.
Bốn người tốn nữa ngày mới xuyên qua mảng Sâm lâm rậm rạp .
Cây cối phía trước thưa thớt dần dần, vài tia sáng khéo léo len lỏi qua từng tán lá rọi xuống mặt đất nhẹ nhàng xua tan đi bóng tối ngột ngạt, thấy ánh sáng mặt trời làm tâm trạng Lâm Lập thoải mái hơn, khẽ nói :’’Cuối cùng cũng li khai khỏi U Ám sâm lâm’’.
Sau khi xem qua địa đồ, Mạch Cách Lôi Ni với Lâm Lập: "Đi thêm một ngày đường, chúng ta liền rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch."
" Phải qua đêm?" Lâm Lập để tâm hỏi, Lạc Nhật sơn mạch nguy hiểm bốn bề, ban ngày ít gặp ma thú bởi vì chúng đặc biệt thích hoạt động về đêm, bất ngờ từ bóng tối nhảy xổ ra tấn công con mồi đang say ngủ.
Mỗi lần hạ trại trong Lạc Nhật sơn mạch, như đem sinh mạng mình treo lên ngọn cây.
"Không có việc gì." Mạch Cách Lôi Ni vẽ mặc tự tin nói : "Ta biết một nơi trú ẩn an toàn, chúng ta tăng tốc một chút, hẳn đến nơi trước khi mặt trời lặn."
"Vậy thì tốt quá." Lâm Lập gật đầu, cũng không nói thêm.
"Phí Lôi tiên sinh, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Đang muốn quay đầu bước đi thì vị mỹ nữ tóc kim sắc từ phía sau đội ngũ chạy tới.
Thiếu nữ này dáng người cao gầy, hai chân thon dài, mặc bộ nhuyễn giáp màu hồng bó sát người, tôn lên những đường cong lã lướt gợi cảm, có lẽ do chạy nhanh nên khuôn mặt trắng nõn hiện lên phần ửng đỏ, tóc vàng rủ tới thắt dưới ánh sáng toát ra vẻ quý phái, thu hút ánh mắt Lâm Lập.
Trong rừng, đường vốn chật hẹp, hai người đi song song, tất nhiên khó tránh khỏi va chạm nhẹ, từ trên người Y Na truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, tim Lâm Lập không khỏi có chút đập nhanh, dọc đường đi mỹ nữ rất thích trò chuyện với Lâm Lập.
Nếu ở kiếp trước, Lâm Lập nhất định rất vui lòng.
Hắn lúc xuyên việt là một trạch nam có chứng nhận iso hẳn hoi, căn bản chưa từng gặp qua mỹ nữ, sau này toàn tiếp xúc với lão An Độ Nhân, tâm trạng cũng có lúc buồn, giờ cơ hội nói chuyện với mỹ nữ, có ngốc mới từ chối?
Nhưng lúc này Lâm Lập rất bối rối, không biết trả lời những câu hỏi của Y Na như thế nào ?
"Phí Lôi tiên sinh, ngươi là người của Tư Lạc thành sao?" Nói về vấn vấn đề này, Lâm Lạc đau đầu suy nghĩ.
"A... Ừm... Cũng không phải..." Lâm Lập sợ Y Na hỏi mình đến từ đâu, liền dời chủ đề câu chuyện đi: "Đúng rồi Y Na, nhiệm vụ lần này của các ngươi là liệp sát Sư Hạt đi? Ban nãy ta nghe Mạch Cách Lôi Ni tiên sinh nói, các ngươi truy sát Sư Hạt thất bại vậy làm sao giao trả nhiệm đây?"
"Tính là nhiệm vụ thất bại, phải bồi thường kim tệ." .Nghe Lâm Lập hỏi về vấn đề này, Y Na không tiếp tục truy hỏi mà mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: "Sư Hạt có tập tính sống theo đàn, chúng ta tìm kiếm mấy ngày may mắn mới gặp được một con...không nghĩ lại bị Song Túc phi long phá hoại.Đúng là trong may có rủi."
"Thực sự đáng tiếc..." Lâm Lập một bên hạ quyết tâm, chờ đến Gia Lạc Tư thành, nhất định làm giả một cái lai lịch rõ ràng không kẽ hở, nếu không mình cũng không yên lòng đến gần mỹ nữ được, thật mất mặt mà...
Tránh cho mỹ nhân lại có thời gian đặt thêm câu hỏi, Lâm Lâp liên tục tìm những chủ đề mới để cùng nàng trò chuyện!
Nói chuyện tán dóc, Lâm Lập rất am hiểu, ngay cả An Độ Nhân loại nhân vật thành tinh, đều sợ không bằng hắn, huống chi Y Na chỉ là một cô gái thuần khiết.
Lâm Lập hoàn toàn trở thành người dẫn dắt cuộc nói chuyện.
Chỉ bằng nữa lọ Song Túc Phi Long, hắn đơn giản dùng nó đánh trống lãng sang chuyện khác, hắn thậm chí không nhắc tới tác dụng của máu Phi Long, chỉ nói đến ma thú thất cấp Phi Long, mỹ nữ ngây ngô ham học hỏi dễ dàng lọt bẫy, mang theo đôi mắt to tròn xanh da trời chớp chớp, tò mò nhìn Lâm Lập hỏi, tại sao ngươi lại lấy máu của nó vậy?
Nói về huyết dịch của Phi Long, chủ đề quả thật rất nhiều, nhờ những tin tức kì lạ ít người biết của lão đầu An Độ Nhân, việc lừa gạt một tiểu cô nương quả thực đơn giản.
Lâm Lập có tài ăn nói khéo léo, kèm theo chút hài hước, thỉnh thoảng đề cập đến kiến thức nghề nghiệp, vừa uyên bác lại uy quyền, ngay cả An Độ Nhân trước mặt hắn đều không mở miệng nói được, huống từ Y Na chỉ là một thiếu nữ mới lớn?
Một ma pháp bí ẩn cường đại, ăn nói hóm hỉm vui vẻ, lại học sâu hiểu rộng, đối với thiếu nữ hoài xuân, quả thực đúng làm chơi ăn thật.
Mỹ nữ tóc vàng cúi đầu đi trên đường nhỏ, nghe nhiều câu chuyện thú vị sinh động, cảm thụ được hơi thở truyền từ Lâm Lập, không biết vì sao, nàng cảm thấy mặt mình có chút nong nóng.
Hai người đang trò chuyện sảng khoái, cũng không chú ý tới một vị ma pháp sư khác có sắc mặt trắng bệch.
Khắc Luân Uy Nhĩ trái tim như dao cứa.
Lần đầu gặp Y Na ở công hội mạo hiểm giả,hắn đã quyết tâm có được cô nàng chân dài xinh đẹp này.
Vẻ đẹp tràn ngập tính hoang dã, đối với Khắc Luân Uy Nhĩ là nhị thế tổ,lại mang lực hấp dẫn trí mạng.
Để truy cầu Y Na, Khắc Luân Uy Nhĩ dùng hết thảy biện pháp.
Thậm chí không chút do dự đuổi theo Y Na đến Lạc Nhật sơn mạch , hắn muốn dùng hành động để chứng minh, mình có năng lực để nàng dựa vào!
Khắc Luân Uy Nhĩ cảm thấy mình chín phần sẽ có được trái tim người đẹp.
Nếu Lâm Lập không xuất hiện, thì mình mới là ân nhân cứu vớt phụ tử hai người.
Hắn không cách nào chấp nhận, việc xuất hiện một tên Trình Giảo Kim,đối với mình tạo ra uy hiếp.
Y Na cho đến bây giờ cùng mình nói chuyện cũng không cười tươi như vậy.
Khắc Luân Uy Nhĩ không rõ, tên ma pháp sư nhìn có vẻ nghèo túng kia, có điểm nào so được với mình ?
Mình sinh ra trong gia tộc ma pháp hiển hách của Pháp Lan vương quốc, thậm chí cha mình còn là đại nhân vật trong ma pháp sư công hội, tài sản không cần phải nói, trải thời đại Hắc Ám hơn một ngàn năm tích lũy, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, thúc thúc Pháp Lý Áo của hắn đảm nhiệm chính là quan tài chính của vương quốc.
Kẻ tên Phí Lôi gì đó? Ngoại trừ tuổi trẻ hơn mình ra, thì ngay cả pháp bào cũng mua không nổi.
Người này phải biến mất! Khắc Luân Uy Nhĩ nhìn bóng lưng Lâm Lập, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.
Mỗi người một tâm sự, cứ như vậy một đường hướng thẳng đến Gia Lạc thành.
Trước khi mặt trời lặn, mọi người lại đi vào một cánh rừng, theo Mạch Cách Lôi Ni nói, chỉ cần xuyên qua nơi này, đi thêm một đoạn, là đến Gia Lạc Tư thành.
"Đêm nay đành phải dừng chân gần đây thôi." Mạch Cách Lôi Ni chọn một con đường, rất nhanh dẫn mọi người tìm được một sơn động.
Sơn động cũng không quá sâu, chỉ cần dùng một cây đuốc thì có thể quan sát hết xung quanh, vách đá bốn phía cũng khô mát dị thường, trên mặt đất còn lưu lại tro củi âm ấm, hạ trại ở đây không chỉ có nhóm người Lôi Ni.
"Đây chính là địa phương ta từng nói, ngài có thể thoải mái nghỉ ngơi, ta qua đêm ở nơi này ít nhất mười lần, trước giờ chưa gặp điều gì." Mạch Cách Lôi Ni nhóm lửa trại, lại phân phó con gái : "Y Na, phương bắc khu rừng có một con sông, cách nơi này khoảng ba trăm mét, ngươi đi lấy ít nước mang về."
"Vâng thưa cha."
Y Na vừa ra khỏi động, Khắc Luân Uy Nhĩ vội vàng đứng lên nói: "Ta cùng ngươi đi..."
Lâm Lập quan sát, Khắc Luân Uy Nhĩ lúc đi ra, sắc mặt trung niên nhân có vẻ không tốt lắm, đương nhiên, loại sự tình này hắn tự nhiên là sẽ không đi hỏi, chỉ là cười cười, liền đi nấu cơm.
"Phí Lôi tiên sinh..."
"Gọi Phí Lôi là được rồi..." Lâm Lập chán nản, hắn đã nói câu này không biết mấy lần rồi, bỗng ngẫm nghỉ :’’Không lẽ mình già vậy sao ?’’
"Được rồi, Phí Lôi, ngươi đây là lần đầu tiên đến Gia Lạc Tư thành?"
"Không sai biệt lắm coi là vậy đi." Lâm Lập hàm hồ đáp: "Ta đến Gia Lạc thành tìm người..."
"Có cần giúp một tay không? Chúng ta ở nơi ấy hơn mười năm rồi, hỗ trợ tìm người không vấn đề gì." Trung niên mạo hiểm nhiệt tâm hỏi.
"Tạm thời không làm phiền ngươi, ta có địa chỉ, cũng không khó tìm..." Lâm Lập vui vẻ từ chối.
"Đến Gia Lạc Tư thành, nếu có chuyện gì khó khăn, nhất định phải nói với ta một tiếng, nếu lần này không có ngươi, phụ tử chúng ta đã có thể..." Đối với ân cứu mạng của Lâm Lập, La Mạch Cách Lôi Ni như cũ nhớ mãi không quên.
Lúc này, chợt nghe xa xa vang tiếng la sợ hãi.
"Không xong! Đã xảy ra chuyện!" Đó là giọng của Y Na, Mạch Cách Lôi Ni sắc mặt biến đổi, chụp lấy vũ khí chạy ra ngoài.
Lâm Lập cũng không chậm trễ, phụ lên người Tấn Diệp(Tăng tốc) thuật, theo sát trung niên mạo hiểm giả.