• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70

“Là cậu ấy ư?”

“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”

“Bóng lưng quá giống! Dù đã qua năm năm nhưng vẫn giống y hệt!”

“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”, Hạ Nhược Tuyết đuổi theo sau, tim đập thình thịch như chú hươu con chạy lung tung.

Cô ấy hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy tới trước, đang định vỗ vai người trước mặt.

Người nọ đột nhiên quay đầu lại.

Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt Diệp Bắc Minh, từ đầu anh đã cảm giác được bị người khác theo dõi, cứ tưởng là sát thủ tới đánh lén.

Anh vừa định quay đầu lại đánh cho đối phương trở tay không kịp, không ngờ lại là một cô gái!

“Diệp Bắc Minh, đúng là cậu rồi!”

Hạ Nhược Tuyết kích động đến mức run rẩy.

“Cậu là… Hạ Nhược Tuyết?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người, cũng nhận ra cô gái trước mặt.

Bạn cùng bàn hồi cấp ba!

“Là… Là tớ đây!”, Hạ Nhược Tuyết nhất thời không biết để tay ở đâu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết ơi!”

Tôn Thiến há miệng thở phì phò, ngực phập phồng, chạy tới trước mặt hai người: “Cậu… Cậu… Phù phù… Cậu chạy đi đâu thế?”

“Tớ mệt muốn chết!”

“Tớ đâu có nói sai, cùng lắm thì thu hồi lại thôi”.

“Có lẽ người mà cậu nhớ nhung vẫn chưa chết”.

“Mặc dù ba mẹ và anh trai cậu ta đã bị giết, nhưng thi thể của cậu ta chưa tìm được mà phải không?”

“Ngộ nhỡ người ta còn sống thì sao?”, Tôn Thiến nói một hơi không ngừng nghỉ.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, người trong miệng cô gái này là anh?

Mặt Hạ Nhược Tuyết càng thêm đỏ bừng, cô ấy giẫm chân Tôn Thiến: “Cậu nói lung tung gì thế?”

“Người tớ nhớ nhung gì chứ?”

“Hả?”, Tôn Thiến ngơ ngác.

“Ai da, cậu đừng nói nữa”.

Hạ Nhược Tuyết xấu hổ đỏ cả mặt, đứng giậm chân tại chỗ.

Tôn Thiến lập tức hiểu, kể cả khi đối mặt với anh lớp trên giỏi nhất trường đại học Trung Hải cũng bình tĩnh như thường.

Cô ấy chưa bao giờ lúng túng như vậy!

Hôm nay thái độ của Hạ Nhược Tuyết rất khác thường.

Cô ấy trông như một cô gái nhỏ khi đứng trước mặt người đàn ông này.

Tôn Thiến thông minh cỡ nào, lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh, kinh ngạc hỏi: “À, anh là người đàn ông là Nhược Tuyết nhớ nhung đấy à?”

“Tôn Thiến, cậu nói bậy gì đó?”

Hạ Nhược Tuyết càng xấu hổ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK