• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đu Đủ xanh 18 tuổi



Beta: Hoàng Lan



Cho đến bây giờ, Thẩm Bân chưa từng thấy Trần Hoài Kiêu phát hỏa đến như vậy.



Anh sải bước đi về phía trước, mỗi bước dường như đều mang theo hàng hàng lớp lớp nỗi tức giận.



Thẩm Bân không biết mình có muốn đi theo anh không, hoặc ông chủ đang muốn một mình.



Anh ta nhìn đến Bạch Nhân ở bên cạnh, ý xin sự trợ giúp.



Bạch Nhân lắc lắc đầu: "Đừng đi theo anh ấy."



Thẩm Bân nói khẽ với Bạch Nhân: "Sáng nay lúc tôi vào, sếp đã thức dậy. Nhìn thấy tin tức bùng nổ trên điện thoại, lẳng lặng lướt bình luận, xem suốt nửa giờ, sau đó..."



"Sau đó thì sao?"



"Sau đó chiếc điện thoại lại được hôn vào vách tường."



"..."



Thẩm Bân nói tiếp: "Điện thoại cũ của sếp vừa vỡ mới vứt đây, đã đổi chiếc mới, chưa được hai ngày, màn hình lại nát bét."



Bạch Nhân nện bước, đuổi theo Trần Hoài Kiêu, giải thích với anh: "Chuyện này là em làm phiền anh, hại anh bị mắng đến như vậy."



Trần Hoài Kiêu bỗng dừng bước: "Nói thế nào?"



"Lúc trước anh thừa nhận đã kết hôn, là em kiên trì không chịu công khai, sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân. Hôm đó ở thang máy... cũng là em chủ động gây sự, hại anh bị mắng thành tên đàn ông cặn bã."



Về phương diện gánh vác trách nhiệm, trước nay Bạch Nhân đều không sợ bóng sợ gió, nếu là cô sai, thì cô nhận lỗi, sẽ không trốn tránh.



Trần Hoài Kiêu thấy cô đổ hết tội lỗi lên người, lại tức giận không thôi.



Anh vừa mới ở trong phòng đọc bình luận tận hơn nửa giờ, nhìn thấy bao nhiêu người trên mạng mắng cô, lời mắng chửi đến khó coi, kẻ thứ ba liều chết không biết xấu hổ này nọ.



Chỉ cần Trần Hoài Kiêu tưởng tượng đến những lời nhơ bẩn này lại dùng để miêu tả cô, nghĩ đến lúc cô đọc được những lời này sẽ khó chịu đến nhường nào... trái tim anh cũng rạn vỡ.



Nhưng cô không biết. Cô chỉ cảm thấy anh là vì thanh danh của mình bị hủy nên mới tức giận.



Bạch Nhân thật sự hiểu lầm. Cô cúi đầu nói: "Vốn em nghĩ lát tối sẽ lại làm rõ, chờ người ta mắng đủ, mắng cho đã, dư luận lại đảo chiều, đối với em cũng có lợi. Nhưng như vậy ích kỷ quá, em không thể để anh bị liên lụy chịu mắng cùng em. Bây giờ em làm rõ ngay, công khai hết chuyện này ra.



Nói đoạn, cô lấy điện thoại ra.



Trần Hoài Kiêu bỗng cầm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của cô, giữ chặt lấy, làm cô không thể động đậy.



Bạch Nhân khó hiểu mà nhìn anh: "Trần Hoài Kiêu..."



Lòng Trần Hoài Kiêu rất không tự nhiên, lạnh lùng nói: "Bạch Nhân, em cảm thấy anh giận là vì chính anh, vậy em chưa từng thật sự hiểu lòng anh."



"Không phải vì anh, chẳng lẽ lại vì em à?"



Lời cô còn chưa dứt, Trần Hoài Kiêu đã áp cô đến bên cửa sổ sát đất, hôn cô thật sâu.



Chiếc lưỡi mềm mượt xâm chiếm lãnh thổ của cô, không chừa đường sống mà chiếm lấy mọi thứ, cướp đi cả hơi thở của cô... Động tác ngang ngược lại mạnh mẽ, tựa hồ như phải thu nạp cả người cô vào mình, chiếm đoạt hoàn toàn.



"Không..."



Bạch Nhân nhìn ở phía xa xa có mấy nhân viên khách sạn đang vây xem, cô vội vàng đẩy Trần Hoài Kiêu ra: "Anh.. anh còn muốn bị mắng nữa hả!"



Trần Hoài Kiêu nhìn người phụ nữ trước mặt, lần nữa dịu dàng hôn lên môi cô, liếʍ ɭáρ, dùng tất cả ôn hòa mà ôm ấp lấy cô.



"Cho em cơ hội lần nữa, nói anh biết, anh rốt cuộc là vì ai?"



Hơi thở nóng rẫy của anh phả vào bên tai cô.



Bạch Nhân siết chặt góc áo anh, biểu cảm ngượng ngùng, dùng giọng nói rất nhẹ mà nói: "Anh trai, thật ra em vẫn biết, lòng chúng ta cũng như nhau."



Thừa nhận tình yêu, không phải là một chuyện mất mặt.



Giờ phút tâm ý tương thông này còn hơn cả hằng hà sa số ngày lành cảnh đẹp.



Trần Hoài Kiêu bình tâm trở lại.



Lúc này, anh không còn để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ nghĩ mang người phụ nữ này vào trong lãnh thổ của mình, chở che thật đàng hoàng.



Buổi tối, Trần Hoài Kiêu dùng hết tất cả khả năng có thể của mình, dẹp sạch hết mọi lời châm chọc chửi rủa trên mạng. Nên chặn thì chặn, nên kiện thì kiện.



Sau khi làm xong tất cả, anh dùng tài khoản cá nhân của mình đăng lên một tấm ảnh. Đây là ảnh nền và ảnh khóa trên điện thoại anh, được chụp màn hình lại và đưa lên Weibo cá nhân.



Trên bức ảnh, Bạch Nhân mặc áo cưới trắng tinh xinh đẹp, đứng trên thảm hoa hồng trắng, vòng eo nhỏ nhắn, mượt mà ngát hương.



Thân người cô ngã về sau như tránh né, nhưng trên miệng lại hiện rõ ý cười mãn nguyện.



Bức ảnh này là ông cụ Trần lúc ở dưới sân khấu đám cưới, dùng chiếc máy ảnh RSL cổ mà bắt được khoảnh khắc.



Trần Hoài Kiêu dùng bức ảnh làm ảnh nền điện thoại của mình.



Anh thích bức ảnh này, vì Bạch Nhân trong ảnh cười rất ngọt ngào, giống như gả cho anh, là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời cô.



Bức ảnh cưới này lộ ra, trong phút chốc đã làm bùng nổ mạng, cộng đồng mạng khiếp sợ hoàn toàn______



"Trời ạ! Đảo chiều triệt để!"



"Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân" vậy mà đám cưới rồi! Bây giờ trai cặn bã và gái tuesday cũng có thể làm đám cưới hả?"



"Làm ơn đi, anh ta dám ngông nghênh kết hôn như vậy, còn cặn bã với tiểu tam gì nữa, rõ ràng Bạch Nhân chính là vợ anh ta đó!"



"Cho nên... cho nên bà Trần thật sự, chính là Bạch Nhân, không phải Tần Dao?"



"Tôi chỉ biết, Trần Hoài Kiêu không thể nào là đàn ông cặn bã, ôi ôi ôi, nhà tôi lại được khôi phục rồi."



"Tôi ganh tỵ thật sự luôn, tuy là, nhưng mà... ảnh cưới của Bạch Nhân đẹp quá!



"Lúc trước đoạn phim ở thang máy kia, Bạch Nhân thật sự là dụ dỗ Trần Hoài Kiêu, nhưng mọi người không phát hiện ra sao, trong mắt Trần Hoài Kiều toàn là yêu chiều không thôi!"



"Đây là tình thú của vợ chồng người ta, bị đưa lên như vậy, thật sự là ác độc quá."



"Lòng dạ đáng chết."



"Có lẽ mối quan tâm của tôi hơi lệch hướng, Bạch Nhân là vợ của Trần Hoài Kiêu, nói cách khác, tất cả sự nổi tiếng của cô ta, tất cả đều do lăng xê mà có."



"Đúng vậy, tài nguyên mà cô ta có so với những nghệ sĩ cùng thời tốt hơn nhiều lắm."



"Nói danh tiếng của cô ấy có được đều là do lăng xê, cô ấy diễn xuất thế nào, các người không mở mắt ra à?"



"Chính xác, tôi vẫn còn nhớ hình ảnh đẹp đến thảng thốt của cô ấy trong "Nghê Thường."



"u1s1(*), Bạch Nhân có thực lực."



(*) u1s1: thuật ngữ mạng, có nghĩa là "nói thật", "có sao nói vậy", là chữ viết tắt của hỗn hợp đồng âm giữa chữ và số. Người dùng thường bắt đầu câu bình luận bằng "U1S1, sau đó bày tỏ quan điểm của mình.



...



Sau khi tuyên bố, đám cưới nổi tiếng này được đào ra, đồng hành với nó dĩ nhiên là những tài nguyên và danh tiếng mà Bạch Nhân đạt được cho đến nay, bị nghi ngờ.



Chuyện này, trước kia Bạch Nhân thật sự để ý.



Trần Hoài Kiêu tựa như vầng mặt trời chắn ngay phía trước cô, hào quang quá sáng chói, cô nép ở phía sau, chỉ biết để người khác xem như bà Trần, chứ không phải một Bạch Nhân là nghệ sĩ.



Nhưng bây giờ, Bạch Nhân không sợ.



Cô đã không cần dựa vào chuyện này để chứng minh bản thân nữa, cô thật sự có khả năng để đứng trên đỉnh bầu trời sao, không sợ bất kỳ ai nghi ngờ, cũng có tác phẩm có thể ném vào mặt những kẻ hoài nghi về cô.



Thậm chí cô còn sửa lại tên Weibo, từ [Tiểu Bạch không bao giờ uống cam C nữa] thành [Tiểu Bạch lại thích uống cam C].



Cái tên này của cô lại bị cư dân mạng bão giải thích_____



"So... Cam C là Trần Hoài Kiêu à."



"Tôi đi đây! Ý rõ ràng như vậy sao tôi lại không nhìn thấy!"



"Tên này Bạch Nhân dùng rất nhiều năm rồi, mịa... hai người biết nhau từ lâu rồi à."



"Còn có tiết mục giải quyết hiểu lầm?"



"Thuyền vợ chồng sếp tổng này tôi chèo."



...



So với việc công bố, chuyện Bạch Nhân càng hứng thú hơn là______chuyện này vì sao mà vỡ lở, sao mà bị đồn thổi.



Thật rõ ràng, kẻ đầu têu nắm rõ là cô không dám công khai chuyện kết hôn.



Hoặc là tên tuổi thật sự của kẻ thứ ba bị lôi ra, hoặc là thừa nhận bản thân cô bám lấy Trần Hoài Kiêu mà leo lên.



Dù thế nào cũng như nhau, đối với Bạch Nhân mà nói, đều là đòn trí mạng.



Có thể thấy người khởi xướng hận cô cỡ nào.



Về chuyện đoạn phim trong thang máy vì sao lại đến tay blogger kia,Trần Hoài Kiêu bắt Thẩm Bân bằng mọi cách điều tra rõ ràng, xem như bù đắp lại sai lầm của anh ta.



Thẩm Bân tóm được cơ hội này, dĩ nhiên là làm hết lòng hết sức.



Khi công việc quay phim ở núi Minh Phong sắp hoàn thành, Thẩm Bân đã điều tra rõ ngọn ngành chuyện này.



Đoạn phim bên trong thang máy khách sạn dĩ nhiên là quản lý trong khách sạn tiết lộ ra ngoài. Từ manh mối này, Thẩm Bân tóm được nhân viên quản lý trực phòng giám sát ngày hôm đó.



Người quản lý này đối mặt với rủi ro bị kiện, với hàng loạt lời buộc tội nghiêm trọng từ Thẩm Bân thì sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội vội vàng vàng vạch trần người mua chuộc anh ta.



...



Tầm chạng vạng, Thẩm Bân cầm văn bản được tên quản lý kia ký tên xác nhận đi tìm Bạch Nhân.



Bạch Nhân nhận văn bản xem một lần, nhìn Thẩm Bân: "Anh không dám đem tài liệu khai tên Tần Dao gì đó đưa cho Trần Hoài Kiêu xem?"



"Hức." Thẩm Bân do dự, nói: "Mối quan hệ giữa Tần Dao và ngài Kiêu thế nào tôi cũng không rõ mấy, không dám tùy tiện đưa ngài ấy xem."



Thẩm Bân cẩn thận chọn lời, sợ động chạm Bạch Nhân.



"Tôi cũng không hiểu rõ lòng dạ ngài Kiêu, chủ yếu sợ bà chủ nhạy cảm..."



Bạch Nhân: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi nhạy cảm với cô ta?"



Thẩm Bân: "Thần biết tội!"



Bạch Nhân lười phản ứng lại loại nhân viên lòng dạ chăm chăm uốn gối vuốt đuôi.



Thẩm Bân không xác định sau khi Trần Hoài Kiêu biết chuyện có khó xử hay không. Tương tự, Bạch Nhân cũng không biết chính xác rốt cuộc Tần Dao có vị trí thế nào trong lòng anh.



Lỡ như anh thật sự muốn che chở cho cô ta, chẳng phải Bạch Nhân lại tự dưng bị mắng oan uổng?



Cô không phải là dạng người có thể cam chịu bẻ răng nuốt máu, cô là người răng đổi răng, ăn miếng trả miếng.



"Sóng gió người thứ ba" đã làm cho cô ăn không ít mắng chửi, chục nghìn, trăm nghìn bình luận, tất cả đều điên cuồng nguyền rủa và độc mồm độc miệng phỉ nhổ cô. Tổn thương này, cô phải trả lại gấp mười gấp trăm lần.



...



Rất nhanh, tâm điểm được chú ý trên mạng xã hội chuyển từ hôn nhân bí mật của Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu sang trên người Tần Dao.



"Tôi muốn biết, rốt cuộc là có chuyện gì với Tần Dao."



"Đúng đó, Tần Dao còn lên bài trên Weibo tố Bạch Nhân là kẻ thứ ba mà."



"Xin lỗi cho tôi nói thẳng, cô ta diễn sâu quá."



Đương nhiên trước hết Tần Dao xóa ngay tin Weibo kia: "Tôi và anh Hoài Kiêu đã quen nhau từ nhỏ nha. Lần này trở về, nghe nói anh ấy kết hôn, nhưng cũng không biết vợ anh ấy là Bạch Nhân. Nhìn thấy đoạn clip trong thang máy, tôi sợ hết cả hồn, cũng vô cùng phẫn nộ. Con người không phải thánh, tôi nghĩ ai cũng sẽ có những thời điểm nhất thời xúc động. Hơn nữa, anh Hoài Kiêu còn là bạn thanh mai trúc mã của tôi."



Trả lời vô cùng thỏa đáng, nghĩ có thể là đã chuẩn bị lý do quay xe từ sớm, lại càng làm lửa nóng đảo chiều về phía Bạch Nhân ngay lập tức_____



"Cái gì cơ, Tần Dao và Trần Hoài Kiêu là thanh mai trúc mã?"



"Ultr, cho nên vẫn là Bạch Nhân là tiểu tam chen vào, hơn nữa còn trèo cao thành công?"



"Này này này... thật sự là đảo chiều ngoạn mục đó."



"Khẳng định là đúng rồi, Tần Dao và Trần Hoài Kiêu vốn dĩ là người yêu, Bạch Nhân chen chân cướp Trần Hoài Kiêu, Tần Dao oan ức một bụng còn bị hiểu lầm là người thứ ba."



Dưa này từ đầu đến cuối, hai người trong cuộc_____ Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu, trước sau chưa một lời lên tiếng.



Nhưng sau lời phát biểu ẩm ương của Tần Dao, hai người như thể không hẹn mà cùng lúc đăng Weibo thanh minh.



Trần Hoài Kiêu: "Không phải thanh mai trúc mã. Đã nói đừng chạm vào tôi(*) rồi! Vợ tôi là @Tiểu Bạch lại thích uống nước cam C [<3 <3]"



(*) Đừng chạm vào tôi! Bính âm là mò āi lǎo zǐ. Từ này xuất phát từ phương ngữ Tứ Xuyên và có nghĩa là "đừng chạm vào tôi". Thường đề cập đến ý nghĩa của sự từ chối mạnh mẽ, sự ghê tởm và phản kháng một cách kiêu ngạo.



Tin Weibo của Trần Hoài Kiêu rõ ràng cáu kỉnh, nhìn ra được sự phẫn nộ ẩn chứa bên trong.



Đồng thời, tin Weibo này cũng làm cho fan trung thành và người qua đường cảm thấy người đàn ông xa vời lạnh lùng như thần phật, ngã khỏi bệ thờ, trở thành một hình tượng cuồng vợ chân thật, sinh động____



"Anh Kiêu cáu kỉnh thật là đáng yêu quá hahahaah."



"Nhìn ra được Trần Hoài Kiêu rất yêu vợ."



"Lần trước chuyện Mạnh Thiển Thiển, lần này đến chuyện Tần Dao, ảnh minh họa "Đừng chạm vào tôi" dùng nhão cả rồi.【 cười mếu】"



"Có thể nói là rất tranh thủ đường sống."



Tần Dao siết chặt điện thoại, khẽ run rẩy.



Tin Weibo này của Trần Hoài Kiêu, thẳng tay vả mặt cô ta, không chừa cho cô ta đường lùi và mặt mũi.



Nhưng, còn chưa nuốt trôi phản bác của Trần Hoài Kiêu, đòn đánh trả từ Bạch Nhân càng nặng tay gấp đôi với cô ta, như rơi xuống địa ngục.



So với ngôn ngữ phản bác của Trần Hoài Kiêu, Bạch Nhân lại rõ ràng thẳng thắng trực diện, một câu vô nghĩa cũng không có, đưa thẳng lên đoạn ghi âm.



Đoạn ghi âm là cuộc đối thoại của cô và Tần Dao_____



Tần Dao: "Chị Nhân, chuyện ngày xưa của em và anh Hoài Kiêu, chị không hiểu đâu..."



Bạch Nhân: "Vậy thì sao?"



Tần Dao: "Cho nên... Hy vọng chị tác hợp cho bọn em."



Bạch Nhân: "Cô có biết Tô An Ninh sao mà rời khỏi giới không. Tô An Ninh rút lui là vì danh tiếng thối nát. Vì sao mà thối, là vì mẹ cô ta là người thứ ba. Cô quay về, không phải vì giấc mộng giới giải trí sao? Đều là kẻ thứ ba, còn theo đuổi gì giấc mơ của cô? Hay là, cái gọi là giấc mơ gì đó chẳng là gì so với một tên đàn ông thối lắm tiền?"



Tần Dao: "Không phải, em và anh Hoài Kiêu là thanh mai trúc mã, không phải tệ hại như chị nói!"



Bạch Nhân: "Tần Dao, trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát. Hôm nay nếu cô còn chưa nói chuyện này với tôi, tương lai tôi có thể ly hôn với anh ta, tác thành cho các người. Nhưng cô đã nói rồi, làm tôi đổi ý."



Tần Dao: "Cô... Ý cô là gì?"



Bạch Nhân: "Trước đây, có đứa bạn học cùng đáng ghét, luôn muốn con búp bê tôi tự tay may. Thật ra tôi cũng không phải quá thích con búp bê vải kia, nhưng tôi lại càng không thích cô ta hơn. Cho nên con búp bê bị tôi vứt vào nhà kho, làm cho nó tả tơi bẩn thỉu cũng sẽ không tặng nó cho người tôi ghét. Cho nên, tôi đổi ý, tuyệt sẽ không ly hôn với Trần Hoài Kiêu. Cho dù tôi vứt anh ta đi, cũng tuyệt đối không để cho cô được lợi."



Tần Dao: "Còn anh ấy, cô có thể đoan chắc anh ấy sẽ không đề nghị ly hôn với cô sao?"



Bạch Nhân: "Đây không phải là mục đích lần này của cô sao, dụ dỗ chồng tôi ly hôn tôi. Tôi chống mắt mà xem. Tầm này người thứ ba mà có thể tỏ ra trong sạch thoát tục đúng lý hợp tình như cô, cũng hiếm thấy."



...



Đoạn ghi âm đối thoại này là vào ngày đầu tiên Tần Dao đến học tập với tổ phim ở núi Minh Phong, đã nói chuyện với Bạch Nhân.



Bạch Nhân có thói quen là mang theo trên người bút ghi âm, nhất là khi đàm phán với đối thủ, hôm đó lại có ích.



Chiêu này, vẫn là năm đó ông cụ Trần huấn luyện cô, đã dạy cho cô.



Nếu Tần Dao là con cờ ông cụ Trần tìm lại, như vậy cô dùng chiêu này, xem như gậy ông đập lưng ông.



Tần Dao nghe được đoạn nói chuyện bị tung ra, máu toàn thân đều chảy ngược.



Run rẩy, không biết làm sao.



Nội dung đoạn trò chuyện vô cùng rõ ràng, Tần Dao biết rõ mình là kẻ thứ ba còn kêu Bạch Nhân tác thành cho mình. Cô ta thật sự là khiến cho toàn thể cộng đồng mạng ghê tởm một cách triệt để.



Lúc trước bọn họ mắng Bạch Nhân thế nào, thì bây giờ lại mắng Tần Dao như vậy, cay nghiệt gấp chục gấp trăm lần.



Ông cụ Trần ngồi trước bàn cờ, tự đánh cờ một mình.



Kênh giải trí trên TV đang phát tin tức về vụ bê bối của Tần Dao và việc nhà họ Tần hoàn toàn phá sản.



Ông lắc lắc đầu, lấy con cờ trắng vứt ra ngoài.



Ngẩng đầu, trên vách tường đối diện còn treo một bộ tranh thêu tinh xảo "Xuân đến Sơn Cư Đồ" do chính tay Bạch Nhân thêu cho ông ta lúc chuyển nhà.



Từng sợi từng sợi đều là cả tấm lòng thành kính biết ơn và hiếu thảo của những năm đó.



Mà nay lại ầm ĩ đến tình thế con cháu trở mặt bất hòa, ông thật sự muốn như vậy sao?



...



Đến lúc này, chuyện này cuối cùng cũng bị lãng quên.



Lúc Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu ở núi Minh Phong quay phim cũng không đề cập đến. Về mặt này, bọn họ gần như ăn ý.



Buổi tối, Bạch Nhân nằm trên sô pha trong phòng Trần Hoài Kiêu xem kịch bản, nhíu mày cân nhắc cảm xúc nhân vật.



Trần Hoài Kiêu nói chuyện điện thoại ngoài ban công xong, trở lại phòng, nói với Bạch Nhân: "Diễn xong ở núi Minh Phong, ông nội bảo chúng ta về nhà ăn cơm."



"Không đi." Bạch Nhân lấy kịch bản che mặt, miễn cưỡng nói: "Không nói đến Hồng Môn Yến, đi khéo lại bị nhốt dưới hầm."



"Cho nên anh từ chối." Trần Hoài Kiêu ngồi trên sô pha bên cạnh cô.



"Anh từ chối?"



"Ừ."



Bạch Nhân từ trên sô pha bật dậy, nhìn anh: "Không đúng, anh còn chưa hỏi đến em?"



"Không cần hỏi, anh biết em sẽ không đi, anh cũng không muốn em lại đối mặt với ông nội." Trần Hoài Kiêu thản nhiên nói: "Em là vợ anh, em chỉ cần ở sau lưng anh, tất cả mọi chuyện bên ngoài, áp lực gia đình, anh gánh hết cho em."



"Đây là... lời âu yếm Trần Hoài Kiêu sẽ nói?"



Trần Hoài Kiêu bật cười, xoa nhẹ đầu cô: "Là lời thật lòng chỉ có em được nghe."



Bạch Nhân tựa vào người anh, nghĩ nghĩ, trù trừ nói: "Đi hay không, chờ em quay xong, xem tâm tình thế nào."



"Đúng rồi, không phải ông nội nói em muốn biết chuyện mẹ anh sao? Nếu em đồng ý đến, ông ấy sẽ mang hết chuyện này kể cho chúng ta."



Bạch Nhân giật thót, nhìn Trần Hoài Kiêu: "Thật à."



"Ừ."



Không chỉ Bạch Nhân mà Trần Hoài Kiêu cũng càng muốn biết hết tất cả những chuyện liên quan đến mẹ anh.



"Vậy... đi?"



Trần Hoài Kiêu nhéo nhéo hai má cô: "Tùy em."



Bạch Nhân nhìn thấy điện thoại của Trần Hoài Kiêu, màn hình đã vỡ vụn, cảm ứng đã không còn dùng được, chỉ có thể gắng gượng thực hiện được cuộc gọi.



Không biết cả đời anh, hễ tức giận lại ném điện thoại là tật xấu gì.



"Còn chưa đổi cái mới?"



"Chờ từ núi về lại đổi."



Bạch Nhân kéo điện thoại của mình qua: "Nếu anh cần dùng gấp thì có thể lấy của em trước."



Trần Hoài Kiêu nhận không chút do dự: Có thể tự do xem?"



Bạch Nhân tỏ vẻ hào phóng: "Thoải mái, em không giống anh, trong điện thoại có cả đống bí mật kinh doanh."



Trần Hoài Kiêu mở thẳng Weibo, mở ra khung chat với anh.



Bạch Nhân thấy tình hình không ổn, đang muốn giật lại điện thoại, nhưng chậm một bước.



Trần Hoài Kiêu nhìn thấy phần ghi chú tên anh trên khung chat: "Bề tôi dưới váy".



Bạch Nhân không nói gì.



Người này, tóm được điện thoại, chuyện đầu tiên làm không phải là xem ảnh chụp hay tra đối tượng trò chuyện mà lại tò mò xưng hô của cô đối với anh...



Ngón tay thon dài đẹp đẽ của Trần Hoài Kiêu cầm theo điện thoại, huơ huơ trước mặt cô, hơi cao giọng: "Bề tôi dưới váy?"



"Em là..."



"Là gì?"



"Đùa thôi."



Miệng anh hơi nhếch lên, kề sát vào cô, cọ cọ vào tóc mai của cô một lúc, tay rơi xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô, vỗ về nhẹ nhàng.



"Làm gì đó!"



Anh dùng giọng nói chậm rãi khêu gợi nói: "Bề tôi dưới váy."



—------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK