Adam và Eva bị tống tiễn khỏi Địa Đàng. Con rắn độc lôi kéo loài người sa đọa, vắt vẻo trên trái trí tuệ(*) đỏ thẫm như máu.
Chúa có thể cứu rỗi ta không? Hắn quỳ gối trước tượng phục dựng Đấng toàn năng, nặng nề đặt câu hỏi. Đầu gối hắn rướm máu. Nhưng Chúa không đáp lời. Kể cả khi hắn là kẻ muốn quay đầu, cũng không còn cơ hội nữa.
Xin đừng mang em ấy đi. Tội lỗi của ta, ta sẽ trả giá. Hắn tự tay bẻ đi đôi cảnh đen, thành kính dâng lên, như thể từ chối Satan mà quay về thờ tự Chúa. Nhưng không có gì thay đổi. Quyết định vẫn đến vào lúc bình minh. Lễ ban thánh thể vẫn tiếp diễn trong các nhà thờ. Lời thề của vị linh mục vẫn được xác lập.
Máu chảy, nến cháy. Dấu hiệu xuất hiện. Ký tự triệu hồi vẽ trên nền đất. Đầu tu sĩ bị chặt xuống. Chất dẫn tràn ngập cả con kênh. Mùi tanh bốc lên. Lửa địa ngục bùng cháy.
Đây là một phần câu chuyện tại Romania không được kể lại.
Năm 1496, Transylvania, Romania.
...
Transylvania là một vùng đất rộng. Với những thảm cỏ trải dài và rừng cây bạt ngàn. Trù phú và đông đúc. Một nơi giàu có. Ít nhất là khi hội Cistersian(**) đến thì là vậy. Họ bị vua Hungary lưu đày tới Transylvania. Đó là một quãng thời gian không hề vui vẻ, khi phải đối mặt với thời tiết xấu, dịch bệnh và ánh mắt kì thị của những lính giám sát. Kinh thánh của các tu sĩ đã bị xé rách quá nửa. Nếu như còn cuốn nào nguyên vẹn, thì là cuốn kinh chép tay của cậu bé gầy gò đi cuối đoàn. Cậu chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Thân thể gầy nhom, mái tóc bị che dưới cái mũ áo rách rưới cũng không giấu hết vẻ xác xơ như rơm. Vừa nhìn là đã biết phải phơi nắng nhiều, ăn uống lại không được dinh dưỡng. Nhưng hội Cistersian hầu như không quan tâm đến mấy việc ấy. Đối với họ, thức ăn chỉ là thứ yếu. Cái chính là cuốn kinh cậu bé đang cầm. Giáo đoàn dặn đi dặn lại cậu bé phải giữ nó cho kĩ. Họ trông chờ cả vào cậu. Lúc này, cậu bé như đang cầm đức tin của gần năm mươi con người. Gánh nặng đột ngột này khiến cậu hơi căng thẳng.
Nếu như người cai quản Transylvania không đồng ý cho họ ở lại, thì họ sẽ phải đi ít nhất là năm mươi dặm nữa về phía Tây, cho đến khi gặp thành trì tiếp theo. Đã có người chết vì bệnh. Vì mệt mỏi. Hoặc không thể đi nữa mà bị bỏ lại. Mỗi người trong giáo đoàn đều cố sức chăm chút cho bản thân nom ưa nhìn hơn tí. Để gây thiện cảm với công tước - họ nghe nói là vậy. Nhưng cũng chẳng cải thiện hơn là bao. Nhìn họ vẫn gầy gò, bẩn thỉu. Sự khắc khổ hằn rõ trên gương mặt từng người. Những con chiên ngoan đạo của Chúa đã chuẩn bị sức cùng lực kiệt. Chẳng ai biết họ có thể giữ được sự kiêu hãnh của kẻ giới tu bao lâu nữa. Hay họ sẽ quỳ xuống, hèn mọn cầu xin một ân huệ.
Họ xếp thành hai hàng, trong sảnh lâu đài với mặt sàn lát đá được lau chùi sáng bóng. Một nỗi xấu hổ len lỏi giữa mọi người. Cậu bé hổ thẹn nhìn vết bẩn mình đã gây ra bởi đôi giày lấm bùn. Dưới lớp áo, cậu siết chặt hơn cuốn kinh thánh. Mọi người như nín thở. Ngài công tước rời khỏi ghế ngồi, như thể dạo chơi giữa một công viên, đi giữa bọn họ, hiếu kì săm soi. Ngài như một đứa trẻ. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng ngài vang lên chê trách, "Sao ngươi xấu thế?", "Ngươi không tắm trước khi tới đây à?" Những lời sỉ nhục găm vào tim người nghe, như một lưỡi dao cùn. Cậu bé hơi run khi cảm thấy vị công tước đang đến gần mình. Vì tiếng giày. Vì mùi bạc hà bắt đầu trở nên rõ hơn. Ngài cúi đầu xuống, tay kia vén lên chiếc mũ áo của cậu. Cậu bé nhắm tịt mắt. Một khoảng lặng rất dài. Và rồi cậu nghe thấy tiếng kêu đầy vui mừng của ngài.
"Ôi! Jesus! Có phải ngài đã tha thứ cho ta, nên mới mang em đến đây chăng?"
Nếu như không nhìn rõ ngài là một người đàn ông điển trai, cậu bé hẳn đã cho rằng công tước mới chỉ là một đứa trẻ. Vì hành động quá đỗi hồn nhiên của ngài. Ngài ôm ghì lấy cậu, đến mức cậu tưởng như xương sườn mình đang kêu lên "răng rắc". Ngài thì thầm, "Em xinh đẹp quá. Em tên là gì nào?"
Năm 1494, hội Cistersian có một cuộc gặp gỡ với công tước vùng Transylvania.
Năm 1494, lần đầu tiên hắn nghe được cái tên ấy.
"Hoseok. Thưa ngài. Tôi tên là Hoseok."
...
Hội Cistersian được ở lại Transylvania, vì công tước đã để ý đến cậu bé. Cậu bé tên Hoseok. Tất nhiên rồi. Và khi họ đang chia nhau những ổ bánh mì khô khốc, cậu bé lại được đưa đi thay một bộ đồ thật đẹp và sử dụng phòng tắm cho khách của lâu đài. Một vài người trong giáo đoàn đỏ mắt vì ghen tị. Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên. Nghe như tiếng chuột kêu chít chít.
"Sao thằng bé đó lại được đặc cách? Tất cả chúng ta đều theo Chúa kia mà?"
"Có lẽ vì nó cầm nguyên vẹn một quyển kinh chăng?"
"Công tước có vẻ không phải người mộ đạo đâu. Tôi biết rõ lắm. Nếu không, hắn ta đã chẳng sỉ nhục chúng ta như thế."
Ai đó làm dấu thánh.
"Vậy lí do là gì?"
"Anh không nghe thấy công tước nói gì à? Hắn ta khen thằng bé "xinh đẹp" đấy. Ắt chẳng phải điều tốt lành gì đâu."
"Jesus! Hắn sẽ không làm gì Hoseok chứ?"
"Tôi biết lũ quý tộc lắm." Ai đó đè thấp giọng, như thể nguyền rủa. "Lũ bệnh hoạn. Luôn đắm chìm trong nhục dục và khoái lạc. Chẳng phải vì chúng ta can ngăn sự sa đoạ của hoàng thân, nên mới bị đức vua lưu đày tới tận đây ư?"
Tiếng lao xao nhỏ dần. Mọi người bắt đầu im lặng. Họ cảm thấy chán chường. Họ tản ra. Có người đọc kinh, có người cắn bánh mì khô khốc. Ánh đèn le lét càng tô thêm sự thảm bại của họ.
Những lời bàn tán và lo âu của giáo đoàn không tới được tai Hoseok. Vì lúc ấy, cậu đang đi trên một chiếc cầu thang rất dài, với thảm nhung đỏ trải ở dưới. Bộ quần áo đắt tiền khiến Hoseok không thoải mái lắm. Cậu cảm thấy chúng đang thít chặt các khớp của mình. Khó thở quá. Hoseok nghĩ. Và chắc là lúc này, nhìn cậu cũng không ưa nhìn cho lắm. Hoseok khá gầy. Mặc trang phục bó sát, chỉ làm cho cậu càng thêm giống bộ xương di động.
Người hầu phụ trách dẫn đường cho Hoseok vẫn luôn duy trì im lặng. Anh ta đưa cậu tới trước một cánh cửa lớn, với bức phù điêu hình con rắn bao quanh một cây táo được chạm khắc tỉ mỉ. Hoseok hơi lạnh người khi có ảo giác rằng con mắt của con rắn kia đang nhìn mình chằm chằm.
Cửa mở. Những tiếng rêи ɾỉ tràn ra, với âm nhạc du dương như muốn vỗ về thính giác trong đại dương ái tình. Hoseok bụm miệng, những muốn nôn mửa.
Tại đại sảnh, lễ hội giao hoan đang diễn ra.
_
(*) Trái táo mà Adam và Eva đã ăn ở vườn Địa Đàng ( thường được biết với tên "Trái cấm") còn được gọi là trái trí tuệ.
(**) Hội Cistersian: Hội các tu sĩ công giáo bị vua Hungary lưu đày vào năm 1494. Trong fic có thay đổi mốc thời gian và hoàn cảnh của hội ( thay vì bị đuổi khỏi Transylvania, họ bị lưu đày tới Transylvania).