Kỷ Lê bị "Lệnh cưỡng chế" không cho Nàng được phép đứng dưới ánh nắng quá lâu, Nàng chọn một căn nhà đối diện nhà cô bé, ở đó có một mái hiên nhỏ, nó đủ để Nàng che đi cái nóng rực của ánh mặt trời chói chang.
Những dấu tích của đợt đổ tuyết lớn ngày hôm qua cũng nhanh chóng bị tan chảy, không đến một tiếng đồng hồ, mặt đất lại khô ráo trở lại với vẻ vốn có của nó, nhiệt độ cũng tăng lên chóng mặt.
Cửa sổ lầu ba bật mở, nhưng đáng tiếc là không có ai ở trên đó, Lê Hạ nói rằng mấy ngày nay cô bé phải tham gia một cuộc thi rất quan trọng.
Kỷ Lê biết cuộc thi này.
Đây là cuộc thi được mở ra lần đầu tiên là sau khi tận thế năm năm, lấy trí lực và thể năng chia làm hai nhóm, nhóm người có trí lực sẽ được đưa vào từng căn phòng khác nhau trong viện nghiên cứu, tiến hành đủ loại thực nghiệm khác nhau, tương lai không xa, bọn họ sẽ có thành tựu rất cao. Còn nhóm người có thể năng mạnh mẽ thì được nhà nước đưa vào các học viên dị năng, căn cứ vào năng lực của từng người mà trở thành giáo viên, học sinh hay thành viên ban hội đồng vâng vâng.....
Những người đó đều được hưởng những phúc lợi cũng như những quyền hạn nhất định, nội dung của cuộc thi phần lớn liên quan tới bệnh độc diễn ra lúc tận thế, cho nên có thể nói, hằng năm số người thuận lợi thông qua khảo hạch của nhà nước là thấp đến mức không thể nào thấp hơn được nữa.
Những thứ này cũng không phải thứ Nàng quan tâm, nhưng là, trong lòng vẫn có chút điểm mất mác, lúc trước Lê Hạ có nói với Nàng, cô bé không muốn đi thành phố Vĩnh Yên, vậy tại sao bây giờ còn tham gia cuộc thi kia chứ?!!!
Nếu Lê Hạ đi, vậy sau này Nàng còn có thể gặp lại cô bé được hay không chứ?!!!
Kỷ Lê nằm dưới phòng khách, trên một chiếc ghế sopha sạch sẽ, tóc của Nàng khô mát, đây là do Lê Hạ giúp Nàng giặt sạch. Những câu nói của Lê Hạ nói với Nàng hôm qua, nó làm cho Kỷ Lê cảm thấy rối bời, Nàng không biết chính mình nên cảm giác thế nào, nhưng Nàng biết, Nàng đang hy vọng một thứ xa vời.
Ánh mắt Nàng chăm chú nhìn ô cửa sổ nhỏ trên lầu ba, Nàng nghĩ, không biết giờ này Lê Hạ đang làm gì...
Đang lúc Nàng còn đang chăm chú suy nghĩ thì có một cục giấy trăng trắng vo tròn từ trong cửa sổ ném ra, người ném cũng canh rất chuẩn xác.
Kỳ thật đối với người thức tỉnh dị năng mà nói, ném một viên giấy vo tròn thì không cần kỹ thuật gì cao siêu cả và đương nhiên, chuyện này cũng không thể làm khó Kỷ Lê Nàng được.
Kỷ Lê nhặt lấy viên giấy, mở nó ra, mặt trên nó có viết một hàng chữ thanh tú, rất đẹp, nội dung của nó cũng làm cho Nàng cảm thấy thật vui vẻ.
"Tôi đang nghĩ, có phải lúc này đây ngươi đang nhớ tôi không?"
Nhìn đến dòng chữ này, không biết vì sao Kỷ Lê bỗng dưng mỉm cười, Nàng nhanh chóng đứng dậy, đi vào bên trong phòng tìm một cây bút, nhưng ngay lúc Nàng vừa mới nhón người dậy thì một viên giấy khác từ cửa sổ lầu ba lại bay ra, thật vững chắc, chuẩn xác rơi xuống chiếc ghế sopha mà Nàng đang ngồi.
Nàng đưa tay nhặt lên, ngồi xếp bằng trên ghế. Tư thế này Nàng thường xuyên làm, có thể là thói quen khi còn sống không thể bỏ được. Gần đây trí nhớ của Nàng có chút thoái hóa, Nàng dường như quên đi rất nhiều chuyện, ví dụ như tại sao Nàng lại ở chỗ này, tại sao Nàng lại tới thành phố này.
Nhưng những vấn đề này rất nhanh bị Nàng quẳng đi mấy, Nàng mở viên giấy ra, bắt đầu viết xuống những lời trong lòng muốn nói.
—— Ta nghĩ gặp ngươi.