Trong hoàn cảnh vắng vẻ dễ chịu như thế, thế cục ở trước phòng chính lại căng thẳng lạ thường.
Cả người Mục Diễn Phong xù lông lên, nhìn chằm chằm Vu Hoàn Chi, Vu Hoàn Chi mỉm cười chỉ vào Ly Mộng đang đi về phía bọn họ, hoa đào Nam thì hết nhìn Mục Diễn Phong lại nhìn Vu Hoàn Chi rồi quyết định cùng nhìn về phía Ly Mộng.
Có mấy a hoàn đi theo Ly Mộng, cầm khay trong tay, trên đựng các loại đồ ăn, thanh đạm như măng, bổ dưỡng như gà ác, xa hoa như vây cá, vân vân.
– Công tử Hoàn, cô nương Nam. – Ly Mộng cười nói – Đã chuẩn bị phần cho bốn người theo lời dặn của công tử rồi ạ.
– Bốn người? – Mục Diễn Phong cả kinh, lại dịch về phía cửa – Cậu đã dặn làm đồ ăn trưa từ trước rồi?
Vu Hoàn Chi nói:
– Chặn cửa kín như thế, lẽ nào không chào đón tôi và Sương ư?
Mặt Mục Diễn Phong lộ vẻ khó xử:
– Cậu Vu, hôm nay không tiện lắm, để hôm khác nhé?
– Không tiện lắm? – Vu Hoàn Chi nhướng mày cười – Vừa hay hôm nay tôi rỗi rãi, nếu anh gặp chuyện khó xử thì tôi có thể tiện đường giúp một tay.
Dứt lời, không đợi Mục Diễn Phong phản ứng, Vu Hoàn Chi đã bắn cục đá cầm trong tay từ trước về phía cửa.
Lực vừa phải, Mục Diễn Phong xoay người lại đã thấy cửa bị đẩy ra từ từ.
Vừa rồi Vu Hoàn Chi nói chuyện nhỏ nhẹ nên Tiêu Mãn Y ở bên trong phòng không biết ngoài phòng có người. Nàng ấy thấy Mục Diễn Phong đi rất lâu chưa về bèn nhặt chiếc áo dài màu xanh nhạt của hắn lên khoác rồi lấy nước rửa mặt.
Một đêm miệt mài, ngay cả bước đi cũng thấy khó nhọc. Khó khăn đi đến trước tấm bình phong, thấy cửa mở, Tiêu Mãn Y liền vô thức gọi:
– Diễn Phong?
Nam Sương nghe xong rất mừng:
– Anh đã tìm được Yên Hoa rồi ạ?
Mục Diễn Phong không kịp cản nàng, Hoa Đào Nhỏ ném câu “Em đi xem cô ấy” rồi vào phòng nhanh như chớp.
Ai ngờ nàng chưa chạy vào gian trong đã chợt ngừng chân, lui hai bước rồi quay đầu nhìn Mục Diễn Phong, lại nhìn về phía Tiêu Mãn Y, nở nụ cười:
– Anh thật phong lưu.
Tiêu Mãn Y nghẹn họng. Mục Diễn Phong nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên thì trông thấy ánh mắt tươi cười của Vu Hoàn Chi.
– À, quả thật như thế. – Vu Hoàn Chi cười một tiếng.
– Cậu không vào phòng sao? – Mục Diễn Phong thấy y vẫn đứng ở cửa thì cắn răng nghiến lợi nói.
Một đám người làm đứng trước cửa đều bối rối.
Vu Hoàn Chi xoay người lại nói:
– Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Mặc dù Ly Mộng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước nay nàng ấy lanh lợi, nghe Vu Hoàn Chi nói như thế đã sai vài a hoàn bưng khay vào phòng không dám ngó nghiêng rồi lui ra.
Bầu không khí trong phòng có phần cứng ngắc.
Chỉ có ma đầu Vu và Hoa Đào Nhỏ là ung dung tự đắc.
Mục Diễn Phong nhíu mày, ngước mắt thì thấy ánh mắt của Tiêu Mãn Y, hắn ho hai tiếng, bất chấp hỏi một cách quan tâm:
– Khá hơn chút nào chưa?
Tiêu Mãn Y cũng thẹn thùng gật đầu, lát sau mới đáp:
– Tôi, tôi đi thay quần áo. – Nói đoạn, nàng ấy liền cố gắng đi vào trong phòng.
Nàng ấy đi rất chậm, Nam Sương thấy thế kêu “Ôi chao” một tiếng:
– Chắc Yên Hoa đau lắm đúng không? Để tôi giúp cô.
Gian ngoài, mặt Mục Diễn Phong dần đỏ lên, Vu Hoàn Chi nhếch miệng nở nụ cười.
Tiêu Mãn Y thay một chiếc váy dài màu trắng, dùng một cây trâm ngọc búi lỏng tóc lên, hai lọn tóc đen rũ xuống hai bên mặt. Điểm tô nhẹ nhàng như thế, lại thêm vẻ mệt mỏi trên mặt mày, nom như hoa sen mới nở, vừa tươi mát vừa xinh đẹp.
Trước nay y nhân Tiêu giỏi giang lão luyện, vui cười giận mắng, đã bao giờ ăn vận thùy mị đến thế.
Tất nhiên Mục Diễn Phong thấy mà hết hồn, không khỏi liên tưởng tới buổi phong lưu đêm qua, trong lòng rối loạn. Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, dời mắt khỏi mặt Tiêu Mãn Y rồi nhìn đôi đũa đến đờ ra.
Vu Hoàn Chi thấy thế, làm như vô ý nói:
– Cô nương Mãn Y và thiếu chủ đã đính ước chưa?
Tuy lòng Mục Diễn Phong rối như tơ vò, nhưng hắn vẫn hết sức cảnh giác với Vu Hoàn Chi:
– Đính ước rồi, đại hội anh hùng võ lâm diễn ra vào ngày mùng hai tháng Tư, đợi đại hội anh hùng kết thúc, tôi sẽ cưới Mãn Y làm vợ.
Tiêu Mãn Y ngẩn người, chớp chớp mắt.
Mục Diễn Phong cho rằng lời này chặt chẽ đến mức giọt nước cũng không lọt, nào ngờ ma đầu họ Vu lại cười bất lương, đáp một câu:
– Khéo quá, còn phải nhịn hai tháng nữa.
Mục Diễn Phong khô họng ho một tiếng, nhấc đũa gắp một cái đùi gà ác vào bát Vu Hoàn Chi:
– Cậu Vu, cậu thành thân trước phải bồi bổ đầy đủ.
Vu Hoàn Chi cụp mắt bình tĩnh nhìn đùi gà ác, cười nói:
– Làm phiền rồi. – Dứt lời, y cũng nhấc đũa gắp đùi gà vào trong bát hoa đào Nam, dịu dàng nói – Sắp thành thân rồi, phải bồi bổ thân thể đầy đủ, nhớ kỹ vết xe đổ của thiếu chủ đấy.
Nam Sương thèm ăn mím môi, ngoan ngoãn đáp:
– Tôi thấy chuyện này thật cực khổ, tôi nhất định phải bồi bổ đầy đủ.
Vu Hoàn Chi nở nụ cười, lại cầm lấy bát của nàng, múc một bát canh gà ác cho nàng.
Hoa đào Nam ăn ngon lành. Thiếu chủ Mục thì nuốt không trôi.
Lát sau, Nam Sương chợt hỏi:
– Yên Hoa, thực sự rất đau sao?
Tiêu Mãn Y phun một ngụm canh ra, ăn một lát, nàng ấy mới trừng mắt nói với Nam Sương:
– Hai người thử rồi thì chẳng phải sẽ biết sao?
Mục Diễn Phong sững lại, một miếng rau rơi khỏi đầu đũa.
Hoa đào Nam mang dáng vẻ rất vô tội:
– Thử một lần thì nhất định sẽ biết. Nhưng công tử Hoàn nói, trước khi thử phải tìm người đi trước hỏi xin ít kinh nghiệm.
Vu Hoàn Chi hài lòng mỉm cười, cầm bát của Hoa Đào Nhỏ lên, dùng thìa khuấy rồi đặt ở bên miệng thổi:
– Cẩn thận nóng đấy.
Mục Diễn Phong cố ra vẻ nghiêm túc đặt đũa xuống bàn:
– Cậu Vu, việc này thì cậu sai rồi. Tôi vốn yên tâm giao em Sương cho cậu, làm sao cậu có thể khiến em tôi… như vậy…
– Như vậy? – Lường trước Mục Diễn Phong không tìm được từ thích hợp để hình dung, Vu Hoàn Chi cũng đặt đũa xuống, đan tay nhìn hắn.
Không khí lạnh đi, Mục Diễn Phong vỗ bàn:
– Miêu tả sinh động như vậy!
Lúc này, Tiêu Mãn Y với Nam Sương cùng phun canh hết canh trong miệng ra. Ma đầu họ Vu khá sáng suốt, trước đó chưa ăn cơm, chỉ bình tĩnh trấn định nở nụ cười:
– Tôi cho rằng có những việc nên lo trước tính sau, nếu lúc đối diện chỉ dựa vào kích động thì ngày sau nhất định sẽ chịu đau khổ, chịu dày vò.
Thấy Mục Diễn Phong khó hiểu, Vu Hoàn Chi không vội giải thích. Hắn giơ tay cầm lấy khăn tay của hoa đào Nam, lau vạt áo cho nàng rồi mặt tỉnh bơ nói:
– À, còn hai tháng mới thành thân.
Mục Diễn Phong bị chọc giận hoàn toàn, hắn đứng phắt dậy, xoay người gỡ trường kiếm treo trên tường xuống chỉ vào Vu Hoàn Chi rống lên:
– Trận chiến hôm nay, cậu không chết thì là tôi sống!
Vu Hoàn Chi lại nhếch lông mày liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
– Không đấu.
– Có đấu không?
– Đêm qua cậu hao mòn cả đêm, chắc chắn có thể đấu được tôi ư? – Vu Hoàn Chi ngước mắt lên cười – Mặc dù cậu vẫn có sức song lúc này lửa dục thiêu đốt, dùng kiếm chắc chắn sẽ mất quy tắc. Luận võ như thế không có ý nghĩa.
Nam Sương cười hì hì gắp miếng bào ngư cho Tiêu Mãn Y, lại gắp đồ ăn cho Mục Diễn Phong và nói:
– Anh nên nghỉ ngơi cho khỏe, em nghe công tử Hoàn nói, việc này rất hao tâm tốn sức, nếu không điều dưỡng cẩn thận thì ngày sau thân thể sẽ bị bệnh tật.
Mục Diễn Phong nghe vậy lại muốn phát tác, nhưng lúc liếc Tiêu Mãn Y lại cố nến cơn tức xuống.
Hắn buông chuôi kiếm ra rồi vén vạt áo ngồi xuống, nói với Tiêu Mãn Y:
– Nàng ăn nhiều vào. Nhưng hôm nay không thể ở mãi trong phòng được, buổi chiều trời nắng đẹp, tôi đi dạo với nàng, nếu mệt mỏi thì về ngủ một lát là được.
Hắn coi như ma đầu Vu và hoa đào Nam không tồn tại, không thèm đếm xỉa đến nữa.
Tiêu Mãn Y gật đầu, lại nhìn hắn nói:
– Sau này tôi ở đâu?
Vu Hoàn Chi nghe xong, cũng nhướng mày nhìn sang.
Mục Diễn Phong cắn răng nói:
– Ở đây. – Dừng một chút, hắn nói – Tôi dọn sang phòng sách trước.
Nam Sương bèn bảo:
– Em thấy bữa trước trông chừng Yên Hoa, anh ở gian ngoài cơ mà? Dọn đến phòng sách phiền phức lắm.
Vu Hoàn Chi nói:
– Sương à, một trong bảy cái khổ của đời người chính là cầu mà không được. Cầu mà không được nhất là ở chỗ… – Y dừng lại, nở nụ cười giảo hoạt – Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Mục Diễn Phong cố nén lửa giận đang cháy hừng hực, tiếp tục không nhìn Vu Hoàn Chi.
Hắn nói với Tiêu Mãn Y:
– Nàng thích cây hạnh nên tôi đã dặn người đi dời vài cây vào vườn. Nếu nàng còn thích thứ gì đặc biệt thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ sai người dưới làm.
Tiêu Mãn Y nghiêng đầu bảo:
– Tôi còn muốn vài bộ xiêm áo và đồ trang sức. Thầy tôi nói, con gái xuất giá phải làm cho nở mày nở mặt. Có xiêm áo đẹp để mặc, đồ trang sức đẹp để đeo, đồ ngon để ăn, lang quân tốt để ngủ.
Mục Diễn Phong sửng sốt, bỗng không khỏi bật cười nói:
– Được, vậy thì làm cho nở mày nở mặt. Để cả thành Tô châu, cả giang hồ đều biết Mục Diễn Phong tôi cưới nàng.
Lòng Tiêu Mãn Y rất vui mừng, vội vàng khoát tay bảo:
– Không cần không cần, lòng tôi nở mày nở mặt là được. Hơn nữa…
– Hơn nữa gì?
Tiêu Mãn Y nhìn hắn:
– Hơn nữa tôi muốn chàng dẫn tôi đi mua xiêm áo và đồ trang sức. – Nàng ấy ngừng lại rồi bỗng vội vàng giải thích – Chàng cũng biết mà, trước đây tôi thích nhất là kéo chàng ra ngoài hành tẩu giang hồ với tôi. Tôi cảm thấy nếu như chàng đi mua với tôi là tôi nở mày nở mặt rồi.
Mục Diễn Phong ngẩn ra, một lát sau, tình cảm trong mắt hắn sâu nặng như biển:
– Được, cho dù sau này nàng lấy tôi rồi thì tôi đều sẽ đi mua xiêm áo, mua đồ trang sức với nàng.
Tiêu Mãn Y vui vẻ nói:
– Được được. Con người tôi ấy à, sẽ không nghĩ đến những vật ngoài thân này mỗi ngày đâu. Thứ như xiêm áo đồ trang sức gì gì đó, một hai tháng một lần là đủ rồi. Thật ra có thể lấy chàng, tôi đã rất vui vẻ rồi.
Lúc nàng ấy nói những lời này rõ ràng là vui mừng, nụ cười trong veo như đóa hoa đón xuân mới chớm còn dính sương mai.
Song Mục Diễn Phong nghe nàng ấy nói những lời này thì bỗng xót xa trong lòng. Hắn nhớ lại những năm gần đây, nàng khổ cực theo đuổi như vậy nhưng điều mong mỏi lại đơn giản đến thế.
Trong lòng nặng nề nhưng vẫn sáng tỏ, Mục Diễn Phong chợt thở dài một tiếng rồi nói:
– Xin lỗi Mãn Y.
– Hả? – Tiêu Mãn Y vẫn đắm chìm trong vui mừng, ngoảnh lại hỏi – Chàng mới vừa nói gì vậy?
– Không có gì. – Mục Diễn Phong giơ tay lên phất sợi tóc của nàng ra sau tai – Tôi chỉ nói lời xin lỗi một lần này thôi. Bởi vì ngày sau tôi sẽ không bao giờ có lỗi với nàng nữa.