Trên bàn có, trên ghế có, thậm chí ngay cả dưới chân tôi cũng có.
"Ọe" mùi máu trộn lẫn với mùi xác chết lâu ngày khiến tôi không chịu nổi nôn mửa một lần nữa, thứ tôi nôn không phải là thức ăn hay những nước bọt màu trắng.
Mà chính là máu, máu từ trong miệng tôi trào ra. Miệng tôi trào máu ra càng lúc càng nhiều. Bụng tôi thì đau quằn quại, giống như bị đau bao tử, cơn đau triền miên không dứt làm hai chân tôi run rẩy, không đứng vững.
"Bịch" tôi ngã xuống sàn máu, hai tay vẫn còn ôm bụng mình, tôi đau đớn nhăn mặt lại, cơn đau làm mồ hôi tôi tuôn ra như suối, không khí xung quanh lúc này càng lạnh hơn, tôi thở gấp, tiếng thở lúc này thoi thóp như một người sắp chết.
Mắt tôi dần dần tối sầm lại. Tôi cố gắng tát mặt mình để đánh thức chính bản thân nhưng lại không có tác dụng. Sau hồi lâu tôi kiệt quệ, cơ thể không động đậy được. Chỉ có thể đợi cái chết đến gần.
"Không cam tâm" dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu tôi. Tôi cố gắng cắn mạnh đầu lưỡi mình, một thứ chất lỏng chảy ra từ lưỡi tôi cùng với cơn đau thấu người.
"Aaaaaa" tôi la lên, tiếng hét lúc này đã yếu rất nhiều. Tôi nhắm mắt lại, thiếp đi. Trong cơn mê, tôi cảm nhận được một bàn tay lạnh ngắt chạm vào người tôi, cái lạnh như nước đá làm tôi run rẩy. Tiếng nói thì thầm bên tai tôi.
"Đi tìm xác tôi" một âm thanh lạnh lẽo vang vọng trong đầu tôi, đây là giọng của một người con gái, âm thanh này cứ lặp đi lặp lại ba, bốn lần rồi biến mất, cái lạnh trên người tôi cũng biến mất cùng với cơn đau bụng quằn quại với cơn đau cắn đầu lưỡi.
Như một phép màu, mọi thứ không còn nữa, tôi chậm rãi mở mắt ra. Lúc này đây, vẫn là lớp học tối tăm lúc tôi mới đi vào, bức tường đầy máu và những thi thể nằm xung quanh đã không còn nữa, hết thảy giống như là ảo giác.
"Nhưng liệu đó có phải là ảo giác không?"
Tôi bước đến cái bàn có cây bút tiên.
"Biến mất rồi" tôi kinh ngạc thốt lên, không thấy cây bút tiên đâu, tôi tìm khắp trong ngăn bàn hay các bàn xung quanh cũng không có.
"Chúc mừng ngài đã hoàn thành trò chơi bút tiên, hoàn thành được một nửa yêu cầu của bí cảnh" âm thanh của hệ thống lúc này lại xuất hiện.
"Như vậy đã hoàn thành trò chơi bút tiên rồi sao?" tôi nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy" hệ thống vui vẻ trả lời.
Tạm gác chuyện này qua một bên, tôi cố gắng nhớ lại âm thanh mà tôi nghe được lúc tôi hôn mê.
"Đi tìm.. xác tôi?" tôi tổng hợp lại từ trí nhớ mà mình nghe được.
"Là một trong bốn nữ sinh chơi bút tiên sao?"
"Giọng nói của con quỷ đằng sau mình khi mình chơi bút tiên là ai? Là của bốn nữ sinh hay của một hồn ma nào khác?" Tôi không nhìn thấy nhân diện của con quỷ nhưng từ giọng nói tôi có thể biết rằng đó là một nữ quỷ.
Tôi nghĩ con quỷ đó chắc là bốn nữ sinh đã tham gia bút tiên, tại vì tôi chả gặp ai khác ngoài bốn hồn ma này.
"Nhưng tôi lại gặp đến năm hồn ma nữ?"
"Nếu vậy có tới năm hồn ma ở bí cảnh này sao?, nhưng hệ thống lại không nhắc đến, chắc đây là vấn đề cần giải quyết, vậy thì tại sao phải tìm xác, tại sao nó lại giúp mình, chẳng lẽ có ẩn ý gì sao?" tôi bắt đầu khó hiểu.
Sau khi đứng suy nghĩ hồi lâu, tôi bắt đầu đi đến cửa trước của lớp học, vặn tay nắm cửa, thật may cho tôi là cửa đã mở, tôi vui mừng bước ra ngoài, bên ngoài vẫn là khoảng không u tối. Tôi lập tức sờ vào túi mình.
"Điện thoại đâu" tôi nói.
Sau khi tỉnh dậy, đã không thấy cái điện thoại di động đâu, tôi cũng quên mất sự vắng mặt của nó, bây giờ có kiếm cũng không thấy được vì lúc nãy tôi cũng đã tìm kiếm bút tiên khắp nơi, không lý nào lại bỏ sót cái điện thoại được vì tôi đang bật chế độ đèn pin.
Tôi phải chấp nhận sống với bóng tối mà đi đến hành lang sâu thẳm. Tôi tìm kiếm khắp các căn phòng và nhà vệ sinh nhưng không thấy thi thể hay xác chết nào cả cùng với chiếc điện thoại của tôi.
Giống như bị ma giấu đi vậy, tôi nghĩ có lẽ tầng này đã không còn gì để kiếm, tôi định đi xuống tầng 2 vì nơi tôi đang đứng đã là tầng cao nhất, nhưng tôi vẫn còn sợ hãi về con quỷ tóc dài canh giữ tầng 2, lúc ấy tôi chỉ biết chạy vô nhà vệ sinh mà chưa tìm kiếm các phòng ở tầng 2.
Khi bước đến cầu thang ở tầng 3, nó chỉ có những bậc thang dẫn đi xuống, trong bóng tối mịt mù, tôi cố gắng bám vào vách tường, từng bước một đi xuống, tôi đi rất nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ đánh thức con quỷ ở tầng 2 này vì thính giác của nó rất nhạy.
Bất chợt một cơn lạnh toát như nước băng lâu ngày dính ở cổ tôi, nó nhớt nhớt và lành lạnh chạy xuống lưng tôi, khi tôi lấy tay chạm vào cổ mình và ngửi thử, nó là mùi máu, một mùi tanh hôi mà tôi đã ngửi thường xuyên.
Sau khi tiến vào bí cảnh, tôi đã có thể phân biệt được mùi hương này rõ ràng. Như biết được gì đó, tôi chạy từng bước xuống các bậc cầu thang.
"Cộp.. cộp.. cộp" tiếng giày của tôi va chạm vào bề mặt của cầu thang, phá vỡ âm thanh im lặng ở nơi đây, theo tiếng của tôi cũng có một tiếng bịch rồi tiếng lộp cộp khác nhưng tôi biết đó không phải tiếng giày của tôi phát ra.
Tôi bước nhanh đến tầng 2. Một mảng đen tối khiến mắt tôi không định hướng được xung quanh, tôi cố gắng chạy vào một phòng nào đó. Trong lớp học này có mấy cái tủ đồ bên trong, tôi vương tay mình ra chạm vào tay nắm, tay nắm tủ đã bị gỉ sét nhiều năm, tôi mạnh mẽ kéo bật cửa tủ ra, trốn vào đó, đóng cửa tủ lại, Cái tủ có vẻ khá hẹp và cao hơn đầu tôi.
Trái tim tôi đập liên hồi, tôi sợ hãi, bên trong tối đen như mực, có mấy tờ giấy trắng có chữ và được dán hình trên đó, nhưng quá tối để tôi có thể thấy rõ chữ hay hình được.
"Bùm" lại là tiếng phá cửa quen thuộc, tiếng phá cửa khiến tôi hoảng loạn mà vội che miệng mình lại, cả cơ thể run liên hồi. Tiếng lộp cộp đi khắp căn phòng, nó cứ đi qua đi lại như đang tìm kiếm con mồi.
Tôi nghe được tiếng khóc nỉ non của nó. Chắc không tìm được gì, nó đã rời khỏi phòng, bây giờ thì tôi dám chắc nó không thấy được nên không chú ý đến tủ mà tôi đang trốn.
Tôi cầm xấp giấy ra, nhẹ nhàng mở cửa tủ, tôi chui ra đó. Tôi định tìm một nơi có ánh sáng đủ mạnh để đọc chữ trong tờ giấy.
"Có lẽ đây là manh mối quan trọng" tôi nghĩ.
Tay nắm chặt xấp giấy, tôi đi ra khỏi phòng, tôi tìm trong ngăn tủ hộp bàn giáo viên, thật may rằng nó không khóa, tôi lục lòi tìm xem có thứ gì hữu ích hay không, thật mừng cho tôi rằng tôi đã kiếm được 1 cái đèn pin, ánh sáng chập chờn, chắc lâu rồi không được sử dụng. Truyện Đoản Văn
Tôi chiếu đèn pin vào trong xấp giấy kia. Ánh đèn chớp tắt chớp tắt, rất khó để đọc nhanh được, tôi bình tĩnh ngồi xuống ghế, chăm chú đọc chữ.
"Họ tên giáo viên: Dương Minh Khuê.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 40.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12D4.
Dạy môn: Ngữ Văn.
Địa chỉ nhà: Unk.
Số điện thoại: Unk.
" Đây là họ tên của bút tiên, thì ra là một giáo viên, nhưng bút tiên kêu tôi đi tìm cái gì? ".
Sau khi đọc thấy không còn thông tin gì hữu ích, tôi bỏ tờ giấy ra một bên, đọc tờ tiếp theo.
" Họ tên học sinh: Triệu Miên.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 18.
Lớp: 12D4.
Con của giáo viên: Dương Minh Khuê.
Địa chỉ nhà: Unk.
Số điện thoại: Unk.
"Triệu Miên chẳng lẽ là con quỷ trong phòng 12D4, nó là con của bút tiên, vậy nó muốn hại mình, bút tiên liệu có hại mình không?, vì sao bọn chúng lại tấn công mình".
Tôi lại đọc tiếp tờ giấy thứ ba, con mắt tôi lúc này đã mỏi mệt vì phải thích ứng với môi trường lúc sáng lúc tối mà phải đọc từng chữ.
"Họ tên học sinh: Triệu Ninh.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 16.
Con của giáo viên: Dương Minh Khuê.
Lớp 10D1.
Địa chỉ nhà: Unk.
Số điện thoại: Unk.
" Lại là con của giáo viên Dương Minh Khuê, khuôn mặt này rất giống với cái đầu quỷ bên trong hộp bàn ".
Tôi lại lật đến tờ giấy thứ 4, thì đột nhiên, bên ngoài có âm thanh lộp cộp đang đến gần chỗ tôi, tôi vội vã tắt đèn pin, trốn trong gầm bàn giáo viên, lấy ghế chặn trước người mình.
Bàn giáo viên có một không gian nhỏ ở dưới bàn để khi ngồi, chân giáo viên đung đưa thoải mái hơn.
Tiếng lộp cộp đi vào, cửa đã bị nó phá hư từ lúc tôi trốn vô tủ, nên nó đi vào khá dễ dàng. Tôi cúi thấp đầu mình xuống, tay ôm đùi mình, tiếng lộp cộp đi xung quanh phòng, sau một hồi, tôi nghe được tiếng lộp cộp đi đến cửa trước, tôi nhẹ nhàng thở ra.
" Phịch"tiếng giấy bị bay xuống đất mặc dù cửa sổ đã đóng lại.
Con quỷ đang đi thì dừng lại, tiếng lộp cộp hướng về chỗ tôi đang trốn.