- Thiên Long tộc, Thiên Long tinh vực! Hãy chờ ta, sẽ có một ngày ta lại trở về!
Hắn nói xong thân thể thấp thoáng một lúc rồi lướt đi như một luồng gió. A Khờ không biết sau khi phong ấn được mở ra, huyết mạch thức tỉnh thì thực lực của hắn ra sao. Nhưng hắn biết vẫn còn rất lâu hắn mới đạt được loại năng lực dời núi, lấp biển như trong giấc mơ hắn từng trải qua.
- Ở Âu Lạc giới này, nếu lấy thực lực của ta ra để mà so sánh thì có thể tương đương với một tên cao cấp học đồ. Ài, nếu như ta không phải là ăn mười lăm trái long quả, mà ăn ba lăm quả thì có khi thực lực của ta cũng đột phá lên cấp bậc tông sư rồi cũng nên. Nhưng hiện giờ ta không thể ăn được nữa a. Nhược Lan mà biết chắc sẽ không tha cho ta, không có nàng, ta ăn nhiều thêm một quả thì nhiều thêm một tia nguy hiểm. Cũng may huyết mạch đã thức tỉnh rồi, chỉ cần khai mở toàn bộ ta tin tưởng là tốc độ tu hành của ta sẽ rất nhanh đạt đến thần cấp. Nhưng đáng tiếc a, thời gian của ta cũng chỉ còn lại không tới ba năm. Đám người Long tộc ở Thần Long đảo sẽ theo Đông Hải mà đi đến đây truy tung hai tỷ muội Tinh Nguyệt. Thân phận của ta cũng đã bị bọn họ tính ra, dù cũng không biết chính xác ta đến từ một cái vị diện khác. Nhưng vẫn rất nguy hiểm a, ta phải nghĩ cách tăng nhanh thực lực, giúp Long Tinh Nguyệt phục hồi thương thế mới là thượng sách. Song tu, hiện tay chỉ có song tu ta mới tăng cấp nhanh được. Làm sao để có thể tiếp tục sau tu đây? Nhược Lan bị giờ không cho ta đụng đến, mấy nữ nhân trong giấc mơ kia biết tìm đâu bây giờ? Mà môn công pháp song tu kia không biết có còn dùng được nữa hay là không? Long quả, ta nhất định phải thu gom sạch sẽ mới được.
Hắn dự tính hết thẩy rồi mới chuyển hướng đi tìm Long Tinh Nguyệt. Hắn còn chưa đến gần nàng, đôi mắt rồng đã mở ra nhìn hắn:
- Huyết mạch của người đã thức tỉnh, phong ấn đã mở ra rồi sao? Ngươi không phải là nhân tộc, ngươi là bán long nhân sao?
Hắn không có trả lời nàng, mà liếc mắt nhìn quanh xem thử Nhược Lan có ở gần đây hay là không, mới cẩn thận truyền âm cho Long Tinh Nguyệt:
- Long Tinh Nguyệt, lần trước môn công pháp ngươi truyền cho ta, nó... nó còn có phần nâng cấp lên hay không? Ta bây giờ thực lực cũng đã tăng lên cao cấp học đồ rồi, liệu dùng nó còn có hiểu quả như lần trước không?
Nàng nghe hắn mặt dày hỏi đến bộ song tu công pháp của Long tộc, hơi thâm ý mà nhìn hắn. Sau đó cũng bình thản mà nói:
- Bộ công pháp đó chỉ là một quyển song tu công pháp cơ sở mà thôi. Ngươi muốn có bộ công pháp truyền thừa của Long tộc chúng ta, ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ đến. Lần trước ngươi đã ăn Long quả của ta, ta còn chưa tính toán với ngươi nữa đây. Một tháng sau ta có việc cần nhờ ngươi giúp. Nên ngươi cứ ngoan ngoãn mà ở lại đây đi. Sau khi hoàn thành xong việc này, ta muốn dẫn người đến chỗ giấu trứng của đệ đệ ta. Theo ta thấy, chỉ có máu của ngươi mới có thể đem nó tỉnh dậy được. Chỉ cần ngươi chịu hy sinh máu trên người ngươi, đem đệ đệ ta đi ra ngoài. Ta sẽ xem xét mà cho ngươi mượn bộ song tu công pháp cao cấp. Nhưng mà ngươi nhớ, không thể đem nó truyền ra lung tung bên ngoài đâu đấy! Thôi, ta đi ngủ tiếp đây.
Nàng nói xong lại lười biếng nhắm mắt ngủ tiếp. Hắn thấy nàng như vậy thì rất muốn tiến lại đá cho nàng một phát. Nhưng nghĩ đến nàng dù sao cũng là một cái mỹ nhân, hắn không nỡ a. Lại đi lang thang một vòng, Nhược Lan không biết đi đâu mà hắn tìm gần nửa buổi rồi cũng không thấy. Trong lòng hắn hơi có chút sốt ruột.
- Nhược Lan, ngươi trốn ở chỗ nào? Mau đi ra a, ta rất là lo lắng cho ngươi a! Ta sai rồi, lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa đâu.
Hắn vừa đi vừa bắt tay lên miệng mà hô. Không biết là lời hắn gọi hiệu nghiệm, hay là vô tình mà hắn đang thấy cái đầu nhỏ của nàng nhấp nhô sau một tảng đá. Nàng nghe hắn gọi thì vội đưa tay lên miệng ra hiệu cho hắn đừng có ồn ào. Mà vừa lúc này từ chỗ của nàng đang núp nhảy ra một con thỏ tuyết trắng. Con thỏ này vậy mà là một giống ma thú cấp một sơ giai. Nó vốn thuộc giống ma thú nhút nhát, hiền lành. Vừa nghe thấy hắn tiếng hô liền hốt hoảng mà nhảy đi ra. Nhược Lan tức giận vừa chạy đuổi theo, vừa mắng:
- Ngươi, ngươi mau đền nó cho ta! Ta vất vả lắm mới tới gần được nó, vậy mà ngươi lại hô lên làm cho nó sợ chạy đi mất!
Hắn nhìn thấy thân pháp của nàng cũng lướt nhanh chẳng kém gì mình là mấy. Hắn hơi có chút kinh ngạc, rồi vỗ tay mừng rỡ:
- Lợi hại, quả nhiên là lợi hại a! Không ngờ môn công pháp song tu này không những đem huyết mạch của ta thức tỉnh, còn có thể nâng cao thực lực của cả hai người. Nhìn cước bộ của nàng, e rằng cũng đã đạt đến trung cấp học đồ. Khà khà khà, sau này mỗi ngày ta đều song tu, chẳng phải bên cạnh ta sẽ có một đám nữ nhân thực lực mạnh mẽ rồi hay sao?
Trong lúc hưng phấn nên hắn cũng không cố kỵ mà nói lớn. Đến khi lời ra khỏi miệng rồi hắn mới cảnh giác nhìn quanh, tay vỗ trước ngực mà tự trấn an lấy mình.
- May quá, may quá! Nàng đã đi xa rồi, chắc là không có nghe thấy!
Hắn còn đang kêu may mắn thì đã nghe tiếng của nàng văng vẳng bên tai:
- Thế nào? Ngươi lại có cái gì xấu xa mà nói một mình như vậy? Hừ, nam nhân tên nào cũng không phải là đồ tốt! Trước đó ta còn nghĩ rằng ngươi là người mà ta có thể tin tưởng được, bây giờ coi như là ta nhìn nhầm người rồi!
Hắn biết là nàng cũng không có thật sư nghe hắn lúc đang nói chuyện một mình, lại nghĩ đến chuyện lúc sáng nên cười cười nhìn nàng:
- Nhược Lan, nàng bỏ qua cho ta lần này đi! Con thỏ, chẳng phải nàng nói muốn bắt con thỏ đó hay sao? Để ta đi bắt lấy nó làm quà chuộc lỗi cho nàng có được không?
Nàng nhìn hắn rồi ngoảnh mặt xoay đi:
- Con thỏ đó bị ngươi dọa cho chạy mất rồi, còn đâu nữa mà bắt! Ngươi không có biết là suốt hơn một tháng này ngoài người và Long thần đại nhân ra, cũng chỉ có nó là giống vật sống duy nhất tồn tại hay sao? Ngươi không có việc gì tốt để làm, chỉ toàn nghĩ ra mấy chuyện xấu xa. Ta không thèm nói với ngươi nữa!
Nàng bỏ đi, hắn nhìn theo đến ngẩng ngơ:
- Này, đây là cái dạng gì nói chuyện vậy chứ? Ta đã làm chuyện gì gây nên tội chứ?
Tội của hắn ấy à, kể đến một trang giấy chắc gì đã hết. Thôi thì cứ để cho hắn bị nàng hành cho một trận để bớt cái tính lăng nhăng đi cũng âu là một chuyện tốt. Mà sợ hắn bỏ cái tính ấy rồi, có ngươi lại nghĩ hắn sao trở nên quá mức thật thà cũng nên. Đời mà, miệng lưỡi thế gian lắm thứ chua cay, ai mà biết hết hương vị của cõi nhân gian bi ai này chứ!
Hắn thấy nàng giận dỗi bỏ đi, hắn cũng nhanh chân mà chạy đuổi theo:
- Nhược Lan, Nhược Lan! Nàng chờ ta một chút, ta muốn nói chuyện với nàng a!
Mặc cho hắn gọi đến khản cả cổ nhưng bước chân nàng cũng không dừng lấy nửa bước. Đi gần đến bên bờ hồ nàng mới ngồi bệt xuống ôm mặt khóc. Hắn chạy đi theo mà hôt hoảng kêu lên:
- Nhược Lan, Nhược Lan! Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi! Ta xin nàng, nàng đừng có khóc!
Nàng vẫn không chịu nghe lời hắn, mà càng khóc lóc to hơn. Hắn hoảng quá nên tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào cho phải. Đợi mãi mà không thấy hắn ôm mình, nàng không được vui quay lại nước mắt đầm đìa nhìn hắn:
- Ta khóc sao ngươi còn không chịu ôm ta?
Nàng hỏi làm hắn ngớ người không biết trời trăng mây gió thế nào. May mà hắn cũng ứng biến rất nhanh, liền ngồi xuống đem nàng ôm thật chặt:
- Nín đi, nín đi! Ta biết lỗi của ta rồi! Sau này ta sẽ không làm như vậy nữa! Nàng muốn đánh, muốn mắng, muốn chửi gì thì cứ mắng chửi đi! Nếu ta có lấy nửa câu phàn nàng thì ta không phải là nam nhân!
Nàng hé miệng ra cắn mạnh lên trên vai hắn một miếng. Hắn cũng không nghĩ là nàng làm thật. Răng nàng thế mà cắm sâu vào trong da thịt của hắn, để lại một vệt dấu răng sâu hoắm, bật cả máu tươi ra ngoài. Miệng hắn cắn chặt răng để không bật lên thành tiếng. Hắn khổ sở nói ra miệng:
- Nhược Lan, nàng chơi xấu a! Ta không có nói là nàng đem ta đi cắn, làm sao lại cắn mạnh như vậy chứ?
Nàng đến lúc này mới mở miệng ra, âm thanh vẫn còn kèm theo tức giận:
- Ta cắn như vậy còn chưa có đủ! Ngươi đưa tay ra đây, ta muốn cắn lên tay ngươi!
Hắn nghe nàng nói muốn khóc mà khóc dám khóc thành tiếng:
- Nhược Lan đáng yêu của ta, nàng làm sao lại biến thành thích đi cắn người mất rồi? Không phải là do công pháp tu luyện có sai lầm gì đấy chứ?
- Ngươi nói nhảm cái gì trong miệng đó? Ngươi có đưa tay ra đây hay không? Nếu không thì sau này ngươi đừng có nhìn mặt ta nữa, ta sẽ mặc kệ ngươi đấy!
Nghe nàng gắt gỏng hô lên, hắn đành phải bấm bụng mà đem một cái cánh tay ra cho nàng. Tay nàng nắm lấy tay hắn, hơi nhích người ra một chút, nét mặt hung dữ ban nãy cũng dịu đi rất nhiều. Hắn chỉ thấy bàn tay của nàng vừa mềm mà lại vừa ấm. Hắn thật không nở buông ra chút nào. Nếu như không nghĩ đến việc chút nữa sẽ có một đôi hàm răng săc nhọn cắm lên trên da thịt mình, thì hắn cho rằng đây là một cái mỹ sự ở trên đời. Chỉ là, đợi chờ hắn không phải là răng của nàng cắm lên trên. Hắn có cảm giác như tay của mình chạm vào một lớp da thịt trơn nhẵn mà mịn màng. Hắn đương muốn quay mặt lại nhìn xuống, đã nghe tiếng nàng ở một bên cắt ngang:
- Không được nhìn, nếu ngươi mà nhìn xuống thì ta sẽ cắn ngươi đấy!
Hắn đướng nhiên là không dám trái ý của nàng. Nhưng hắn thông qua xúc giác trên bàn tay truyền đến cũng đón ra được phần da thịt hắn chạm đến là cái bụng tròn lẵng của nàng. Hắn không biết tại sao nàng lại cho tay hắn sờ vào bụng nàng, lại nghe tiếng nàng nhắc nhở bên tai:
- Ngươi không được nghĩ bậy, là ta muốn cho người sờ đứa nhỏ trong đó mà thôi! Mấy ngày hơm nay ta cảm thấy một tia sinh mệnh mỏng manh tồn tại trong đó. Ta nghĩ, đây là đứa nhỏ mà lần đó ta với ngươi đã tạo ra!
Nàng nói đến cuối cùng thì âm thanh đã nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, khuôn mặt cũng ửng hồng lên vì xấu hổ. Nhưng hắn ở gần như vậy làm sao mà nghe không ra lời nói của nàng, hắn có cảm giác như cả bầu trời như rộng mở ra trước mặt. Hắn vui mừng mà đem nàng ôm chặt rồi hô lên:
- Ha ha ha, ta như vậy là sắp được làm cha rồi! Ha ha ha!
Nàng bị hắn ôm chặt đến suýt nghẹt thở, muốn mở miệng ra trách hắn vài câu lại không nở mà chỉ biết đưa tay lên ôm lấy lưng hắn. Một con thỏ trắng nhìn thấy hai ôm thành một chỗ, đôi mắt nó hiếu kỳ mà nhìn không rời mắt. Thân phận thật sự của con thỏ trắng này không ai có thể đoán định được!