Mộ Dung Thiên lười biếng nằm trên ghế tựa, giờ khác mấy ngày trước rất nhiều tất cả cung nữ nô tài đều rất quy củ. Danh tiếng của Mộ Dung Thiên đồn khắp các cung. Mộ Dung Thiên đứng dậy đi đến vườn đào nhưng không cho tiểu đào đi Theo, nơi này làm Mộ Dung Thiên trở nên thanh thản hơn. Nhặt một cành cây khô nhỏ làm kiếm Mộ Dung Thiên tùy ý vung tay chém những cánh hoa đào làm chúng rơi xuống nhìn rất đẹp. Mộ Dung Thiên xoay quanh mấy vòng rồi ngã xuống những cánh hoa đang nằm dưới đất, rồi bật khóc.
- Tại sao, tại sao... Lớn lên không có tình thương của cha mẹ, đến người yêu cũng phản bội. Lão tặc thiên ta làm gì sai chứ sao ông lại đối xử với ta như vậy, lại đẩy ta đến một nơi ta không hề quen.
Mộ Dung Thiên đau thương khóc.
- rắc...
Mộ Dung Thiên ngoảnh lại nhìn rồi đứng dậy nói.
- ngươi đứng ở đó lâu như vậy là cố ý nghe lén.
- haha nàng nghĩ sao thì như vậy.
Thiên Dạ mỉm cười vô sỉ nói, cũng không biết tại sao khi gặp nàng hắn lại muốn trêu đùa.
- Hừ.
Mộ Dung Thiên phất tay áo bỏ đi thì bị một bàn tay to lớn kéo lại đứng đối diện với nam nhân vô sỉ.
- Nàng tới đây làm gì.
Thiên Dạ nhìn Mộ Dung Thiên nói
- thì giống như ngươi thấy, như thế nào thì như vậy.
Mộ Dung Thiên vô sỉ trả lời.
- được, nàng được lắm, nàng không sợ trẫm sẽ chém nàng sao.
- chém thì chém, có gì phải sợ, cũng chẳng có gì phải luyến tiếc, nơi này vốn dĩ không thuộc về ta.
Mộ Dung Thiên bi thương nói.
-....
Thiên Dạ không nói gì nhìn Mộ Dung Thiên không hiểu sao trong lòng cảm thấy đau.
- Buông tay ra đi, tính chiếm tiện nghi của lão nương à. Ta nói cho ngươi biết mặc kệ ngươi là hoàng đế hay thiên ta cũng không quan tâm, không sợ. Muốn giết cứ giết, muốn chém cứ chém. Có phải ngươi thấy ta rất to gan phải không, vì đơn giản ta buồn chán không có gì để làm nên gây chuyện với ngươi đó.
Mộ Dung Thiên vung tay xả một tràng rồi chạy đi.
Thiên Dạ nhìn Mộ Dung Thiên cảm thấy thú vị.
* Phượng nghi cung
- nương nương người đi lâu như vậy làm tiểu đào lo lắng.
Tiểu đào thấy Mộ Dung Thiên trở về vui mừng nói.
- Ta chỉ đi có một lát, ngươi làm như ta đi vào hố lửa không bằng.
Mộ Dung Thiên mĩm cười nhìn tiểu đào, trong lòng Mộ Dung Thiên cảm thấy ấm áp.
- ở đây không nơi nào là yên bình cả nương nương nên cẩn thận.
Tiểu đào lo lắng nhắc nhở.
- ta biết rồi. ( Có lẽ nơi kia không có ai thương mình nhưng ở đây vẫn có tiểu đào hết mực yêu thương mình.)
Mộ Dung Thiên vỗ tay tiểu đào trấn an.
- hihi nương nương là người thân duy nhất của tiểu đào, nên tiểu đào rất sợ nương nương sảy ra chuyện.
- ngốc, ta dễ dàng bị bắt nạt vậy sao.
- nương nương bây giờ khác trước rồi, mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.
- mạnh mẽ mới bảo vệ được tiểu đào chứ, em theo ta từ nhỏ và là người thân duy nhất của ta mà.