****
Cuối năm cục công an thành phố tổ chức dạ hội văn nghệ, bọn Tiêu Trì được lãnh đạo giao nhiệm vụ biểu diễn tiết mục khiêu vũ, còn mời cả giáo viên dạy vũ đạo chuyên nghiệp tới hướng dẫn.
Kiều Mộ đã nghe anh kể mấy lần nhưng không để tâm, mãi đến buổi tập cuối cùng trước khi biểu diễn, cô mới dâng trào khí thế, dẫn Liệt Phong đi xem.
Bởi lẽ là buổi tập cuối nên yêu cầu toàn bộ các thành viên phải mặc đồng phục cảnh sát và trang điểm. Chẳng biết có phải do hiệu ứng sân khấu không mà Kiều Mộ nom mặt bọn họ người nào người nấy trắng bệch, còn bôi son đỏ, khiến cô không nhịn nổi cười.
Kết thúc buổi tập, họ rời khỏi hội trường, trở lại khu văn phòng làm việc tập, tạm thời lấy phòng họp làm nơi tập tiếp. Kiều Mộ dẫn Liệt Phong qua hóng hớt. Thoạt đầu cô còn chăm chú nhìn mặt Tiêu Trì, giơ tay che đi nụ cười trên mặt, đôi lông mày cong lên.
Sau khi Quan Công mấy lần liên tục quên động tác, Kiều Mộ bật cười.
Bảo họ đối phó với đám tội phạm thì đều là những người giỏi giang, muốn họ khiêu vũ quả tình làm khó họ lắm thay. Tuy đây chỉ là điệu 'seve' phổ biến trên toàn thế giới, độ khó không cao.
Thành thật mà nói, bỏ qua khuôn mặt trang điểm không nỡ nhìn thẳng của Tiêu Trì thì bộ dạng khiêu vũ của anh đẹp thật, đặc biệt là anh đang diện đồng phục cảnh sát, vẻ gợi cảm cuốn hút không tả xiết.
"Mọi người nghỉ ngơi chút. Nhớ kĩ động tác, 5 phút sau tập tiếp!" Cô nàng giáo viên dạy nhảy không biết thân phận của Kiều Mộ, nghe thấy cô cười, cô nàng liền quay đầu liếc cô một cái, rồi cầm chai nước mở nắp, có hơi bực bội.
Kiều Mộ cũng cảm thấy ngượng, bèn dắt Liệt Phong ra ngoài, nhưng ý cười chẳng vơi bớt.
Tiêu Trì vẫy vẫy tay với đám anh em, sau đó đi theo, còn tiện thể khép cửa vào. Trong hành lang se se lạnh, Kiều Mộ đứng cạnh cửa sổ, dắt Liệt Phong. Thấy anh, cô mừng rỡ nở nụ cười: "Mặt trắng kìa*!"
(*Nguyên văn là 'tiểu bạch kiểm'. ý chỉ 'trai bao')
"Em trắng hơn" Tiêu Trì bước tới, vươn cánh tay kéo cô vào trước lồng ngực, cúi xuống hôn cô: "Em cứ cười đi, về anh điều trị em tử tế!"
"Em nói thật mà!" Kiều Mộ ôm hông Tiêu Trì, bàn tay luồn vào cởi dây lưng, mò xuống dưới, ánh mắt mờ ám: "Dáng người giáo viên dạy nhảy đẹp nhỉ!"
Tiêu Trì híp mắt, sống lưng tê rần: "Không để ý, đẹp nữa cũng chả bằng em!"
Cô đứng bên ngoài một lúc nên hai tay đã lạnh buốt, dán vào eo anh trêu ghẹo kiểu này, anh không kìm được muốn buông vũ khí đầu hàng, hận không thể 'thịt' cô tại đây luôn.
"Nhìn rồi à?" Kiều Mộ thấp giọng hừ khẽ: "Đẹp chừng nào?"
"Ngoài em, anh không nhìn ai hết." Tiêu Trì nghiêng mình qua, duỗi tay thò vào áo khoác lông của cô, vén áo lên sờ soạng lên trên, lòng bàn tay toàn là thịt mềm, da đầu thức thì ngứa ran từng hồi. Không kiềm chế nổi, anh thở hổn hển: "Lại chơi xấu!"
"Mùa đông toàn mặc như vậy thôi!" Nét cười trong đáy mắt Kiều Mộ đậm sâu: "Ngày nào cũng thế á!"
Tiêu Trì bóp một cái thật mạnh, rồi rút tay về, cúi đầu hôn lên môi cô. Huyệt thái dương Tiêu Trì giật thình thịch: "Chốc nữa xử lí em sau!"
Kiều Mộ nhếch khóe miệng, túm lấy cà vạt của Tiêu Trì, cô kéo anh xuống, nghiêng đầu phủ kín môi anh.
"Khụ khụ..." Hành lang đầu bên kia truyền tới tiếng ho khan, Kiều Mộ nóng bừng hai má, thả anh ra, ngoảnh đầu ngó qua.
Là cục phó Lương và trưởng phòng khoa học kỹ thuật của bọn họ, đoán chừng đến xem tình hình diễn tập.
"Sếp phó Lương, trưởng phòng Lôi!" Cấp tốc thu lại hơi thở, Tiêu Trì nghiêm túc cúi chào.
"Kiều Mộ đến rồi à!" Mặt cục phó Lương toát lên nụ cười, cất lời đùa vui: "Đám cưới chuẩn bị đến đâu rồi, còn chưa tới mấy ngày đâu đấy!"
"Đã xong hết rồi ạ! Chỉ đợi chú làm người làm chứng cho hôn lễ của chúng cháu thôi!" Kiều Mộ đáp lời một cách rất tự nhiên.
Sếp phó Lương hài lòng gật đầu, như cười như không liếc qua Tiêu Trì, rồi theo trưởng phòng Lôi mở cửa vào phòng họp.
Kiều Mộ thờ phào một hơi, gập khuỷu tay cốc Tiêu Trì một cái, nụ cười trên môi không ngừng lan rộng: "Anh vào đi kẻo giáo viên dạy khiêu vũ của các anh nổi giận bây giờ!"
Đè nén một bụng đầy khô nóng, Tiêu Trì nhéo má Kiều Mộ, khoác vai cô mở cửa đi vào.
Sếp phó Lương và trưởng phòng Lôi cực kỳ vừa ý với hiệu quả diễn tập của họ, động viên đôi ba câu sau đấy đi xem tình hình chuẩn bị các tiết mục khác.
Bắt đầu tập luyện lần nữa, Tiêu Trì vác quả mặt sầm xì, ánh mắt như phóng dao lia qua từng người, tỏ vẻ liệu mà tập tành cho tốt không thì đêm nay phải chạy vòng vòng đến sáng mai đấy.
Quan Công và Tam Nhi đưa mắt nhìn nhau, buồn cười mà không dám cười, gương mặt hơi vặn vẹo.
Nhìn kiểu này là biết chắc chắn anh lại muốn về sớm đây mà.
Kể từ khi Tiêu Trì kết hôn, anh làm việc càng liều mạng hơn trước, mỗi lần có vụ án đều tranh thủ thời gian phá án. Ví thử như hồi trước, thức đêm là chuyện thường tình, hiện tại trừ khi đụng phải vụ án cần phải trông chừng nghi phạm hoặc phát sinh chuyện đột xuất, bằng không trước 12 giờ anh nhất định phải về nhà.
Hôm nào không về được, mặt anh đen thui như đít nồi, ép người ta tập trung tất cả tinh thần và sức lực, có thể giải quyết rõ ràng trong thời gian làm việc thì gắng hết sức không kéo dài.
Nhảy xong một lượt, giáo viên dạy khiêu vũ xua xua tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, tỉ mỉ phân tích lại động tác lần nữa.
Kiều Mộ khoanh tay, thảnh thơi dựa cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Trì, vô thức nuốt nước miếng, muốn 'vô lễ' với anh...
Tập tới 11 giờ tối, về cơ bản các động tác đã đáp ứng được yêu cầu của giáo viện. Xem qua hình ảnh được ghi lại còn rất ngầu ấy.
Kiều Mộ thả tay, xoa đầu Liệt Phong dẫn nó ra ngoài trước.
Tiêu Trì là người cuối cùng rời khỏi phòng họp. Anh tắt đèn, khóa cửa, một tay nhanh chóng ôm lấy eo cô, cùng đi xuống.
Mùa đông, khí hậu Lâm Châu vừa ẩm vừa lạnh, xe để dưới lầu, ngồi vào một cái thì hơi lạnh bủa vây.
Kiều Mộ nổ máy, bật điều hòa, quay đầu thoáng nhìn Liệt Phong rồi dừng trên mặt Tiêu Trì, đáy mắt toát ra nụ cười tươi: "Tối nay ở Nhân Tế Đường nhé!"
"Đưa Liệt Phong về cho ông nội, tối nay em về nhà với anh!" Tiêu Trì nghiêng mình sang, hôn lên má cô, giọng nói khàn khàn: "Đi thôi!"
Kiều Mộ cong khóe môi, bảo anh lấy khăn ướt của mình lau lớp trang điểm trên mặt đi, đoạn từ từ cho xe chạy.
Anh rất bận, kết thúc nghỉ phép liền xảy ra vụ án thi thể chết đuối trong đập nước, vụ án ấy vừa kết thúc thì lại xảy ra vụ án chặt xác, điều tra đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì, khoanh vùng vài nghi phạm nhưng đã gỡ bỏ hiềm nghi với hai, ba người liên tiếp rồi.
Chuyện này chưa xong, còn phải chuẩn bị tiết mục cho dạ hội văn nghệ, hôm nào về nhà không phải nửa đêm thì cũng rạng sáng, người ngợm cũng gầy đi một vòng.
Bây giờ ông nội đã không bận tâm chuyện của Nhân Tế Đường nữa, rảnh rỗi là ông dẫn Liệt Phong đi chơi khắp nơi, hoặc đánh mạt chược với đám ông nội Hứa, cười vui mỗi ngày.
Đưa Liệt Phong đến nhà, Tiêu Trì xuống xe mở cửa, Kiều Mộ ở trên xe đợi anh, nhân thể gọi điện cho Hứa Thanh San.
Cô nàng đã tìm được một công việc ở phòng kế hoạch tại thủ đô, hiện tại chủ yếu quảng bá lợi ích công cộng, sợ bị ông nội Hứa giục kết hôn nên Tết năm nay không về.
Chuyện trò một lúc, Tiêu Trì mở cửa đi ra xách theo một cặp lồng giữ nhiệt, không biết đựng thứ gì.
Từ khi biết hai người đã đăng ký kết hôn, thỉnh thoảng dì Lưu lại nấu canh tẩm bổ cho Kiều Mộ, còn nghĩ cách làm những món ngon cho cô mỗi ngày, giục cô sớm sinh em bé.
Đối với vấn đề này, thái độ của Kiều Mộ luôn là 'để tự nhiên đi', nên cô không cố ý sử dụng biện pháp tránh thai.
Lên xe, Tiêu Trì đóng cửa lại, gương mặt lập tức lộ ra nụ cười xấu xa: "Dì Lưu nấu canh rượu trứng ngọt cho em đấy! Bảo là uống nhiều dễ mang thai."
"Không có bất cứ cơ sở khoa học nào hết!" Kiều Mộ bĩu môi, nhìn quanh một lượt rồi lái xe: "Anh gấp lắm à?"
"Anh không gấp!" Tiêu Trì nhếch mày, "Muộn tí càng tốt, như vậy em chỉ của một mình anh thôi!"
Kiều Mộ nhướng môi, chỉ cười không nói gì.
Về đến nhà, Tiêu Trì đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống, anh ôm cô đổ ập vào sô pha, cởi áo lông của cô ra.
Bên dưới là áo len cổ trễ màu đen. Anh vén chiếc áo, lòng bàn tay phủ lên một bên 'no tròn' nhẹ nhàng xoa nắn, và dịu dàng lấp kín môi cô.
Dưới tay anh, Kiều Mộ run rẩy, túm chặt bộ đồng phục cảnh sát anh đang mặc, thở hổn hển: "Lạnh..."
'Ừm', Tiêu Trì đáp lời, buông Kiều Mộ, anh cầm điều khiển bật điều hòa, rồi cúi đầu hôn cô tiếp.
Anh khẽ cười một tiếng, vén cao chiếc áo len kia, kéo cánh tay trắng nõn cân đối của cô, đưa lên đỉnh đầu và đè chặt lại. Tay kia, Tiêu Trì ra sức nhào nặn ngực Kiều Mộ, rồi trượt xuống cởi khóa quần của cô, móc luôn cả chiếc quần lót cởi xuống cùng. Kiều Mộ không khỏi rùng mình.
Tiêu Trì áp tới, cắn vành tai cô, cười bảo: "Hôm nay vị xoài..."
Cô toan mở miệng thì không biết anh lấy đâu một cái còng tay, khóa đôi tay cô lại qua lớp áo len, cột vào tay vịn bằng gỗ của sô pha.
Cảm xúc lạnh lẽo khi tiếp xúc với kim loại qua lớp vải áo xâm nhập vào da thịt, khiến Kiều Mộ không chịu nổi, cô rụt lại :"Tiêu Trì?"
"Ơi!" Cổ họng Tiêu Trì tràn ra âm tiết mơ hồ. Anh hôn từng tấc da thịt cô, chầm chậm dừng lại trên bụng nhỏ.
Cả cơ thể Kiều Mộ căng chặt, giọng nói run run: "Đừng..."
Tiêu Trì giống như không nghe thấy, anh nắm cổ chân cô, tỉ mỉ hôn lên bàn chân ấy. Thấy cô đã đỏ bừng mặt, trong miệng anh phát ra cười ngắn, cúi đầu hôn xuống.
Anh biết cô tắm xong mới đến xem anh tập.
Kiều Mộ không thốt nên lời, gò má nóng bỏng, chẳng cần nghĩ cũng biết đỏ dường nào, may mà trong phòng không bật đèn,
Anh bỗng nhiên vọt tới, đâm thẳng đến tận cùng.
Kiều Mộ hít một hơi, cô cong mình, ngăn không được, hét ra tiếng: "Tiêu Trì..."
"Chết tiệt...." Tiêu Trì cắn chặt răng, mạch đập nơi huyệt thái dương nổi hết cả lên, không cho cô cơ hội thở gấp, anh ra sức 'tấn công' thành trì.
Đầu óc Kiều Mộ trống rỗng, tay không thể cử động, trong mắt ngập tràn dáng vẻ anh mặc đồng phục cảnh sát, cổ họng ngân nga một chuỗi âm thanh, không thành lời.
Tiêu Trì chậm lại, đợi giọng Kiều Mộ yếu đi, hai tay anh nắm lấy eo cô ngồi dậy, đâm vào thật sâu.
Kiều Mộ phát điên lên được, khàn giọng quát anh: "Tiêu Trì!"
Tiêu Trì khẽ cười, va chạm cho đến khi tiếng cô rời rạc, cho đến khi cô mềm nhũn, bấy giờ mới cúi đầu dịu dàng hôn môi cô: "Bảo bối!"
Đáy mắt Kiều Mộ đong đầy ánh sáng mê li, ngắm bộ đồng phục cảnh sát trang trọng của anh, giọng nói đã khàn hết biết: "Hôm nay anh cầm thú lắm..."
"Cầm thú từng nào?" Tiêu Trì lại cười. Mở khóa còng tay, anh ôm lấy Kiều Mộ, cắn lên xương quai xanh của cô. Hai tay Tiêu Trì khóa chặt eo Kiều Mộ, đặt cô lên người mình.
Ôm cổ anh, Kiều Mộ run rẩy không cất nên lời, mồ hồi dọc theo sống mũi rỏ xuống từng giọt.
Gió ấm điều hòa thổi tới dần trở nên nóng lên, anh gia tăng sức lực trên người cô, như từng con sóng khổng lồ, đẩy cô hoàn toàn vào vực sâu. Ngón chân Kiều Mộ quặp lại, mất đi kiểm soát, cô nức nở...
Hồi lâu, nhịp thở đôi bên cuối cùng ổn định. Tiêu Trì phủ thêm áo lông cho Kiều Mộ, anh rót canh rượu trứng ngọt trong bình giữ nhiệt dỗ cô ăn: "Dì Lưu nấu nướng vất vả, đừng lãng phí!"
Kiều Mộ há miệng uống một ngụm, khàn giọng: "Em không uống hết bây nhiêu đâu, anh cũng uống đi!"
Tiêu Trì hôn trán cô, uống nốt phần còn lại, rồi thu dọn sạch sẽ ôm cô đi tắm.
Hội diễn văn nghệ vào buổi tối, ban ngày là đám cưới tập thể. Ngoài họ, còn mấy cặp đôi nữa trong phân cục. Thực ra, Kiều Mộ không muốn làm đám cưới, cảm thấy quá rườm rà rắc rối, về sau cục phó Lương bảo muốn có lời để thưa lại với bố mẹ Tiêu Trì, bấy giờ cô mới gật đầu đồng ý.
Tuy là đám cưới tập thể, nhưng bạn bè thân thiết cũng có thể tham gia. Nên nhà Tiêu Trì chỉ có mình anh, bên Kiều Mộ thì những ai có thể tới gần như đều đến đông đủ. Trước khi bắt đầu nghi thức, Kiều Huy và Tiêu Trì chuyện trò hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng không biết nói những gì. Kiều Mộ hỏi thế nào anh cũng không nói.
Tối về, hai người đều mệt phờ, nhào vào sô pha chẳng buồn nhúc nhích. Kiều Mộ gối lên chân anh mơ màng một lúc, như nhớ ra điều gì, cô nhíu mày mở khóa di động xem lịch.
Giở tới trang lịch, cô khàn giọng cười: "Hình như anh sắp làm bố rồi..."
Tiêu Trì hơi sửng sốt: "Thật hả?"
"Trong hòm thuốc của em có que thử, anh mang qua đây!" Kiều Mộ ngồi dậy hôn lên má Tiêu Trì, cong đôi mày: "Em nhớ nhầm thời gian, đến hôm nay chắc muộn mất 8 ngày rồi! Không bất ngờ thì hẳn là đã có..."
Tiêu Trì hít sâu một hơi, anh mặc áo khoác chạy như bay ra ngoài.
Kiều Mộ lắc đầu bật cười về phòng cầm quần áo đi tắm.
Tắm đến nửa chừng, Tiêu Trì đưa que thử vào. Anh căng thẳng lạ lùng: "Em mau kiểm tra đi!"
"Anh ra ngoài trước đã, có kết quả em báo anh biết." Kiều Mộ nhận lấy que thử, đẩy anh ra.
Tiêu Trì mím môi, miễn cưỡng mở cửa cất bước.
Kiều Mộ buồn cười lắc đầu, thong thả tắm rửa sạch sẽ xong mới bắt đầu thử. Qua một lúc, nhìn hai vạch màu đỏ rõ ràng trên que thử, cô mở cửa ra khỏi phòng tắm, nhướng môi đắc ý: "Tiêu Trì, chúc mừng anh sắp làm bố thật rồi!"
Hạnh phúc đến đột ngột thế này lại không chân thực như vậy... Tiêu Trì ngẩn tò te, run run ôm cô vào lòng:"Anh yêu em!"
"Em yêu anh!" Kiều Mộ ngẩng đầu, nhoẻn cười khóa chặt môi anh.
(Tác giả: ngoại truyện chỉ viết bấy nhiêu thôi, yêu các bạn! Muahhh~~ mặt Kiều Mộ đã khỏi, có điều không thể làm những biểu cảm phức tạp. Cảm xúc bình thường thì có thể! Két thúc thật rồi, cảm ơn các bạn đã yêu thích nhé!)