• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ sau khi Khúc Sênh thi được bằng lái xe, cậu đi đi về về như gió, luyện tập cùng với ban nhạc xong, thỉnh thoảng còn có thể đi tìm Kinh Tùng Triệt, hai người cùng nhau về nhà.
Bởi vì thân phận hiện tại của cậu không còn là nhân viên của công ty nữa mà là người thân của ông chủ, mỗi lần Trương Đô Dương đều phải khách khí tiếp đón, vô vùng "thân thiết" chào đón cậu, có thể nói là hận đến nghiến răng.
Từ trước đến nay Khúc Sênh có thù ắt sẽ báo, một ngày, một tiếng cũng không cần đợi nhiều.

Cậu với Trương Đô Dương không có ân oán gì không thể xóa nhòa, sớm bỏ sau đầu mấy chuyện trước kia rồi.

Còn lại Trương Đô Dương một mình âm thầm so đo, dần dần cũng bị cậu làm cho thay đổi, cũng thay đổi nhiều ấn tượng về cậu.
Ngoài mặt Khúc Sênh vô cùng phản nghịch, một khi an ủi được tinh thần của cậu thì tự nhiên cậu sẽ không làm loạn nữa, làm một bé ngoan.
Hay nói cách nào, tính tình của cậu vẫn đơn thuần như một đứa trẻ, căn bản cũng không mang thù, nếu nói hay mang thù lại tính toán chi li thì đó là một người khác.
Kinh Tùng Triệt thỉnh thoảng sẽ đi công tác, Khúc Sênh không thể lần nào cũng đi theo được.

Hai người cũng giống như lúc Khúc Sênh mới chuyển tới, buổi tối mỗi ngày đều gọi video nói chuyện với nhau.

So với lúc khô khan ngày đó, hiện tại hai người phải nghiêm khắc hạn chế thời gian nói chuyện, không là hai người sẽ nói đến tận nửa đêm.
Khúc Sênh liên tục nhấn mạnh sẽ không biến mất khỏi Trái Đất, Kinh Tùng Triệt tỏ vẻ bản thân đã biết, ngày hôm sau vẫn gọi video như bình thường.
"Em không nhớ em trai sao?" Kinh Tùng Triệt nghiêm túc hỏi.
"Ngày nào cũng nhìn thấy đối phương mà còn nhớ cái gì nữa trời? Em sắp nhìn chán anh rồi đây nè." Khúc Sênh mạnh miệng nói.
"Anh nhớ em."
"..."
Khúc Sênh đầu hàng.
Sau khi Kinh Tùng Triệt trở về, lặp đi lặp lại, vô cùng nghiêm túc xác nhận lại xem rốt cuộc Khúc Sênh có chán anh không.
Khúc Sênh khóc lóc cầu xin tha thứ, nức nở nói: "Có bản lĩnh thì xuống giường đánh một trận, ở trên giường ức hiếp em thì có bản lĩnh gì chứ?"
Sự thật chứng minh, ở đâu cậu cũng không đánh lại được.
Phòng tập thể thao trở thành bóng ma lớn nhất của Khúc Sênh, mặc dù biết cửa sổ sát đất là cửa thủy tinh một chiều cũng không thể xóa đi nỗi sợ hãi bị bắt gặp từ trên cao xuống của cậu!
Danh sách tham gia lễ hội âm nhạc đã chính thức được công bố, với tư cách một ban nhạc chỉ nổi tiếng ở địa phương nhưng Nguyệt Hải cũng thu hút được một số người đúng như Thôi Diệu đoán,
Có người còn đăng lại đoạn video ngắn đã rất hot trước đây lên, sau đó lại nổi lên rất nhiều bình luận.
[Quyết định rồi, chồng mới của tui chính là anh]
[Nghe nói có bạn trai rồi ó, cũng ở trong một ban nhạc, lại còn khá đẹp trai]
[Hahaha đồng tính ẻo lả]
Những bình luận một năm trước đây tới bây giờ vẫn còn mới lạ, nhưng chỉ với mấy câu nói đó cũng đã có một lượng tin tức khổng lồ, khiến cho một nhóm nhỏ người lấy đề tài thảo luận.
Trước đây Thôi Diệu phòng ngừa chu đáo không có sai, nhưng tính hướng của Khúc Sênh là chuyện không thể cãi được là thật, chẳng qua những bình luận nhắc tới bạn trai của thành viên ban nhạc không còn tồn tại nữa.
Khúc Sênh thì căn bản không có phản ứng gì, cậu còn đang suy nghĩ sao mấy tin tức nhỏ này lại có thể truyền ra lung tung được.

Thư Tử Viện nhắc nhở cậu: "Cậu quên tên Triệu Hằng kia rồi à."
Khúc Sênh: "...Em thà rằng quên được còn hơn."
Từ lúc Triệu Hằng biến mất đã được nửa năm, từ đó tới giờ cậu cũng không còn nghe được tin tức gì của người này nữa.

Điều này cũng nhắc nhở Khúc Sênh, mặc dù Kinh Tùng Triệt ở trước mặt cậu giống như một chú cún lớn dịu dàng ngoan ngoãn nhưng ở trong mắt người ngoài hoàn toàn lại không như vậy.
Nhưng điều đó thì có sao chứ, đó chính là anh cậu mà.
Từ trước đến nay Khúc Sênh luôn bất công như vậy, trước khi ở bên Kinh Tùng Triệt đã biết anh là loại người gì, sau khi ở bên nhau quả thật cũng xác thực được, nhưng cậu lại có cả đống filter tốt đẹp nhìn Kinh Tùng Triệt, cái filter này đã theo cậu từ lúc mười bốn tuổi, hiện tại muốn bỏ đi cũng không được.
Ở trong mắt cậu Kinh Tùng Triệt chính là chú chó Labrador vô hại, nhưng cậu đã quên mất những con chó lớn là loài bảo vệ chủ nhân tốt nhất, sẽ không thân mật đối với người ngoài.
Lúc ấy Khúc Sênh đã chia tay với Triệu Hằng, những chuyện này hoàn toàn là thông tin sai lệch.

Nhưng một khi đào ra chuyện cậu có liên quan tới Triệu Hằng, lịch sử đen tối của Triệu Hằng lại nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy.
Ngay tại Thôi Diệu với đoàn đội đang suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này ra sao thì trên mạng đã có lời bác bỏ.

Có người tiết lộ cậu có liên quan tới giới thượng lưu, xem miêu tả có vẻ là đang nói về Kinh Tùng Triệt nhưng hình dung về anh lại vô cùng mơ hồ, không thể phân rõ thật giả.

Ngay sau đó có người dẫn đầu hô hào ship vp, ngay lập tức đề tài được thay đổi, vấn đề bàn tán chuyển thành bàn luận về đu cp.
Khúc Sênh lấy điện thoại ra gọi cho Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt đang họp nên nhắn lại một tin ngắn cho cậu.
Khúc Sênh: [Mấy bình luận trên mạng kia là do anh cho người làm à?]
Kinh Tùng Triệt nhanh chóng trả lời lại: [Ừm]
Lúc hai người nói chuyện phiếm Khúc Sênh có nói việc Thôi Diệu đang lo lắng cho Kinh Tùng Triệt nghe.

Cậu chỉ là thuận miệng thôi, không ngờ Kinh Tùng Triệt lại nghe lọt.
Thư Tử Viện nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại cậu, gãi cằm nghiêm túc hỏi: "Nếu lần sau còn náo loạn chia tay, chị còn có thể gặp cậu toàn thây không?"
"Sẽ không chia tay, chị có thể nói mấy lời tốt hơn được không vậy?" Khúc Sênh không chút nghĩ ngợi trả lời ngay.
Thư Tử Viện càng cười to hơn.
Khúc Sênh cất điện thoại đi, sau đó truyền đạt tin tức cho Thôi Diệu.
Thôi Diệu liên hệ với đoàn đội hợp tác với bên phía Kinh Tùng Triệt để hợp sức áp chế hướng phát triển của dư luận.

Vốn dĩ người quan tâm đến chuyện này khá ít nên hiện tại cũng không còn nhiều người để ý tới nữa, tin đồn vừa mới nhú lên cũng đã bị chặn lại.
Buổi tối Kinh Tùng Triệt Về đến nhà, Khúc Sênh đưa tấm ảnh cậu đã cắt ra cho anh xem, phần lớn là nói bọn họ rất xứng đôi.
Kinh Tùng Triệt mặt không đổi sắc: "Anh thấy bọn họ nói không sai."
Khúc Sênh lăn lộn trên giường, lăn từ đầu giường này sang đầu giường kia, sau đó lại lăn vào lòng Kinh Tùng Triệt, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: "Nhưng bọn họ còn chưa nhìn thấy anh, sao có thể biết hai chúng ta rất xứng đôi chứ?"
Ngón tay Kinh Tùng Triệt luồn vào trong tóc Khúc Sênh, bộ dáng có phần hững hờ.

Khúc Sênh cười càng to hơn, chui ra khỏi lồng ngực Kinh Tùng Triệt: "Là anh bảo người ta nói vậy sao? Vừa nhìn đã biết, giả lắm luôn."
Kinh Tùng Triệt bị vạch trần cũng không đỏ mặt, ngược lại nói: "Nhưng cũng không thể để người khác cho rằng em còn đang ở bên tên cặn bã kia được."
Đáy mắt người đàn ông đen kịt như mặt biển về đêm, Khúc Sênh chớp mắt, lại chui vào trong lồng ngực Kinh Tùng Triệt cho người ta vuốt lông.
Mặc dù trí nhớ cậu có kém nhưng vẫn nhớ rõ Kinh Tùng Triệt đã gián tiếp đưa tên biến thái kia vào bệnh tâm thần.
Ngay sau đó, Khúc Sênh ngả ngớn dùng một ngón tay nâng cằm Kinh Tùng Triệt lên: "Đừng nghiêm túc như vậy mà, nào, cười gia xem một cái."
Kinh Tùng Triệt: "..."
Kinh Tùng Triệt bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Nháo đủ rồi thì mau đi rửa mặt đi, nãy em ăn đồ ăn vặt vẫn chưa đánh răng đâu đấy."
Khúc Sênh cười he he rồi bò dậy: "Được rồi, em lập tức rửa sạch sẽ rồi quay về, anh ở trên giường đợi em nhá!"
Kinh Tùng Triệt vẫn rất ngây thơ so với bề ngoài của anh.
Nhưng như vậy thì có sao chứ.
Anh cậu dù có hung dữ nhưng cũng không dữ với cậu, Khúc Sênh cực kỳ yên tâm.
##
Đảo mắt một cái đã tới ngày chính thức biểu diễn, là ban nhạc làm nóng chương trình nên buổi biểu diễn của họ không thể đợi đến tối, khán giả còn chưa đến đủ đã phải bắt đầu.
Dù vậy đối mặt trước gần nghìn người, Khúc Sênh vẫn có chút lo lắng.

Lúc trước đòi vé vào cửa của Thôi Diệu nhưng vị trí cũng không đẹp lắm, vẫn là Kinh Tùng Triệt dặn dò Trương Đô Dương lấy được vị trí phía trên.
Lúc đó Khúc Sênh vô cùng tôn kính Trương Đô Dương, sau đó cứ đụng nhau là sẽ chủ động chào hỏi, còn khen ngợi tốc độ tay của Trương Đô Dương.
Trương Đô Dương vô cùng nhạy cảm, cho là cậu đang trào phúng chuyện anh ta vẫn độc thân tới bây giờ, lạnh lùng đáp lại: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì, so với việc dành tình cảm cho một người, tôi chỉ chuyên tâm đến công việc thôi."
Khúc Sênh càng thêm tôn kính, vội vàng cúi đầu như bái sư, nói: "Đại thần!"
Trương Đô Dương: "..."
Anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả?
Hai tiếng trước khi biểu diễn, cuối cùng stylist cũng phát huy tác dụng, trang điểm tỉ mỉ cho mỗi người trong ban nhạc, Sầm Ngư cũng vào hậu trường giúp đỡ.
Chư Tinh Văn đúng hẹn đưa em gái tới xem biểu diễn, em gái nhắn gửi Thư Tử Viện ảnh chụp dưới sân khấu, phía sau đã mênh mông người.
Dù đã diễn tập rất nhiều lần nhưng khi lên sân khấu tim vẫn đập bình bịch căng thẳng, Khúc Sênh đi đầu hô to một tiếng ban nhạc cố lên.
"Cậu dọa chết người rồi!"
Thư Tử Viện run lên, muốn đánh một cái vào lưng Khúc Sênh nhưng tay lại không có lục, chỉ có thể quát cậu một câu, nhưng cũng khiến tinh thần mọi người thoải mái hơn.
Khúc Sênh đeo trên vai chiếc đàn guitar Kinh Tùng Triệt tặng mình.

Từ khi chạy trốn trở về cậu chưa từng dùng tới nó trên sân khấu, cuối cùng hôm nay lại lần nữa biểu diễn, vậy nên vô cùng có ý nghĩa.
Nhân viên công tác liên hệ bọn họ nhanh chóng lên sân khấu, từ bóng tối trong hậu trường bước lên sân khấu.
Sân khấu to như vậy, Khúc Sênh liếc mắt một cái đã bị lạc phương hướng, mãi đến khi ánh mắt cậu dừng ở hàng đầu tiên, khi diễn tập ánh mắt cậu cũng không ngừng dừng ở chỗ trống đó.

Nhưng hiện giờ chỗ trống đó đã bị lấp đầy.
Khoảng cách từ sân khấu tới chỗ khán giả rất xa, Khúc Sênh không nhìn rõ, nhưng cậu biết chắc chắn Kinh Tùng Triệt đang ngồi ở hàng đầu chăm chú nhìn cậu.
Khi tiếng nhạc đầu tiên vang lên, âm nhạc bao phủ hiện trường, tiếng hét cũng vang vọng cả thành phố.
"Xin chào mọi người, chúng tôi là Nguyệt Hải --"
Hậu trường không cho phép nhân viên không liên quan tiến vào, biểu diễn xong Khúc Sênh liền sốt ruột đi tìm Kinh Tùng Triệt.
Bài hát này là một bất ngờ khác mà cậu đã chuẩn bị.

Mặc dù Khúc Sênh chỉ hát có mấy câu đầu nhưng cậu đã tự mình viết lời và sáng tác nhạc.

Hiện tại cậu cần gấp lời phản hồi, nếu không cậu sẽ bị choáng ngợp trước màn trình diễn trên sân khấu của mình.
Cậu muốn Kinh Tùng Triệt khen cậu!
Vì để có thể tìm được đối phương, trước một ngày bọn họ đã định sẵn sẽ gặp nhau ở trước cửa nhà vệ sinh.

Mặc dù nét mặt Kinh Tùng Triệt tỏ vẻ anh không muốn như vậy nhưng dưới sự kiên trì của Khúc Sênh, người đàn ông đành phải đồng ý.
Không còn cách nào, trời đất bao la, em trai lớn nhất.
Nhưng người Khúc Sênh đụng phải đầu tiên lại là Chư Tinh Văn.
Chư Tinh Văn nhìn thấy cậu cũng rất kinh ngạc: "Tôi còn tưởng...!trong hậu trường cũng sẽ có nhà vệ sinh riêng."
Khúc Sênh khó chịu: "Tôi cứ thích đi cùng mọi người đó, không được sao?"
Chư Tinh Văn: "..."
Chư Tinh Văn thay đổi đề tài: "Hôm nay cậu biểu diễn rất tuyệt, em gái tôi một mực khen nhóm cậu đó, khán giả bên cạnh cũng không ít người nói về các cậu, chúc mừng các cậu biểu diễn thành công."
Khúc Sênh gật đầu cho có lệ, nhìn xung quanh hành lang một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kinh Tùng Triệt đâu.
Người vẫn chưa đến sao? Buồn cười, chẳng lẽ là đang xem người khác biểu diễn?
Chư Tinh Văn vẫn chưa đi, tiếp tục nói: "Ngày đó ở trong phòng tôi không nên từ chối cậu, bộ dáng cậu ở trên sân khấu thật sự làm cho tôi rung động."
Khúc Sênh sửng sốt, lập tức không dám tin nhìn về phía Chư Tinh Văn, trên mặt như đang viết "Anh có bị sao không vậy?"
Cậu không chút khách khí nói: "Ngại quá, ông đây đã có chủ rồi."
Cậu đi qua người Chư Tinh Văn rồi đi vào nhà vệ sinh nhìn qua, tạm dừng một chút, tiện đà nói: "Hơn nữa anh căn bản không hiểu tôi, con người của tôi lôi thôi lại lười biếng, không có ý chí tiến thủ lại vụng về, thích mắng chửi người còn cố chấp, hơn nữa một lời không hợp là sẽ đánh người..."
Cậu nói một lèo, rồi sau đó ngẩng đầu, tiếp tục nói lớn: "Nhưng mặc dù tôi có nhiều khuyết điểm như vậy, Kinh Tùng Triệt vẫn yêu tôi."
Khi cậu nói lời này cũng không giấu được sự kiêu ngạo.
Người khác chỉ thích con người đẹp đẽ của cậu trên sân khấu, nhưng lại không thể chịu nổi mấy tật xấu vặt vãnh của cậu.

Ở bên cạnh Kinh Tùng Triệt, cậu học hỏi cũng thay đổi rất nhiều thứ, nhưng cậu vẫn là chính mình.
Giống như Kinh Tùng Triệt đã từng nói, cậu là tự do.
Chư Tinh Văn bật cười, quay lại nhìn thoáng qua phía sau Khúc Sênh, "Được rồi, tôi thu lại mấy lời vừa nói, tôi thật sự chịu không nổi."
Khúc Sênh tùy ý phất phất tay, đuổi Chư Tinh Văn mau đi: "Trở về tìm em gái anh đi."
Chư Tinh Văn vuốt cằm thì thào tự nói: "Đúng là hai bên tình nguyện."
Chư Tinh Văn đi rồi, Khúc Sênh trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, nghẹn cười đến mức đau cả bụng, gõ gõ một cái cửa, âm thanh bất ổn gọi: "Anh trai ơi, sao anh lại ở trong nhà vệ sinh nghe lén vậy? Không giống phong cách của tổng giám đốc gì cả."
Kinh Tùng Triệt đứng trước tấm kính ở bồn rửa mặt, giống như chú cún bị rơi xuống nước, rõ ràng nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Khúc Sênh.
"Anh đã nghe được hết rồi đúng không?" Khúc Sênh cười: "Còn lo lắng gì nữa không?"

Buổi biểu diễn rất thành công, Thôi Diệu mời khách, Kinh Tùng Triệt cũng tới, cuối cùng anh cũng sắp xếp mấy chiếc xe đưa bọn họ trở về.
Tiểu Khai lại uống say, Sầm Ngư trực tiếp ôm lấy anh ta, Khúc Sênh "Éc" một tiếng, Kinh Tùng Triệt gõ đầu cậu một cái.
Khúc Sênh đáp lại ngay: "Em biết rồi, không được phát ra mấy âm thanh kỳ lạ."
Kinh Tùng Triệt bất lực với cậu.
Ra khỏi khách sạn, Khúc Sênh vẫn còn hưng phấn, hai người đi dạo ở quanh đó một lát, không về ngay.
Kinh Tùng Triệt vui vẻ đồng ý.
"Anh có nghe em hát không?" Không biết Khúc Sênh đã xác nhận tới lần thứ mấy rồi nữa.
Hai người đi trong bóng đêm, Kinh Tùng Triệt nắm thật chặt tay cậu: "Nghe được, em hát rất hay, anh cũng rất bất ngờ."
Khúc Sênh vênh mặt lên, vui vẻ kéo Kinh Tùng Triệt đi tiếp.
Đi đến quảng trường có nhiều người, cậu cẩn thận đánh giá Kinh Tùng Triệt: "Hôm nay anh không vuốt tóc." Nói xong nâng tay vén áo khoác của anh ra: "Bên trong cũng không mặc áo sơ mi."
"Là em nói anh rất cứng nhắc, anh nghĩ trường hợp này nên thay đổi một chút." Kinh Tùng Triệt tùy ý để Khúc Sênh nhìn, cúi đầu hỏi: "Sênh Sênh, anh trai làm không đúng sao?"
Khúc Sênh nói: "Không có, rất đẹp trai, nhất là một màn trốn trong nhà vệ sinh, đúng là đẹp trai chết người luôn."
Kinh Tùng Triệt: "....Em còn muốn nhắc tới bao nhiêu lần nữa?"
Khúc Sênh cười chạy đi, quay lại đầu nói: "Nhưng buồn cười thật mà, anh trốn làm gì, anh cảm thấy em sẽ trả lời cái gì?"
"Anh chỉ là muốn nghe chính miệng em từ chối anh ta."
"Anh hư quá." Khúc Sênh đánh giá.
"Dù vậy, em vẫn sẽ yêu anh." Kinh Tùng Triệt cười nói.
Khúc Sênh nhún vai: "Cố mà làm thôi."
Đang nói chuyện có hạt mưa rơi xuống chóp mũi, Khúc Sênh ngẩng đầu đưa tay ra hứng thử.
"Trời mưa rồi."
Thành phố Linh có mưa nhỏ, bỗng nhiên Kinh Tùng Triệt cởi áo khoác trên người ra kéo Khúc Sênh vào rồi chạy đi trú mưa.
Giờ khắc này, "đúng đắn" đã bị phá vỡ.
Những gợn sóng do bước chân tạo ra biến vũng nước thành mặt biển, phản chiếu ánh trăng đêm nay.
Em là vầng trăng khuyết treo trên bầu trời cao, là gợn sóng ở đáy lòng anh.
Mặt biển ôm lấy bóng trăng, ánh trăng lại trông nom mặt biển.
- Hoàn Truyện -
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn tất rồi!
Sênh Sênh và anh trai đã rất viên mãn, ngoại truyện sẽ viết chuyện của Sầm Ngư và Hứa Duyên Khai, có thể cũng sẽ dùng thị giác của anh trai để viết một ngoại truyện? Chẳng qua phải chờ bộ truyện ngắn kia viết xong cái đã.
Gần đây cơ thể không tốt lắm, dự định viết xong bộ truyện này sẽ nghỉ ngơi một thời gian, cảm ơn mọi người đã một đường đồng hành đến bây giờ! Yêu mọi người, hôn một cái!
Editor: Có một ngoại truyện về Sênh Sênh và anh trai và ba ngoại truyện về cp Sầm Ngư x Hứa Duyên Khai.

Mình sẽ làm ngoại truyện về cp chính thôi, còn ba ngoại truyện còn lại ai có nhã hứng muốn làm thì cứ tự nhiên nha.

^^
Cảm ơn mọi người đã đọc bộ truyện này! Hẹn gặp mọi người ở bộ truyện khác!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK