“Vẫn không thấy… Anh nhớ rõ là chỗ này mà… Chẳng lẽ là ai lấy đi rồi?”
“Đêm hôm ai thèm nhìn đến anh mà biết nhẫn bị ném? Quên đi quên đi! Em xuống tìm cùng!”
“Đừng có xuống!” Đấu Đấu thực dứt khoát ẩy tôi lại, sau đó liên tiếp hắt xì ba cái.
Nước chắc chắn là rất lạnh hả? Đấu Đấu sẽ ôm mất thôi “Đấu Đấu, đi lên đi, em tìm một lát cho!” xong bắt đầu cởi giày. Ai dè Đấu Đấu lại càng tức hơn “Em có nghe anh nói không đấy? Không được xuống!”
“Anh tức cái gì thế?”
“Bình thường em ở công ty, anh ở đây thì không được tức à? Em mà dám xuống anh sẽ đánh đít.”
“Em tức ở công ty lúc nào cơ chứ?!” Bịa đặt trắng trợn! Trên thế giới này tìm mòn mắt cũng không tìm được người nào dịu dàng như tôi đâu!
“Anh nói có chính là có! Hắtttttt —— xìììììì ~!” Lại hắt xì nữa kìa.
Không được, cứ như vậy Đấu Đấu sẽ mắc cảm mất! “Đấu Đấu, anh đi lên cho em!”
“Chờ tí, anh tìm nốt…”
“Anh… Anh… Anh không nghe em, mai em sẽ nấu anh lên đấy!”
“Cứ việc… Hờ, dù sao cũng lâu không được thế rồi, làm rau cuốn gỏi? Hay là gỏi đông lạnh?” Rồi thì hắn lại quay mông về phía tôi, cúi người tiếp tục sờ nhẫn trong làn nước…
Tôi sẽ bị tức mà chết… Ô ô ô… Bây giờ cả công ty lẫn hắn đều không coi lời nói của tôi ra gì…
“Ôi! Cô dâu mới đang tìm cái gì ấy?” Một giọng nói đáng chán ghét đột nhiên vang lên. Tôi nhìn, quả nhiên là Cách Cách.
“Cậu về lúc nào thế?”
“Hôm qua! Các cậu đang tìm nhẫn à?”
“Hửm? Sao cậu biết?” Tôi lấy làm kỳ lạ, Đấu Đấu cũng dừng lại xoay người nhìn hắn.
“Tớ á?” Cách Cách đằng hắng giọng, nhão nhoẹt nói “Đêm khuya của một hôm nào đó, tự nhiên tớ thấy một ánh kim loại sáng bóng gì đó rơi xuống dưới, tớ nghĩ có thể là cái gì đáng giá, chạy đến hồ nước này vớt, quả nhiên là hai cái nhẫn! Thật sự là khi không mà giàu to nhể?”
Cái gì?! Đấu Đấu lập tức chạy lên bờ “Nhẫn đâu?”
“Đi cầm được một trăm đồng (một trăm đồng nhân dân tệ ý)… Còn biên lai cầm đồ nè!”
Tên khốn nạn này nữa!
“Mắc mớ gì mà cậu không nói sớm đi?!” Làm hại Đấu Đấu của tôi phải tìm trong hồ nước lạnh băng lâu như vậy?!
Đấu Đấu là người lành tính, vừa đi giày vừa hỏi “Biên lai cầm đồ đâu? Tôi đi chuộc cũng được!”
Cách Cách lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm “Nè~ cho anh!”
Đấu Đấu cầm nó như cầm bảo vật cẩn thận nhét nó vào trong ví da “Doanh Doanh, đi, chúng mình đi lấy nhẫn về!”
“Sao chúng mình lại phải chuộc?” Tôi đã không tính toán rồi, Cách Cách đáng chết còn để chúng tôi phải tự thân đi chuộc…Tôi quay đầu mắng Cách Cách “Cái đồ siêu lụn bại! Cậu đi chuộc ngay cho tôi!”
Hắn nhún vai, xòe lòng bàn tay “Trên người tớ không có đồng nào đâu nha, hơn nữa, qua hôm nay sẽ không được chuộc nữa đâu, còn không mau đi đi?”
Lưu manh! Xem như cậu lợi hại! Cứ chờ xem!
“Đấu Đấu, mình đi!” Tôi nhìn sang Đấu Đấu, thấy nước mũi hắn chảy xuống hết cả, tôi lại không cầm theo khăn tay, bèn trộm liếc Cách Cách: hắn có đeo cravat!
Tôi giật nhanh lấy cái cravat của hắn chùi nước mũi cho Đấu Đấu! Hohoho… Cách Cách tay chân cứng quèo nhìn tôi, trong vòng một giây đồng hồ sau tôi kéo Đấu Đấu chạy… chỉ nghe Cách Cách sau lưng la lên thảm thiết “Đó là cravat tớ mua ở Mỹ đó! Hơn hai nghìn đó! Các cậu sẽ hối hậnnnnnnnnnnnnn!”
Cho đáng! Sướng quá đi thôi.
Chạy đến hiệu cầm đồ, tôi là lạ tự hỏi sao chuộc hai cái nhẫn mà chỉ mất có một trăm đồng? Nhân viên bán hàng đưa một cái hộp gỗ cho chúng tôi, nói chính là thứ này…
Có phải y lấy sai hay không vậy? Tôi với Đấu Đấu mở hộp ra, bên trong hé ra một cái thiếp cưới? Tôi lập tức cảm thấy mình bị đùa cợt…
Gửi vợ chồng Mặc Đấu và Ứng Khả Doanh.
Thân mời mười giờ sáng mai đến tham dự hôn lễ của quý ngài lịch lãm Cách Luật và tiểu thư Ứng Khả Phong tại nhà thờ lớn Chúa Trời. Nhớ mang theo quà cưới, đương nhiên, điều kiện là quà cưới của các cậu phải làm cho chú rể vừa lòng.
Ký tên Cách Cách.
Bị đùa cợt, lại đùa cợt! Tôi thật xé vụn cái thiếp cưới! Đấu Đấu hỏi tôi “Mai chúng mình tặng quà cưới gì giờ?”
“Tặng cái rắm ý!”
Buổi tối tôi và Đấu Đấu đến ăn cơm nhà Rain. Bây giờ tới nhà chú ăn cơm tối đã là chuyện thường ngày ở huyện rồi. Không ngờ Cách Cách đã tới? Ngại ông nội, còn cả bà nội, chú, dì, tôi không thể vừa vào cửa mà mắng chết hắn được. Tôi cho rằng ông nội đã làm ra chuyện thật có lỗi với bà, phân tình là không thể tha thứ, nhưng nghe xong chuyện xưa của bà với ông lúc còn trẻ, tôi hiểu được trên thế giới này có thể tha thứ nhất, chính là một chữ “Tình”.
Rain cười hỏi Cách Cách “Cravat em dặn anh mua cho anh Doanh Doanh và Đấu Đấu đâu?”
“Ơ! Anh đi lấy đây!” Cách Cách chạy vội vàng mà đi, lại chạy vội vàng mà về.
Rain lại hỏi “Gì chỉ có một cái thế này?”
“Ớ, là vầy, anh thấy rất là đẹp nên hôm nay đeo một cái ra ngoài dạo chơi một phen, kết quả là bị hai thằng bé bẩn thỉu lấy để lau nước mũi. Anh không làm gì được, đành để lại trên xe… Có cần không để anh cầm lại cho? Giặt giặt đi là vẫn dùng được.”
“Sao anh lại đeo cravat em mua tặng Doanh Doanh? Anh không có cravat chắc?”
“Anh chỉ là nhất thời chơi tí thôi mà!” Cách Cách tru miệng, làm bộ dạng trẻ con tự nhận lỗi sai.
Tức chết tôi! Tức chết tôi! Tôi thật muốn một cước phang chết hắn! Sau đó nghiền thành thịt vụn! Đấu Đấu bên kia còn cười ha ha mà bảo “Không sao, không sao, giặt tí là dùng lại được. Doanh Doanh cũng thường hay lấy cravat của tôi chùi nước mũi mà.”
Này ngu ngốc! Hắn có biết cái cravat chiều nay Cách Cách đeo chính là của chúng tôi không đấy?!
Về đến nhà, Đấu Đấu ôm chặt lấy tôi.
“Tức muốn chết rồi hả? Anh cho em đánh vài cái nè.”
Tôi trừng mắt ngó hắn. Thì ra hắn biết tôi giận.
“Đừng giận, nhẫn Cách Cách cầm, anh ta nhất định sẽ trả lại cho mình. Anh ta cũng đâu phải trẻ con. Anh nghĩ, chắc là anh ta đang trừng phạt anh lúc ấy dám hời hợt ném nhẫn đi?”
“Nhưng mà… người bị tức là em, trong khi anh cứ thản nhiên, một tí biểu lộ cũng không có…”
“Em càng giận, Cách Cách lại càng muốn chọc. Cái này em phải trách dáng vẻ tức giận của em trông cực kỳ đáng yêu, ai thấy cũng không nhịn được muốn trêu em hơn.”
“Em biết rồi, em không tức nữa. Ngày mai gặp nó em phải làm sao bây giờ!”
“Kia… Bây giờ trước hết để anh hôn cái đã!”
Âu yếm nhau, rồi ngã xuống trên giường. Khi hắn liếm đến rốn của tôi, tôi vô tình bị nhột. Trong đầu tôi đột ngột lóe lên một vấn đề “Đấu Đấu, ‘cuộc sống vợ chồng’ năm năm trước của chúng mình, em đều nằm dưới sao?”
“Em thấy sao?”
“Em chả nhớ rõ nữa… Nếu em ở trên, giờ thật ra chẳng phải là đang bị anh chiếm tiện nghi đó à?”
“Ahahaaa~” Đấu Đấu cười rộ lên “Chờ em nhớ lại xong cũng không còn kịp rồi…”
Nói xong, hắn lại cúi xuống hôn triền miên. Quên đi, tôi cảm thấy tôi sẽ không bị chiếm tiện nghi, ít nhất, cơ thể của tôi phi thường thích ứng hắn.
* * *
Hôm sau là hôn lễ, tôi hai tay trống trơn, chuẩn bị tâm lý ổn thỏa rồi buông tay Đấu Đấu, mỉm cười bước đến trước mặt Cách Cách.
“Buồn quá, tớ không biết chuẩn bị quà gì… Tớ biết cậu rất muốn nhưng tớ lại không thể tặng cho cậu, tớ thật có lỗi. Vì thế tớ chỉ có thể ở đây chân thành chúc phúc cho cậu, hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc.”
Tôi cười đến thật dịu dàng, thật đứng đắn. Đấu Đấu nói tôi lúc này là đỉnh cao của cao quý, đỉnh cao của nhã nhặn, ai cũng không thể đạt được cảnh giới mị lực như vậy!
Quả nhiên Cách Cách cười cười nói “Cậu lại bày cái vẻ này à? Tớ thấy cậu đi gây sự còn dễ thương hơn nhiều! Nói thật với cậu, cái tính thích đùa dai của tớ đều học cả từ cậu đấy.”
“Thế mà… tớ cũng không nhớ rõ…” Tôi cúi đầu, rũ mi.
Cách Cách cười vang thành tiếng “Chịu không nổi cậu! Tuy biết là cậu diễn trò nhưng vẫn không đỡ được bộ dạng đáng thương này của cậu! Phù rể của tớ bận rồi, bảo Đấu Đấu tớ nhờ tí đi, tớ sẽ trả nhẫn lại ngay!
“Bảo Đấu Đấu nhà tớ làm phù rể chẳng phải sẽ đoạt hết nổi bật của cậu sao?”
“Đoạt là đoạt thế nào…” Hắn đầy ắp tự tin “Gọi anh ta lại đây đi!”
Do đó, Đấu Đấu thay lễ phục phù rể, Cách Cách liền trả nhẫn lại cho hắn “Nhóc, về sau đừng có loạn kiểu đấy nữa đấy.”
“Biết rồi, em rể.”
Cách Cách gọi hắn là nhóc, hắn lại kêu Cách Cách là em rể. Thật ra Đấu Đấu cũng gian trá chẳng ít đâu.
Khúc quân hành kết hôn vang lên, cô dâu chầm chậm bước vào lễ đường. Tôi ngồi ngay hàng đầu tiên, gắt gao nhìn chằm chằm phù rể. Tôi dám cá nếu hỏi một trăm người: Chú rể với phù rể ai đẹp trai hơn? Cả một trăm người sẽ trả lời: phù rể đẹp trai hơn.
Cuối cùng, mục sư hô “Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới!”
Sau đó thấy Cách Cách sờ sờ cái túi này lại sờ sờ cái túi kia vẫn không thấy lấy nhẫn ra! Xem ra là quên không mang rồi!
Cho chết! Chừa chưa!
Tôi rất là đắc ý! Ác nhân ắt sẽ có ác báo!
Ai ngờ hắn lại thì thầm với Đấu Đấu “Đấu Đấu, cho mượn nhẫn đi, tối trả luôn!”
“Này à?” Đấu Đấu ngốc nghếch lấy nhẫn ra.
“Không cho mượn!” Tôi vội vã nhảy chen vào giữa Đấu Đấu với Cách Cách.
“Ê! Nhẫn của các cậu là tớ tìm về cho đấy! Tớ chỉ mượn một tí thôi!”
“Đi mà mượn bố mẹ cậu ý!”
“Hai ông bà đeo nhẫn vàng, tục lắm! Nhanh lên! Cho tớ mượn nào!”
“Không cho không cho!” Cả chỗ này đâu phải chỉ có tôi và Đấu Đấu mới là một đôi cơ chứ, sao cứ khăng khăng đòi mượn bọn tôi? Tôi cuống quýt mở hộp, lấy chiếc của Đấu Đấu đeo vào ngón áp út tay trái cho hắn “Anh ngốc, làm gì có ai cho người ta mượn nhẫn của chính mình chứ hả?!”
“Em đâu có nói là cho mượn!” Đấu Đấu cũng thuận thế đeo cái còn lại lên ngón tay tôi.
Không tưởng đến ông mục sư đột nhiên tuyên bố “Nhẫn đã trao đổi xong!” Tiếp theo bốn phía dậy lên tiếng vỗ tay ầm ầm, còn có người loe lóe ánh sáng máy ảnh.
“Cái gì?” Tôi chợt ngẩng đầu. Lúc này mới phát hiện tôi với Đấu Đấu đang đứng ngay trung tâm, trước mặt Jesus, trước mặt mọi người, cùng trao nhẫn…
“Tốt lắm, tốt lắm, các cậu đi sang bên cạnh đi. Tớ tìm được nhẫn rồi!” Cách Cách đẩy tôi sang một bên, từ túi lấy ra một hộp nhung tơ, trao nhẫn với Rain.
Mục sư lại hắng giọng, một lần nữa tuyên bố “Nhẫn đã trao đổi xong! Chú rể có thể hôn cô dâu!” Chuyện vừa rồi không có được làm sáng tỏ.
Ngay sau đó lại là một trận vỗ tay.
Thấy mục sư đẩy đẩy gọng kính lão trên chóp mũi, thấy Cách Cách với Rain cười chẳng có ý tốt đẹp gì, lại còn mọi người làm bộ dường như không có việc gì, vẫn rào rào vỗ tay chúc phúc, tôi tự dưng có một loại cảm giác bị sắp đặt sẵn… Có lẽ bọn họ đã sắp xếp cho tôi cùng Đấu Đấu… cử hành một nghi thức nho nhỏ theo Đạo?
“Có hạnh phúc không?” Đấu Đấu thầm thì hỏi trộm bên tai tôi.
Chung quanh đều là người, tôi im miệng không trả lời, chỉ cười. Dắt tay Đấu Đấu, cùng đi vào giữa đoàn người.
Tất cả mọi người đều chụp ảnh kỷ niệm trên bãi cỏ. Tôi nhìn mọi người đang vây quanh cô dâu chú rể, kéo Đấu Đấu lùi dần, lùi dần về phía sau… rồi nói với Đấu Đấu “Bọn mình còn thiếu một nụ hôn.”
“Hôn gì cơ?”
“Là hôn sau khi trao nhẫn xong đó!”
“À!” Đấu Đấu tựa hồ cũng hiểu được, nhìn quay quắt ra xung quanh, thấy người người không chú ý đến bên này, nhanh chóng cúi đầu làm một cái kiss! Đột nhiên khắp nơi loang loáng loang loáng ánh đèn chớp, tiếng “Tách Tách” vang lên giòn tan, thợ chụp ảnh lẫn tất cả ai cầm theo máy ảnh đều chĩa ống kính nhắm sang bên này! Đến cả Rain cũng luồn tay xuống váy lấy ra một cái chụp điên cuồng, chụp xong các vị lại như không có chuyện gì mà trở về hành động cũ.
Đấu Đấu chỉ ngây ngốc nhìn tôi mà hỏi “Này, rốt cuộc là họ bị gì thế? Bọn họ là có ý định sẵn rồi phải không…?”
Ngốc đến mấy cũng nhìn ra là họ có dự định rồi! Đấu Đấu cũng thật là… Tôi vỗ vỗ vai hắn nói “Họ chia sẻ trí nhớ với em đó. Về sau em mà lại mất trí nhớ, trong tay họ còn giữ chứng cứ đàng hoàng! Anh không còn cửa để mà hối hận đâu!”
“Không đâu, em sẽ mãi mãi không mất trí nhớ thêm lần nào nữa.”
“Không chừng là vậy.”
“Vì trí nhớ của em để ngay trong đầu anh, mà anh sẽ vĩnh viễn ở bên em, cho nên, em vĩnh viễn không đánh mất nó.”
Nói đúng lắm, tôi cũng không định cố thân cố sức đi kiếm lại trí nhớ đã mất lúc trước đâu.
Đấu Đấu à, em yêu anh lắm.
======================================================
1. Tớ đã nói đây là thanh thuỷ văn chưa nhẩy =)))))))))))))))))))))
2. Cái đám cưới bựa + loạn vô đối 8-} ~~~