Vương Tiểu Mị và Văn Phong Tẫn nắm tay đi từ trên núi xuống, kéo cửa chiếc xe bán tải trắng sau đó ngồi lên.
“Cạch.”
Cửa xe đóng lại, vật phẩm bên trong xe hơi lắc lư.
Vương Tiểu Mị ngồi ghế phụ duỗi người thở dài: “Haiz ~ lâu quá lâu quá ~ Ở nhà chả có gì ăn, toàn phải gặm móng lừa đen cứu đói!”
Bạch Ngọc tâm trạng nặng nề bị chọc cười thành tiếng, cậu ta tò mò hỏi: “Sao anh không mang theo quan tài?”
“Nó hả?” Vương Tiểu Mị xoa xoa chóp mũi: “Tôi bảo Văn Phong Tẫn để lại, ngủ giường thoải mái hơn nhiều, cần gì thứ khó hiểu đó.”
“Ờ ha.” Bạch Ngọc cười tươi lộ hàm răng trắng.
Đôi mắt Vương Tiểu Mị nheo lại: “Đại Bạch mỗi lần cậu cười kiểu đó tôi đều nhớ tới quảng cáo kem đánh răng.”
“…” Bạch Ngọc tủi thân khép miệng khởi động xe.
Cậu ta nói: “Tôi tới siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt cho hai người ăn trên đường.”
Đôi mắt Vương Tiểu Mị sáng ngời, nhổm dậy khỏi chỗ ôm cái túi lớn vào lòng, bên trên ghi tên siêu thị lớn nhất thành phố.
Hắn vừa lôi đồ vừa kể: “Hạt sô cô la, dứa sấy, khô bò, thịt ướp…Oa oa, chân gà sả ớt nữa! Mẹ ơi anh em tốt, anh em tốt!!!”
Vương Tiểu Mị trân trọng nhìn lái xe Bạch Ngọc: “Cậu yên tâm, từ giờ đến cuối năm, tiền mặt nạ của cậu tôi bao!”
“…” Bạch Ngọc gian nan giãy giụa: “Không, em chẳng đen tí nào.”
Nhìn cậu ta không chịu thừa nhận sự thật, Vương Tiểu Mị thở dài lắc đầu: “Được thôi, cậu không đen, cậu chỉ bị hút ánh nắng của mặt trời.”
“…” Biu ~ một con dao cắm thẳng vào trái tim Bạch Ngọc, cậu ta nghẹn ngào cố gắng nín khóc!
Vương Tiểu Mị thích ăn chân gà sả ớt với khô bò nhất, hắn mở túi, đưa tới bên miệng Văn Phong Tẫn.
Văn đại ca tính nhắm mắt nghỉ ngơi, ngửi được mùi cay cay nồng xộc lên tận óc, trầm mặc khép miệng.
Vương Tiểu Mị: “Em không ăn à?”
Văn Phong Tẫn: …Ghét bỏ.
Vương Tiểu Mị hừ lạnh: “Đối với đồ tham ăn mà nói chịu để cho người khác ăn đồ của mình em có biết tình yêu đó lớn cỡ nào không?
Văn Phong Tẫn: “…”
“Chậc!” Vương Tiểu Mị nhìn lông mày gã đàn ông nhướn tận lên đỉnh đầu, hừ lạnh: “Không ăn thì thôi, anh cho Đại Bạch ăn.” Nói xong, hắn vòng tay để lên miệng Bạch Ngọc.
Mỗi tội đột nhiên có thứ gì đó thò ra, cánh tay bị túm chặt, Vương Tiểu Mị nhìn qua chỉ thấy Văn đại ca cúi đầu cắn cái chân gà, đôi mắt hẹp dài ngó từ dưới ngó lên.
Vương Tiểu Mị cứng đờ.
“Rắc…” Xương gà bị cắn nát phát ra âm thanh chói tai, dưới ánh mắt gã đàn ông, Vương Tiểu Mị cảm nhận được thứ gã muốn cắn chắc chắn là tay mình.
Văn Phong Tẫn chỉ cần nhàn nhạt vậy thôi, Vương Tiểu Mị đã hiểu ý gã.
“Huynh dám sao?”
Vương Tiểu Mị: …
Dạ, nào dám.
Cơ mà em không ăn còn không cho người khác ăn sao?!
Quá đáng vừa thôi!
Hắn còn lâu mới so đo cùng tay nhỏ nhen này! Vương Tiểu Mị nhanh chóng xoay người, bàn tay cầm chân gà nhũn ra.
Hắn mau chóng liếc qua bề mặt mới phát hiện Văn Phong Tẫn không cắn theo khớp xương mà cắn từ trên cắn xuống, xương cốt bên trong đều nát hết.
Sau lưng truyền tới âm thanh gã đàn ông cắn ‘rắc rắc’, lông tơ Vương Tiểu Mị dựng đứng.
…Chậc, hơn nghìn tuổi rồi mà sao răng tốt thế? Anh không sợ đâu!
Hắn cố ý gặm luôn vào vết răng gã đàn ông, nhai vài miếng cho đỡ run, lúc này Bạch Ngọc mới hỏi: “Tiểu Mị cổ anh sao thế? Yết hầu đỏ lòm kìa.”
Tay Vương Tiểu Mị dừng hẳn, nhớ tới cái hôm trên núi Văn Phong Tẫn bế mình lên, xấu hổ gạt đi: “Ờ… hôm qua tôi nóng quá nên véo cho đỡ ngứa.”
Sau lưng vang lên tiếng cười nhạo, Vương Tiểu Mị nắm chặt chân gà muốn thọc luôn nó vào cổ họng Văn Phong Tẫn.
Cười cái rắm! Nếu không phải tại em dùng sức thì chắc nó tím bầm như thế hả?
Bạch Ngọc: “Ồ” lên, tiếp tục lái xe. Được một lúc cậu ta gượng gùng bảo: “Cay không? Uống nước nhé?”
Nói xong, cậu ta cẩn thận vặn nắp đưa qua.
“Ừ, cay chết.” Vương Tiểu Mị nhận lấy, ngửa đầu uống vài ngụm.
Bạch Ngọc nhìn thẳng về phía trước, nghe tiếng uống nước, tay lái cậu ta không tự giác siết chặt, thậm chí cả lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi lại.
Đôi mắt hẹp dài lộ ra khe hở, thấy một màn trước mặt khóe miệng gã nhếch lên sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.
Huynh thua rồi, sư huynh yêu dấu.
Vương Tiểu Mị cúi đầu đặt bình nước sang bên cạnh, tiếp tục gặm chân gà. Hắn cố gắng khống chế hai bả vai rũ xuống, cơ mặt sao cho thật bình thường.
Bình nước đặt sang bên, thần kinh Bạch Ngọc thả lỏng, mồ hôi lạnh chảy từ gương mặt đen xuống.
Vương Tiểu Mị nhìn cậu ta.
Thực sự Bạch Ngọc không hề xấu, hốc mắt cậu rất sâu, đôi mắt hai mí to tròn như mắt mèo, ngũ quan đoan chính, mặt cũng không phải thuộc dạng góc cạnh mà thiên về dịu dàng, hai bên má phúng phính.
Tóc Bạch Ngọc xoăn tự nhiên, làn da hơi ngăm ngăm tổng thể giống con mèo đen đầy sức sống, dễ khiến người đối diện sản sinh hảo cảm.
Sự thật chứng minh, làn da đen chả liên quan gì tới thẩm mỹ.
Người như vậy đặc biệt hơn “đám đàn ông” xung quanh rất nhiều, vậy nên tại sao cậu ta lại giúp Nhất Ngôn? Cậu ta có biết…
“Bạch Ngọc, cậu với Nhất Ngôn ở chung được không?” Vương Tiểu Mị mở miệng hỏi.
Bạch Ngọc ngẩng ra, gương mặt hơi hoảng, nhấp miệng đáp: “Em…Bọn em hòa thuận lắm, y là học trò của ông nội em, giúp đỡ em rất nhiều.”
“Giờ em cũng gọi y là thầy, cơ mà…” Cậu ta dùng sức nắm chặt tay lái lấy hết can đảm, vài giây sau lớn tiếng bảo: “Em thích Nhất Ngôn! Bọn em, bọn em đang ở chung nhà, chính thức yêu nhau.”
Vương Tiểu Mị: “…”
Văn Phong Tẫn: “…”
Đù má!
Vương Tiểu Mị hung hăng quay đầu trừng gã đàn ông. Trùng hợp, Văn Phong Tẫn đang nhướn mày, có vẻ chưa hiểu được tại sao câu chuyện lại phát triển theo hướng gã không ngờ tới.
Hắn nuốt nước miếng, Bạch Ngọc như cậu trai mới lớn xoắn xít trước mặt gia trưởng, vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.
Nhưng điều này không phải trọng điểm.
Trọng, điểm, là!
“Sao cậu lại hẹn hò với Nhất Ngôn? Y đồng ý?” Tam quan Vương Tiểu Mị dần nát, cảm giác như mình đang bay trên trời.
“Từ khi bọn anh đi y chăm sóc em rất cẩn thận, cái lần y mở lời muốn em tới ở cùng, em, em tỏ tình. Y có vẻ như đã đồng ý.” Bạch Ngọc khổ sở nhăn mày: “Em biết quan hệ hai bên không tốt, nhưng mà…”
“Chẳng liên quan gì tới bọn tôi cả…” Vương Tiểu Mị cắt ngang: “Mà là…”
“Tiểu Mị.”
Văn Phong Tẫn đột nhiên mở miệng, Vương Tiểu Mị quay đầu nhìn, chỉ thấy ma quân đại nhân cười đầy ẩn ý.
“Rất hợp, không phải sao? Chuyện của bọn họ, chúng ta xen vào làm gì.”
Bạch Ngọc không biết ý gã, tưởng Văn Phong Tẫn mở lời đỡ hộ mình, cảm kích gật đầu.
Vương Tiểu Mị biết.
Phân tích nụ cười của gã, ý là: Chuyện của bọn họ, tuy trời xui đất khiến nhưng Nhất Ngôn đứng bên phe đối lập, có thể chế giễu thì tội gì can thiệp vào?
Haiz…
Lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống, Vương Tiểu Mị nhìn bình nước mình vừa uống, thầm cảm thán hắn đúng là chê mạng mình quá dài.
“Tóm lại, tìm người yêu nên cẩn thận một chút, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng…”
Cơ mà có những sự lựa chọn ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Bạch Ngọc không nói gì, trầm mặc gật đầu.
Lộ trình tiếp theo không ai hé răng, tựa như chỉ cần động chạm tới Nhất Ngôn, mọi chuyện đều xấu hổ.
Hai tiếng sau, bọn họ trở về biệt thự.
Sắc mặt Vương Tiểu Mị thả lỏng không ít, hắn cười toe toét duỗi người cong eo bảo Bạch Ngọc: “Phiền cậu quá, mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi với Văn Phong Tẫn lên tầng tắm chút.”
“Không cần…” Bạch Ngọc xua tay, nhíu mày nhìn xung quanh: “Em…em về chỗ Nhất Ngôn đây.”
“…” Con lớn không nghe lời mẹ, Vương Tiểu Mị thở dài, Bạch Ngọc xấu hổ cúi đầu, mới làm phản tổ chức đã vội vàng chạy vào trong ngực đàn ông lạ.
Cánh cổng biệt thự đóng lại, Văn Phong Tẫn sau lưng hắn chậm rãi nhếch môi.
“Đừng nghĩ.” Gã nói.
Bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ lên cổ Vương Tiểu Mị khiến hắn giật mình, chưa kịp đợi hắn hoàn hồn, gã đàn ông đã nắm chặt, quay đầu hắn lại.
“Đừng nhìn.” Văn Phong Tẫn không vui nói tiếp: “Ta mệt rồi, theo ta vào quan tài nghỉ ngơi.”
Vương Tiểu Mị đang định đẩy gã ra, nghe vậy ngẩn người, cười ha ha: “Quan ~ tài? Em quên mình không mang nó về à muahahaha.”
Văn Phong Tẫn: “…”
Vương Tiểu Mị đẩy gã, trườn thẳng lên lầu: “Đệm ơi em đến đây ~ à hú!”
“Em bỏ thuốc vào nước?” Nhất Ngôn nheo mắt: “Em chắc hắn đã uống không?”
Tầng một đèn đuốc sáng trưng, Tiểu An ngồi trên ghế mặt lạnh nghịch đồ chơi, Bạch Ngọc cúi đầu, nửa ngày sau “ừm” một tiếng nhỏ xíu.
Đồng tử Nhất Ngôn trào ra niềm vui sướng mãnh liệt, y nắm tay Bạch Ngọc nhẹ nhàng an ủi: “Em làm tốt lắm, cảm ơn em, em yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho thầy Bạch Thành.”
“Có phải em đã sai không?” Bạch Ngọc đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không.” Nhất Ngôn nhăn mày: “Chúng ta làm thế là vì muốn diệt trừ Hạn Bạt, vì tương lai nhân loại! Bọn chúng đều là quái vật tác oai tác quái, vốn dĩ không nên sống trên đời này làm gì!”
Bạch Ngọc không hé răng, biểu cảm trên mặt Nhất Ngôn dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nghe này, chúng ta không sai, dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi xin thề tôi sẽ che chở cho em.”
Nói xong, y ôm chặt Bạch Ngọc uể oải vào lòng, bàn tay to ấm nhẹ nhàng vuốt ve cậu ta như đang an ủi con cháu trong nhà.
“Em làm tốt lắm…Em rất giỏi.”
Bạch Ngọc ôm cổ Nhất Ngôn, đôi mi run rẩy nhắm chặt không nhìn thấy đằng sau khóe miệng Nhất Ngôn chậm rãi nhếch lên, khóe mắt dài lập lòe ánh sáng không rõ nghĩa.
Em làm rất tốt.
Thật sự, rất tốt! Quả nhiên là bé cưng tri kỷ!
Hết chương 70