Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích nhìn trò cười của nàng như thế?

Hơi hơi nhíu mày, tiểu thư Fukawa cảm thấy ác ý um tùm của lớp học này đối với nàng a...

# Vì sao không hỏi ốc biển thần kỳ? #

—— làm càn! Kéo spam quấy rối này ra ngoài!

Nhưng mà, đáng tiếc tiểu thư Fukawa cũng không phải là thiếu nữ bất lương bình thường, hơn nữa nàng đã học trung học một lần, còn thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp, có cần tiểu thư Fukawa dùng bằng tốt nghiệp đánh mặt các cậu không? Cho nên bài tập trung học như thế quá dễ với tiểu thư Fukawa, coi như là độ khó lại tăng lên gấp bội, chỉ cần không phải quá mức làm khó dễ người, tiểu thư Fukawa cũng có vốn đánh một trận, hiểu không? Sau đó, hoàn toàn không cảm giác được áp lực, tiểu thư Fukawa trực tiếp cắm hai tay vào túi áo, ngáp một cái, sau đó tùy tiện đi lên bục giảng.

Vì sao sẽ là đề mục giá rẻ như vậy?

Chẳng lẽ không biết là dù chỉ đi một đoạn đường như vậy cũng rất phí thể lực của tiểu thư Fukawa sao?

A...

Bụng thật sự đói a.

"Làm một bài tập giá rẻ như vậy, cô có cho em tiền không?"

Đối mặt với đề mục cực kỳ đơn giản trên bảng đen, thừa nhận nỗi khổ đói khát, tiểu thư Fukawa lật mắt cá chết, nói thầm một tiếng.

Đương nhiên, nàng cũng biết đó là không thể rồi.

Tiểu thư Fukawa cảm thấy, nếu như nàng thật sự quang minh chính đại yêu cầu "Phí giải đề" với cô giáo, cô giáo nhất định sẽ trực tiếp đánh chết nàng đấy. Sau đó, trước khi cô giáo ở bên cạnh hỏi vừa rồi nàng nói gì, tiểu thư Fukawa đã cầm phấn viết, xoát xoát viết quá trình giải đáp cực kỳ chuẩn hoá xuống.

Sau đó, tiểu thư Fukawa cũng chẳng thèm kiểm tra, liền tiện tay vứt phấn viết về phía sau, trực tiếp đi xuống bục giảng.

# Đàn ông thật sự không bao giờ quay đầu xem phấn viết rơi ở chỗ nào #

Cục phấn bị tiểu thư Fukawa ném cao kia cố gắng bay lên cao cao... Sau đó nặng nề rơi xuống —— nện trúng hộp phấn.

Cả lớp trợn mắt, suýt nữa trợn lồi ra.

Đây là trùng hợp?

Tiểu thư Fukawa, cậu cmn cố ý hù dọa bọn họ, đúng không!

Khi các bạn học trong lớp đều tập trung chú ý cục phấn, tiểu thư Fukawa đã trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó tỏ ra nguy hiểm, chán đến chết nhìn phong cảnh bên ngoài —— nói thật, hiện tại dáng điệu bất lương chán chường của tiểu thư Fukawa giống hệt sủng vật trong điện thoại di động của nàng. Nên nói không hổ là chủ sủng mà? Độ tương hợp cao bất ngờ a... Mà lúc này, mọi người cũng phục hồi tinh thần lại rồi, nhìn công thức được viết một cách tinh tế trên bảng đen, lập tức mặt đều có chút tái rồi.

—— Chữ viết xinh đẹp thanh tú như vậy...

# Đột nhiên cảm thấy thật buồn nôn #

Cũng chẳng trách các học sinh phản ứng như vậy —— rõ ràng chính là một thiếu nữ bất lương, lên bảng làm bài ngon lành thì thôi đi, chữ viết còn đẹp như vậy? Đây là clgt? Tự mình thay đổi họa phong? Họa phong của tất cả mọi người đều không thích hợp! Đã nói Long Phi Phượng Vũ đâu rồi! Cô giáo chẳng nghĩ nhiều như vậy, nhưng sắc mặt nàng cũng không đẹp mắt —— bởi vì tiểu thư Fukawa giải bài như sách giáo khoa, dù nhìn tiểu thư Fukawa không vừa mắt, cô giáo dạy toán cũng không có biện pháp.

—— người ta là học bá, còn có thể làm gì khi người ta thích thế?

Ngay cả cô giáo trẻ tuổi này cũng không cam lòng cảm khái như vậy.

# Ngài học bá, ngài tùy hứng, ngài nói chuyện, ngài tùy ý #

Mà lúc này, học sinh trong lớp rốt cuộc phục hồi tinh thần lại từ kiểu chữ không phù hợp họa phong kia, nhưng một giây sau, bọn họ lại trực tiếp nhận ra, nguyên lai bản chất của thiếu nữ bất lương lớp mình là một vị học bá! Trên mặt bỗng nhiên có cảm giác bị vẽ mặt ba ba ba —— Này! Đã nói đừng vẽ mặt!

# Xử lý thế nào! Ngày thứ nhất nhập học liền gặp gỡ học bá rồi! #

# Thiếu nữ bất lương của lớp chúng ta tuyệt đối không thể học bá như vậy #

# Nếu bạn cùng bàn bất lương của tôi là học bá, xử lý thế nào? Rất gấp, online chờ! #

# Luận khả năng chiến thắng khi vẽ mặt với học bá #

...

Trong đầu mọi người spam tanh bành... Nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên người bình thường như bọn họ là không hiểu suy nghĩ của học bá đấy. Có câu nói: Người càng có năng lực thì càng cổ quái, đúng không? Có lẽ nàng học bá lão nhân gia chính là quái nhân như vậy, xử lý thế nào?

Cho nên, những người ác thú vị trong lớp học cũng không dám dùng thành tích học tập để vẽ tiểu thư Fukawa mặt, miễn cho không vẽ mặt được lại bị vẽ ngược lại.

Rất đau thật sao?

Hoàn toàn không để ý nghĩ cách của các bạn học trong lớp, tiểu thư Fukawa ngàn đợi vạn đợi, rốt cuộc đợi đến giờ ăn trưa.

Đương nhiên, không thể có các thiếu nữ trắng nõn đáng yêu ghép bàn với thiếu nữ bất lương như tiểu thư Fukawa để cùng ăn Bento đấy, sau đó, tiểu thư Fukawa cũng chẳng cần phiền muộn những chuyện linh tinh này, trực tiếp cầm Bento mua từ cửa hàng giá rẻ lên, nói nhanh: "Tôi bắt đầu" rồi trực tiếp bắt đầu ăn —— nên nói như thế nào nhỉ? Rõ ràng là hàng giá rẻ, nhưng rất bất ngờ lại cực ngon! Hơn nữa, bởi vì nơi này là Khu 11, cho nên dinh dưỡng cũng được phối hợp rất hợp lý, vẻ ngoài càng là đẹp ghê gớm, điều này khiến tiểu thư Fukawa đã lâu không ăn cơm bình thường suýt nữa cảm động đến chảy nước mũi.

Dù sao bạn phải biết, trong sinh hoạt của tiểu thư Fukawa, trừ bánh mì trứng gà sữa bò, chính là mì tôm mì tôm mì tôm...

Không có biện pháp, quá nghèo!

—— ngay cả tác giả-kun cũng không nhịn được đi ăn một bát mì tôm.

Không được! Kiếp sau nhất định phải làm một phú nhị đại quan nhị đại cao phú soái!

Đương nhiên.

Tiền đề là đời này tiểu thư Fukawa có thể chết thành công.

Thuận tiện nhắc tới, bởi vì buổi sáng có lễ khai giảng nên không có họp lớp sáng sớm, cho nên một tiết tiếp theo liền biến thành họp lớp sáng sớm, đương nhiên là tiết của chủ nhiệm lớp —— chủ nhiệm lớp nóng vội như bị chứng cấp bách kia, cũng chính là thầy giáo dạy văn kia, trực tiếp định ra tất cả cán bộ lớp bằng tốc độ của tia chớp... Đã nói từ từ mà? Vốn có ít người định tìm đường chết, đề cử tiểu thư Fukawa có bề ngoài bất lương bản chất học bá làm cán bộ lớp (đại khái vì trả thù), nhưng dưới cái nhìn soi mói có thể giết người bằng mắt cá chết của tiểu thư Fukawa, những người kia trực tiếp nửa đường bỏ cuộc rồi.

# Thiếu một phần tìm đường chết, liền thiếu một phần sát hại #

# Vì sao các cậu không hiểu nhỉ? #

Tóm lại, tiểu thư Fukawa vẫn rảnh rỗi như cũ.

Dù sao, mình cũng làm công nhiều như vậy rồi, ai quản sự vụ trong lớp? Loại việc mệt như chó lại chẳng ai cảm ơn này vẫn giao cho những người hiền lành kia a... Thí dụ như thiếu nữ tóc bạc tím nhạt lúc trước ra mặt vì em gái sen trắng, chính là lớp trưởng đại nhân của lớp học của tiểu thư Fukawa.

Ài? Tên?

Hình như họ là Suzuki...

Tên? Tên là cái gì ấy nhỉ?

A a a! Tiểu thư Fukawa rất không am hiểu ghi nhớ tên của người đi đường a, xin các bạn cũng đừng làm khó dễ nàng —— này, tiểu thư Fukawa, tiểu thư Suzuki bị cậu gọi là người đi đường thật sự sẽ khóc ơ, nếu nàng biết nàng tuyệt đối sẽ khóc cho cậu xem, biết không?

Nói chung, ngày thứ nhất đến trường cứ như vậy trôi qua một cách sung sướng (?).

—— hôm nay là thứ hai, cách cuối tuần bốn ngày.

Tùy ý vắt ba lô trên vai bằng một tư thế tiêu sái, hoàn toàn không thèm để ý những ánh mắt "Quả nhiên bất lương chính là bất lương" của mọi người chung quanh, tiểu thư Fukawa lấy điện thoại trong túi ra, một bên đi hướng cửa trường, một bên nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, lặng lẽ tính toán tuần này mình còn rảnh mấy ngày để "Đến trường". Thuận đường, tiểu thư Fukawa còn mở App nào đó ra, nhìn hôm nay có nhiệm vụ không.

Chỉ là đáng tiếc, có vẻ hôm nay không kiếm được khoản thu nhập thêm rồi.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đang định cất điện thoại, tiểu thư Fukawa bất ngờ thấy gà ảo đã chán chường yên lặng thật lâu kia của mình đột nhiên có động tác...

Cô bé Q bản chán chường này như Teiko trong phim kinh dị vậy, bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, tóc tai bù xù!

Làm tiểu thư Fukawa sợ đến suýt đập điện thoại!

"Cái đệch! A Trinh, cậu đừng có dọa người như vậy!"

Nỗ lực đè âm thanh của mình xuống, tiểu thư Fukawa điên cuồng thấp giọng gào thét với điện thoại của mình —— nếu âm thanh quá lớn, nhất định sẽ bị người khác cho rằng bệnh thần kinh, cho nên thật sự không có biện pháp a. Thuận tiện nhắc tới, quả nhiên cô bé Q bản này chẳng những có bề ngoài như Teiko, ngay cả tên cũng rất giống Teiko.

# Không hẹn! Chị Teiko, chúng ta không hẹn! #

—— ai nha, tiểu thư Fukawa lại đang spam nhảm rồi.

Hử ~?

Âm thanh bị cố ý kéo dài kia càng làm nổi bật cảm giác chán chường đặc biệt của A Trinh, chỉ thấy nàng gãi gãi bụng mình, lại móc móc tai, sau đó thổi ráy tai trên đầu ngón tay của mình —— đợi đã nào...! Gà ảo còn sẽ có ráy tai! Thậm chí có ráy tai!!

Tiểu thư Fukawa che mặt, thật đúng là không đành lòng nhìn thẳng.

A Xuyên thật là nhát a ~

Lúc này, gà ảo thông minh A Trinh đang nỗ lực gãi chân mình, đại khái là bởi vì thân thể Q bản quá mượt mà, tư thế lúc này của nàng hơi quỷ dị.

—— bác gái thối chân đáng chết này.

# Gà ảo của tôi là bác gái thối chân #

Dù một lần cũng được, tiểu thư Fukawa đã không chỉ một lần muốn spam vỡ mặt A Trinh như vậy rồi.

Thuận tiện nhắc tới, hướng một giờ trước mặt cậu, cô bé song đuôi ngựa kia, chính là một "Người quét dọn" a —— tôi dò xét đến tín hiệu của "Người đảm đương" bên trong App rồi... Nhưng mà cô bé này cũng không phải người mới, trên tư liệu viết là mới vào lớp năm tiểu học, hiện tại, cô bé này cũng có kinh nghiệm bốn, năm năm chứ? Đại khái là nói đến chỗ quan trọng, A Trinh đổi tư thế từ nằm thành ngồi, sau đó... Trực tiếp mở một lon bia, ai nha ~ trong tư liệu Khu 11 của WCO, danh tiếng còn rất tốt nhé ~

Nói xong, A Trinh sung sướng híp mắt, không biết là cố ý khiêu khích hay là thật sự khích lệ.

Chậc chậc ~ hoàn toàn không nhận ra nếu chỉ xem bề ngoài a ~

Lão luyện sao?

Tiểu thư Fukawa bất động thanh sắc nhìn hướng A Trinh chỉ —— quả nhiên liền thấy một cô bé song đuôi ngựa, sau khi thấy rõ, cũng không khỏi bĩu môi cười cười.

Quả nhiên, hoàn toàn không nhận ra nếu chỉ xem bề ngoài a...

Trước thuyết minh một chút —— "Người đảm đương" trong miệng A Trinh chính là gà ảo siêu thông minh do WCO chuyên môn chế tạo giống như A Trinh. Đương nhiên, người đảm đương bình thường cũng không có chức năng dò xét người đảm đương khác, nhưng A Trinh là "Người đảm đương" đặc thù, mà tiểu thư Fukawa cũng không phải là "Người quét dọn" bình thường, cho nên có công năng đặc biệt cũng là hợp tình lý, đúng không?

È hèm?

Bạn hỏi WCO là cái gì?

Khục khục, kỳ thực chỉ là một tổ chức cấp thế giới bình thường mà thôi, tên đầy đủ là "World - Cleaning - Organization", dịch thành "Cơ quan quét dọn thế giới" mà thôi.

Mà nghề chính của tiểu thư Fukawa —— chỉ là một vị "Công nhân viên bình thường" trong cơ quan này mà thôi nha.

Tốt a, lạc đề rồi...

Cô bé có song đuôi ngựa màu hồng phấn kia, có một khuôn mặt cực kỳ hồn nhiên hiền lành, vóc dáng nhỏ nhắn mà lại đáng yêu, thân thể nho nhỏ, bàn tay nho nhỏ, tất cả đều là nhân tố khiến tình thương của mẹ của mọi người bộc phát —— từ bề ngoài, có lẽ người vô tri chỉ cảm thấy nàng chỉ là một vật biểu tượng ngốc bẩm sinh mà thôi a... Nhưng không ngờ nàng lại là một "Người quét dọn", hơn nữa còn là một vị "Người quét dọn" có danh tiếng không tệ... Quả nhiên, phấn hồng bị cắt ra thì toàn là màu đen chứ?

# Dị nghị! #

—— làm càn! Dị nghị vô hiệu! Kéo ra ngoài, chém!

Trong WCO, danh tiếng tốt đại biểu cho cái gì?

Đương nhiên chính là tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ cao, tỉ lệ chấp hành nhiệm vụ cao, hơn nữa còn làm ít nhất bốn, năm năm...

Nói cách khác ——

Tiểu đáng yêu có bề ngoài hiền lành này, trong tối lại là một tên "Cuồng ma giết người" đã giết ít nhất hơn trăm người, hơn nữa còn không nương tay với mục tiêu chút nào, bằng không chỉ sợ tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của nàng cũng không cao như vậy —— ai nha nha, thật là hoàn toàn không nhận ra nếu chỉ xem bề ngoài a.

Đối với tiểu đáng yêu không biết đã bị người khác đào nội tình ra kia, tiểu thư Fukawa tiếp tục không biết ý gì mỉm cười.

# Thật muốn lừa gạt, xử lý thế nào? #

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK