Mục lục
Phượng Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa anh hùng đều thích mỹ nhân, hắn lại không chê vết sẹo xấu xí trên mặt nàng. Thượng Quan Mạn không khỏi tròn mắt nhìn hắn, hàn ý trong mắt xoá sạch hoá thành nước xuân tan đi, khóe miệng cũng bất giác mang ý cười, có vẻ hứng thú nói: "Nếu ta thật ném đi, công tử sẽ như thế nào?"

Hàn gia hàm ý cười đang muốn trả lời, Hách Liên Du lại nặng nề đẩy cửa tiến vào bên trong phòng, "Ken két" một tiếng lướt qua bên tai, chỉ cảm thấy chói tai dị thường. Thượng Quan Mạn kinh ngạc, vội vàng lui lại mấy bước để tránh. Hắn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng thuận thế kéo vào trong ngực. Nàng khẽ lảo đảo, thân hình hắn che hơn phân nửa người nàng. Ngoài cửa chỉ thấy bóng lưng cao lớn của hắn, khó thấy tình huống hiện tại của Thượng Quan Mạn. Hách Liên Du khẽ cúi đầu, môi mỏng đặt lên mu bàn tay nàng, cảm giác mềm như lông vũ. Trong lòng nàng như hươu chạy, ý định chưa kịp bắt đầu, đột ngột lại cảm thấy đau. Chỉ thấy hắn đang hung hăng cắn liếm, ngứa đau khó phân biệt, dưới đáy mắt chợt nóng lên, ngoài cửa mọi ánh mắt đang nhìn vào, nàng cũng không dám làm gì, chỉ đành phải tùy hắn. Hắn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.

Chiêu Dương ở ngoài cửa khó nhận định tình hình bên trong phòng, vừa kéo váy đi vào bên trong, vừa nói: "Đại nhân, sao thế?"

Thượng Quan Mạn vội vàng rút tay ra, nhẹ nhàng xoay người, Hách Liên Du vẫn điềm nhiên như không: "Hình như mới vừa thấy người nào ngang qua ngoài cửa sổ, thì ra là ta nhìn lầm."

Hàn gia bên ngoài cười yếu ớt, ngấm ngầm hại người: "Nhãn lực của Đại nhân vốn rất tốt, thế mà cũng có lúc nhìn lầm."

Hách Liên Du đáp đến chẳng hề để ý: "Người không phải là thánh hiền ai có thể không phạm sai lầm, thánh nhân còn như thế, huống chi một người phàm tục như ta."

Chiêu Dương cười nói: "Đại nhân thật khiêm tốn, chàng không biết trong lòng mọi người, chàng lại là nhân vật giống thần đấy." Hai người đều mỉm cười không đáp, không khí lạnh nhạt lúng túng. Chiêu Dương nhẹ nghiêng mắt nhìn Hàn gia một cái, ôn nhu nói: "Nếu có thể có duyên gặp mặt công tử, không bằng cùng đi du ngoạn."

Ánh mắt Hàn gia cũng quét về phía bên trong phòng: "Như vậy thật quá tốt."

Bốn người mang theo tùy tùng ra đường, Chiêu Dương và Thượng Quan Mạn đều mang mũ trùm đầu, đúng lúc đang là phiên chợ, đường xá cực kỳ chật chội. Đoàn người rộn ràng, đã bị tách ra. Bên cạnh chỉ còn Lan Tịch, nàng nói: "Chúng ta tùy ý đi dạo một chút đi."

Ngự Âm các có tên là Cầm phường, mọi loại đàn đều xuất thân từ đây. Trước cửa đương nhiên khách hàng như mây, chưởng quỹ bận rộn đến mức bể đầu sứt trán. Thấy hai cô gái khoan thai đi tới, nha đầu đi theo gương mặt trái xoan, mặt mày rất là thanh tú mặc váy xanh biệc, đai lưng ngang hông cùng màu, đeo một miếng ngọc tròn màu trắng. Chưởng quỹ kia không khỏi thầm nghĩ, một đứa nha hoàn đã có dáng vẻ này, không biết chủ tử tuyệt sắc cỡ nào. Liền thấy nha hoàn kia khẽ nghiêng người, thân hình cô gái sau lưng lộ ra, mang mũ trùm đầu lụa che rủ xuống, mơ hồ chỉ thấy hình dáng gương mặt xinh đẹp. Thấy một bàn tay trắng nõn của nàng đặt trên tay nha hoàn bước vào trong nhà, váy áo chập chờn, vòng eo như bó, dường như không thể thấy rõ. Mỗi động tác đều có vẻ cao quý trời sinh, thân thể yếu đuối, lúc đi lại như liễu yếu đón gió, tăng thêm vài phần thương tiếc. Cảm thấy nha hoàn kia diện mạo mỹ lệ. Biết là gặp phải khách quý, nên đã sớm nghênh đón.

"Tiểu thư đây là...... đây là muốn chọn đàn?"

Nàng kia không nói lời nào, nha hoàn bên người nàng cười nói: "Chưởng quỹ mặc dù đã nổi danh bên ngoài, nhưng chớ có lừa gạt chúng ta đấy."

Chưởng quỹ liên tiếp cười: "Sao dám, sao dám." Cũng không dừng lại ở sảnh ngoài, lão dẫn hai người vào bên trong nội đường tinh xảo. Chỉ thấy trong nội đường có năm cây đàn được đặt một cách trang trọng, nói: "Cây này là Thuý Yểm, bởi vì màu xanh cực giống phỉ thuý nên được đặt tên như thế. Thanh lệ uyển chuyển, thích hợp cho nữ nhi dùng nhất..." Lại thấy nàng kia dời bước đến trước một cây cầm khác, vội đi qua, nói: "Cây này là Tàn Trang, tiếng đàn vang dội, giống như tiếng chuông kích động, dư âm kéo dài..." Thấy nàng lại xoay người, chỉ đành phải theo sau tiếp, ân cần hỏi: "Không biết tiểu thư yêu thích loại âm sắc nào, để tiểu nhân dễ đề cử với tiểu thư."

Nàng đưa mắt nhìn lại, bỗng thấy bên cạnh vách tường gỗ phía bắc treo một cây đàn gỗ lê khắc hoa, phía trên dùng một tấm vải gấm che kín. Thuận bước đi tới, vén một góc mảnh vải lên, quả thấy một thanh Thất huyền cầm (đàn bảy dây) rất tốt. Trên mặt cầm khắc hoa sen nằm trên lá, màu sắc rực rỡ, như có gió thổi tới, cánh hoa chập chờn. Trong lòng đã có mấy phần thích, dùng ngón tay lướt qua, mấy tiếng "tinh tang" phát ra, tiếng đàn tuyệt diệu thanh nhuận, thật là đặc biệt. Cảm giác yêu thích không muốn buông tay. Không khỏi khen: "Đàn thật tốt."

Chưởng quỹ nghe giọng nói của nàng như chuông, cực kỳ mềm mại dễ nghe, vội cười nói: "Tiểu thư ánh mắt thật tốt, cây Mạn Đề này là từ gỗ ngô đồng, tinh hoa của gỗ kết hợp mà thành, là một cây đàn tốt trăm năm khó gặp."

Nàng nguyên bản có ý tìm một cây đàn tốt về cho Cố Sung Viện, càng không kìm được vui mừng, cười nói: "Trang trí cũng cực hay."

Lan Tịch nói: "Chưởng quỹ, đàn này chúng ta mua."

Chưởng quỹ vừa rồi chỉ lo tán dương, lúc này nghe nàng nói như vậy, trên mặt lộ vẻ khó xử. Lan Tịch thấy thế liền cau mày cười nhạt: "Sao, chẳng lẽ ngươi đổi ý?"

Chưởng quỹ vội nói: "Tiểu nhân nào dám, chẳng qua đàn này cũng không phải là do phường này ra. Vật liệu cũng là người mua cung cấp, ngay cả hoa sen trên mặt đàn cũng là do người mua vẽ, chúng ta chỉ phụ trách khắc vào lên thân đàn, cho nên đàn này không thể bán...." Hắn nhìn nàng lấy lòng, nói: "Trong phường chúng ta còn có những cây đàn khác rất tốt, tiểu thư xem một chút được không?"

Thượng Quan Mạn hiểu ra, đứng trước cây đàn không nhúc nhích. Lan Tịch thấy nàng cố chấp như thế, bất giác buồn cười, lại nói với chưỡng quỹ: "Ngươi không cần phải lo lắng vấn đề bạc, chỉ cần ra giá là được."

Chưởng quỹ nhất thời nhăn mặt: "Không phải là phường không muốn bán, thật sự là không làm chủ được. Chủ của cây đàn này chúng ta không thể đắc tội...." Đang giằng co không dứt, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng của một cô gái: "Chưởng quỹ, đàn của chúng ta làm xong chưa?" Chưởng quỹ nhất thời vui mừng: "Tiểu thư, chủ đàn này đã tới, có gì thì nói trực tiếp với nàng đi." Vừa nói dứt liền đi ra ngoài cười nói: "Xong rồi, xong rồi."

Nhìn qua chỉ thấy một cô gái mặc áo vàng nhạt đi vào cửa, ánh mắt lanh lợi, vui vẻ nhẹ nhàng nói: "Mau lên, cho ta xem, ta cũng chờ không được nữa." Chưởng quỹ vội nói: "Ánh Hồng tỷ tỷ chớ vội, ở đây có vị tiểu thư cũng vô cùng thích chiếc đàn này, muốn hỏi thử xem người có thể bỏ thứ mình yêu thích hay không."

Cô gái áo vàng nhạt kia ngẩn ra, quan sát hai người các nàng một cái. Lan Tịch thấy trên người nàng mặc là lụa nhuộm màu vàng, liền biết là màu sắc nữ tử phong trần mới mặc, trong giọng nói có thêm mấy phần khinh thường: "Cô nương chỉ cần có thể bỏ thứ yêu thích, không cần phải lo lắng đến vấn đề bạc." Nàng kia nghe vậy chỉ cười lạnh nói: "Không được, đàn này không thể để lại." Vừa nói liền không để ý hai người tiến lên muốn lấy đàn. Lan Tịch thấy nàng ngạo khí như vậy, trong lòng hơi giận, đang muốn phát tác. Thượng Quan Mạn giơ tay lên ngăn lại, cười nói với nàng kia: "Nha hoàn vô lễ, kính xin cô nương bao dung. Chỉ là quả thực ta thích đàn này vô cùng, không biết cô nương có thể bỏ thứ mình yêu thích hay không."

Nàng kia nghe nàng nói khách khí, lại thấy cử chỉ của nàng không tầm thường, không khỏi lại quan sát nàng một phen, một hồi lâu mới chần chừ nói: "Tiểu thư không biết, cầm này là công tử của ta tốn rất nhiều tâm tư mới tạo thành. Tiểu nữ tử không làm chủ được."

Thượng Quan Mạn không khỏi cau mày, tuy là không cam lòng, rốt cuộc đoạt thứ người thích làm cho người ta xem thường, miễn cưỡng cười nói: "Vậy sao, vậy thật đáng tiếc." Liền dẫn theo Lan Tịch rời tiệm. Dòng người như lũ, Lan Tịch nhỏ giọng oán trách: "Nhiều người như vậy, không biết Điện hạ chúng ta đi đâu rồi." Trên mặt cũng không có vẻ gì sốt ruột.

Thượng Quan Mạn ung dung, Chiêu Dương vì tách nàng ra khỏi mọi người mà nhọc lòng như vậy, cũng không biết người kia nghĩ như thế nào. Vẫn thất thần, chỉ nghe sau lưng có người kêu nàng: "Tiểu thư, vị tiểu thư kia."

Quay đầu liền thấy nữ tử thở hổn hển kéo váy chạy tới, nói: "Công tử chúng ta nói, nếu tiểu thư tự tin có thể làm chủ cây đàn này, xin tấu một khúc. Nếu tiểu thư thắng, công tử chúng ta cam tâm đem tặng, cũng không thu của tiểu thư một văn tiền, như thế nào?"

Lan Tịch nghe vậy bật thốt lên muốn cự tuyệt. Thượng Quan Mạn đã cười mở miệng: "Được." Lan Tịch kinh ngạc nhìn nàng: "Điện... Tiểu thư!" Nàng ngắm nhìn bốn phía, nói nhỏ: "Chúng ta mặc đồ thường ra ngoài, cũng không thể tạo ra dư luận. Nếu người xảy ra điều gì không may, nô tỳ cũng không đảm đương nổi." Thượng Quan Mạn cười nói: "Nếu tìm được bọn họ, cũng không phải là không có cách." Lan Tịch khẽ hốt hoảng, kinh ngạc nhìn nàng, Thượng Quan Mạn quay đầu hỏi: "Không biết sẽ chơi đàn ở nơi nào?"

Ánh Hồng nói: "Tiểu thư không cần phải lo lắng, phòng đã sớm được chuẩn bị rồi."

Đàn đặt trên bàn, một đỉnh hương, tuyết bạc đầy trời, cũng cực kỳ phong nhã. Bởi vì trong phòng chỉ có hai người các nàng, Lan Tịch giúp nàng tháo  mũ trùm đầu. Nàng ngồi xuống bàn, điều chỉnh âm, càng cảm thấy yêu thích, âm thầm trầm ngâm, một khúc 《Tiêu Trọng sơn》:

Vườn hoa sâu thẳm không đường thông.

Bóng đôi màn xanh hạ, ngọc phù dung.

Lúc ấy chỉ hận chuông canh năm.

Chia nơi chốn, trăng nghiêng rèm cửa nhỏ.

Vết trầm lạnh gọn gàng.

Một đôi gối sợi vàng, nửa giường trống.

Hoạ cầu gặp nước đông phượng thành.

Liễu trước lầu, tiều tụy qua gió thu.

Trong đầu chẳng biết tại sao đột nhiên hiện lên gương mặt của người nọ, ánh mắt thâm thúy sắc bén, vẻ mặt khó đoán, hắn cầm ly mút nhẹ, bóng đêm lắng sâu, trong ánh đèn chỉ thấy gò má của hắn thật rõ, từng cử chỉ lơ đãng lộ ra vẻ phong lưu.... Cầm kỹ của nàng cũng không xem là tinh xảo, khúc này cũng là dùng hết sức lực. Nếu hắn có tâm, nhất định có thể nhớ khúc đêm đó. Chỉ vì một người mà đàn ra, chắc chắn sẽ tới tìm nàng. Nếu hắn vô tình, chỉ để ý đến việc ở cùng Chiêu Dương, làm sao có thể bận tâm đến nàng.

"tang…"

Một khúc đàn kết thúc.

Hai người dọn dẹp xong, mở cửa liền bất giác cả kinh. Ngoài cửa đã tụ tập mấy ngàn người chẳng biết từ lúc nào. Người đứng thật đông, vây quanh Ngự Âm các đến nước chảy không lọt. Thấy nàng ra ngoài, không tự chủ được rối rít nhường đường. Ánh Hồng bưng đàn tới, vẻ mặt không hề cam lòng đưa cho Lan Tịch.

Thượng Quan Mạn trong lòng tự biết, không khỏi cau mày: "Đây là...."

Ánh Hồng nói: "Công tử chúng ta nói, tiểu thư đánh đàn hay nhờ vào lòng thành, đàn này liền tặng cho tiểu thư."

Vô công không nhận lộc, Thượng Quan Mạn thắng không hay, cũng không định tiếp nhận. Ai ngờ Ánh Hồng kia tính tình cực lớn, tức giận nói: "Nói thật, cầm kỹ của tiểu thư chỉ bình thường, lừa gạt những người ngoài này còn có thể. Ta đi theo công tử nhiều năm, tất nhiên nghe ra được. Nhưng lúc tiểu thư đánh đàn, có thể đặt mình trong ngoài suy xét cũng là đáng quý. Công tử chúng ta tặng đàn cũng không phải là không có lý, người cứ nhận lấy là được."

Ánh Hồng này rất không biết trên dưới. Lan Tịch đang muốn nổi giận, vốn muốn cãi cọ với nàng. Ngược lại Thượng Quan Mạn có chút thích tính bộc trực của Ánh Hồng này, huống hố từ chối nữa cũng là làm kiêu, tự mình nhận đàn đưa cho Lan Tịch. Ánh Hồng xoay người, dần biến mất ở trong dòng người.

"Tiểu thư......"

Mới vừa đi mấy bước, lại có người kêu nàng, quay đầu lại lại thấy một người bộ dáng thư sinh, quả thật mi thanh mục tú. Thấy hắn chắp tay thở dài, ngẩng mặt lên liền thấy khắp mặt đỏ ửng, chỉ nghe hắn nói: "Xin hỏi phương danh tiểu thư...."

Lan Tịch cũng không muốn nhịn, nghe vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, mặt trắng trách mắng: "Thư sinh này thật là buồn cười, tục danh của tiểu thư có thể nào dễ dàng báo cho ngươi."

Tiếng nói vừa dừng, chung quanh vang lên một tràng cười. Trên mặt thư sinh kia càng đỏ bừng. Thấy Lan Tịch ôm đàn, Thượng Quan Mạn khẽ dùng chân, cái khăn che mặt rũ xuống. Chợt có gió, mơ hồ có thể thấy được cái cằm thon thon trắng nõn, nhất thời nhịp tim như trống, vội nói: "Tiểu thư...."

Thượng Quan Mạn dừng lại, cau mày xoay đầu lại nhìn hắn.

Hắn nghẹn đỏ mặt khom người vái chào thật dài: "Tiểu sinh Phạm Như Thanh, xin tiểu thư cho.... cho biết...  cho Tiểu sinh biết phương danh." Hắn căng thẳng đến mức nói lắp.

Nàng không khỏi cười, khăn lụa mỏng như cánh ve trước mặt vẽ một đường cong, như trong băng phách chậm rãi nở một khóm tuyết liên. Thoáng chốc rực rỡ bỏng mắt, thư sinh kia nhất thời si ngốc ngẩn người tại đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK