Tạ Cẩn Du như rơi vào hầm băng, tay chân lạnh buốt, toàn thân đông cứng. Tới hô hấp cũng bị nghẹt ở cuống họng, một hơi thở nhỏ cũng chẳng thể bật ra, tất cả ý thức đều rời xa cô.
“Khụ khụ…” Chỉ một thoáng tĩnh lặng qua đi, cái người đang nằm trong hố kia đột nhiên bật ra tiếng ho khan, tay phải nắm chặt lấy Thiên Thu, mượn lực ở mũi kiếm để gượng đứng lên.
Áo quần hắn xốc xếch, tóc đã tuột khỏi dây buộc từ lâu, dáng vẻ thảm hại vô cùng, hoàn toàn mất đi hình tượng trời quang trăng sáng trong quá khứ. Dù ở trên chiến trường khốc liệt nhất, Liễu Ký Minh cũng chưa từng rơi vào tình trạng này, song tấm lưng đó vẫn không thay đổi, đứng thẳng như tùng xanh, gió bão không ngã.
Không khí đã về lại buồng phổi.
Đầu óc Tạ Cẩn Du trống rỗng, chỉ biết nhấc gót chạy về hướng Liễu Ký Minh, nhưng vì cơn lạnh buốt đông cứng vừa rồi nên tay chân cô lóng ngóng, chân phải vụng về vướng vào chân trái khiến cô té lộn nhào, nhưng cô bò dậy rất nhanh, kêu lên thành tiếng: “Sư thúc…”
Liễu Ký Minh quay đầu lại, trên mặt hắn có vài vết trầy xước ứa máu, nhưng ánh mắt vẫn đen láy như đầm sâu. Dù phế bỏ tu vi của hắn, đánh gãy lợi kiếm của hắn, thì ánh mắt đó cũng tuyệt đối không thay đổi, chỉ cần đứng lên được, thì hào quang trong mắt hắn sẽ bất diệt.
Sau khi nhìn thấy Tạ Cẩn Du, cằm hắn căng lên trông thấy, ánh mắt trở lạnh, lúc lên tiếng giọng cũng hơi khàn, nhưng câu ra lệnh vẫn uy nghiêm không đổi: “Đi!”
Tạ Cẩn Du toan bước tới nắm lấy ống tay áo hắn, nhưng nghe thấy câu này thì chân bỗng chững lại, ngẩng đầu nhìn ngược lại hắn.
Liễu Ký Minh vung mạnh tay áo, một đạo kiếm khí bắn vút ra, kiên quyết đẩy lui cô ra xa mấy thước, giọng đã thêm phần cứng rắn lạnh lùng: “Đi mau!”
Đã tới giờ phút này mà hắn vẫn không nỡ nặng tay, tuy đạo kiếm khí này nhìn thì có vẻ sắc bén nhưng lại chẳng tổn thương Tạ Cẩn Du mảy may, không thì chẳng phải chỉ lùi về sau mấy bước thôi đâu.
Tạ Cẩn Du không trách hắn, trái lại nét mặt còn giãn ra, mỉm cười nói: “Sư thúc, tới lúc này rồi, chàng muốn ta đi đâu đây?”
“Rời khỏi đây… trốn vào trong cỗ quan tài đó…” Liễu Ký Minh nhìn xoáy vào cô, ánh mắt bất động: “Tóm lại, không được tìm ta, không được ở đây.”
Nụ cười trên môi Tạ Cẩn Du vẫn không thay đổi, nhưng không dám tiến lên nữa, cô sợ nếu mình bước thêm một bước thì Liễu Ký Minh sẽ thẳng tay đẩy cô ra xa chẳng chút lưu tình một lần nữa.
Thế nên cô chỉ đứng yên ở đó, ánh mắt hiền hòa: “Nếu tới sư thúc cũng không ngăn cản được người đó… vậy dù ta trốn, thì sẽ trốn được tới lúc nào?”
“Cho ta ở lại đây đi, ta tuyệt đối sẽ không, sẽ không kéo chân sư thúc đâu…” Trong giọng của Tạ Cẩn Du đã mang theo van nài: “Sư thúc, đừng bỏ rơi ta… đẩy ta vào trong quan tài chống chọi một mình, chuyện này, xin chàng, ta không muốn nhớ lại cảm giác đó nữa…”
Ánh mắt Liễu Ký Minh thoáng dao động, không lên tiếng đuổi cô đi nữa.
Tạ Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hắn đã từ bỏ ý định đuổi mình đi, cô không cầm được lòng mừng rỡ, mỉm cười thành tiếng: “Ta sẽ ở lại với sư thúc, bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không đi đâu hết.”
Cô vừa dứt câu, một cơn gió mạnh bỗng thổi táp tới, cuốn theo sát khí ngùn ngụt không thể xem thường, hòa trong luồng khí tức mạnh mẽ này là một giọng sang sảng khó lường.
“Tiểu tử này, xem ra cũng có chút thú vị.”
Đằng trước Liễu Ký Minh bỗng dưng hiện ra một bóng người, chẳng ai có thể thấy rõ rốt cuộc thì hắn đã dịch chuyển tới đây bằng cách nào. Cứ như song song với sự xuất hiện của tà khí, giọng nói và con người cũng đồng loạt xuất hiện một cách hoàn chỉnh.
Vóc dáng của người này cao lớn hơn nam tử bình thường, dù là Liễu Ký Minh đang đứng trước mặt hắn cũng chẳng sánh bằng. Bề ngoài anh tuấn sung mãn, cặp mắt phượng lưu chuyển hào quang, cùng sống mũi thẳng tắp đặc biệt nổi trội, phải nói rằng Liễu Ký Minh gần như giống hắn như đúc.
Hắn khoác một bộ hắc bào rách rưới mòn cũ, nhưng không giấu nổi phong thái phong nhã hào hoa. Có người bảo, người nhờ ăn mặc, phật nhờ kim trang, song, có một số người, quần áo đối với họ còn chẳng thể làm nền. Cho dù ăn mặc lôi thôi rách rưới thì cũng chẳng ai dám thất lễ với hắn, chỉ vì khí sát phạt chẳng thể nào khinh thường kia.
Tạ Cẩn Du hít ngược khí lạnh.
Người có ngoại hình giống Liễu Ký Minh, còn bị nhốt trong phong ấn ở nơi này, trừ Đông Như Quân ra thì còn ai vào đây nữa? Giống nhau tới mức này, e rằng có nói Đông Như Quân không phải cha ruột của Liễu Ký Minh thì cũng chả ai tin.
Đông Như Quân chẳng buồn liếc tới Tạ Cẩn Du, vì dù Tạ Cẩn Du có tu vi Kim Đan, nhưng chút trình độ đó đối với Đông Như Quân thì hoàn toàn chẳng đáng để mắt tới. Trong mắt hắn, chỉ có Liễu Ký Minh.
Đối với một người giống mình như đúc, cho dù đây là lần đầu gặp mặt, Đông Như Quân cũng có một thoáng sững sờ, chẳng qua, đó chỉ là một tích tắc ngắn ngủi mà thôi.
Ma tộc không trọng huyết mạch, nhi tử của mình thì sao chứ? Cha giết con, con giết cha là chuyện tầm thường nhất trong Ma địa. Trong cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, đạo lý luân thường là thứ trói buộc vô dụng nhất. Cho dù thích mọi thứ của thế gian tới đâu đi nữa, nhưng loại lễ giáo này đối với Đông Như Quân vẫn là thứ vô cùng nực cười.
Huống chi, dung nhan này, hắn làm sao quên được? Bao lời thì thầm yêu đương với tình nhân năm xưa, cuối cùng đều hóa ra cơn mưa đao phản bội.
Người đời luôn nói Ma tộc bạc tình, nhưng sao địch lại lòng người hay thay đổi?
Đông Như Quân bật cười, lúc hắn mỉm cười mắt phượng sẽ xếch lên, phong lưu phóng đãng, hoàn toàn bất đồng với Liễu Ký Minh: “Ta mới vừa tỉnh lại, ra đòn cũng khó tránh khỏi chưa quen, lần này, ngươi chắc chắn sẽ không chạy thoát.”
Liễu Ký Minh lách mình qua, che kín Tạ Cẩn Du đang đứng sau lưng mình không xa, lạnh lùng nói: “Chưa bao giờ muốn chạy trốn.”
Vừa dứt lời, một tiếng choang vọng tới, Tạ Cẩn Du thậm chí không thấy rõ Đông Như Quân ra tay thế nào, chỉ thấy Liễu Ký Minh giơ phắt tay lên, Thiên Thu chắn ngang, đỡ đòn một cách gian nan.
“Chẳng qua, có đôi lúc cốt khí cũng là một thứ nực cười nhất.”
Mỗi chiêu của Đông như Quân đều cực tàn độc, cực trí mạng. Hắn không có binh khí chuyên biệt nào, song, mỗi lần vung tay ma khí sẽ quấn quanh ở lòng bàn tay, theo cách ra chiêu của hắn mà hóa thành một loại binh khí bất kỳ. Hơn nữa, thời gian để chúng kết thành thực thể còn rất ngắn, một khi không thành công thì sẽ nhanh chóng hóa thành một hình thù khác.
Cách thức chiến đấu của hắn tùy hứng mà đặc biệt, không bó hẹp trong khuôn sáo, cho nên đối phương cũng khó lòng đề phòng. Có điều, đấu theo cách này cũng cực liều, vì lượng ma khí tiêu hao rất lớn, không hợp để chiến trong thời gian dài.
Trong khi kiếm chiêu của Liễu Ký Minh thì hết sức đơn điệu, nhưng dù có rập khuôn tới đâu thì khi vào tay hắn đều phóng ra vạn tia sáng rực rỡ, hùng hổ bức người, hoàn toàn không để lại đường lui.
Đông Như Quân đánh mãi tới mất kiên nhẫn. Có trời mới biết, hắn chán ghét bọn tu sĩ nhân loại này bao nhiêu, nhất là kiếm tu vừa ngang ngạnh vừa khó nhằn. Nếu tên tiểu tử trước mặt này không có chút huyết khí hùng mạnh của Ma tộc, thì hắn đã bóp chết tên kiếm tu phiền phức này từ lâu rồi.
Rõ là đã mệt lả đuối sức, vậy mà chẳng biết thứ gì đã giúp tiểu tử này tiếp tục chiến đấu, không chết không thôi.
Đông Như Quân khịt mũi nói: “Kéo dài hơi tàn.”
Liễu Ký Minh thở hào hển, song vẫn không dám ngơi tay dù chỉ một giây, hắn cứ liên tục điều động linh khí toàn thân để giữ vững kiếm quang.
Hắn không thể lui được nữa.
Sau lưng, chính là Tạ Cẩn Du.
Từng dòng máu tươi trào ra từ khóe môi của Liễu Ký Minh, hắn cảm thấy một luồng khí hiền hòa đang chậm rãi chảy xuôi theo kinh mạch tới tứ chi mình, chỉ hơi nghiêng đầu hắn đã trông thấy Tạ Cẩn Du đang quay vòng hai tay, vài cây ngân châm dịch chuyển trong lòng bàn tay cô, cảnh tượng này làm tim hắn thắt lại.
Nha đầu này!
Liễu Ký Minh gấp rút bắt thủ ấn, Thiên Thu nhanh chóng bay vút lên không dưới sự điều khiển của hắn. Tạ Cẩn Du đang gắng sức đột nhiên cảm thấy linh khí của mình bị cản lại thì ngẩng phắt đầu lên, phát hiện kiếm khí của Thiên Thu đã bao phủ khắp toàn thân mình, đồng thời, mặt đất dưới chân cũng bị tác động, phát ra tiếng ầm ì vang dội.
“Tình huống gì đây?!” Tạ Cẩn Du nhìn động tác của Liễu Ký Minh mà hãi hùng ra mặt, hét lên hoảng sợ: “Sư thúc! Chàng đang làm gì hả?!”
Cô vừa giơ tay lên đã bị kiếm khí lạnh buốt ăn mòn, nơi bàn tay tiếp xúc bị cắt ra một đường ứa máu, nhưng cô chẳng còn lòng dạ đâu để lo tới thứ gì khác, chỉ cố sức nhào tới, hét lớn: “Liễu Ký Minh! Liễu Ký Minh, chàng định làm gì hả? Chàng thả ta ra mau —-“
Trong mắt Đông Như Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là ý cười nghiền ngẫm: “Không ngờ ngươi là một kẻ si tình.”
Bùn đất bốn bề dần nhô lên, mà khoảnh đất Tạ Cẩn Du đứng thì từ từ sụp xuống, kiếm khí của Thiên Thu ngày một yếu dần, còn hai tay Tạ Cẩn Du thì đã đầm đìa máu.
Cuối cùng, Liễu Ký Minh cũng không ngoái đầu lại nhìn cô một lần.
Tà sùng yêu tà, trăm trận trăm thắng.
Câu này, dù một ngày Liễu Ký Minh cũng không dám quên.
Nếu hôm nay đã gặp, thì bất kể kết quả ra sao, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước. Nếu chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước, thì sống hay chết có gì quan trọng đâu. Chẳng qua là… cuối cùng hắn đã không còn một thân một mình, chỉ mong có thể kiềm chân Đông Như Quân, giành cho Tạ Cẩn Du một con đường sống.
Tạ Cẩn Du gào lên khản giọng: “Chàng định làm gì… Liễu Ký Minh đồ khốn! Chàng… chàng…”
Cô la hét, cô mắng chửi, nhưng trong lòng lại hận mình gấp ngàn lần hơn. Tại sao, tại sao không thể đứng bên cạnh Liễu sư thúc? Tại sao không thể sóng vai chiến đấu cùng chàng?! Tại sao! Rõ ràng đã hứa chắc một lời, bất kể là bôi thuốc hay châm liệu, cần gì cô cũng sẽ có mặt ngay mà…
Tạ Cẩn Du hối hận, lần đầu tiên cô hối hận vì năm đó mình đã không lựa chọn Văn Ngọc phong.
Bùn đất dần chôn vùi bóng dáng Liễu Ký Minh, giam kín Tạ Cẩn Du bên trong nó, cắt đứt tất cả mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.
Đây là chuyện cuối cùng Liễu Ký Minh có thể làm.
Che chở cho người ấy an toàn, đến tận giây phút cuối cùng.
Hắn bước lên nghênh đón Đông Như Quân, dù cho linh lực đã bị hao tổn trầm trọng nhưng vẫn không chùn chân, lưng vẫn thẳng tắp: “Ta cũng nên dốc toàn lực ứng phó.”