• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tri Huyền khẽ ho một tiếng, cũng không quá kinh hoảng, y bình tĩnh xuống khỏi người Yến Cẩn, vẻ mặt như thường chào hỏi với tứ trưởng lão: "Sư thúc buổi tối tốt."

Tứ trưởng lão nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn Yến Cẩn, muốn nói lại thôi.

Thẩm Tri Huyền nói: "Sư thúc không nhận ra bọn con ạ?"

Tứ trưởng lão vẻ mặt đờ đẫn: "Con... Nó... Hai đứa đây là đang làm gì thế..."

Suýt chút nữa là ông đã quên tại sao tối nay lại đến đây, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn thân mật ôm nhau —— Tiểu sư điệt và đồ đệ của tiểu sư điệt chỉ mới ra ngoài có một chuyến mà đã xảy ra chuyện gì rồi?!

Thẩm Tri Huyền nghĩ nghĩ một chút, uyển chuyển nói: "Có lẽ là, hành vi bình thường giữa đạo lữ với nhau chăng?"

Tứ trưởng lão: "......"

Tứ trưởng lão: "???"

Tử trưởng lão ngớ người đến độ không cách nào hoàn hồn được.

Thẩm Tri Huyền tri kỷ cho ông có thời gian chấp nhận, tự mình đi lấy trà cụ, pha trà cạnh bàn ngọc.

Nơi của Thẩm Tri Huyền không có hàng loại hai, lá trà linh thượng hạng giãn ra trong nước nóng, rốt cuộc hương trà nhàn nhạt đánh thức tứ trưởng lão, ông thở phào một hơi, lau mặt: "Hai đứa các con nên cân nhắc chuyện này kỹ càng một chút."

Động tác nhấp trà của Thẩm Tri Huyền khựng lại.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Yến Cẩn khẽ siết lại.

Tứ trưởng lão nói: "Tuy Thanh Vân Tông chúng ta không can thiệp vào chuyện riêng của đệ tử, nhưng các con không danh không phận mà ở bên nhau cũng không ổn lắm, nếu đã nghĩ kỹ rồi thì hai đứa nên chọn ra một ngày..."

Tứ trưởng lão lấy lại tinh thần, càng nói càng thoải mái: "Trong Tông môn đã lâu rồi không có chuyện vui, phải nhân cơ hội này tổ chức thiệt là náo nhiệt mới được..."

Thẩm Tri Huyền liếc mắt nhìn Yến Cẩn một cái, dở khóc dở cười, mắt thấy tứ trưởng lão nói đến hai mắt sáng lên, y chỉ có thể lên tiếng ngắt lời: "Sư thúc à, chuyện này bọn con sẽ chuẩn bị sau. Đêm hôm khuya khoắt, không biết ngài đến đây là có chuyện gì quan trọng ạ?"

Tứ trưởng lão vẫn chưa đủ đã ngậm miệng, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, ông do dự một chút, trong bóng đêm tối tăm, tỉ mỉ quan sát Thẩm Tri Huyền một phen, thận trọng hỏi: "Tiểu Tuế Kiến? Con về rồi đấy ư?"

—— Quả nhiên tứ trưởng lão biết chuyện y từng bị đoạt xá.

Gánh nặng trong lòng Thẩm Tri Huyền được gỡ bỏ, không chút do dự gật đầu: "Sư thúc, là con."

Y đứng dậy, thoáng thu thần sắc lại, khom người cung kính cúi chào tứ trưởng lão một cái thật sâu, cảm kích nói: "Năm đó sư tôn và sư thúc vất vả, vãn bối không quên."

Biểu tình và tư thế này tuyệt đối không phải là thứ mà quái vật đoạt xá kia có thể làm được. Ngay cả khi mấy năm trước lúc Thẩm Tri Huyền thay đổi tính tình, cũng không giống nhau.

Tứ trưởng lão không nói gì. Không biết ông nhớ tới cái gì, trong bóng đêm, ông dần rơm rớm nước mắt, ông nâng tay, nâng chén trà lên, mặc kệ nước trà còn nóng, một hơi uống cạn, đè kích động xuống đáy lòng, hơn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Nếu Ôn sư huynh mà biết chuyện này, không biết là vui tới cỡ nào nữa..."

Năm đó khi Thẩm Tri Huyền xảy ra chuyện, ông bị Ôn sư huynh túm sang cùng cứu người, nhiều lần nhìn thấy Ôn sư huynh mặt ủ mày chau thở dài không thôi.

Thẩm Tri Huyền là thiên tài hiếm có, bị đoạt xá, bản thân ông cũng thương tiếc hồi lâu, cũng từng hợp lực chữa trị. Chỉ là sau đó Ôn sư huynh mất, bán ma đoạt xá kia không bị áp chế, làm việc ngày càng quái đản, ông không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm suy nghĩ, trông giữ chút hi vọng nhỏ bé còn lại.

Cuối cùng, tiểu sư điệt chân chính của ông cũng về rồi...

Chỉ tiếc, Ôn sư huynh sẽ không bao giờ thấy cảnh này được nữa.

Ông duỗi tay đỡ Thẩm Tri Huyền dậy, vui mừng nói: "Về là tốt, về là tốt rồi..."

Cả ba người ai ngồi về chỗ nấy. Những gì Thẩm Tri Huyền trải qua nghe có vẻ quá khó tin, nếu không phải y là đương sự tự mình trải qua tất cả thì chính y cũng khó mà tin được.

Y cũng không muốn khiến tứ trưởng lão lo lắng quá nhiều, lập tức đơn giản giải thích chuyện này, chỉ nói là lần này xuống núi, tìm được vảy giao trị hết bệnh tim, hoàn toàn đuổi bán ma đoạt xá y đi.

Tứ trưởng lão hỏi vài câu, xác nhận là y trở về thật sự không sao, đầu tiên là thở phào một cái, sau đó là khẽ cau mày: "Nói vậy là hai đứa đồng hành một đường, chưa từng tách ra?"

Thẩm Tri Huyền gật đầu: "Đại khái là vậy ạ."

Tứ trưởng lão cau mày càng sâu: "Khoảng thời gian trước, có một lời đồn hưng khởi lên, nói về Yến Cẩn... Nói Yến Cẩn bên ngoài hại chết rất nhiều người. Có vài môn phái nhỏ còn phái người tới nháo mấy lần."

"Cái đó là do Nghiêm Thâm giở trò." Thần sắc Thẩm Tri Huyền nặng nề, hít sâu một hơi, thận trọng nói: "Sư thúc, con muốn nói một chuyện với thúc, chuyện này có liên quan đến sư tôn..."

.....

Sâu trong đại mạc.

Ánh trăng lờ mờ, cát vàng đầy trời mê hoặc mắt người. Thiếu niên suy nhược lê bước chân nặng nề, gian nan đuổi kịp nam nhân thân hình thẳng tắp phía trước —— Ấn tượng sâu sắc, như bàn chân giẫm lên cát.

Hắn thở hổn hển. Gió cát quá lớn, bờ môi của hắn có hơi khô nứt, còn ẩn ẩn đau. Mắt thấy nam nhân càng đi càng xa, thiếu niên bất đắc dĩ lên tiếng: "Chờ... Từ từ ta..."

Nam nhân không quay đầu lại, chân cũng không dừng bước, chỉ thoáng chậm một chút, thần sắc lạnh băng: "Chờ ra khỏi sa mạc, ngươi lập tức tự mình rời đi đi."

Ở nơi nam nhân không nhìn thấy, giọng nói của thiếu niên vẫn suy yếu, trên mặt lại điềm tĩnh không thấy tia lo lắng sợ hãi nào: "Nhưng ngươi đã cứu ta, ta nên báo đáp ngươi mới đúng..."

"Không cần."

Hai chữ cứng nhắc lạnh băng, không được xía vào.

Thiếu niên cắn chặt răng, đè xúc động muốn xông lên đánh y một trận —— Người này bị cái gì vậy chứ, đường đàng hoàng không đi, cứ nhất quyết phải đi vào sa mạc làm gì thế không biết?

Tới sa mạc thì thôi đi, cứu được một tiểu mỹ nhân "Đáng thương yếu đuối" như hắn mà thái độ còn lạnh lùng như thế!

Hòa thượng trọc nói không sai, Kham Liệt chính là một khối băng biết đi không có tình cảm, xứng đáng ế cả đời.

Thiếu niên chửi thầm, đang cân nhắc làm thế nào để vờ đau chân rồi té ngã rồi vờ đáng thương tới gần y thì bãi cát vàng cách đó không xa bỗng quay cuồng nổi lên như sóng biển, một đám mây đỏ như sa (cát) yêu nhanh chóng bay lại đây.

Khiến thiếu niên "tay trói gà không chặt", "mảnh mai đáng thương" nhanh chóng quyết định tránh sau lưng Kham Liệt, nhân cơ hội này muốn lại gần y.

Nhưng không đợi hắn thành công thực hiện mục tiêu, Kham Liệt giơ tay, roi dài đỏ như lửa đánh vào đám mây đỏ, đánh nó dập nát.

Tốc độ cực nhanh, như là chỉ trong chớp mắt, thiếu niên còn cách Kham Liệt khoảng ba bước, yêu sa lập tức mai danh ẩn tích.

Kết cục đã định, hai người mới phát hiện mây đỏ kia chẳng qua chỉ là mộ bộ quần áo màu đỏ, cũng không biết là ai đáng thương, chết ở nơi này, chỉ để lại một bộ quần áo bị đám sa yêu đánh lén đánh bậy đánh bạ cuốn lên.

Quần áo bị roi đánh cho nát vụn, rơi lả tả trên mặt đất, gió cuốn hạt cát, rất nhanh đã có một lớp cát phủ lên chúng nó, màu sắc mờ hơn rất nhiều.

Cũng không biết là ai lại chọc Kham Liệt, bỗng y giơ tay, lại đánh một roi nữa.

Tia lửa trên đầu roi rơi xuống mấy mảnh quần áo, chỉ trong chốc lát, mấy mảnh quần áo bị đốt gần như thành tro tàn, lại một trận gió thổi, tất cả hòa vào đất cát, không thấy đâu nữa.

Ánh mắt thiếu niên sâu hơn vài phần, như vô ý nói: "Ngươi ghét màu đỏ à?"

Kham Liệt như không nghe thấy gì.

Thiếu niên chưa từ bỏ ý định, duỗi tay muốn chạm vào sợi roi màu đỏ rực lửa kia: "Roi này đẹp quá..."

Trước khi tay hắn hoàn toàn duỗi ra, Kham Liệt đã lần nữa cuộn roi về cổ tay, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, có thể nhận ra lưỡi băng trong ánh mắt của y, đông cứng thiếu niên tại chỗ.

Thiếu niên liếc nhìn y một cái, ngượng ngùng thu tay về.

Chẳng qua chỉ là một cây roi thôi mà, bảo bối như thế... hắn cũng có một cái!

Rất rất lâu trước kia, hắn cũng từng dùng roi này! Không chút nương tay quất yêu ma quỷ quái nằm la liệt đầy đất đó!

Gió thổi tới vài tiếng nức nở, mềm mại yếu đuối, hai người đều theo tiếng nhìn lại, một bé nhím con cuộn người thành một cục, núp sau một khối đá, chỉ lộ ra nửa cơ thể, run lẩy bẩy.

Một nhóc yêu quái non nhỏ tuổi.

Vùng sa mạc này rất kỳ lạ, yêu quái gì cũng có, xuất hiện một chú nhím con cũng không có gì là lạ. Nhìn bộ dạng lẻ loi trơ trọi của đứa nhỏ này, hơn phân nửa là cha mẹ đều đã bị đại yêu khác ăn mất, chỉ còn lại mình nó lẻ loi.

Đáy mắt thiếu niên hiện lên tia thở dài.

Kham Liệt không có chút cảm tình gì với yêu ma quỷ quái, thấy nhóc nhím yêu, lập tức giơ tay.

Thiếu niên không nghĩ nhiều, nhanh tay nhanh mắt nhào qua ôm lấy cánh tay Kham Liệt: "Đừng làm nó bị thương mà!"

Kham Liệt thình lình bị hắn ôm, thần sắc y lạnh lùng, bất chấp nhím con, theo bản năng giơ tay, muốn đẩy thiếu niên ra.

Y không tận lực thu sức lực của mình, thiếu niên bị y đẩy lảo đảo ra sau mấy bước, ngã trên mặt đất, vừa hay ngã xuống trước mặt nhím con.

Tay chống trên sỏi cát, có hơi đau. Thiếu niên điềm nhiên như không mà giơ tay, phủi sỏi cát trên tay xuống, cũng lau chút máu trên tay đi.

Hắn không để ý Kham Liệt, xoay người nhìn nhím con.

Nhóc con sợ hãi lắm, nỗ lực cuộn người lại, người đầy gai. Nhưng nó quá nhỏ, gai không rắn cho lắm, nhẹ nhàng chạm vào cũng không có bị thương.

Nếu là gặp yêu khác, quả thật là không có chút năng lực tự vệ nào.

Thiếu niên nhìn nó một lát, lặng lẽ thở dài, nhờ cơ thể mình che chắn nó, đầu ngón tay nhoáng lên, một đóa hoa Vong Quy nho nhỏ nở rộ rơi xuống đầu ngón tay hắn, rơi trên người nhím con.

Đại khái là trên hoa này ẩn chứa mùi hương rất nhu hòa, nhím con dừng run trong chốc lát, một lát sau, nó cẩn thận hé mình ra một xíu, thò đầu nhỏ ra, Tiểu Đậu Tử [1] phòng bị liếc mắt nhìn y một cái, sau đó nhanh chóng ôm đóa hoa lên tới bụng, rồi cuộn người lại, nhanh như chớp lăn ra sau cục đá.

[1] 小豆子 (Tiểu Đậu Tử): Là một nhân vật trong phim 《Nam Kinh! Nam Kinh》. Tiểu Đậu Tử là người ngoan cường trải qua cuộc chiến bi thảm "Thảm sát Nam Kinh" (Thảm sát Nam Kinh là cuộc chiến có thật). Cái tên Tiểu Đậu Tử (hình như) dùng để chỉ người kiên cường (ngoan cường), chắc vậy:v

Thiếu niên bật cười, đứng dậy xoay người lại thì thấy Kham Liệt thần sắc lạnh băng nhìn mình: "Hoa Vong Quy —— Tư Phi?"

Hở???

Mũi người này là mũi chó sao?

Một đóa hoa nhỏ như vậy, mùi hương mỏng manh đến độ gần như không thể ngửi được, vậy mà y cũng phát giác được sao!

Tư Phi nhanh chóng lui ra sau, né một roi tràn ngập phẫn nộ của Kham Liệt, thu giọng điệu yếu ớt vừa rồi lại, mỉm cười nói: "Đồng hành một đường, dù sao cũng có chút cảm tình mà, đừng có hung dữ như vậy chứ!"

Kham Liệt không nói một lời, vung roi dài không thấy bóng, Tư Phi không có vũ khí, cũng không phản kích, chỉ nhanh nhạy tránh né, cất giọng nói: "Ta là lương dân, sao lại đuổi đánh ta?"

Kham Liệt lạnh lùng nói: "Yêu ma các ngươi độc ác vô tâm, năm đó nếu không phải các ngươi ——" Đột nhiên y im lặng, ra tay càng ác liệt hơn.

Tư Phi nhạy bén nhận ra gì đó, đang muốn truy hỏi đề tài này, khóe mắt lại lướt thấy một đám khí đen lặng lẽ từ trên cát bay ra, sắp bổ nhào lên người Kham Liệt.

Mà Kham Liệt lại đang hết lòng đuổi đánh hắn, dường như không hề phát hiện.

Khóe mắt Tư Phi nhảy dựng, gần như không chút do dự đón lấy roi của Kham Liệt, vung tay lên, vô số đóa hoa màu xanh nhạt hình thành một lá chắn, ngăn đám khí đen kia.

Đầu roi đánh lên mu bàn tay hắn, để lại vết thương đẫm máu, bỏng rát như thiêu, mà đám khí đen kia cũng rất mạnh, lập tức tách Hoa trận ra rồi tiếp tục đánh về phía hai người.

Tư Phi đứng mũi chịu sào, phía sau hắn chính là Kham Liệt.

Hắn nhanh chóng quyết định ui cha một tiếng, sau đó tránh một tránh, "vừa hay" va vào ngực Kham Liệt, thời khắc nguy cấp, Kham Liệt không kịp quản hắn, vung tay chắn khí đen trước.

Trong nháy mắt, Kham Liệt cảm thấy lòng ngực mình bị một bàn tay sờ soạng.

Mặt y đanh lại, nháy mắt tiếp theo thấy Tư Phi nở một nụ cười giảo hoạt, trong tay cầm một quyển sách, nhanh chóng chạy sang một bên.

"Ngươi tìm chết ——" Cả người Kham Liệt bốc lên hơi lạnh, từng chữ nói ra đều phun ra vụn băng, múa roi thành ảnh ảo, mang theo sát khí lạnh thấu xương vung tới.

Mu bàn tay Tư Phi vẫn còn chảy máu, ma khí kia nghe được mùi máu tươi, càng thêm lớn lối, nhe nanh múa vuốt xông tới, Tư Phi giảo hoạt dẫn nó công kích Kham Liệt.

Cùng đánh nhau với Kham Liệt rất nhiều lần, Tư Phi rất rõ thực lực của y, có điều ma khí lần này dường như không giống với ma vật bình thường, thoạt nhìn dũng mãnh hơn rất nhiều, Kham Liệt cưỡng ép đọ sức với nó hồi lâu, cũng không làm gì được nó.

Có điều ma khí cũng không cách nào làm gì được y.

Tư Phi thấy vậy, nhân cơ hội xoay chân muốn chuồn.

Trong tay hắn còn cầm xấp giấy Thiên Mệnh của hòa thượng trọc, Kham Liệt thoáng nhìn, không muốn để hắn đi, một bên chống lại ma khí, một bên phân thần cản hắn.

Tư Phi tránh Trường Tiên, cười nói: "Cho ngươi cho ngươi, đừng vội..." Hắn giơ tay, ném quyển sách về phía Kham Liệt.

Kham Liệt vô thức đưa tay cầm chặt quyển sách, trong nháy mắt này, Tư phi đã mất dạng, ma khí không có mục tiêu, càng thêm khó xử.

Kham Liệt nhét sách vào lòng ngực, không có Tư Phi bên cạnh châm ngòi thổi gió, lúc này y không chút lưu tình, rất nhanh đã đánh cho đám ma khí tản ra bốn phía, còn lại một sợi thuần đen đặc biệt nhỏ, đại khái là cảm thấy không ổn, thừa dịp Kham Liệt không chú ý liền chui xuống dưới cát.

Một trận đánh nhau này, chiến đến cát bụi bay đầy trời.

Kham Liệt đứng giữa gió cát, mặt vô cảm quấn roi lên cổ tay, từ lòng ngực lấy ra một quyển sách.

Quyển sách cũ trong tay y hóa thành một sợi khói nhẹ, nháy mắt chỉ còn lại một đóa hoa Vong Quy, lặng lẽ bị y niết trên đầu ngón tay.

Kham Liệt chăm chú nhìn đóa hoa này một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, giơ tay không chút lưu tình muốn ném đóa hoa này xuống đất, nhưng ngón tay còn chưa kịp thả ra thì y đã dừng lại, một lát sau, y lật cổ tay thu đóa hoa lại, ngược lại từ lòng ngực cầm ra một tờ giấy mỏng.

—— Là một tờ giấy Thiên Mệnh không có chữ.

......

Tư Phi không quay đầu lại, Kham Liệt người này, khởi xướng hung ác lên là lạnh băng như chó điên, hắn biết rất rõ, cũng không muốn bị bắt.

Vội trở lại địa điểm đã ước định với hòa thượng trọc, hắn cẩn thận xoay người dò xét một phen, xác nhận rằng Kham Liệt không đuổi theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném trả sách cho hòa thượng trọc.

Hòa thượng trọc nhận lấy, cười đến híp cả mắt: "Ui cha cha, tiểu bảo bối của ta..."

Lúc này Tư Phi mới rỗi rãi xử lý vết thương. Kham Liệt không lưu tình, vết thương trông rất dữ tợn, hắn nghiêng người hút khí lạnh xử lý, tức giận nói: "Lần này lấy về được, chứ lần sau thì đừng có mơ lấy về nữa."

Hòa thượng trọc thấy hắn bị thương, lo lắng nhích sang muốn giúp đỡ, bị Tư Phi đẩy ra, ông ta khựng lại một chút, dứt khoát mở sách ra.

Sách ở trong tay ông ta, lật từng trang ra, tờ giấy vốn dĩ không có gì dần hiện ra chữ.

Hòa thượng trọc một bên lật sách, một bên nói: "Đời trước hồn phách của Thẩm Tri Huyền quá yếu, bất đắc dĩ lắm mời dùng giấy Thiên Mệnh mở ra một thế giới nhỏ cho y dưỡng hồn... Trước mắt tất cả đều đã trở về quỹ đạo, thế giới nhỏ này cũng nên phong lên rồi."

Ông ta lật đến một trang, khẽ nhắm mắt, bấm tay niệm quyết, phong toàn bộ thế giới nhỏ mà Thẩm Tri Huyền từng ở một đoạn thời gian đi.

Đây không phải là chuyện dễ dàng gì, hòa thượng trọc làm xong mà đầu đầy mồ hôi. Ông ta thở phào một hơi, cẩn thận nhìn tờ giấy Thiên Mệnh dần khôi phục trắng không mới lau mồ hôi trên trán, tiện tay lật sách.

"Hiện giờ Yến Cẩn đang khống chế Hoang Nguyên, Thẩm Tri Huyền cũng đang sống rất tốt, tốt xấu gì thì cũng coi như cứu được đời này rồi. Hi vọng là đừng có xảy ra chuyện gì nữa, bằng không tội lỗi của hòa thượng mà to lên thì dù có luân hồi trăm ngàn vạn lần cũng không cách nào chuộc tội được..."

Ông ta tiện tay lật sách, bỗng phát hiện ra gì đó, dừng động tác lại, một lát sau giơ sách trước mặt, cẩn thận nhìn vết xé khó thấy ở khe hở.

"A Phi này, sao không thấy trang của ngươi đâu hết vậy?"

- ------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK