• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70

Lục Yên ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha, mở to đôi mắt ướt sũng, nhìn qua Thẩm Quát.
 
Thẩm Quát dọn dẹp tàn tích dưới mặt đất, nhặt hộp giữ ấm và bánh táo đỏ lên: “Cái này còn ăn được không?”
 
“Đều bị bẩn rồi.”

 
Lục Yên cướp lấy bánh táo đỏ ném vào trong thùng rác, cầm hộp giữ ấm lên muốn rời đi: “Anh ăn không khí đi.”
 
Tức giận lên cũng rất đáng yêu.
 
“Thẩm Quát, tuần này đừng liên lạc với em nữa, không, tháng này, chia tay một tháng!”
 
Lục Yên bỏ hộp giữ ấm vào trong giỏ xe đạp, giận đùng đùng dắt xe rời đi.
 
Thẩm Quát đè xe đạp của cô lại, đi vào bên trong, dùng khăn ướt tỉ mỉ lau sạch bùn đất dính trên xe đạp, không nói một lời.
 
Lục Yên nhìn bóng dáng xoay người của anh, trong lòng chua chát.
 
Xe đạp sáng bừng lên, Thẩm Quát đứng bên cạnh cửa nhìn bóng lưng cô, hơi mở miệng, lại không nói gì.
 

Lục Yên cố ý đi rất chậm, lúc đến chỗ rẽ thì quay đầu nhìn bóng dáng anh một cái.
 
Anh vẫn luôn đưa mắt nhìn cô, vẫn không hề rời.
 
*
 
Hai ngày này, Lục Trăn và Lương Đình tập hợp ở một quán cà phê tên là “Ngẫu Ngộ” thương lượng đối sách.
 
“Biết được thời gian rồi, hai ngày sau.” Lục Trăn nhỏ giọng nói: “Hôm qua bà ta nói với bố tớ hai ngày sau muốn về quê thăm người thân.”
 
Lương Đình gật gật đầu: “Chúng ta tìm ứng cử viên khác đi.”
 
“Tớ còn quen biết mấy người bạn, mặc dù quan hệ không vững chắc như vậy nhưng hẳn là sẽ đồng ý hỗ trợ.”
 
“Cậu có định nói với đối phương chuyện của Lục Yên sao.”
 
“Đương nhiên là không thể nói.”
 
“Không nói thì người ta giúp thế nào?”
 
“Thì nói là em gái bà con xa của tớ.” Lục Trăn bực bội gãi gãi đầu: “Con mẹ nó thật là phiền chết rồi.”
 
Ngoài cửa sổ sát đất, Diệp Già Kỳ đi đến.
 
Lương Đình trông thấy anh ta thì giận, Lục Trăn đương nhiên là giận không có chỗ phát tiết, ánh mắt nhìn anh ta giống như ma ma nhìn Tử Vi, vung tay vung chân nghĩ làm sao để đâm kim lên lưng anh ta.
 
“Cậu tới làm gì!”
 
Diệp Già Kỳ mặc kệ các thiếu niên có lòng căm thù anh ta sâu bao nhiêu, ngồi xuống gọi một ly cà phê, thong dong nói ra: “Tớ tới hỗ trợ.”
 
“Không có ý tốt.”
 
“Cút cút cút!”
 
Lục Trăn xách áo anh ta lên, muốn đuổi anh ta ra ngoài, Diệp Già Kỳ lấy một tấm vé xe ra, nói: “Vé xe mùa xuân không dễ mua, một vé này nhờ quan hệ mới cướp được, không cần thì không còn nữa.”
 
Lục Trăn cướp lấy vé xe nhìn một cái, là ghế ngồi cứng từ Bắc Thành đến huyện A.
 
Khi đó mua vé xe lửa cũng không cần thẻ căn cước, cũng không có quy định tên thật, cho nên dẫn đến bọn cơ hội hung hăng ngang ngược, nhất là vào mùa xuân, vé xe qua tay bọn cơ hội đều muốn tăng gấp mấy lần, hơn nữa là một vé khó cầu.
 
“Huyện A?”
 
“Không sai, tớ kéo bạn bè hỗ trợ, tra được Thi Tuyết Nhàn và em trai của bà ta mua vé xe đi huyện A, buổi tối hai ngày sau xuất phát.”
 
Mấy ngày nay Lục Trăn vẫn luôn lén lén lút lút muốn trộm vé xe của Thi Tuyết Nhàn, thế nhưng Thi Tuyết Nhàn giấu kỹ càng, mặc cho anh dùng tất cả vốn liếng cũng không có cách nào lấy được, anh thậm chí hoài nghi Thi Tuyết Nhàn vốn chính là mang vé xe theo bên người.
 
Lục Trăn không biết Diệp Già Kỳ rốt cuộc có bản lĩnh phi thường gì, thế mà tìm được tin tức vé xe của Thi Tuyết Nhàn.

 
“Thật hay giả, cậu xác định bà ta đi huyện A?”
 
“Chín mươi phần trăm.” Diệp Già Kỳ khá chắc chắn: “Sẽ không sai.”
 
“Còn mười phần trăm kia đấy.” Lương Đình nói ra: “Cơ hội cũng chỉ có lần này, nếu như bỏ qua rồi thì sẽ không có nữa.”
 
“Ai cũng không thể cam đoan một trăm phần trăm.” Diệp Già Kỳ nói: “Nếu như cậu không tin tôi thì đến lúc đó cũng chỉ có thể tự mình theo dõi Thi Tuyết Nhàn, đi theo bà ta lên xe lửa, như vậy thì có thể có tỷ lệ trăm phần trăm.”
 
Lục Trăn biết, phương pháp này vốn dĩ không thể được, không nói đến việc không có vé không thể lên được xe lửa, cho dù đến lúc đó mua vé của bọn cơ hội ở hiện trường thì cũng không nhất định có thể mua được, mạo hiểm quá cao rồi.
 
Lục Trăn nhét vé xe lửa vào trong túi: “Tớ… tớ tạm thời tin cậu lần này.”
 
“Các cậu tìm được ứng cử viên thích hợp rồi sao?” Diệp Già Kỳ lại hỏi.
 
Nhắc đến chuyện này, Lục Trăn chứa một bụng lửa: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, muốn tìm Thẩm Quát là cậu nói, chọc cậu ấy giận đi mất cũng là cậu làm, có phải cậu không nhìn nổi con gái tớ sống tốt không! Cậu và nó đời trước có thù oán à mà phải làm như vậy với nó!”
 
Diệp Già Kỳ bình tĩnh nói: “Lục Trăn, nói lời này không có ý nghĩa, tớ thích Lục Yên, tự do cạnh tranh.”
 
“Cái rắm chứ tự do cạnh tranh, cậu đây là đang đào chân tường!”
 
“Cậu khi nào thì có thể hiểu được, chuyện này cho dù tớ không vạch trần thì tương lai sớm muộn gì Thẩm Quát cũng sẽ biết, nếu như cậu ấy cảm thấy sự kiêu ngạo của mình quan trọng hơn Lục Yên thì Lục Yên cũng không cần phải thích cậu ấy.”
 
Lời này mới nghe thì thấy có đạo lý, Lục Trăn cũng sắp bị thuyết phục rồi nhưng không thuyết phục được Lương Đình, anh lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay Lục Yên, cậu có tư cách gì.”
 
“Tôi chỉ biết là, tư cách dựa vào chính mình tranh giành lấy, một vài người ngay cả tranh giành một chút cũng không dám, lại có tư cách gì nói tôi.”
 
Lục Trăn rốt cuộc không nghe nổi nữa: “Hai người các cậu có thể đừng ồn ào không! Hiện tại việc cấp bách là em gái tớ có được không!”
 
Gặp mặt thì rùm beng lên, giống như đổ bình giấm vậy.
 
Lương Đình lạnh lùng nói: “Chờ chuyện này kết thúc rồi, tìm thời gian, solo.”
 
“Đánh, ai sợ ai.”
 
Mấy phút sau, điện thoại của Lục Trăn vang lên, anh liếc nhìn màn hình, lập tức đứng lên, quát: “Đừng ồn ào nữa! Câm miệng hết cho tớ!”
 
Lương Đình và Diệp Già Kỳ đồng thời nhìn về phía anh, anh cầm điện thoại nhìn hồi lâu, nói ra: “Thẩm Quát gọi tới.”
 

 
Ngoài cửa sổ quán cà phê tuyết rơi bay lả tả như lông ngỗng, hai mươi phút sau, Thẩm Quát mang theo một thân gió tuyết đi vào quán cà phê.
 
Lục Trăn lập tức giơ tay lên về phía anh: “Ở đây!”
 
Thẩm Quát đi tới, Lục Trăn nhường chỗ cho anh, lại giúp anh gọi một ly cà phê nóng làm ấm cơ thể, ân cần đến mức suýt chút nữa đút từng muỗng cà phê đến miệng Thẩm Quát rồi.
 
“Quát Quát, cậu thật sự đồng ý hỗ trợ?”
 
Thẩm Quát im lặng một lúc, nói với Lục Trăn: “Tôi chưa từng gặp mẹ kế nhà các cậu, cậu đưa hình bà ta cho tôi cùng với thông tin chuyến xe của bà ta.”
 
“Có có, đều có, vé xe chúng tôi cũng mua cho cậu rồi!”
 
Diệp Già Kỳ hoài nghi nhìn anh: “Thẩm Quát, cậu thật sự đồng ý giúp đỡ?”
 
Đầu ngón tay xinh đẹp của Thẩm Quát vuốt vuốt một cái bật lửa tinh xảo: “Cô ấy là cô nhỏ của Lục Yên không phải sao.”
 
Diệp Già Kỳ nói: “Không trách Lục Yên giấu giếm cậu nữa?”
 
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, có liên quan gì tới cậu?”
 
“Không liên quan gì đến cậu ta, không liên quan.”
 
Lục Trăn hiện tại chỉ suýt chút nữa cung phụng Thẩm Quát như Long vương, chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ thì mọi thứ dễ nói rồi, anh ta đối với Thẩm Quát có sự tự tin say mê, chỉ cần là chuyện cậu ta đồng ý làm thì nhất định có thể thành công.
 
Lục Trăn lấy cái bật lửa ra, châm thuốc cho Thẩm Quát: “Người anh em, chuyện của em gái tôi, liền… giao cho cậu.”
 
Thẩm Quát tránh đi, thản nhiên nói: “Cai rồi.”
 

Lục Trăn biết Thẩm Quát nghiện thuốc rất nặng, trước kia lúc thức suốt đêm viết chương trình, một đêm phải hết một gói, lúc này lại cai thuốc, chẳng trách cậu ta cầm điếu thuốc lại không hút, ngửi hương đây mà.
 
“Đang yên đang lành cai làm gì.”
 
“Còn không cai nữa thì sẽ trở nên thối.” Thẩm Quát nhìn về phía Lục Trăn: “Cả người đều sẽ thối, từ bên trong ra bên ngoài.”
 
Trước kia chỉ có một mình thì không quan trọng, bây giờ có bạn gái rồi thì phải có cái gọi là.
 
Lục Trăn nghe thấy cả người run lên một cái, lập tức đè tắt điếu thuốc trong tay đi.
 
Lúc còn trẻ anh ta cảm thấy hút thuốc rất ngầu, trong tay mang theo một điếu thuốc đối với học sinh cấp 3 mà nói khá là có mùi vị đàn ông.
 
Nhưng anh ta cũng không muốn Dao Dao nhà anh bịt mũi hôn anh.
 
Thẩm Quát nhận lời đề nghị của Lục Trăn, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Trăn có chút không yên lòng, gọi anh lại: “Chuyện này, cậu không có gì khác muốn hỏi sao?”
 
Thẩm Quát biết anh ta nói đến chuyện của Lục Yên.
 
Thẩm Quát thản nhiên nói: “Tìm em gái của cậu về trước đã.”
 
“Đúng đúng! Đây mới là việc cấp bách trước mắt.”
 
Diệp Già Kỳ nhìn biểu tình bình tĩnh của Thẩm Quát, nhưng anh ta biết, trong lòng Thẩm Quát cũng không bình tĩnh.
 

 
Ngày hôm sau, Lục Yên muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quát, xoắn xuýt nửa ngày vẫn là nhịn xuống.
 
Dựa vào cái gì, rõ ràng là anh không đúng, dựa vào cái gì mà muốn mình chủ động.
 
Cô ôm điện thoại, bực bội nằm trên giường, cơ thể cong thành hình con tôm, không làm được gì cả, sách cũng đọc không vào, dứt khoát đi đến trước gương bắt đầu tự mình ngẫu hứng diễn trò---
 
“Xin lỗi Yên Yên, anh thật sự không khống chế nổi chính mình.”
 
“Không, không được, anh không thể đối với em như vậy được.” Lục Yên ôm lấy mình, biểu lộ thống khổ nói: “Anh muốn thì có thể nói với em, em sẽ đồng ý với anh.”
 
“Đừng sợ anh, anh không muốn nữa.”
 
“Không để ý tới anh nữa, đơn phương chia tay!”
 
Cô đang diễn high, mở mắt liền nhìn thấy trong gương, Lục Trăn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn cô giống như nhìn đồ ngốc, ngay cả bọt kem đánh răng cũng chảy ra rồi.
 
Lục Yên ôm đầu thét lên: “Đệt! Bố tới lúc nào! Bố nghe được bao nhiêu rồi!”
 
Lục Trăn phình bụng cười to, cười đến mức nuốt cả bọt kem đánh răng: “Từ khúc anh thật sự không khống chế nổi chính mình…”
 
Đều nghe thấy hết rồi.
 
Lục Yên tiến lên dùng sức đóng cửa lại: “Không lịch sự! Tới cũng không lên tiếng, không biết tôn trọng sự riêng tư của người ta!”
 
Cả người Lục Trăn kẹt ở cạnh cửa, cười nói: “Con vừa rồi… trúng gió gì vậy? Bệnh thần kinh à ha ha ha ha!”
 
“Con luyện tập diễn xuất không được à!” Lục Yên không ngừng đẩy anh ra ngoài: “Đi ngủ đi ngủ!”
 
“Chờ một chút, bố có việc hỏi con.” Lục Trăn đưa tay đè cửa phòng lại: “Hai ngày nay, con và Thẩm Quát không làm sao chứ.”
 
“Chia tay rồi.” Lục Yên hời hợt nói.
 
“Chia chát cái gì?”
 
“Chia tay rồi! Tên khốn kiếp đó.”
 
“Thật hay giả.” Lục Trăn có chút không thể tin được, nhìn dáng vẻ này của Lục Yên không giống như thật sự chia tay.
 
Lúc trước khi cô thật sự chia tay, nhốt mình trong phòng ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại thì bắt đầu rượu chè ăn chơi quá độ, vừa ăn vừa khóc…

 
Dáng vẻ đáng thương đó làm cho Lục Trăn rất đau lòng, hận không thể bắt cóc Thẩm Quát về để cô ra sức phát tiết.
 
Thật sự chia còn có thể có tâm tư một mình nổi điên sao?
 
Hơn phân nửa chính là người yêu giận dỗi nhau.
 
Thẩm Quát đã đồng ý giúp đỡ rồi, hẳn là đã suy nghĩ rõ ràng. Lục Trăn không quá lo lắng, xoa xoa đầu Lục Yên: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
 
“Hừ.” Lục Yên nghiêng đầu đi.
 
Vừa nằm lên giường, cô liền nhận được một tin nhắn của Thẩm Quát: “Đêm nay trăng cũng rất đẹp.”
 
Lục Yên nhếch miệng lên, nhưng mà lập tức khống chế lại mình, xem lịch một chút.
 
Hôm nay là đêm rằm tháng giêng, trăng đương nhiên là đẹp rồi!
 
Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, chống cằm, nhìn vầng trăng tròn ảm đạm trong màn đêm kia.
 
Thẩm Quát có lẽ cũng ngắm cùng một vầng trăng với cô.
 
Mới không muốn để ý tới anh đâu.
 
Mấy phút sau, điện thoại của cô rung vù vù lên, Thẩm Quát lại gửi một tin nhắn tới ---
 
“Em đẹp hơn trăng.”
 
“…”
 
Lời tâm tình thật là sến! Siêu cấp vô địch sến không gì sánh được.
 
Nhưng khóe miệng cô cong lên, cười như một đồ ngốc.
 
*
 
Đêm đã khuya, Lục Yên vẫn chưa ngủ, nằm trong chăn dùng mp4 đọc tiểu thuyết, cô quen thức khuya rồi, ngủ sớm ngược lại sẽ không ngủ được.
 
Lúc này, cô nghe thấy dưới tầng có tiếng ô tô, bởi vì xung quanh yên tĩnh cho nên tiếng ô tô vô cùng rõ ràng.
 
Lục Yên tò mò thò người ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy Thi Tuyết Nhàn xách hành lý lên một chiếc taxi.
 
Hả?
 
Cô biết hai ngày nay Thi Tuyết Nhàn phải về quê thăm người thân, nhưng không nghĩ tới bà ta chọn đêm khuya để rời đi, lén lén lút lút…
 
Lục Yên cảm thấy có chút kỳ lạ, cô xoay người đứng dậy đẩy cửa phòng Lục Trăn ở bên cạnh ra.
 
Lục Trăn ngủ trên giường giống như một con chó, ngáy khò khò rất nhỏ. Lục Yên nhảy lên giường, dùng sức lắc lư anh: “Bố, mau tỉnh lại!”
 
Trong lúc Lục Trăn mơ màng đập một bàn tay tới, đè đầu cô ở bên giường: “Tránh ra, còn sớm mà.”
 
“Ôi, dậy đi, Thi Tuyết Nhàn đi rồi!”
 
“Đi thì đi chứ sao.” Lục Trăn nói mê: “Tốt nhất là đừng về nữa.”
 
“Không phải, đây này, bố nói xem bà ta sao lại đi ban đêm, thật là kỳ lạ.”
 
Bỗng nhiên, Lục Trăn chợt mở mắt, bật dậy như cá chép nhảy.
 
“Con nói gì! Ai đi!”
 
“Thi Tuyết Nhàn! Lén lén lút lút, lên một chiếc taxi rồi.”
 
Lục Trăn vội vàng hấp tấp đứng dậy, mặc quần lót màu đỏ chạy ra ngoài, Lục Yên vội vàng gọi anh lại: “Này, bố… mặc quần vào.”
 
Cay mắt.
 
Lục Trăn chạy ra cửa lớn thì xe taxi của Thi Tuyết Nhàn đã đi xa rồi, anh ôm đầu đứng trên đường cái, có vẻ bất lực lại sụp đổ!
 
Cái tên Diệp Già Kỳ hố hàng kia! Vé xe lửa cậu ta mua cho Thẩm Quát là chuyến 21:00 tối mai, Thi Tuyết Nhàn lúc này rời đi rồi, rõ ràng vé xe lửa là tối hôm nay!
 
Hơn nữa bà ta lựa chọn ban đêm lén lén lút lút rời đi cũng là không muốn kinh động đến bất cứ ai.
 
Đây là cơ hội duy nhất, cơ hội duy nhất có thể tìm em gái về… Lục Trăn mắt thấy niềm hy vọng dần dần đi xa, anh sa vào trong một loại tâm tình tuyệt vọng nào đó.
 
Lục Yên chạy đến, bị hành vi của Lục Trăn hù dọa: “Đêm hôm khuya khoắt bố nổi điên cái gì vậy!”
 
Lục Trăn không trả lời cô, chạy đến giữa đường cái gọi một chiếc taxi, quay đầu nói với cô: “Về nhà đi ngủ!”
 

“Bố, bố đi đâu vậy!”
 
Xe taxi đã chạy đi, Lục Trăn không nghĩ được nhiều, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Quát.
 
Đừng tắt máy, nhất định đừng tắt máy…
 
Tút, tút, tút, điện thoại gọi được rồi.
 
Nửa phút sau, giọng nói chây lười của Thẩm Quát vang lên ---
 
“Có bệnh à?”
 
Gọi điện thoại cũng không nhìn xem mấy giờ rồi.
 
Lục Trăn gấp rút nói: “Kế hoạch có biến, bây giờ… cậu lập tức thu dọn đồ đạc, đến ga xe lửa, người phụ nữ kia đã đi rồi!”
 
“Không không không, cậu không cần thu dọn đồ đạc, không còn kịp nữa rồi, mang theo thẻ căn cước là được.”
 
Thẩm Quát ngừng hai giây, cúp điện thoại.
 
Nửa tiếng sau, nhà ga Bắc Thành, Lục Trăn đứng ở cửa siêu thị hai mươi tư giờ ở đối diện đường cái, lo nghĩ lấy một điếu thuốc ra.
 
Rất nhanh, Thẩm Quát từ trên xe bước xuống.
 
Anh mặc một chiếc áo lông màu đen, bên trong chỉ có một chiếc áo len cổ chữ V, khóa kéo áo khoác cũng chưa kéo lên, tóc cũng hơi lộn xộn.
 
Rõ ràng là mới từ trên giường bò dậy.
 
“Đi chưa?”
 
“Không biết, không có cách nào vào ga được, không mua được vé.” Tay Lục Trăn cầm thuốc lá không ngừng run rẩy, giọng nói cũng đang run: “Bọn cơ hội cũng không có vé, đã hết vé rồi…”
 
Thẩm Quát nhíu mày, nhìn về phía nhà ga, cổng nhà ga ồn ào còn chặn lại không ít hành khách.
 
Anh chạy đến cửa soát vé hỏi nhân viên công tác, quay lại nói: “Xe lửa đến huyện A nửa tiếng sau xuất phát, bây giờ đang soát vé, bọn họ vẫn chưa đi...”
 
Tay Lục Trăn run rẩy lấy điện thoại ra: “Nhân lúc bà ta còn chưa đi, báo cảnh sát.”
 
Thẩm Quát đè anh ta lại: “Báo cảnh sát thì chẳng khác nào bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.”
 
Nếu như bọn họ cắn chết không thừa nhận, cảnh sát cũng không cách nào bắt họ lại, lại không thể giống như cổ đại mà nghiêm hình bức cung.
 
Hơn nữa đã đánh rắn động cỏ, nếu như bọn họ chuyển em gái Lục đến nơi khác, đời này cũng đừng nghĩ đến tìm lại nữa.
 
Lục Trăn gấp đến mức dồn sức ném điện thoại đi: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ! Bây giờ vốn không vào ga được.”
 
Trong gió lạnh, Thẩm Quát xoa xoa cái mũi, nói ra: “Chỉ có thể đánh cược một lần.”
 
Anh nói xong, xoay người băng qua đường cái, đi vào một cửa hàng bột gạo mở cửa suốt đêm xung quanh nhà ga, sau đó từ cửa sau của cửa hàng bột gạo đi ra ngoài, cửa sau là một con hẻm nhỏ u ám ẩm ướt, thông thẳng đến bên cạnh đường ray trang bị lưới sắt.
 
Lục Trăn đi theo anh, không hiểu hỏi: “Đánh cược cái gì!”
 
“Cược bọn họ ngồi chuyến xe tiếp theo.”
 
Cược tình báo của Diệp Già Kỳ hẳn là đúng một nửa, mục đích của bọn họ là huyện A, chỉ là thời gian của cậu ta không chuẩn.
 
Thẩm Quát tìm tới một chỗ lưới sắt bị hỏng, cúi người chui vào, đứng một bên đường ray, nhíu mày nhìn ra nơi xa.
 
Tiếng gió rít gào, hình như có đoàn tàu đang đi về phía bên này.
 
Lục Trăn vội vàng hỏi: “Này, cậu… cậu mau quay lại, cậu đứng ở đó rất nguy hiểm.”
 
Thẩm Quát quay đầu nhìn anh ta một cái, con ngươi đen nhanh giống như bóng đêm dày đặc không tan, anh thản nhiên nói: “Lục Trăn, tôi không thích nợ người ta, hôm nay tôi giúp cậu làm chuyện này, mọi thứ trước kia liền xóa bỏ.”
 
Lục Trăn gấp rút hô hấp: “Cậu muốn làm gì!”
 
Xe lửa ầm ầm đã tới, từ phía sau anh lướt qua, làm hỗn loạn tóc anh.
 
Tốc độ xe dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, Thẩm Quát trực tiếp leo lên lan can cửa xe của đoàn tàu, nhanh nhẹn trèo vào một toa xe trống dùng để trang bị hàng hóa.
 
Hai thiếu niên cách bóng đêm dày đặc, xa xa đối mặt nhau.
 
Lục Trăn máu nóng xông lên đầu, hô to về phía Thẩm Quát: “Thẩm Quát, giúp tôi tìm con bé! Nhất định phải mang con bé về!”
 
Rất nhanh, xe lửa khởi động, Thẩm Quát đứng một bên lan can, trong bóng đêm, anh dần dần biến thành một cái bóng mơ hồ.
 
Lục Trăn có thể nghe được anh nói hai chữ cuối cùng ---
 
“Yên tâm.”

Chương 71:


"Chuyện lớn như vậy! Mọi người lại giấu giếm con!" Lục Yên nhìn ba chàng trai ngồi trong phòng khách, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đồ ngốc, ba thằng ngốc! Đại ngu ngốc!"


Tối hôm qua nếu như không phải cô quen ngủ trễ thì có khả năng thật sự để cho Thi Tuyết Nhàn rời đi rồi, vậy đời này thì vĩnh viễnbỏ lỡ đầu mối về cô nhỏ!


Lục Yên quả thật không biết nên mắng ba đồ ngốc này thế nào, Lục Trăn nói sợ cô không giữ được bình tĩnh, thật ra anh mới là người dễ kích động nhất!


Lục Trăn phẫn hận nhìn về phía Diệp Già Kỳ, hừ hừ nói: "Con gái mắng đúng! Đồ ngốc nào đó lấy được tin tức giả, làm hại chúng ta suýt nữa bỏ lỡ cơ hội!"


Diệp Già Kỳ không còn lời nào để nói, nhưng vẫn biện bạch cho mình một câu: "Tớ làm sao biết được, Thi Duệ Tài kia lại mua vé xe hai chuyến, đây cũng quá xảo quyệt rồi."


Tay Lương Đình để sau gáy, ung dung nói: "Mùa xuân, nhiều người, để đề phòng thì mua thêm một chuyến cũng rất bình thường, chủ yếu là một vài người bản lĩnh có hạn thì đừng khoe khoang nữa."


Diệp Già Kỳ cười lạnh: "Tôi là bản lĩnh có hạn, không giống như một số người, chỉ biết nói vuốt đuôi*, việc gì cũng không giúp được. "


(*:Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.)


Lục Trăn đã quen với hai người này thường xuyên cãi nhau rồi, nhức đầu xoa xoa đầu nói: "Hai cậu, ra ngoài đánh một trận được không."


Lục Yên dường như nghĩ tới điều gì đó, hỏi Lục Trăn: "Cho nên, Thẩm Quát biết chuyện này rồi?"


"Ừm..."


"Vậy nên, là ai nói?"


"Ờ..."


Lục Trăn và Lương Đình đồng thời nhìn về phía Diệp Già Kỳ, khóe miệng Diệp Già Kỳ giật một cái: "Yên Yên, quan trọng là chuyện này còn phải xin Thẩm Quát giúp đỡ..."


"A!!!"


Lục Yên trực tiếp nhào tới, bóp lấy cổ Diệp Già Kỳ, dùng sức đong đưa anh ta: "Em hận anh! Em hận anh!!!"


"Yên Yên, em nghe anh giải thích, này... buông ra, không thở được!"


Đáy mắt Lương Đình toát ra vẻ hả giận, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười nói: "Lục Yên tiếp cận Thẩm Quát là vì giúp Lục Trăn, lời này, người nào đó nói ít nhất không dưới ba lần."


Lục Yên thật sự là ngay cả ý nghĩ giết Diệp Già Kỳ cũng có rồi, liều mạng bóp lấy cổ anh ta, bóp đến mức anh ta đều sắp trợn trắng mắt.


Lục Trăn vội vàng tới giữ chặt con gái: "Tỉnh táo một chút, mặc dù tên này tội đáng chết vạn lần nhưng không đáng để chúng ta rớt nước mắt sau song sắt đúng không."


Lục Trăn kéo Lục Yên từ trên người Diệp Già Kỳ ra, Diệp Già Kỳ sửa sang cổ áo của mình, xoa xoa cổ, gương mặt ửng đỏ: "Cô nhóc càng ngày càng bạo lực."


Lục Yên nghĩ đến sự mất khống chế hai ngày trước của Thẩm Quát, cuối cùng hiểu ra, cô tức giận nhìn anh ta: "Tại sao anh phải làm như vậy!"


Lương Đình nhìn qua cô, trầm giọng nói: "Cháu biết vì sao."


Lục Yên bỗng nhiên nghẹn ngào, buồn buồn xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh ta nữa.


"Cho nên bố bèn để Thẩm Quát đi." Cô hỏi Lục Trăn: "Một mình anh ấy lỡ như gặp nguy hiểm thì sao?"


"Cậu ấy... có thể ứng phó chứ."


"Bố quá tự tin về anh ấy rồi."


"Cậu ấy là Thẩm Quát mà!"


Trên thế giới này, có chuyện gì là Thẩm Quát không làm được sao? Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Thẩm Quát dẫn theo bọn họ lấy được giải quán quân cuộc thi lập trình TXPC, dựa vào chương trình thú cưng ảo mà bọn họ làm để lấy phương thức nhập cổ phần kỹ thuật để gia nhập vào công ty khoa học kỹ thuật AT, bắt đầu tham dự vào thiết kế thường ngày của công ty, lấy tiền lãi mỗi quý.


Tất cả những thứ này đối với mấy sinh viên đại học mà nói, gần như là thành tựu không thể tưởng tượng được.


Thẩm Quát dẫn theo bọn họ làm được rồi, ngược lại không có cậu ta thì không làm được.


Lục Trăn đối với Thẩm Quát vĩnh viễn có loại tự tin say mê, thường ngày sùng bái lại kiên quyết không thừa nhận.


Lục Yên không tự tin như Lục Trăn, cô rất lo lắng cho Thẩm Quát, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện thoại cho anh, sợ làm ảnh hưởng tới anh.


Buổi sáng ngày thứ ba, Thẩm Quát cuối cùng cũng liên lạc với Lục Trăn, lúc Lục Trăn nhận được điện thoại thì còn đang súc miệng, nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy lên tên của Thẩm Quát, anh ta suýt chút nữa bị bọt kem đánh răng làm sặc chết, vội vàng nhận điện thoại: "Tình hình thế nào rồi!"


Lục Yên thấy Lục Trăn một mình đến vườn hoa thì cũng vội vàng xông lại, mò đến tay Lục Trăn, đưa lỗ tai nghe điện thoại ---


"Tìm được rồi."


Bên kia điện thoại xen lẫn tiếng gió vù vù và tiếng dòng điện lúc đứt lúc thông, nghe không rõ, nhưng ba chữ này, Lục Trăn nghe được.


Tìm được rồi, cậu ta tìm được rồi!


"Em gái tôi, nó còn sống... không?" Anh ta kích động đến mức đỏ cả mắt.


"Còn sống, tình hình không tệ." Giọng nói Thẩm Quát trầm thấp: "Cô ấy ở gia đình nông dân bên này, tôi báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát nói phải liên lạc được với bố mẹ cậu mới có thể xác định được cô ấy thật sự là con gái nhà cậu, nếu không cũng không dám tùy tiện xuất quân cứu viện."


"Được... được, tôi liền nói với bố mẹ tôi."


Mắt Lục Trăn đỏ lên, quay lưng đi lau lau mắt.


Lục Yên lặng yên há hốc mồm, đây là lần đầu tiên trong đời... thấy bố mình rơi nước mắt.


Cô nhón chân, dùng lòng bàn tay mềm mại lau sạch nước mắt của anh ta: "Không khóc nhé."


Lục Trăn siết chặt điện thoại, hít vào nói: "Cảm ơn, Thẩm Quát, cảm ơn cậu."


"Về rồi lại cảm ơn." Thẩm Quát nói: "Người trong thôn rất nhạy cảm với người ngoài, tôi đóng vai thành con buôn tới chào hàng mới lấy được sự tín nhiệm của bọn họ, bây giờ đang ở bên này trông coi, trong vòng hai ngày hôm nay và ngày mai, cảnh sát sẽ hành động, tất cả chi phí trở về tôi báo với cậu."


"Báo báo báo, tôi cho cậu báo hết, Thẩm Quát, từ nay về sau tiền tôi kiếm được chính là của cậu, tôi đưa bản thân mình cho cậu cũng được!"


"Tôi cần cậu làm gì."


Lục Trăn kích động đến mức ôm đầu Lục Yên qua kẹp dưới nách: "Tôi đưa con gái bảo bối nhất của tôi cho cậu."


Thẩm Quát cười nhạt một tiếng: "Giao dịch hoàn thành, cúp đây."


Cúp điện thoại, Lục Yên và Lục Trăn chia nhau ra hành động, một người liên lạc với Mạnh Tri Ninh, một người khác liên lạc với Lục Giản, cưỡng ép lôi kéo hai người đi vào trong phòng riêng của quán cà phê.


Mạnh Tri Ninh nhìn thấy người đàn ông chó Lục Giản này thì cho rằng Lục Trăn lại muốn tác hợp hai người họ, quay người muốn đi, Lục Yên chặn ở cửa phòng: "Bà nội, thật sự là có chuyện muốn nói cho ông bà biết, liên quan tới Lục Tiểu Yên."


Tên của cô nhỏ chính là Lục Tiểu Yên, lúc trước Lục Trăn vì hoài niệm mà tên cho con gái là Lục Yên.


Mạnh Tri Ninh cho rằng Lục Yên lại mắc bệnh, nhíu mày nói: "Yên Yên, con đang nói cái gì vậy?"


Lục Yên nhìn về phía Lục Trăn: "Bố, bố nói đi."


Lục Trăn gật gật đầu, đem đầu đuôi câu chuyện, rõ ràng mạch lạc, toàn bộ cẩn thận nói ra.


Mạnh Tri Ninh và Lục Giản nghe đến mức đầu óc mơ hồ, vốn dĩ không tin tưởng, bọn họ đã không phải là người trẻ tuổi nữa, đối với những chuyện hỗn loạn kỳ lạ này cũng không tiếp nhận nhanh giống như người trẻ tuổi.


Bọn họ bây giờ còn tưởng rằng Lục Yên và Lục Trăn đang hợp lực sáng tác chuyện để lừa bọn họ. Truyện Khác


Lục Trăn biết bố mẹ mình sẽ không tin tưởng cho nên anh cố ý lấy hình Thẩm Quát chụp lén ra, đưa tới trước mặt bố mẹ: "Bố mẹ nhìn xem, con bé có phải Lục Tiểu Yên không."


Trong tấm hình, một cô gái nhỏ thắt bím tóc đứng một bên bờ ruộng, trong tay dắt một con dê núi nhỏ màu trắng, ánh mắt có chút mê man.


Mạnh Tri Ninh cầm điện thoại lên, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp, mắt của bà liền đỏ lên.


Lục Giản nhìn ảnh chụp, lại hơi liếc nhìn Lục Yên rất giống người trong hình, mắt hơi trợn tròn.


"Cái này... đây là Tiểu Yên! Nhưng... tại sao có thể như vậy được, Yên Yên không phải ở đây sao, vậy người này là ai."


Lục Trăn ôm bả vai Lục Yên: "Con nói rồi, con bé là con gái con."


Mạnh Tri Ninh và Lục Giản nhìn Lục Trăn như nhìn người bị bệnh tâm thần, cũng không tin vào câu chuyện mà bọn họ nói.


"Con nói, con bé là con gái tương lai của con." Lục Giản nói: "Biên soạn ra những chuyện hoang đường này, con... có phải các con cho rằng bố già nên hồ đồ rồi không?"


Lục Yên nói với Mạnh Tri Ninh: "Ông bà nội, nếu như ông bà không tin, cháu và Lục Trăn có thể đi làm giám định cha con, báo cáo giám định sẽ nói cho ông bà biết toàn bộ chân tướng, những chuyện mà ông bà cảm thấy là hoang đường thật sự xảy ra rồi, nhưng bây giờ thật sự không còn thời gian nữa!"


"Đúng vậy!" Lục Trăn kích động nói: "Không còn thời gian nữa! Chúng ta nhất định phải liên lạc với cảnh sát bên kia, chứng minh cô gái này chính là Tiểu Yên, bọn họ mới có thể xuất quân giúp đỡ cứu người! Chờ chúng ta cứu người về rồi lại nói chuyện khác, được không!"


Mạnh Tri Ninh nhìn chằm chằm ảnh chụp hồi lâu, dường như có chút dao động.





"Con bé, con bé là làm sao lại đi lạc?"


"Tiểu Yên vốn dĩ không phải đi lạc!" Lục Trăn quan sát Lục Giản, nói: "Là... dì Thi, bà ta bán Tiểu Yên."


Tay Mạnh Tri Ninh bỗng nhiên siết chặt ly cà phê: "Là cô ta!"


Lục Giản cũng có chút không thể tin được, nhiều lần chất vấn: "Lục Trăn, con nói lời này, có bằng chứng không?"


"Bố, chờ cảnh sát mang người về, bố muốn bằng chứng gì cũng có."


Mạnh Tri Ninh nhìn ảnh chụp trong điện thoại một chút, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng bọn họ: "Lục Trăn, cần bố mẹ làm thế nào?"


"Chúng ta cần liên lạc với cảnh sát bên kia, cung cấp tin tức, phối hợp với bọn họ nghĩ ra kế hoạch cứu viện."


"Được, bố mẹ sẽ dốc toàn lực phối hợp."


Lục Trăn và Lục Yên liếc nhìn nhau, Lục Trăn lập tức đứng dậy, ra ngoài hồi âm cho Thẩm Quát.


Cả một buổi chiều, Mạnh Tri Ninh và Lục Giản hủy bỏ tất cả kế hoạch trong công ty của mình, căng thẳng ngồi trong phòng khách ở nhà, coi chừng điện thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cảnh sát.


Nôn nóng bất an.


Trải qua bốn, năm tiếng chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng đến tám giờ tối, cảnh sát bên kia truyền đến tin tức, nói đã giải cứu cô gái thành công, đồng thời khống chế toàn bộ những kẻ tình nghi phạm tội, bao gồm cả bố mẹ nuôi của cô gái.


Nhận được tin tức, người trong nhà đều nặng nề thở phào nhẹ nhõm.


Cảnh sát bên kia kết nối video máy tính, Mạnh Tri Ninh và Lục Giản chen nhau ở phía trước màn hình tinh thể lỏng, nhìn cô gái nhỏ rất giống Lục Yên trong video, dù là Mạnh Tri Ninh nữ cường cũng không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt.


"Tiểu Yên, là mẹ, là mẹ đây."


Lục Tiểu Yên nhìn chằm chằm màn hình máy tính rất lâu, bỗng nhiên mắt đỏ lên, cô ấy che miệng bắt đầu khóc, cảm xúc rất kích động.


Cứ như vậy, thậm chí ngay cả Lục Giản cũng có chút không nhịn được, hốc mắt đỏ lên.


"Tiểu Yên, là bố đây, con còn nhớ rõ bố không?"


"Bố... mẹ."


"Ôi, phải, bố mẹ đây Tiểu Yên, bố mẹ đón con về nhà, ngày mai, không bây giờ, bố mẹ bây giờ liền đón con về nhà."


Lục Yên và Lục Trăn đứng phía sau, Lục Trăn dùng sức ôm vai cô, cũng rất kích động.


Trong màn hình, Lục Tiểu Yên chậm rãi vươn tay, chỉ vào Lục Yên: "Cô ấy... là ai?"


Lục Giản và Mạnh Tri Ninh quay đầu, nhìn qua Lục Yên, bỗng nhiên giật mình.


"Con bé... con bé là..."


Mặc dù tin tưởng nhưng bọn họ vẫn có chút không thể tiếp nhận được chuyện hang đường Lục Yên đến từ tương lai.


Lục Trăn biết, bố mẹ mình tiêu hóa những chuyện này còn cần thời gian, anh đi tới, nói với Tiểu Yên: "Em gái, anh hai đây."


"Anh hai..."


"Em còn nhớ anh không?"


"Em... em nhớ."


Lục Yên nhìn qua mắt của Lục Tiểu Yên, hơi kinh ngạc.


Mặc dù cô ấy đang lau nước mắt thế nhưng ánh mắt của cô ấy rất rõ ràng, là loại rõ ràng có ý thức.


Cảnh sát nói rõ tình hình với Lục Giản và Mạnh Tri Ninh, Lục Tiểu Yên ba năm trước được đưa đến nhà họ Chu trong núi sâu này, làm con gái của nhà này, giúp người nhà này làm một vài việc nông.


Bởi vì lai lịch của Lục Tiểu Yên đặc biệt, cho nên người nhà này cũng không dám quá nghiêm khắc với cô ấy, lại không dám tùy tiện đánh chửi, nuôi trong nhà như một con mèo nhỏ.


Dù sao thì đối phương cho họ tiền, đừng nói là nuôi một con mèo nhỏ, cho dù nuôi một trăm con mèo nhỏ cũng đủ rồi.


Nhưng đối phương chỉ có một yêu cầu, chính là coi chừng cô nhóc này, nhất định không thể để cho cô ấy chạy mất.


Khoảng thời gian Lục Tiểu Yên vừa tới cũng là ngày ngày khóc nháo lật trời, nhưng mà thời gian lâu cũng chấp nhận hiện thực này.


Lục Yên vẫn cho rằng Lục Tiểu Yên là thiểu năng bẩm sinh, thật ra không phải, Mạnh Tri Ninh nói cô ấy khi còn bé bị ngã hỏng mất đầu óc, trải qua sự kích thích của chuyện lừa bán lần này, tinh thần của Lục Tiểu Yên ngược lại rõ ràng, không còn ngốc nghếch như trước kia nữa.


Hai ngày sai, người nhà Lục gia đón được Lục Tiểu Yên ở nhà ga.


Lục Tiểu Yên nhỏ hơn Lục Yên hai tuổi, bởi vì mấy năm nay gió thổi phơi nắng, làn da cũng trở nên ngăm đen, dáng người nhỏ, chỉ cao hơn một mét năm một chút, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà sắc mặt của cô ấy có vẻ cũng không tốt lắm.


Đón cô ấy từ cửa ra của nhà ga, Mạnh Tri Ninh đã lệ nóng quanh tròng, cả người cũng sắp không đứng nổi nữa, may mà Lục Giản đỡ bà, an ủi: "Đừng như vậy, đừng khóc, để con gái nhìn thấy sẽ càng đau lòng hơn."


"Không khóc, tôi không khóc." Mạnh Tri Ninh lau nước mắt.


Lục Yên cũng rất kích động, thế nhưng lúc cô nhìn thấy Thẩm Quát mang theo Lục Tiểu Yên đi ra từ lối đi, cô muốn nắm tay Thẩm Quát, Thẩm Quát lơ đãng đưa tay ra sau lưng.


Cô nhóc theo thật sát sau lưng thiếu niên, đề phòng nhìn người xung quanh.


Ý cười nơi khóe miệng của Lục Yên dần dần phai nhạt...


Lục Giản đỡ Mạnh Tri Ninh, hai người nghênh đón, ôm lấy Lục Tiểu Yên.


Mạnh Tri Ninh vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào nức nở, nhưng mà phản ứng của Lục Tiểu Yên không mãnh liệt như vậy, so với cảm xúc kích động của bố mẹ thì biểu hiện của cô ấy tương đối lạnh nhạt.


"Bố mẹ, con về rồi."


"Về là tốt rồi, sau này đều tốt rồi."


Lục Yên nhìn một nhà ba người đoàn tụ, cảm thấy dường như mình có chút xa lạ.


Mặc dù cô thật sự vui mừng vì cô nhỏ có thể trở về, nhưng cô và cô nhỏ xưa nay chưa từng gặp mặt, bởi vậy tâm tình chấn động đương nhiên không bằng bọn họ.


Lục Yên quan sát Thẩm Quát, Thẩm Quát đương nhiên cũng đang ngắm nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh lộ ra một tia ý cười thật mỏng.


Lục Yên đi đến trước mặt anh, có chút mất tự nhiên hỏi: "Này, có bị thương không?"


"Có."


Lục Yên lập tức căng thẳng: "Ở đâu?"


Thẩm Quát kéo tay cô đặt lên vị trí tim của mình: "Ở đây."


Lục Yên: "..."


Trước kia không phát hiện ra, thật ra người ở thời đại đó, hình như đều mang theo một chút lãng mạn của Quỳnh Dao, nói trắng ra thì chính là buồn nôn.


Ví dụ như bố cô, nói đến yêu đương thì thật là một luồng khí thế "Núi không còn góc cạnh trời đất hòa hợp thì mới dám chia tay".


Lục Yên rút tay về, muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống: "Bệnh thần kinh."


Thẩm Quát đưa tay đặt trên bờ vai mỏng manh của cô, dùng sức ôm lấy.


Lục Yên cúi đầu đặt ở lồng ngực cứng rắn của anh, ỡm ờ ôm anh một cái.


"Là anh thích em trước, Lục Yên."


Thẩm Quát ở bên tai cô, giọng nói vô cùng trầm thấp chậm rãi: "Mặc kệ xuất phát từ bất kỳ mục đích gì mà em làm quen anh cũng không liên quan gì đến anh, là anh thích em trước, bây giờ không hối hận, sau này cũng không hối hận."


Khóe miệng Lục Yên nhàn nhạt nhếch lên, nghiêng mặt qua, lại nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Lục Tiểu Yên xuyên qua đám người, mặt không cảm xúc chăm chú nhìn cô.


*


Vừa đón Lục Tiểu Yên về, Lục Giản và Mạnh Tri Ninh liền dẫn cô gái nhỏ đến bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện, bao gồm cả cơ thể và tâm lý.


Ngoại trừ dinh dưỡng hơi không đẩy đủ ra thì cơ thể Lục Tiểu Yên không có bất kỳ vấn đề gì, Mạnh Tri Ninh thở phào nhẹ nhõm.


Về phần đầu óc của cô ấy, bác sĩ khoa thần kinh sau khi kiểm tra thì kết luận, tinh thần của Lục Tiểu Yên đã hoàn toàn khôi phục rồi, hiện tại cô ấy có năng lực suy tư độc lập giống như người bình thường.


Chuyện này làm cho Lục Giản và Mạnh Tri Ninh vui đến phát rồ, nếu như từ nay về sau con gái có thể sinh hoạt giống như người bình thường, vậy thì thật đúng là... thật sự là chuyện vui lớn!


Thi Tuyết Nhàn và Thi Duệ Tào đã chuyển giao cho cảnh sát Bắc Thành, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể cãi lại, tiếp nhận sự trừng trị của pháp luật.





Thi Tuyết Nhàn ở trong tù khóc lóc hô hào muốn gặp Lục Giản một lần, nhưng mà Lục Giản cũng không đi gặp bà ta, ông nhìn cũng không muốn nhìn người phụ nữ độc ác này thêm một lần nào nữa.


Bố mẹ nuôi của Lục Tiểu Yên --- thôn dân họ Chu kia cũng bị hình sự tạm giữ lại, chờ đợi sự trừng trị của luật pháp.


Khoảng thời gian đó, Mạnh Tri Ninh luôn ở tại Lục trạch, cùng Lục Giản ở bên cạnh Lục Tiểu Yên.


Có đôi khi Lục Tiểu Yên cũng sẽ kể cho bọn họ nghe một vài chuyện của mình ở trong thôn, từ trong lời nói rõ ràng của cô ấy, Mạnh Tri Ninh có thể nhìn ra, Lục Tiểu Yên cũng không để lại bóng ma, cô ấy sống trong thôn mặc dù gian khổ nhưng không bị ức hiếp.


Đây thật sự là... trong cái rủi có cái may, có nhiều cô gái sau khi bị lừa bán vào thôn, có trời mới biết chào đón bọn họ là vận hạn gì.


Mà chuyện liên quan tới Lục Tiểu Yên trở về, cùng với vấn đề thân phận của Lục Yên, cả nhà giữ kín như bưng, ai cũng không để lộ ra.


Đây là vì bảo vệ Lục Yên.


Nếu như chuyện cô trọng sinh bị truyền ra ngoài thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cho nên đối với bên ngoài chỉ nói là nhận con gái nuôi.


Lục Giản và Mạnh Tri Ninh cũng dần dần chấp nhận thân phận của Lục Yên, nhất là nhìn thấy dáng vẻ Lục Trăn chăm sóc yêu thương cô bé này như thế, vậy mà lại thật sự có chút chiều hướng làm bố, bọn họ cũng cảm thấy rất khó mà tưởng tượng nổi.


Nhưng mà tóm lại là chuyện tốt, không chỉ có con gái quay về, bọn họ còn trẻ như vậy lại thành ông bà nội, đây thật sự là chuyện vui lớn.


Bởi vậy, sự chăm sóc của Lục Giản và Mạnh Tri Ninh đối với Lục Yên lại không khỏi mang theo sự yêu thương dành cho thế hệ tiếp theo, càng ngày càng hiền hòa.


Lục Yên cũng có thể cảm nhận được sự bất mãn và địch ý của Lục Tiểu Yên đối với cô càng ngày càng tăng.


Vào buổi tối lúc Lục Tiểu Yên trở về, Lục Yên liền chủ động đề nghị nhường phòng của mình lại cho Lục Tiểu Yên, bởi vì đây vốn chính là phòng của cô ấy, để cô ấy chuyển về căn phòng ban đầu càng có lợi cho cô ấy thích ứng nhanh hơn.


Lục Giản và Mạnh Tri Ninh đương nhiên cũng không có ý kiến gì, dù sao thì trong nhà có rất nhiều phòng, hơn nữa đều là phòng tốt.


Nhưng Lục Trăn không giống bọn họ, trên thế giới này, bất kỳ người nào cũng không sánh nổi địa vị của con gái trong mắt anh.


Cho nên đóng cửa phòng, Lục Trăn có chút lo âu nói với Lục Yên: "Nếu con không muốn chuyển cũng không sao, bố đi với với Tiểu Yên."


Lục Yên có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Lục Trăn thần kinh thô lại là người đầu tiên trong nhà này phát hiện ra không khí lúng túng không bình thường giữa cô và Lục Tiểu Yên.


"Con lười leo tầng." Lục Yên nhún nhún vai, hững hờ nói: "Hướng Nam Bắc rất tốt, hóa ra căn phòng kia hướng Tây, buổi chiều mặt trời chiếu vào, nóng đến chết rồi."


Lục Trăn hít một hơi thật sâu, tay rơi lên vai cô, dùng sức đè lên, nói: "Nhóc con, có bất kỳ uất ức hay không vui gì cũng có thể nói với bố."


"Ôi bố nghĩ gì vậy, nào có cái gì uất ức, cô nhỏ trở về con cũng rất vui!"


Lục Trăn lo âu nhìn cô: "Dù sao thì trên thế giới này, con và mẹ con mới là người mà bố quan tâm nhất, biết chứ."


Trong lòng Lục Yên rất cảm động, trên mặt giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Biết rồi, bố tốt nhất trên thế giới, được rồi chứ."


"Bố đương nhiên là người bố tốt nhất thế giới!" Lục Trăn cười xoa xoa đầu cô.


Bọn họ không chú ý tới, bên cạnh cầu thang cách đó không xa, Lục Tiểu Yên đứng ở góc cua, mặt không cảm xúc, tay siết chặt góc áo.


Cả buổi chiều, Lục Trăn đều giúp Lục Yên khuân đồ, dọn dẹp phòng ở.


Lục Yên là girl phú nhị đại tinh tế siêu cấp thích mua mua mua, đây là thói quen từ đời trước mang lại, cho nên trong phòng cô trữ rất nhiều đồ chơi.


Quần áo váy giày cũng chiếm trọn bốn cái tủ quần áo, chớ nói đến những chai chai lọ lọ mỹ phẩm dưỡng da trên bàn.


Mà Lục Tiểu Yên nhìn Lục Trăn ôm từng bao từng bao váy mới tinh xinh đẹp của Lục Yên, Lục Yên đứng bên cạnh chỉ huy anh: "Cẩn một chút, này, bố đừng thô bạo như vậy, vò nát của con rồi...."


"A, biến dạng rồi Lục Trăn! Bố vò cho nó biến dạng rồi làm sao mà mặc!"


"Mua thêm cho con là được rồi."


"Hứ."


Lục Tiểu Yên mím môi, không nói một lời mà nhìn bọn họ.


Dựa vào cái gì, cô ta chiếm thân phận của cô, chiếm địa bàn của cô, chiếm anh trai và bố mẹ của cô nhiều năm như vậy, mà mình lại ở trong thôn núi nghèo khó chim không đẻ trứng, sống cuộc sống nghèo khổ.


Dựa vào cái gì...


Lục Yên phát hiện ra sắc mặt Lục Tiểu Yên dường như không tốt lắm, cô vội vàng đẩy Lục Trăn lên tầng, cười với cô ấy, Lục Tiểu Yên cũng cười, nhưng mà nụ cười rất cứng ngắc, cho người ta một loại cảm giác thâm trầm.


Mấy ngày nay, Lục Yên luôn luôn tránh Lục Tiểu Yên, cố gắng không xảy ra mâu thuẫn với cô ấy.


Lục Yên có thể cảm nhận được, Lục Tiểu Yên có khúc mắc với cô, nhưng đây không phải là chuyện quan trọng gì, dù sao thì hết Tết cô cũng nên quay lại trường học rồi.


Nếu như không thích thì không tiếp xúc càng tốt, dù sao thì hiện tại cô có bố mẹ có Thẩm Quát, cuộc đời cô đã rất tốt đẹp rồi.


Về phần những người khác, cô vốn không cần quá để trong lòng.


....


Buổi tối ngày nào đó lúc ăn cơm, Mạnh Tri Ninh và Lục Giản nói đến chuyện Lục Tiểu Yên bị lừa bán, đối với Thi Tuyết Nhàn, Mạnh Tri Ninh tỏ rõ nhất định sẽ truy cứu tới cùng.


Về phần bố mẹ nuôi của Lục Tiểu Yên cũng thuộc về đồng phạm bắt cóc, dù sao thì nhốt Lục Tiểu Yên nhiều năm như vậy, chuyện này cũng không cần bọn họ quan tâm, pháp luật sẽ có sự trừng trị nghiêm khắc nhất.


Lục Tiểu Yên do dự trong chốc lát, bỗng nhiên nói ra: "Bố mẹ, thật ra, chú Chu và thím Chu... rất tốt với con, nếu như có thể thì con hy vọng đừng truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ."


Lời vừa nói ra, cả nhà đều ngây ngẩn cả người.


Không nghĩ tới Lục Tiểu Yên lại nói lời như vậy, dù sao... cho dù bọn họ không tệ với cô ấy nhưng chuyện bọn họ làm chính là tội ác, là phạm pháp, bọn họ cùng một giuộc với hai chị em Thi Tuyết Nhàn, giam cầm Lục Tiểu Yên nhiều năm!


"Tiểu Yên, con, con là nghiêm túc sao?"


"Đúng vậy, chú Chu thím Chu không phải là người độc ác."


"Bọn họ có phải là người độc ác hay không, cảnh sát sẽ có kết luận." Lục Yên là người thẳng tính, hững hờ nói ra: "Bọn họ thu lợi từ Thi Tuyết Nhàn, đây không phải là lừa bán trẻ con đơn giải như vậy, nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ hẳn là đồng phạm trong vụ án bắt cóc."


Lục Tiểu Yên buông đũa xuống, kích động nói: "Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy! Cô vốn không biết cái gì cả, tất cả chuyện này... đều tại cô!"


Lục Yên không phải là bánh bao, mặc dù Lục Tiểu Yên đáng thương nhưng mình cũng không làm sai bất kỳ chuyện gì, cô ấy dựa vào đâu mà nói mình như vậy, giống như bi kịch của cô ấy đều do cô tạo thành vậy.


Trong khoảng thời gian này, cô thật sự là không chịu được Lục Tiểu Yên thỉnh thoảng quét ánh mắt thâm trầm kia về phía cô....


"Cháu chỉ biết là, bọn họ tốt với cô cũng chẳng qua là sợ cô xảy ra chuyện, bản thân gánh trách nhiệm mà thôi."


"Cô mới là đồ lừa đảo! Cái đồ phạm tội lừa gạt này!" Lục Tiểu Yên cảm xúc kích động, hô to lên: "Cô cướp hết mọi thứ của tôi, bố mẹ của tôi! Đều tại cô!"


Trong một số phương diện, Lục Yên rất hung hăng, làm con gái một được Lục Trăn yêu thương lớn lên, cô xưa nay sẽ không nén giận, huống chi mấy ngày nay cô cũng nhịn đủ rồi.


"Cô nói chuyện cầu tình cho phần tử phạm tội chân chính, lại đổ mọi tội lỗi lên người cháu, chuyện này rất vô lý."


"Vốn dĩ là như vậy, vốn dĩ chính là cô!"


"Cho dù cô cảm thấy người nhà họ Chu là người tốt nhưng pháp luật sẽ không bởi vì 'Cô cảm thấy' hoặc là 'Cô cho rằng' mà thả phần tử phạm tội đi."


"Lừa đảo! Lừa đảo lừa đảo lừa đảo!"


Lục Tiểu Yên bỗng nhiên bùng nổ, khiến cho cả nhà đều không nghĩ tới.


"Tiểu, Tiểu Yên, con đừng nói như vậy với Yên Yên." Mạnh Tri Ninh mở miệng xoa dịu: "Con bé là, con bé là... ờ."


Bà không biết nên nói như thế nào, Lục Yên là cháu gái của Lục Tiểu Yên?


Có chút hoang đường.


Lời này vẫn phải do Lục Trăn nói ra: "Lục Tiểu Yên, Lục Yên là con gái của anh, em là bề trên của con bé, ờ... chúng ta đều là người một nhà, hy vọng em đừng tùy tiện trách oan con bé."


Lục Tiểu Yên tức giận đến đỏ cả mắt: "Cô ta cướp mọi người đi! Cô ta là ma quỷ! Là yêu quái!"


"Tiểu Yên, con đừng nghĩ như vậy!" Lục Giản vội vàng nói: "Bố mẹ vẫn là bố mẹ của con, bố mẹ đều rất yêu con!"


"Thế nhưng anh hai, anh hai... không thích con nữa."


Hốc mắt Lục Tiểu Yên lập tức đỏ lên, phẫn hận nhìn Lục Yên: "Anh hai chỉ thích cô ta! Con... con ghét cô ta! Bố mẹ đuổi cô ta đi đi! Đuổi cô ta đi mau."


Lục Giản và Mạnh Tri Ninh lập tức đưa mắt ra hiệu cho Lục Trăn, bảo anh mau nói vài câu trấn an em gái.


Lục Trăn quan sát em gái mắt đỏ hồng, lại nhìn con gái không nói lời nào, lặng yên chốc lát, nói: "Con bé sẽ không đi đâu cả, nơi này là nhà của anh, nhà của anh chính là nhà của con bé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK