Triệu Hãn ôm thân thể gầy yếu của muội muội, an ủi: “Không sợ, có nhị ca đây rồi.”
“Vâng, muội không sợ.” Triệu Trinh Phương gật đầu sụt sịt, tiếng sụt sịt dần dần biến thành nức nở, nước mắt để lại hai vệt trắng ở khuôn mặt nhỏ tràn đầy bùn đất.
Không biết khóc bao lâu, Triệu Trinh Phương rốt cuộc ngủ.
Triệu Hãn thì đầu óc rất hỗn loạn, hắn không biết nên mưu tiền đồ như thế nào, không lẽ xin cơm qua ngày mãi?
...
Bến tàu phố tây.
Một người ăn xin gõ mở nhà dân, đi thẳng vào nhà chính, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Hầu gia, đã có tin tức, hai đứa nhóc đó vào ngõ Ma Liễu rồi.”
“Hầu gia” là biệt hiệu giang hồ, vốn tên là Đặng Quý, xuất thân quân hộ, chạy nạn làm ăn xin.
Lúc ở khu bến tàu Thiên Tân giành địa bàn, bị người ta chọc mù một con mắt. Mới đầu gọi là “Độc Nhãn Long”, về sau đổi thành “Tiểu Hạ Hầu”, hôm nay ăn xin khu bến tàu đều tôn xưng hắn là “Hầu gia”.
Triệu Hãn trước sau gặp được hai nhóm ăn xin, tất cả đều là thủ hạ của Hầu gia Đặng Quý, con hàng này nắm giữ toàn bộ nghiệp vụ ăn xin ngoài thành bắc, thuận tiện còn kiêm chức trộm cắp vặt.
Đặng Quý đang ăn cơm cùng người nhà, một thê hai thiếp, năm đứa con.
Hắn buông đũa nói: “Trước phái vài người, mang đầu ngõ cuối hẻm chặn lại, không thể để nó chạy trốn, bắt được trực tiếp đánh gãy chân!”
Trong vòng một ngày, bị cắn chết một thủ hạ, lại bị đánh chạy hơn mười tên, hơn nữa kẻ gây chuyện thế mà lại là trẻ con, thế này bảo “bang chủ Cái Bang” để mặt mũi vào đâu?
Ầm ầm!
Đột nhiên truyền đến tiếng sấm rền, người trong phòng đều mừng rỡ.
Đặng Quý tự mình đi đến trong tiểu viện, cười nói: “Hạn mấy tháng, ông trời cuối cùng sắp đổ mưa rồi.”
Tên ăn xin dưới trướng hỏi: “Hầu gia, không bằng ngày mai lại động thủ?”
Đặng Quý gật đầu nói: “Ngày mai động thủ cũng được, nhưng cần phái người đi theo, ta sợ thằng nhóc đó muốn chạy.”
Một đám ăn xin mà thôi, thật không dám đội mưa làm việc, bị ướt thành bệnh căn bản không có tiền trị liệu.
“Ầm ầm ầm!”
Tia chớp chiếu sáng lên sân, tiếng sấm từ xa tới gần, còn đột nhiên nổi một trận gió lớn.
...
Triệu Trinh Phương bị tiếng sấm bừng tỉnh, hưởng thụ từng trận gió mát, vui vẻ nói: “Nhị ca, sắp mưa rồi.”
Triệu Hãn đứng dậy nói: “Đi, tìm một chỗ trú mưa trước.”
Hai huynh muội ăn no nê, lại nghỉ ngơi hồi lâu, giờ phút này không suy yếu nữa, lúc này tay nắm tay, mò mẫm tìm kiếm nơi có thể che gió chắn mưa.
Ma Ngũ là ăn xin mới nhập bọn, mỗi ngày đều phải cống hiến lên cho tổ chức.
Nếu là không xin được cơm, chẳng những phải đói bụng, còn sẽ bị đầu mục hành hung một trận.
Cái Bang tổ chức kết cấu rời rạc, đêm nay lại rõ ràng sắp có mưa, mệnh lệnh cấp trên truyền đến tầng cuối, đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Từng người đùn đẩy nhau, còn sót lại một mình Ma Ngũ làm việc, hắn cần trắng đêm theo dõi hai huynh muội Triệu Hãn.
Chỉ biết là mục tiêu vào ngõ Ma Liễu, tối lửa tắt đèn, biết đi đâu tìm người?
Ma Ngũ dọc theo phố ngõ lượn lờ một trận, hắn có bệnh quáng gà nhẹ, ban đêm căn bản không có khả năng tìm người, tương đương là để một người mù làm canh gác.
“Đệch con mẹ nó, đều đi bắt nạt lão tử, lão tử không ngu như vậy!”
Ma Ngũ ngồi ở dưới mái hiên một căn nhà, nơi này miễn cưỡng có thể trú mưa, tính ngủ no trước một giấc rồi nói.
Đang ảo tưởng thịt cá, Ma Ngũ đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hắn vội vàng mở mắt lau nước miếng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng Ma Ngũ căn bản không thấy rõ.
Một tia chớp xé tan trời đêm.
Triệu Hãn thoáng nhìn người cuộn mình dưới mái hiên, hắn tiến lên hỏi: “Vị đại thúc này, gần đây có miếu đổ nát nào không?”
Ma Ngũ theo bản năng trả lời: “Xa, miếu thành hoàng ở góc đông nam.”
Triệu Hãn cẩn thận đánh giá nơi này, phát hiện mái hiên cửa cũng không rộng, mưa to khẳng định bị gió thổi vào, vì thế mang theo muội muội tìm kiếm chỗ tốt hơn.
Ma Ngũ ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, lặng lẽ đi theo phía sau hai huynh muội.
Con hàng này rõ ràng không biết cái gì gọi là theo dõi, cộng thêm bệnh quáng gà ảnh hưởng thị lực, gây ra động tĩnh ngay cả kẻ ngốc cũng biết không đúng.
Đi một lúc, Triệu Hãn đột nhiên quay người, bước nhanh tới trước mặt Ma Ngũ, chất vấn: “Vì sao đi theo ta?”
“Không... Không có.” Ma Ngũ thề thốt phủ nhận.
Triệu Hãn lập tức giơ mâu trúc, chóp nhọn kê vào cổ họng đối phương, quát khẽ: “Nói!”
Ma Ngũ nháy mắt nhớ lại lời đồn, ngay tại giữa trưa hôm nay, phố bắc bên kia bị cắn chết một đầu mục, tiểu tử trước mắt này là thật biết giết người. Hắn sợ tới mức hai chân như nhũn ra, ‘bịch’ quỳ xuống đất nói: “Tiểu tổ tông tha mạng!”
“Nói mau!” Triệu Hãn vẻ mặt ác liệt.
Ma Ngũ như dốc hết cả túi, mang điều mình biết nói hết ra: “Ngươi giết người của Hầu gia, Hầu gia phái người tìm ngươi khắp nơi, nói bắt được trực tiếp đánh gãy chân. Các ngươi đều là trẻ con, gãy chân dễ xin cơm hơn, Hầu gia là sẽ không giết các ngươi.”
Đánh gãy hai chân mình cùng muội muội đi ăn xin?
Triệu Hãn đè nén lửa giận trong lòng, hỏi: “Hầu gia là ai?”
Ma Ngũ trả lời: “Hầu gia chính là Hầu gia, ăn xin phụ cận bến tàu bắc đều thuộc về hắn quản.”
Triệu Hãn hỏi: “Bang chủ Cái Bang?”
“Cái Bang?” Ma Ngũ lắc đầu sửa đúng, “Chúng ta là Liên Hoa hội.”
Triệu Hãn tiếp tục hỏi: “Hầu gia kia, là chỉ tên ăn xin cầm đầu? Hay là có thân phận gì khác?”
Ma Ngũ nói: “Chính là đầu lĩnh xin cơm, bây giờ không tự mình xin cơm nữa.”
Triệu Hãn hỏi: “Ngươi nói phụ cận bến tàu là địa bàn của Hầu gia, nơi khác của Thiên Tân thì sao?”
Ma Ngũ trả lời: “Nơi khác không phải, Hầu gia chỉ quản tường thành bắc đến bến tàu bắc một khu này.”
Tiếng sấm dày hơn, hạt mưa bắt đầu rơi.
Triệu Hãn đột nhiên trở nên lặng lẽ, hai tay nắm mâu thả lỏng lại nắm chặt, hắn đang phân tích tình trạng trước mặt của mình.
Đầu tiên, sắp nghênh đón loạn thế.
Tiếp theo, mình và muội muội nhỏ tuổi.
Hai đứa con nít, phải tự hỏi làm sao sống sót ở loạn thế.
Rốt cuộc là một năm nào, Triệu Hãn đã không nhớ.
Dù sao không phải sang năm, chính là năm sau, có lẽ là ba năm sau, quân đội Nữ Chân sẽ phá cửai ải mà vào, thế như chẻ tre giết đến ngoài thành Bắc Kinh.
Đến lúc đó binh mã loạn lạc, Thiên Tân chỉ sợ cũng không an toàn.
Nếu Triệu Hãn xuyên việt thành hai mươi tuổi, hắn thật ra có rất nhiều đường ra, thậm chí có thể chạy tới Thiểm Tây tham dự khởi nghĩa nông dân.