Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày này, toàn bộ Phàn thôn giống như ăn tết vậy, gần như toàn bộ thôn dân đều ra ngoài dọn dẹp đường chính sạch không tỳ vết. Ngay cả chợ cũng không mở cửa, các cửa hàng đều đóng cửa, các quầy hàng cũng được cất đi, sợ người của tiên môn tới nhìn thấy sẽ chán ghét.

Địa điểm thu đồ, là ở khoảng đất trống trước mặt từ đường của một đại hộ lớn nhất Phàn thôn. Đây là nơi rộng nhất và trang nghiêm nhất bên cạnh sân đập lúa trong thôn. Tuy rằng các thôn dân đều rất muốn đến xem náo nhiệt, nhưng trưởng thôn và một số trưởng lão trong làng không cho phép. Chỉ những người trong gia đình của những học đồng được chọn mới được phép đến xem. Dù vậy, họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài từ đường nhìn chứ không được bước vào.

Trần Tiêu thật may mắn có tên trong danh sách.

Y dậy từ rất sớm, cùng Nhị Thuận đi đến lề đường bên ngoài từ đường để đợi. Trần Trường Căn cảm thấy rất phức tạp, không biết bản thân có mong chờ tiểu tử Ngô gia được lựa chọn hay là không được chọn nữa. Nên đơn giản là không thèm tới, nhường danh ngạch lại cho Trần Tiêu.

Mà Nhị Thuận có thể mang theo một người đến cũng tại vì nàng là vị hôn thê của tuyển sinh, được coi là một trong những người có liên quan. Tuy nhiên, cô nương gia hay ngượng ngùng thay vì đứng phía trước cùng Ngô gia, thì lại đứng với Trần Tiêu trên một cái bậc thang.

Trần Tiêu cảm thấy nơi này rất tốt. Không cần chen chúc với người khác, tầm nhìn còn rất tốt, có thể nhìn rõ khung cảnh phía trước từ đường.

Buổi sáng đầu giờ Tỵ - cũng chính là 9 giờ, một nhóm người đi tới. Phía trước là ba nam nhân trưởng thành, theo sau là mười thiếu niên từ mười đến mười lăm tuổi.

Nhị Thuận bỗng nhiên kích động, nàng lén lút kéo một góc áo Trần Tiêu: "Khờ ca, ngươi mau nhìn! Người đứng thứ năm chính là hắn, đại danh là Ngô Tân Chí."

Trần Tiêu ngước mắt lên và nhìn thấy người thứ năm trong số các thiếu niên là một chàng trai không quá cao, tóc búi một bên, đôi mắt cơ linh hữu thần. Có lẽ vì tu luyện nhiều năm nên làn da của hắn có màu lúa mạch. Mặc một thân kính trang màu sắc tươi sáng, tinh thần no đủ, tràn đầy năng lượng và sức sống.

Mắt hắn nhìn thẳng đi theo người phía trước hướng về phía từ đường, có lẽ vì tầm mắt từ bên này quá mạnh nên hắn liếc sang nhìn một chút. Ánh mắt đầu tiên thấy Nhị Thuận, hắn lập tức lộ ra tươi cười với một hàm răng trắng. Tiếp theo khi nhìn đến Trần Tiêu đang đứng rất gần với Nhị Thuận, hắn xụ mặt, ánh mắt tối sầm lại, lộ ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.



Nhị Thuận nhìn thấy Ngô Tân Chí, lập tức đã quên mất tình hình xung quanh, nâng lên bàn tay nhỏ ra sức vẫy với Ngô Tân Chí. Một bên chào hắn, một bên còn không ngừng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Đồng thời, nàng còn mở miệng hô to một câu: "Ngô Tân Chí, lợi hại nhất!" Làm cho Trần Tiêu nhịn không được quay đầu nhìn nàng một cái.

Tiếng hét của Nhị Thuận không đột ngột lắm, nhìn thấy bộ dáng của những thiếu niên ứng tuyển này, thôn dân xung quanh đều ồ lên nhiệt tình, đều là để động viên.

Nhị thuận là một cô nương nhu thuận an tĩnh, kêu một tiếng như vậy cũng đã là cực hạn, còn lại chỉ là đỏ mặt nhìn Ngô Tân Chí đi ngang qua. Giọng nàng cũng không lớn, lập tức đã bị bao phủ bởi tiếng cổ vũ. Nhưng Ngô Tân Chí vẫn luôn nhìn về phía nàng, tự nhiên nhìn thấy lời nàng nói. Hơn nữa người tu luyện thính giác rất tốt nên dù giọng của nàng rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe được. Ngô Tân Chí lại nhìn Nhị Thuận và cười, đến nỗi nụ cười của Nhị Thuận càng nóng hơn.

Trần Tiêu nhìn qua nhìn lại giữa hai người, thiếu nam thiếu nữ, thanh mai trúc mã, tình cảm thật tốt nha.

Các học đồng ứng tuyển đi vào từ đường cùng các nam nhân dẫn đầu, ba nam nhân đứng sang một bên để các thiếu niên xếp thành một hàng.

Trần tiêu và Nhị Thuận cùng với những thôn dân khác lao về phía trước, chính diện có quá nhiều người nên Trần Tiêu che chở Nhị Thuận đi sang một bên và tìm một nơi có tầm nhìn tốt.

Trần Tiêu nhìn lại đội thiếu niên này. Vừa rồi lực chú ý của y đặt ở trên người Ngô Tân Chí, không có xem học đồng ứng tuyển khác. Bây giờ nhìn kỹ, mới nhận ra Ngô Tân Chí thật sự không có chiếm ưu thế. Trong đội này có ba bốn thiếu niên đều thần thái phi dương, ăn mặc chỉnh tề ngăn nắp. Hơn nữa còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tràn ngập tự tin.

Cũng không phải Trần Tiêu trông mặt mà bắt hình dong, mà là theo sự hiểu biết của y trong số ứng viên này có mấy người là con của những gia đình giàu có trong thôn và điều kiện bẩm sinh của họ tốt hơn những người được tuyển chọn từ học đường.

Người ta từ sinh ra khởi điểm đã cao rồi, từ nhỏ đã được tiếp xúc với việc học, mưa dầm thấm đất, nền tảng của họ vững chắc hơn nhiều học đồng ở học đường.

Ngô Tân Chí tuy rằng thiên phú không tồi, nhưng hắn cũng không phải là tốt nhất. Hơn nữa mấy người kiến thức cơ bản vững chắc kia, ngộ tính cùng gân cốt cũng không kém. Nhị Thuận đã nói, Ngô Tân Chí cũng không nhất định có thể bị tuyển trúng, đúng là bắn tên có đích.

Những người này giờ Tỵ đã đến, đứng ở nơi đó đợi một canh giờ. Đã gần đến giữa trưa, một học đường sư phó nóng lòng chờ đợi đến sốt ruột nhìn ra ngoài cửa, tinh thần rung lên: "Tới, đều đứng yên! Sốc lại tinh thần, sau này có thể có tương lai tốt đẹp hay không thì phải xem lúc này."

Hắn vừa nói như vậy, những thiếu niên đã đứng quá lâu và tinh thần có chút lơi lỏng lập tức lại khẩn trương.

Trần tiêu nhìn theo phương hướng học đường sư phó đã nhìn và có thể nhìn thấy ba chấm mờ nhạt đang di chuyển nhanh chóng trên bầu trời xa xôi. Y còn tưởng rằng là bản thân hoa mắt nhìn lầm, nên chớp mắt, kết quả ba chấm nhỏ đó đột nhiên lớn dần lên.

Sau vài giây Trần Tiêu hoa mắt, đã thấy ba đạo thân ảnh từ từ tới gần, phiêu nhiên từ trên trời giáng xuống. Khi rơi xuống đất, sóng lực lượng khuấy động vạt áo, dòng khí cuốn động góc áo to rộng đột nhiên bay lên. Có vẻ đặc biệt tiêu sái, hết sức tiên dật.



Ba người này vừa xuất hiện, trước từ đường liền trở nên lặng ngắt như tờ, ngay cả người gan lớn nhất cũng không dám ra tiếng mạo phạm. Tựa như có một con bàn tay to lớn đè xuống khiến cho bọn họ không tự chủ được phải khom lưng uốn gối, hạ đôi mắt xuống, không dám nhìn thẳng dung nhan của bọn họ.

Bọn họ đáp thẳng xuống khoảng đất trống nhỏ phía trước từ đường. Trong ba người, người ở giữa đi trước, hai người còn lại đi sau hai bước. Rõ ràng lấy người ở giữa làm chủ, nhóm học đường sư phụ hành lễ với hắn: "Cung nghênh ba vị tiên sư, hoan nghênh tiên sư tiến đến Phàn thôn." Một người phía sau người nọ bước ra nói thay: "Chư vị học sư xin đứng lên."

Một người khác thấy bên cạnh đã chuẩn bị sẵn ghế cho mình nên dời một chiếc sang và mời người ở giữa ngồi xuống. Hắn không ngồi mà vẫn đứng sau ghế cùng người đang nói. Người lên tiếng trước đó cũng đứng cạnh ghế.

Người trong Tiên Môn không nói chuyện vô nghĩa với những học đường sư phụ chứ đừng nói đến khách khí hàn huyên. Bởi vì căn bản không cần thiết, song phương chênh lệch quá lớn, giao nhau có lẽ chỉ có thể xảy ra một lần trong đời.

Chắc có nhiều chuyện nên hắn trực tiếp tuyên bố nội dung chính. Hắn trịnh trọng nói với các thiếu niên: "Chúng ta tới đây để tuyển nhận đồ đệ. Ta hy vọng các ngươi sẽ may mắn trở thành một thành viên của Trọng Huyền Phái. Trọng Huyền Phái của ta là đạo tu danh môn, lịch sử lâu đời, thực lực hùng hậu, tiên nhân xuất hiện lớp lớp. Chờ các ngươi chân chính được tuyển nhận, đến sơn môn sẽ biết ngươi may mắn cỡ nào. Không nói nhảm nhiều, đầu tiên tiến hành trắc nghiệm linh căn. Người đầu tiên, ngươi trước đi.."

Đứng đầu tiên là một cậu bé chừng mười tuổi, không biết do sợ hãi hay lo lắng mà mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Khi nghe thấy được gọi, hắn cùng tay cùng chân đi qua.

Các thôn dân kiễng chân lên, lén nhìn phía trước từ đường, muốn nhìn kỹ xem những người này làm như thế nào thí nghiệm linh căn. Mà Trần Hiểu đứng ở phía sau hoàn toàn không để tâm mấy thứ đó. Thời điểm ba người này rơi xuống, lực chú ý của y đã bị nam tử trước nhất thu hút, không còn nhìn thấy những người khác nữa.

Người khác nhìn thấy những luồng không khí xoáy tròn khiến áo choàng của họ phiêu đãng dữ dội. Trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy, mà là do khí tràng cường đại trên người nam nhân đó va chạm với khí tràng trong thôn, mới dẫn phát ra dòng khí mãnh liệt.

Những cổ vật do tiên nhân để lại đều có khí tràng ổn định, nên có thể hình dung rằng bản thân tiên nhân cũng có khí tràng. Trần Tiêu vì muốn tận mắt nhìn thấy nên mới hưng phấn mà từ quận thành xin nghỉ để chạy về.

Khi ba người bay tới, Trần Tiêu có thể nhìn thấy khí tràng chuyển động nhanh chóng.

Tuy rằng khí tràng của hai người phía sau cũng rất mạnh mẽ, nhưng lại kém xa người phía trước. Chỉ thấy khí tràng của hắn mênh mông dào dạt, huy hoàng cao thượng, tiếp thiên dẫn địa, bao la rộng lớn. Lúc giơ tay nhấc chân, nhìn quanh đều tác động đến khí tràng bản địa di động theo. Những người còn lại chỉ nghĩ rằng người này uy thế mạnh mẽ, lại không hiểu rằng hoàn toàn là bị khí tràng áp chế, không ai có thể phản khán được.

Trần Tiêu miệng khô khốc, toàn thân cứng ngắc, tim đập loạn xạ, hưng phấn đến run rẩy cả người.

Long mạch khí tràng thật cường đại! Để cho Trần Tiêu không thể tưởng tượng và chấn động chính là - mẹ nó - nó thật sự là một long mạch người hình! Đời trước đừng nói gặp qua, lấy Phong Thuỷ Thuật xem biến cổ kim của hắn đã học ra thề, thật sự nghe cũng chưa có nghe nói qua bao giờ!



Trần tiêu máu sôi lên, máu gà dâng lên. Giống như một con Thao Thiết đã đói ba ngày ba đêm và được nhìn thấy món ngon nhất trên đời; Lại giống như một mãnh nam bị cấm dục một năm và trước mặt xuất hiện một mỹ nhân như hoa như ngọc không có mặc quần áo vậy. Hận không thể nhào lên vồ lấy nó, liếm và chạm vào nó ngay lập tức.

Đối với một phong thủy đại sư như Trần Tiêu lực hấp dẫn của long mạch khí tràng kỳ lạ chính là mãnh liệt và không thể nói đạo lý như vậy.

Trần Tiêu hưng phấn thở hổn hển, làm cho Nhị Thuận ở bên cạnh sợ hãi. Nàng cũng không rảnh lại lo nhìn tình lang, nôn nóng nắm cánh tay Trần Tiêu, lắc mạnh: "Tiểu Khờ ca! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ nha!"

Thanh âm Nhị Thuận mang theo khóc nức nở, dưới sự rung chuyển dữ dội, máu nóng của Trần Tiêu cuối cùng cũng hạ xuống một chút. Trước mắt y mờ đi, trắng xóa một mảng, thêm chút choáng váng đầu. Y biết đây là do y quá mức kích động trong khoảng thời gian ngắn, huyết áp tăng lên chút. Y không dám sơ suất, ôm trán nói: "Ta có chút không thoải mái, Nhị Thuận, ngươi dẫn ta sang một bên đứng đi."

Nhị Thuận nhanh chóng đỡ Trần Tiêu sang một bên và ngồi xuống, thấy Trần Tiêu đã ngồi. Nàng chạy chậm chạy đến một hộ thương gia, xin người ta một chén nước.

Mặc dù ở đây vẫn có thể nhìn thấy những dao động lớn của khí tràng, nhưng ảnh hưởng không còn lớn như trước, Trần Tiêu đã bình tĩnh lại một chút. Y tựa cằm và nghĩ về kỳ cảnh mới nổi lên này.

Long mạch là sự ngưng kết khí vận của một nơi, khí vận cường đại đến đủ để thay đổi vận thế của một vùng. Y trước nay chỉ thấy qua long mạch long huyệt có trên đất bằng, trong ao hồ, dưới đại dương. Còn chưa từng gặp qua long mạch khí tràng hình người chấn động như vậy.

Khi hắn di chuyển, khí tràng hạo ung (sáng sủa và duyên dáng), phiên nhược du long (nhẹ nhàng như một con rồng đang bơi), lại phù hợp trăm phần trăm với đặc thù chân long chi mạch.

Trần tiêu ôm đầu. Khí tràng của hai người bên cạnh không bằng hắn, chẳng lẽ tu vi của bọn họ không bằng hắn sao? Nói như vậy, có lẽ người này rất cường đại, thật sự là tiên nhân. Chẳng lẽ đây là đặc điểm tiên nhân của thế giới này?

Trần Tiêu cảm thấy rằng sau khi hệ thống tri thức sụp đổ, tam quan của hắn cũng tạm biệt hắn luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK