• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân nhà họ Trần đã xây xong, sau khi để thông gió được một đoạn thời gian, bọn họ liền bắt đầu bố trí nơi đó, xong rồi dọn qua ở.

Ý của lão thợ may là trước hết cứ để đó, qua 2 năm nữa để cho Trần Thiên Hữu dùng để lập gia đình, nhưng bị Trần Thiên Hữu cự tuyệt, chủ trương mọi người đều phải dọn qua ở.

Nhà mới bên này là là lớn hơn gấp 2-3 lần nhà cũ.

Trần Oánh cũng tán đồng ý của con, vì thế liền dọn.

Nơi này cách nhà cũ họ Trần không xa, hai đứa lớn ở chỗ này đều có thể có phòng riêng của chính mình, còn con gái út thì ở chung với Trần Oánh.

Hai vợ chồng lão thợ may không muốn dọn qua, đại đa số thời gian đều là ở trong nhà cũ của mình. Nhà cũ mà có cả một đại gia đình cùng ở thì chen chúc, nhưng chỉ 2 người ở thì lập tức thấy rộng rãi lên.

Thấy nhà vợ cũ ở được căn nhà lớn, Cố Hướng Hưng cũng không cam lòng lạc hậu, nên khi qua thời gian anh cả quy định liền tìm bà mối tới cửa qua bên Vương quả phụ làm mai.

Niên hạn công tác của hắn ở trong xưởng cũng không ít, chỉ là nhà ở vẫn luôn khan hiếm, càng khỏi phải nói đến chuyện cho một mình hắn một căn nhà lớn, nên cuối cùng đã tìm một gian phòng nhỏ trong một cái kho hàng, chỗ đó không lớn mà còn cũ nát. Nhưng thôi, dù sao đó cũng là một cái phòng riêng, là tạm cho bọn hắn cư trú, đồng thời phải phụ trách xử lý vệ sinh.

Cố Hướng Hưng muốn dùng để quá độ một chút, sau đó tích cóp chút tiền đi ra ngoài thuê nhà. Có không hài lòng với điều kiện này cũng chỉ có nước chịu thôi.

Về phần vì sao phải tích cóp tiền, đó là bởi vì sau khi ly hôn với Trần Oánh, túi tiền hắn ta đã rỗng, hơn nữa còn bị anh cả đánh gãy tay nên phải dưỡng thương, giờ đây trên tay hắn ta thật sự không có bao nhiêu tiền.

Hắn ta bên này vừa kết hôn, bên lão thợ may trên cơ bản đều đã biết.

Mọi người tới hỏi, biết được lý do đối ngoại của bọn họ, đều sôi nổi thở dài: "Có quá nhiều đàn ông không cam lòng ở rể, A Oánh à, con nhìn thoáng chút."

"Đúng vậy, cô có còn muốn tìm nữa không? Lúc này nếu mà cô tìm nữa, đừng có để ở rể." Đã có 3 đứa nhỏ họ Trần rồi.

Có người nói cô ấy ngốc: "Cô cứ vậy mà ly hôn à? Nhà họ Cố có năng lực lớn lắm đó, về sau con cái của cô phải làm sao đây? Không được hưởng xái rồi."

"Đúng vậy đó, cô trực tiếp cho mấy đứa nhỏ sửa họ cũng không phải không được mà."

Có người còn bắt đầu khoe khoang mình đã dự kiến trước được: "Tui sớm đã đoán trước được một màn hôm nay rồi, đàn ông mà có tiền đồ được mấy thằng nguyện ý ở rể đâu."

"Đàn ông ở rể ấy à, trừ phi là bị đè cả đời, chứ không tui chưa từng thấy ai được lâu dài."

Cũng có người hâm mộ, "Nếu mà cho tôi căn nhà này, tôi cũng nguyện ý ly hôn, con cái thuộc về tôi, thật tốt." Đàn ông thúi đứa nào muốn thì hốt lẹ đi.

Nhà họ Trần bây giờ vẫn có 2 người công nhân đó, mấy miệng ăn này muốn nuôi cũng không có áp lực gì.

Trần Oánh nghe được câu đó thì khẽ cười cười. Từ sau khi ly hôn, cô ấy có áp lực không nhỏ, nhưng mà không thể phủ nhận chính là không nhìn thấy hắn ta rồi, lại nhìn thấy căn nhà này, trong lòng cô ấy càng ngày càng rộng rãi.

Hiện tại thật sự nghe mấy lời bàn tán kia, cũng làm cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, hình như ly hôn cũng không có đáng sợ đến vậy.

"Tôi không có muốn đi bước nữa, cứ vậy đi."

"Mấy đứa nhỏ đã đủ cho tôi nhọc lòng rồi."

"Mấy cái khác không liên quan đến tôi."

Lúc bọn họ dọn nhà còn nói với bên Giang Cảnh Du, Giang Cảnh Du dẫn theo cặp song sinh đi qua đó.

Cố Hướng Hỉ đến bây giờ vẫn còn có chút ngu ngơ.

Anh hai và chị dâu hai cứ vậy mà ly hôn rồi, quá nhanh.

Chuyện lớn như thế mà cứ vậy à?

Hơn nữa nhìn thái độ của vợ chồng anh cả, còn có chị dâu hai, à không, là chị Oánh, hình như ly hôn cũng không phải chuyện gì lớn, làm đến độ cô ấy đều phải có hoài nghi rằng liệu có phải mình đã quá xem trọng chuyện ly hôn hay không.

Nhưng mà khi trở lại bên nhà, nghe người khác hỏi một phen, đây là chuyện rất nghiêm trọng nha.

Vợ chồng anh hai ly hôn, cô ấy không làm được gì.

Mắng anh hai, đã mắng, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì.

Về phần đánh à? Thôi cô vẫn là bỏ qua đi, anh cả đã đánh gãy một tay của anh hai rồi.

Cô ấy chỉ có thể vô lực mà rũ bả vai xuống, sẽ không còn quản đến anh hai nữa, về sau cô ấy thân cận với chị Oánh, cô ấy sẽ không gọi người phụ nữ kia là chị dâu hai.

Trong đời cô ấy có một đoạn thời gian rất dài thân cận nhất đều là chị dâu hai, cô ấy vĩnh viễn nhớ rõ là chị dâu hai đã tiếp nhận bọn cô.

Vì bồi thường, anh cả đã cho Thiên Hữu một căn nhà. Không thể không nói, bút tích này thật sự rất lớn, bởi mua về lại trùng kiến chắc chắn là mất hơn cả trăm tệ.

Vợ chồng anh cả lại vẫn cứ quen thói lỏng tay, cũng không biết trong tay anh chị còn bao nhiêu tiền nữa.

Cố Hướng Hỉ không lấy ra được nhiều tiền đến vậy để mua nhà, gia cụ thì nhà chị Oánh cơ bản đã chuẩn bị xong, nên cô ấy liền mua một ít dụng cụ cho nhà chị Oánh, ví dụ như là ấm nước hay vỏ chăn linh tinh, nhà mới khí tượng mới mà.

Hiện tại tới đây nhìn một chút, Cố Hướng Hỉ lập tức động lòng.

Căn nhà này, thật sáng sủa a.

Nhà mà cô ấy được phân cho so với nhà những người khác thì không nhỏ, nhưng mà so với nơi này thì nhỏ không ít.

Cô ấy thích nhà lớn, này đây đã gợi lên tâm tư của cô ấy rồi.

Cố Hướng Hỉ vỗ vỗ Dương Khánh: "Quay đầu lại chúng ta cũng tìm thử xem, xem có chỗ nào bán nhà cũ không, chúng ta cũng xây một cái."

Dương Khánh quay đầu: "......"

Trầm mặc nhìn vợ vài giây, sau đó đại kinh thất sắc: "Em nghiêm túc đó hả?"

Nhà tốt có ai không hâm mộ chứ, nhưng mà như này phải tốn bao nhiêu tiền đây? Bọn họ nào có nhiều tiền đến thế? Hơn nữa đã có nhà ở miễn phí rồi, vì sao phải bỏ tiền mua?

Cố Hướng Hỉ sờ sờ bụng: "Không có tiền thì chúng ta tích cóp dần, tiền lương của chúng ta xài tiết kiệm chút là có, anh không muốn con mình về sau có thể được ở phòng rộng rãi chút sao? Về sau mấy đứa cũng cần có phòng."

Bọn họ là vợ chồng công nhân viên, lại đều có bằng cấp đại học, phúc lợi đãi ngộ đều tốt, lương một tháng nếu khống chế tốt thì không cần xài bao nhiêu tiền, nhưng mà trước kia là bởi vì cảm thấy không có yêu cầu gì, nên đôi khi cô ấy cũng sẽ ra số tiền lớn mua đồ cho gia đình như chị dâu cả, phương diện ăn uống cũng bỏ được xài mạnh tay, hơn nữa chồng còn dành một nửa tiền lương của anh ấy cho bên nội, nên nói thiệt thì tiền tiết kiệm của bọn họ cũng không phải quá nhiều.

Hiện tại nhà bọn họ còn có ngăn cách thành 2 gian phòng để ở, vợ chồng bọn họ một phòng, con một phòng, nếu lúc này mà sinh con trai thì về sau lớn lên không có khả năng để nó ở chung phòng với chị nó được.

Dương Khánh trầm mặc.

Đây là một vấn đề rất thực tế, không phải nói không thể chắp vá mà dựng một cái phản ở bên ngoài để ngủ, vì mấy gia đình ở chen chúc đều là như thế, có mấy nhà thật sự không đủ chỗ còn dựng tấm ván gỗ bên cạnh cửa, tối ngủ đó, ban ngày thì cất đi.

Nhưng mà chờ về sau mấy đứa nhỏ lớn lên lại tới đây, thấy được con cái nhà 2 người cậu của mình mỗi người được một phòng, mà tụi nó lại ở như vầy... trong lòng chắc chắn có chênh lệch.

Thân là cha mẹ, chắc chắn muốn tận lực mà chu cấp điều kiện càng tốt cho con cái.

Vốn dĩ anh ấy cũng có thể được phân phòng ở bên xưởng máy móc, nhưng mà bởi vì vợ của anh ấy đã được phân phối nhà ở rồi, mà giờ phòng ở lại khan hiếm, nên anh ấy cũng chỉ có quyền sử dụng ký túc xá.

Muốn được chia nhà thì phải chờ tới khi xưởng máy móc xây nhà mới được, nhưng mà cái vụ đó không biết còn phải đợi mấy năm nữa.

Nếu thai này vợ sinh con trai, sinh tiếp nữa cũng là con trai, hai đứa con trai trưởng thành phải kết hôn, lấy cái căn nhà hiện tại của bọn họ thì thật sự là quá sức.

Vụ này thật sự làm Dương Khánh không nhịn được mà bắt đầu trầm tư.

Nếu nghĩ vậy, hình như thật sự cần thiết phải vậy.

Nếu mà chờ khi con cái lớn lên rồi lại tính toán, vậy đã quá muộn.

Anh ấy gật gật đầu: "Chuyện này chúng ta về nhà chậm rãi tìm hiểu."

Muốn mua nhà, trừ bỏ chính mình có tiền ra, còn có một vấn đề rất quan trọng, đó chính là phải có người bán nhà mới được. Muốn đi ra ngoài thuê một căn nhà đã không dễ dàng, bán nhà lại càng ít hơn.

Có người ngoài đi ngang qua thấy được bên chỗ bọn họ, cũng đồng thuận với những gì Trần Oánh nói trước đó, quan hệ giữa hai nhà xác thật không có ầm ĩ rạn nứt, cũng không biết Trần Oánh làm thế nào nữa.

Đã ly hôn với lão nhị nhà họ Cố rồi, còn giữ được quan hệ tốt đến vậy với hai anh em khác nhà họ.

Chờ khi tiệc dọn nhà kết thúc, Giang Cảnh Du dẫn theo cặp song sinh đến Cung Tiêu Xã, vì nhà mình đã hết que diêm rồi, cô muốn mua chút diêm về.

Đi Cung Tiêu Xã, không chỉ là muốn mua que diêm không thôi, cặp song sinh là một đứa muốn mua kẹo, một đứa muốn mua bánh quy.

Bởi vì gần đây hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, Giang Cảnh Du đều thỏa mãn.

Lúc rời khỏi Cung Tiêu Xã, Giang Cảnh Du thấy được Giang Kiều đón mặt đi tới. Cô ta đang xụ mặt, không biết là nghĩ tới cái gì. Nhìn thấy Giang Cảnh Du, Giang Kiều sửng sốt một chút, sau đó cắn môi dưới rũ đầu xuống, bước nhanh đi vào Cung Tiêu Xã.

Cặp song sinh cũng nhận ra cô ta, hai đứa chớp chớp mắt, ăn ý mà ngậm miệng lại không nói câu nào.

Hai đứa bé biết cái người này, từ huyết thống mà nói thì đây là dì họ của hai đứa, chẳng qua bởi vì một vài nguyên do mà bọn họ không biết mà hai bên đã sớm cạch mặt, gặp được cũng coi như không nhìn thấy.

Cũng không biết khi nào ba mẹ mới chịu nói mấy lý do kia cho bọn họ nữa, bọn họ cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi.

Giang Kiều bước nhanh vào Cung Tiêu Xã xong thì dừng bước, đứng tại chỗ ngây ngốc, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, có chút chói mắt.

Không ngờ được sẽ gặp lại Giang Cảnh Du, hiện tại chị ta cũng thật là lóa mắt.

Chị ta mặc quần áo cũng chẳng thế nào quá tốt, nhưng lại làm bật lên khí chất của chị ta, thoạt nhìn rất đáng tin cậy. Rõ ràng mặt chị ta trông còn rất trẻ trung, lại sẽ không ai xem chị ta là phụ nữ trẻ tuổi mà đối đãi.

Nghĩ đến đó, Giang Kiều sờ sờ mặt mình. Cô ta đã dùng không ít thủ đoạn để bảo dưỡng chính mình, đáng tiếc vẫn là trông khá già dặn.

Không có cách nào, có một số việc cô ta không thể không đi làm, hơn nữa cô ta còn là nhân viên tạm thời, nên vì không để bị đá ra, cô ta cũng không thể quá mức lười biếng.

Về phần cái ý tưởng nỗ lực biểu hiện, tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức thì Giang Kiều căn bản là không có nghĩ tới, cô ta nghĩ về sau xưởng này cũng không biết có thể giảm biên chế đóng cửa hay không nữa, có cần thiết liều mạng để trở thành công nhân chính thức vậy sao?

Nếu cô ta phải vất vả như vậy, còn không bằng chờ 2 năm nữa xây dựng sự nghiệp đi.

Cô ta nhớ rõ có một đoạn thời kỳ làm nhà buôn rất kiếm tiền, đặc biệt là ngược lên phía bắc sang bên lão đại ca* bên kia, chỗ bọn họ thiếu thuốc thiếu đồ ăn, rất nhiều đồ vật bên này vận chuyển qua đó bán đều có thể kiếm đồng tiền lớn, nếu như cô ta có thể nhịn được cái vất vả đó, cũng sẽ không kém hơn chị ta bao nhiêu.

*: ý chỉ Liên Xô hồi đó.

Hiện tại chị ta cũng chỉ là một cái xưởng nhỏ mà thôi, cũng chỉ vênh váo được mấy năm nay, chờ khi cải cách mở cửa, thị trường được buông ra, còn không biết có thể có mấy người nhớ rõ được chị ta, lúc đó liền đến phiên chị ta ngước nhìn chính mình.

Nhanh, nhanh thôi.

Chờ mấy năm nữa, Vương Bằng Phi sẽ gây dựng sự nghiệp làm giàu, cô ta không cần làm cái gì cả, chỉ cần làm nội trợ hiền hậu của anh ta là có thể thoải mái dễ chịu ngồi ở trong nhà, trang điểm chính mình cho xinh xinh đẹp đẹp, làm người trên người mà ai ai cũng hâm mộ!

Nghĩ đến đó, Giang Kiều lại lần nữa cười rộ lên, bước lên phía trước.

Cô ta biết trong khoảng thời gian gần đây đám Giang Cảnh Du rất khí phách hăng hái, bởi ai bảo thôn bọn họ có nhiều người tham gia thi đại học nhận được thư trúng tuyển đến vậy chứ.

Đám sinh viên mấy kỳ đầu này, về sau tiền đồ như gấm, không biết trào ra bao nhiêu nhân kiệt.

Vương Bằng Phi cũng tham gia thi đại học, chỉ tiếc không có thi đậu.

Chẳng qua điểm này không ảnh hưởng toàn cục.

Về sau anh ta sẽ tự chủ gây dựng sự nghiệp, không vào đại học cũng không sao.



Giang Cảnh Du là người bận rộn, cô không có quá nhiều tâm tình để phân đến trên người kẻ khác, cô và Giang Kiều ngẫu nhiên gặp một lần cũng không có xảy ra chuyện gì cả.

Tuy rằng có một số việc trên cơ bản cô đã biết, Giang Kiều cũng biết, nhưng ai biểu tự cô ta nguyện ý nhẫn nhịn chứ.

Chiếc mũ trên đỉnh đầu xanh mướt ra, nhưng mà vì tương lai của Vương Bằng Phi, còn có tương lai của chính cô ta, cô ta có thể xem như chưa hề xảy ra việc gì.

Mà này đây vừa nhịn, chính là nhịn nhiều năm vậy đấy.

Không thể không nói, cô ta cũng là kẻ tàn nhẫn.

Cũng không biết chờ về sau Vương Bằng không có hy vọng quật khởi, cô ta có hối hận vì lựa chọn khi trước của mình hay không nữa.

Trên đường về, Giang Cảnh Du thấy được thanh niên tri thức mang theo hành lý.

Họ là đến huyện thành ngồi xe lửa về nhà.

Hiện tại, các thanh niên tri thức thi đậu rồi về cơ bản đều đã chuyển quan hệ hộ khẩu đi rồi. Tuy còn chưa đến lúc khai giảng, nhưng mà bọn họ phải dự lưu thời gian về nhà, còn có thời gian để đến trường báo danh.

Bị cỗ trào lưu về nhà thăm người thân này của bọn họ hấp dẫn, có không ít người thấy được thanh niên tri thức nào khá rảnh cũng xin nghỉ về thăm người thân.

Không biết chờ khi thanh niên tri thức có thể về thành với quy mô lớn thì còn có bao nhiêu người nguyện ý lưu lại nữa.

Những người ở thành phố lớn, quan hệ với người trong nhà còn tốt có lẽ sẽ trở về, còn những người xuất thân từ thành thị thường thường, quan hệ với người nhà cũng tàn tàn, có lẽ sẽ lưu lại.

Cô sẽ không can thiệp lựa chọn của bọn họ, nhưng mà cô muốn để những người lựa chọn lưu lại về sau sẽ không hối hận.

Cặp song sinh về đến nhà, còn muốn đi ra ngoài chơi, Giang Cảnh Du: "Nhiệm vụ học tập hôm nay đã hoàn thành chưa?"

Cặp song sinh: "......"

Còn chưa

Nhưng mà muốn đi chơi.

Vì thế hai đứa nhỏ chọn phương án chiết trung: "Bọn con sang bên nhà ông ngoại làm."

Đi sang bên đó có bạn.

Giang Cảnh Du: "Ừ, lúc về mẹ muốn thấy tụi con đã làm xong xuôi đó."

Hai đứa nhỏ vừa đi, trong nhà liền không còn ai.

Kiến Quân đã xuất phát.

Anh chàng xuất phát sớm nhất, đi sang bên chiến hữu nào đó của Cố Hướng Hằng, sau đó lại đến trường đại học, cũng không thể cùng nhau qua cái Tết này.

Kiến Đan thì còn chưa có khai giảng nhanh đến vậy, nhưng mà hiện tại con bé cũng bận rộn, đang bận kèm bổ túc cho mấy người còn muốn thi lại nữa, hè sang năm sẽ nghênh đón lần thi đại học thứ 2. Lần thi thứ 2 này có nửa năm để chuẩn bị, những người chưa từ bỏ ý định đều muốn bắt lấy cơ hội lần này.

Có rất nhiều có cách nghĩ như thế, bầu không khí dốc lòng cầu học của thôn Thượng Trang cũng bảo trì rất tốt.

Giang Cảnh Du cũng vừa lòng.

Có lẽ tới tháng 6 sang năm sẽ thu hoạch không kém so với lần này.


Mọi người đều có chuyện mình muốn làm, chỉ như chớp mắt một cái, người nhận được thư thông báo trúng tuyển đều đến trường, Chương Học Tri và Phương Minh Nguyệt cũng đi về.

Hai vợ chồng Chương Học Tri đi bên kia còn chưa biết tình hình cụ thể, nên đã để Đồng Đồng lại đây.

Chương Học Thành cũng không muốn trở về, về bên kia cậu nhóc cũng không có quen biết ai khác, cậu cũng không nỡ rời khỏi nơi này, rời khỏi mợ ba của cậu nhóc.

Cậu bé này có thể nói là được mợ ba một tay nuôi lớn.

Bên Giang Cảnh Du thì còn đỡ, mọi người đều đi rồi, cảm thụ sâu nhất là Giang Nguyên Đồng.

Cháu trai nhỏ đã đi học, vợ của Cảnh Đằng đã đi học, Cảnh Đằng điều động công tác nên cũng đã đến tỉnh thành, trong nhà đời cháu không còn dư lại đứa nào.

Tuy rằng vui vì mấy đứa nhỏ có tiền đồ, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút tịch mịch.

Ông cụ chính là thích trong nhà náo nhiệt vui vẻ.

Giang Cảnh Du đã nhìn ra, lại nhìn thấy bộ dáng buồn bực không vui của Trịnh Nhạc Anh, hỏi cô em: "Có muốn về lại nhà ông ngoại ở không em? Phòng có đủ, cũng náo nhiệt, cho mấy đứa nhỏ có bạn." Náo nhiệt lên rồi sẽ không dễ suy nghĩ vớ vẩn.

Nghe xong câu đó, Trịnh Nhạc Anh cười: "Chị, không cần phiền toái dọn tới dọn lui như thế, em tới trước mặt ông ngoại lắc lư nhiều hơn là được rồi, chỉ cần ông ngoại không chê em phiền thôi."

Giang Cảnh Du: "Ông ngoại sao sẽ chê em phiền chứ, sẽ chỉ nhìn mãi không thấy đủ. Một mình em ở với mấy đứa nhỏ, có gì bất tiện cũng đừng có im miệng đó."

Trịnh Nhạc Anh liền cười: "Cũng không có gì bất tiện."

Nhà người bình thường có lẽ sẽ lo lắng nhà mình không có đàn ông sẽ không an toàn, nhưng mà ở chỗ này, cô ấy căn bản không cần lo chuyện đó —-

Trong thôn có đội dân binh, người nào không quen biết tiến vào đều sẽ bị hỏi, an toàn có bảo đảm.

Về phần những người ở trong thôn, cô ấy cũng không cảm thấy sẽ có ai muốn động thủ với mình, huống chi nhà cô ấy cũng có nuôi chó, chung quanh cũng có những nhà khác.

Trong nhà không có đàn ông cũng chỉ là lúc làm việc không có ai chia sẻ thôi, mấy cái khác thì còn được.

Giang Cảnh Du: "Thật sự còn được à? Em không phát hiện hai đứa bé nhà em cũng đã không quậy phá rồi sao? Em cứ mãi uể oải thế này, tụi nó đều phải lo lắng theo em đó."

Trịnh Nhạc Anh nghĩ đến mình thật đúng là đã lâu rồi không có mắng con quậy phá, cô ấy cũng chẳng thế nào tức giận, cô ấy há miệng thở dốc, chua xót: "Chị ơi......"

"...... Có lẽ là em suy nghĩ nhiều quá."

Giang Cảnh Du: "Chính là suy nghĩ quá nhiều đó, nó đi vào đại học, vậy em nắm chặt thời gian mà học tập đi, tới tháng 6 lận mà, vẫn còn thời gian."

Trịnh Nhạc Anh: "Em học rồi, nhưng mà em không phải khối nguyên liệu học tập, thật sự là học không vô đầu." Không phải cô ấy cố ý trốn tránh.

Hiện tại sức chuyên chú của cô ấy không thể sánh bằng hồi còn làm học sinh, có vài điểm tri thức cô ấy cũng không lý giải nổi, không nhớ nổi, học rất là cố sức, dù cho có người kèm cặp học bù cho thì không hiểu vẫn cứ là không hiểu.

Cô ấy cũng không biết sao mà mình lại ngốc đến vậy.

Hơn nữa còn có con cái, rồi còn đi làm, cùng với rất nhiều việc nhà chất chồng lên nhau, vậy là việc học của cô ấy càng không có hiệu suất.

Giang Cảnh Du: "Từ từ đi, em tạo áp lực quá lớn cho chính mình rồi. Nếu em muốn vào đại học, vậy hãy toàn lực ứng phó thử một lần trước đã, nếu không được thì đổi sang cách khác, không phải chỉ có mỗi con đường thi đại học này."

Trịnh Nhạc Anh thấy tinh thần rung lên: "Còn có con đường nào?"

Giang Cảnh Du: "Chị cũng muốn vào đại học để bổ sung một chút tri thức, chuyện này chị cũng đã đang hỏi thăm rồi, khi nào có tin tức chị nói cho em."

Hiện tại còn chưa xác định những lớp học ban đêm đó.

Trịnh Nhạc Anh cười: "Vậy nhờ chị rồi."

Cô ấy thấy trong lòng lập tức yên ổn hơn không ít.

...

Không bao lâu sau, hai vợ chồng cô hai của Giang Cảnh Du nhón chân chờ đợi đã chờ được tin tức tốt rồi – Bọn họ có thể trở về rồi.

Trước lúc về lại nhà mình, Giang Minh Nghi dẫn theo Chương Dung tới thôn Thượng Trang, gặp lại ba và con trai mà đã rất lâu rồi bà ấy chưa được gặp, còn muốn gặp những thân nhân khác nữa.

Bọn họ có thể chịu đựng được 10 năm này đều là nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ rất nhiều, hiện tại có thể về nhà, không đi một chuyến, lòng bà thấy bất an.

Khi được gặp lại cô con gái thứ hai này của mình, dù cho Giang Nguyên Đồng cả đời này đã gặp phải rất nhiều chuyện, tâm tính không phải mạnh mẽ bình thường, cũng bị bộ dáng hiện tại của con gái làm cho đỏ hốc mắt.

Đứa con gái thứ hai minh diễm quật cường kia của ông, dù cho xuất thân là con vợ lẽ, bị nhiều người cười nhạo khinh thường đến vậy, cũng tự mình phá ra một con đường cho mình, giờ đây gầy nhom, trông già đi không chỉ 10 tuổi.

Con rể hai cũng vậy, lần gặp mặt 10 năm trước vẫn tuấn tú tao nhã, đang đúng tuổi tốt nhất của một người đàn ông, hiện tại cũng đã thành một ông già.

Mười năm này, chịu tội lớn rồi!

Chương Học Thành đứng đằng sau ông cụ nhìn hai người họ. Nếu nhìn bề ngoài, không quen biết, cậu nhóc hẳn phải gọi ông gọi bà đi.

Cậu nhóc Chương Học Thành từ lúc mới được nửa tuổi đã theo anh trai đi tới nơi này, hiện tại anh trai và chị dâu đi về rồi, ba và mẹ vốn chỉ có ấn tượng trong ảnh chụp cũng xuất hiện.

Chương Học Thành đứng bên cạnh ông ngoại, có chút mờ mịt mà nhìn hai người kia và ông ngoại ôm đầu khóc rống.

Giang Minh Nghi khóc lớn, phảng phất như khóc hết ra hết thảy 10 năm này.

Hồi lâu sau, bà mới nhận lấy khăn lông lau mặt, bình tĩnh lại mà nói chuyện với mọi người.

"Ba, chỗ chúng ta biến hóa rất lớn đó, lúc con tới đây thiếu chút nữa không nhận ra."

Từ khi đi tới thôn Thượng Trang, bà ấy vẫn luôn đang quan sát. Thôn Thượng Trang biến hóa quá lớn, con đường nhỏ nông thôn trước kia giờ đã không thấy đâu, lúc bà đi vào đây là bằng con đường lớn trải xi măng có thể cho hai chiếc xe hơi song hành, rồi nhà cửa hai bên đường trước kia về cơ bản đều là gạch đất và mái tranh, giờ cũng không phải nữa.

Đưa mắt nhìn lại một cái, đường xá nhà cửa chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa nhà gạch đất và mái tranh cơ bản là không còn thấy nữa, nhà cửa của mọi người đã thăng cấp thành nhà ngói, còn có nhà cấp bốn, bọn họ còn sẽ trải xi măng đoạn đường từ ngoài đường lớn đến nhà mình nữa.

Nếu không phải có núi và địa hình chỗ này vẫn đúng như trong ấn tượng trước kia của mình, Giang Minh Nghi đều phải hoài nghi rằng có phải bà đã đi lộn chỗ rồi hay không đó.

Các trấn các thôn làng chung quanh thành phố lớn cũng không có điều kiện nhà ở tốt thế này đâu, cũng không có được đường xá bằng phẳng như thế này luôn.

Lúc bà ấy từ huyện thành về lại đây ấy, biến hóa ở trong thành cũng không nhỏ, trở nên sạch sẽ chỉnh tề hơn, nhưng mà đó dù sao cũng là ở trong thành, nên bà không có để ý quá, nhưng mà về tới trong thôn thì lại khác nha, bà ấy bị chấn động rồi.

Những đồng ruộng kia đều đã được chỉnh lý phân chia chỉnh tề lại rồi, giới hạn rõ ràng, vuông vuông vức vức, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

Lúc bà đi ngang qua vài hộ trong thôn, có thể từ bên ngoài nhìn thấy được cảnh tượng ở trong sân.

Ở đây cơ bản là nhà nhà đều có sân, vị trí thì có nhà ở phía trước, có nhà ở phía sau, đều nuôi gia cầm trồng rau xanh, còn nuôi heo nữa, nuôi một hai con heo là tình huống rất phổ biến.

Một đường đi sâu vào, bà về tới nhà.

Nhà bà không có trùng kiến, vẫn cứ là một bộ phận là nhà ngói, một bộ phận là nhà bằng gạch đất được xây sau như cũ.

Trước kia nhà bọn họ nổi bật là vì phần ngói đó, hiện tại nhà bọn họ nổi bật là bởi vì có nhà mới hai bên trái phải đối lập, nhà mẹ đẻ trông có vẻ rất cũ.

Trước kia ba còn lo lắng, nói với bà là căn nhà gạch xanh này sẽ chói mắt, sợ chọc người nhìn chăm chú, hiện tại thì thật là trái ngược lại – Đúng là chọc người nhìn chăm chú, nhưng nguyên nhân thì lại hoàn toàn tương phản.

Lại nhìn kỹ vào, ba hiện tại so với mười năm trước trông già hơn một chút, nhưng tổng thể thì biến hóa không lớn, không giống với mình.

Có đôi khi Giang Minh Nghi cũng không muốn nhìn chính mình trong gương, bộ dáng này của bà vẫn là đã sửa soạn lại rồi đó.

Bà nhìn ba mình hốc mắt ướt át, cười.

Mười năm này quá không dễ dàng, cuối cùng cũng qua đi.

Nói đến biến hóa trong nhà, Giang Nguyên Đồng tự hào: "Đây đều là công lao của hai vợ chồng cháu gái con đó! Hiện tại tụi nó đều đang đi làm, chờ tới tối mấy đứa tâm sự với nhau ha."

Sau đó Chương Học Thành đã bị đẩy đến trước mặt hai vợ chồng bọn họ: "Học Thành, đây là ba mẹ con."

Chương Học Thành ngoan ngoãn kêu: "Ba, mẹ."

Giang Minh Nghi nhìn khuôn mặt cực giống con trai cả này, thiếu chút nữa lại khóc lên, nhưng nhẫn nhịn, lại không nhịn được, ôm chầm lấy con vào trong lòng: "Con của mẹ ơi!"

Chương Dung ngoảnh mặt đi, xoa xoa khóe mắt.

Chỉ chớp mắt, đứa bé sơ sinh vẫn còn nằm trong tã lót kia đã lớn như vậy.

Nhìn dáng người này xem, nhìn sắc mặt này nữa, có thể nhìn ra được, mười năm này con sống rất tốt.

Chương Học Thành ở trong vòng tay xa lạ lại rất ngoan ngoãn, còn vươn tay ra vỗ vỗ tay người mẹ còn xa lạ, an ủi bà: "Mẹ đừng khóc, khóc rất không tốt."

"Mẹ, mẹ đừng khổ sở."

Chương Vũ Đồng cũng bị đẩy ra: "Nhìn Đồng Đồng nè, Đồng Đồng, đây là ông bà nội của con đó......"

Bọn họ không có giao lưu quá lâu, thấy thời gian được tầm tầm rồi, Giang Nguyên Đồng liền thúc giục bọn họ đi tắm rửa ngủ một giấc: "Mấy đứa con cũng mệt rồi, đi nghỉ đi, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để chuyện trò từ từ."

Bọn họ cũng không chối từ, tuy rằng trước đó có nghỉ ngơi sửa soạn lại, nhưng chung quy sức khỏe không bằng trước kia.

Một giấc này, ngủ từ sáng tới tận trời tối.

Vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi hương vờn quanh mũi, mùi hương kia câu lấy lòng người.

Nếu không phải hương vị này quá động lòng người, có lẽ họ còn có thể ngủ tiếp nữa.

Mở cửa ra, đập vào mắt chính là con trai út đang nhe răng cười, nụ cười rất sáng lạn: "Ba mẹ tỉnh rồi, hôm nay là chị xuống bếp đó, chúng ta đều có lộc ăn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK