Thẩm Như mấy hôm nay no đói bất thường, lúc thì thèm ăn đủ thứ trên đời, lúc lại nhìn gì cũng ngán ngẩm.
Bàn ăn với đầy món cô thích nhưng cô lại chỉ quơ đũa vài món rồi lại lắc đầu hạ đũa không ăn.
Hạo Thiên nhìn cô mệt mỏi lại lo lắng không yên trong lòng.
-Thẩm Như, em làm sao vậy?
-Em không muốn ăn, bỗng nhiên lại thấy rất mệt trong người.
Không thể dung nạp thêm bất cứ thứ gì vào người.
-Nhưng chẳng phải lúc nãy em nói em thèm canh gà hầm nấm sao? Anh đã nấu rất nhiều cho em, ăn chút nhé.
-Nhưng mà bây giờ em nhìn nó lại rất ngán, không thể ăn đâu.
-Em đang tính bỏ bữa? Như vậy không được đâu.
Thẩm Như nhìn nét mặt lo lắng của anh, cuối cùng là đành ngậm ngùi bưng chén cơm lên ăn.
Ấy vậy mà chỉ một đũa là rùng người ụa lên một cái rồi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Hạo Thiên nhíu mày nhìn theo, Bảo Bảo cũng tò mò lên tiếng.
-Baba, mami bị bệnh ạ?
-Ba cũng không biết, con mau ăn để ba vào xem mẹ thế nào.
-Dạ vâng ạ.
Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi ăn một mình, Hạo Thiên cũng nhanh chóng vào nhà vệ sinh.
Thẩm Như ụa lên liên tục nhưng lại không thể ói ra gì ngoài dịch trắng.
Hạo Thiên bên cạnh vỗ lưng, lấy nước và khăn giấy cho cô.
-Em sao rồi?
-Em khó chịu quá, không muốn ăn thêm.
-Được rồi, không ăn thì anh không ép nữa.
Khi nào em muốn ăn phải nói anh nghe.
-Dạ.
Thẩm Như không ăn nên cũng nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi.
Hạo Thiên vì còn phải cho Bảo Bảo ăn nên chỉ đành quay lại phòng bếp.
Thẩm Như trên phòng mệt mỏi ngã người xuống giường, bất giác cô lại đặt tay lên bụng mình.
Linh cảm mách bảo cho cô rằng cô đang mang thai, cảm giác này rất giống với cảm giác lúc mang thai Bảo Bảo.
Ngồi dậy, cô đưa tay tìm đến túi xách hôm qua đi làm.
Hôm qua đã lén anh tới quầy thuốc mua que thửa thai, chỉ mong rằng kết quả mà cô mong muốn sẽ thành hiện thực.
Đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh, Thẩm Như sau khi làm theo hết các hướng dẫn trên bao bì chỉ biết hồi hộp chờ kết quả.
Hai vạch đỏ như vậy lại dần dần hiện lên khiến cô rưng rưng nước mắt.
Vì muốn anh bất ngờ nên cô vội vã gom hết chúng thủ tiêu.
Hạo Thiên sau kho dọn dẹp đã lo lắng chạy lên phòng tìm vợ.
Nhìn thấy Thẩm Như từ phòng tắm ra lại càng thêm lo lắng không yên.
-Em lại vừa ói sao?
-Không có… là em muốn tắm rửa một chút.
-Em làm anh sợ đó.
-Em xin lỗi.
Thẩm Như nhẹ nhàng bước tới ôm lấy anh, có vẻ vì đang rất hạnh phúc nên cô muốn ôm anh như vậy.
Hạo Thiên không hiểu chuyện gì nhưng được cô ôm thì mọi lo lắng cũng tan biến, chỉ biết vòng tay ôm chặt lấy cô.
-Sao bỗng dưng lại ôm anh như vậy.
-Tại em muốn thôi, anh không muốn sao?
-Đồ ngốc.
Hạo Thiên nói rồi lại ôm cô chặt hơn, yêu chiều hôn lên mái tóc thơm mùi hoa sữa.
Không gian ngọt ngào này lại một lần nữa bị nhóc Bảo Bảo quấy phá.
Giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía cửa.
-Mami, mami làm sao vậy ạ? Đã đỡ chưa?
Thẩm Như vội buông anh ra, vòng tay mở rộng ôm lấy tiểu Bánh Bao vào lòng an ủi.
Bảo Bảo cũng vì lo lắng cho mẹ nên mới vào phòng, vậy mà ông bố nào đấy lại mặt đen ngồi xuống giường tỏ vẻ không quan tâm.
Bảo Bảo rất thương mẹ nên vừa thấy mẹ bệnh đã lo lắng không yên, miệng nhỏ vì vậy mà cũng líu lo theo.
-Mami, mami không khoẻ chỗ nào? Hay là con xoa bóp vai cho mami nhé.
-Mẹ không có sao, chỉ là mệt một xíu.
-Thế mẹ bị sao vậy ạ?
-Mẹ không biết nữa.
-Hay con gọi chú Nhất Văn tới khám cho mẹ ạ.
Lần trước con bị đau bụng, chú Nhất Văn khám cho con, cho con thuốc, con uống một chút đã hết ngay.
Chú Nhất Văn giỏi lắm ạ.
Hạo Thiên nhìn cái miệng nhỏ nói không ngừng cũng chỉ biết bật cười.
Nhóc con có vẻ theo gen của mẹ nhiều hơn nên mới có cái tính nhanh miệng như vậy.
Thấy vợ mệt nên Hạo Thiên vẫy tay ngoắc Bảo Bảo về phía mình.
-Bảo Bảo, con qua đây với ba để mẹ nghỉ ngơi.
-Dạ.
Nhóc thương mẹ nhưng cũng yêu ba lắm, chỉ nghe thôi đã chạy lại ôm lấy cổ ba không rời.
Vậy mà ông ba nào đó suốt ngày đi ghen tỵ với cậu nhóc.
Thẩm Như bỗng chốc buồn ngủ nên đã nằm yên trên giường chìm vào giấc ngủ say.
Hạo Thiên sợ rằng nhóc con lại miệng lưỡi lanh lợi nên đã bịt miệng nhóc, bế nhóc xuống nhà để cô được yên tĩnh.
Bảo Bảo bị ba xách xuống nhà cũng đã nói rất nhiều chuyện, hết cái này tới cái khác khiến anh nghe thôi cũng khô họng dùm bé.
-Baba, tại sao baba không đi làm bác sĩ giống chú Nhất Văn ạ?
-Tại sao ba phải làm bác sĩ giống chú Nhất Văn?
-Tại vì bác sĩ cứu người ạ.
-Rất giỏi, nhưng mà ba phải làm chủ tịch tập đoàn nhà mình để sản xuất đá quý và thời trang cho mọi người.
-Công việc của ba chả ý nghĩa chút nào.
Hạo Thiên đen mặt, oắt con nhà anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là chọc điên ba nó.
Dù có chút bất lực và mệt mỏi nhưng mà anh cũng rất yêu nhóc.
Cho dù có hàng vạn câu hỏi vì sao mỗi ngày thì anh cũng kiên trì trả lời cùng con.
Danh Sách Chương: