Tống Thừa Huân cũng nói cho hội bạn thân của mình biết việc anh quyết định quên đi quá khứ để tiếp tục cuộc sống hiện tại và đương nhiên bọn họ đều rất vui. Riêng Hạ Tuyết Dao cũng khẳng định chắc nịch về việc giới thiệu cho Tống Thừa Huân đối tượng để làm quen. Và cô ấy đã làm được khi sắp xếp một buổi gặp mặt cho Tống Thừa Huân và nhà thiết kế thời trang của tập đoàn cô ấy, là Đường tiểu thư.
- Tống tiên sinh, tôi đã từng nghe Hạ tổng nói nhiều về anh nhưng quả nhiên khi gặp mặt, anh vẫn khiến cho tôi bất ngờ.
- Đường tiểu thư, không biết là cô cảm thấy bất ngờ ở chỗ nào?
- Tôi từng thấy qua ảnh của anh mà Hạ tổng đưa cho, cũng có thấy anh trên tạp chí ESTINA. Không ngờ ngoài đời, trông anh lại điển trai hơn trong ảnh, nhìn có nét gì đó rất trưởng thành.
- À, thì ra là vậy, cảm ơn Đường tiểu thư đã khen ngợi.
Buổi gặp mặt ngày hôm nay, Tống Thừa Huân không hề muốn chút nào, chỉ là do Hạ Tuyết Dao ép nên mới đến. Nhưng cứ nghĩ đến việc Hạ Tuyết Dao lo lắng chuyện của mình như vậy, Tống Thừa Huân không nhận lời gặp mặt e rằng cũng không phải. Hôm nay gặp vị Đường tiểu thư này, thật sự anh không biết nên nói gì. Tự dưng lại mong có ai gọi điện đến để cứu anh Tống Thừa Huân ra khỏi tình hình hình hiện tại.
- Nhưng mà Tống tiên sinh này, anh có vẻ ít nói nhỉ? Tôi tưởng những người làm luật sư như các anh đều phải nói rất nhiều chứ?
- Còn tôi thì lại nghĩ những người làm về thiết kế thời trang như cô chắc là phải ít nói lắm.
Nghe thấy câu nói này của Tống Thừa Huân, vị Đường tiểu thư này lập tức câm nín. Cô có thể nhận ra rõ ý của Tống Thừa Huân trong này, anh đang chê cô nói quá nhiều.
Quán café hôm nay không có quá nhiều người, vì Tống Thừa Huân và Đường tiểu thư ngồi ở chỗ góc khuất nên những vị khách khác đều không biết họ đang đi xem mắt. Nhưng trong tình huống đi xem mắt này e rằng quá gượng gạo vì ngay lúc này, chẳng ai muốn nói với ai câu nào.
Vừa đúng lúc này, Tống Thừa Huân nhìn thấy Trình Thiên Lam đẩy cửa bước vào. Việc gặp Trình Thiên Lam ở đây khiến anh rất ngạc nhiên. Không ngờ anh đi xem mắt cũng có thể gặp được cô.
- Thừa Huân, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây đấy.
- À à Thiên Lam, cũng trùng hợp thật đấy.
Trình Thiên Lam quay sang nhìn Đường tiểu thư, bỗng hỏi:
- Tôi không biết là anh đi cùng với bạn. Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi ra chỗ khác.
- Ơ…
Hy vọng Trình Thiên Lam cứu mình thoát khỏi tình trạng này đã nhanh chóng mất hết. Anh chẳng còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện với vị Đường tiểu thư kia.
Nhưng một điều không ngờ khác lại xảy ra, đó là Trình Thiên Lam lại chọn bàn ở ngay sát bàn của anh. Từ vị trí ngồi của Tống Thừa Huân, anh có thể nhìn thẳng thấy Trình Thiên Lam đang ngồi nhàn nhã uống café. Cô chọn vị trí này, không phải là muốn xem anh đi xem mắt như thế nào đấy chứ? Nhưng mà sao cô biết anh đi xem mắt?
- Tống tiên sinh, Hạ tổng nói với tôi là anh thuộc mẫu đàn ông chuẩn mực, chăm chỉ làm việc, biết quan tâm đến người khác, tính cách rất thân thiện. Hạ tổng cũng nói, anh là một người ngăn nắp sạch sẽ, giống y hệt tôi.
- Tuyết Dao nói với cô về tôi như vậy sao?
- Đúng vậy.
Uống một ngụm café nhỏ, Tống Thừa Huân ngẩng đầu nhìn vị Đường tiểu thư kia, nói:
- Đường tiểu thư, thật ra đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, vì thế mà tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói thẳng với nhau cho rõ ràng mọi chuyện hơn. Cô nghĩ như vậy có đúng không?
- Tất nhiên là đúng rồi.
- Thật ra Đường tiểu thư này, tôi không hoàn mỹ như những gì mà Tuyết Dao đã nói với cô đâu.
Nói xong câu này, Tống Thừa Huân liếc nhìn Trình Thiên Lam, cô lúc này đang che miệng cười. Nhưng khi thấy ánh mắt của Tống Thừa Huân đang hướng về mình, Trình Thiên Lam chẳng dám cười nữa.
- Tống tiên sinh, chúng ta đều là những người bình thường, đương nhiên là không thể hoàn mỹ được, bên cạnh vẫn còn nhiều thiếu sót.
- Đường tiểu thư, không phải là như vậy đâu. Tuyết Dao nói tôi ngăn nắp sạch sẽ, nhưng thực tế chỉ là vẻ bên ngoài vì nhà tôi có người giúp việc. Tôi vốn dĩ sống rất bừa bộn, chẳng ngăn nắp gì đâu, đồ đạc hay vứt linh tinh lắm. Chính vì không chịu được thói quen này của tôi nên hôm qua, người giúp việc thứ 22 của tôi đã xin nghỉ rồi.
- Dạ?
Trong khi Đường tiểu thư vẫn đang kinh ngạc thì Trình Thiên Lam lại lấy tay che miệng cười, cố gắng không phát ra tiếng động. Tống Thừa Huân đương nhiên là cũng thấy rõ ràng.
- Còn cái việc nói tôi quan tâm đến người khác, e rằng là Tuyết Dao cũng đã phóng đại quá rồi. Tôi chăm sóc bản thân mình còn chưa xong, làm sao quan tâm đến người khác được chứ?
- Điều này…
- Thật ra tôi cũng đang tính đến chuyện kết hôn luôn. Tôi muốn tìm một người có thể chăm sóc cho tôi, tiện thể giỏi luôn cả việc nội trợ, như thế thì tôi cũng đỡ phải đi thuê người giúp việc, tốn tiền lắm.
Nói cho Đường tiểu thư nghe nhưng Tống Thừa Huân vẫn cứ nhìn về hướng của Trình Thiên Lam. Còn Trình Thiên Lam thì không thể nào nhịn cười được nữa. Từ khi quen Tống Thừa Huân, cô chưa từng được nghe anh kể câu chuyện nào hài như thế này.
- À phải Tống tiên sinh, hiện giờ tôi có việc bận phải đi trước, có gì chúng ta nói chuyện sau, được không?
- Đương nhiên là được. Nếu cô bận thì cứ đi trước, nhưng tôi mong sẽ được gặp lại cô sớm thôi.
- Vâng vâng.
Vừa nói xong, Đường tiểu thư đã vội vàng cầm theo túi xách rời đi. Tống Thừa Huân cũng đi đến ngồi đối diện chỗ bàn của Trình Thiên Lam. Lúc này cô mới bật cười thành tiếng.
- Cô không cần phải cười mỉa mai tôi như vậy đâu.
- Thừa Huân, nghe cuộc nói chuyện của anh và vị Đường tiểu thư kia, tôi biết chắc chắn là anh không có ý định đi xem mắt. Nếu đã không muốn sao còn đi gặp người ta làm gì để rồi lại tự bôi nhọ bản thân mình như thế?
- Thật ra vị Đường tiểu thư này là do Hạ Tuyết Dao giới thiệu cho tôi. Nếu như tôi không đi gặp mặt người ta, e là Tuyết Dao sẽ không vui.
Trình Thiên Lam gật đầu:
- Tôi biết, nhưng anh cũng đừng tự ép bản thân như thế chứ? Có phải là vẫn chưa quên được bạn gái cũ hay không?
- Cũng không hẳn. Đúng là ban đầu khi Tuyết Dao đề xuất với tôi chuyện này, tôi cũng không bằng lòng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lại đồng ý gặp mặt. Hôm nay gặp rồi thì tự nhiên lại hối hận.
- Tôi nghĩ chắc anh cũng muốn tìm được một người con gái khác, chỉ là cô ấy có lẽ chưa xuất hiện. Anh chắc nên đợi thêm một thời gian nữa, giống như tôi đây này. Thật sự chắc anh không biết, nhưng tôi rất tin câu nói “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”.
Tống Thừa Huân mỉm cười, lời của người con gái đang ngồi đối diện anh nói quả thực rất đúng.
- Mà sao cô không thử một lần đi xem mắt, lỡ đâu lại xem ra được người có duyên với mình thì sao?
- Thế anh nghĩ, nhìn chúng ta hiện tại có giống như đi xem mắt không? Hay chúng ta thử nói chuyện theo hướng ấy xem.
- Ý này cũng hay đấy. Để tôi giới thiệu về mình nhé. Trình tiểu thư, tôi là Tống Thừa Huân, 28 tuổi, hiện đang làm luật sư. Tôi không phải là người hoàn mỹ gì hết, tiêu chuẩn cho nửa kia của tôi cũng không quá cao đâu. Chỉ cần tôi yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tôi, thế là đủ rồi. Nếu như chúng tôi có thể lấy nhau, tôi đảm bảo sẽ yêu thương và chăm sóc cô ấy suốt đời.
Nghe đến đây, Trình Thiên Lam bỗng bật cười:
- Thừa Huân, anh khiến tôi cảm động quá đấy. Những lời này mà vừa nãy anh nói với vị Đường tiểu thư kia, chắc cô ấy cảm động rơi nước mắt luôn đấy.
- Người mà tôi muốn kết hôn, chỉ cần đơn giản như vậy thôi. Nhưng có lẽ vì đơn giản quá nên chẳng tìm được ai. Thiên Lam, thế còn cô? Mẫu người mà cô muốn chọn là người thế nào?
- Tôi hả?
Thấy Tống Thừa Huân gật đầu, Trình Thiên Lam mỉm cười nói:
- Tôi cũng không yêu cầu cao, chỉ cần người đó chung tình với tôi, đừng có rượu chè cờ bạc, yêu thương và trân trọng tôi, như thế là đã tốt lắm rồi. Tôi cũng không soi xét gia cảnh của anh ấy, chỉ cần anh ấy đạt được những tiêu chuẩn mà tôi đã đề ra thôi.
- Vậy thì tôi chúc cô sớm ngày tìm được ý trung nhân. Nhưng không phải bên cạnh cô cũng còn một Cố Phong hay sao? Cô không định suy xét đến trường hợp của anh ta à?
- Cũng có suy xét rồi, hơn nữa là còn suy xét rất kỹ. Nhưng anh biết đấy, tôi không thể nào biến tình bạn với Cố Phong thành tình yêu được. Tình bạn ấy dường như sâu sắc quá rồi, không có chỗ cho tình yêu.
Tống Thừa Huân chỉ có thể mỉm cười. Trình Thiên Lam lại nói:
- Nếu như tôi không tìm được người thích hợp và anh cũng thế, tôi sẽ suy xét về anh đấy.
- Tôi?
- Phải. Anh cũng thử xem xét trường hợp của tôi xem như thế nào dù có lẽ tôi không phải là mẫu người anh thích. Nhưng điểm chung ở chúng ta, đó là rất hiểu nhau.
Phải im lặng một hồi, Tống Thừa Huân mới nói:
- Được.
- Quyết định như vậy đi.
- Ừ. Đến lúc đấy cô đừng có quên những lời mà cô đã nói ngày hôm nay.
Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam vẫn còn ngồi bình lặng đối diện nhau. Ngày hôm nay, giữa họ đã có thêm bước tiến triển mới.