♦♦♦
Mở đầu
Gương mặt Cận Trạch không quá phúng phính nhưng vẫn bị Vân Nhiêu nhéo đến mức hai má anh phồng lên.
Anh chớp chớp mắt, chẳng hiểu chuyện gì: “Chồng gì cơ?”
Vân Nhiêu: …
Trái tim cô hẫng một nhịp, nhưng cô vẫn không ngơi tay.
Nhéo thích quá không ngừng được.
Khuôn mặt anh được bàn tay cô ôm trọn, hàng mi dày bỗng rủ xuống.
– Chồng gì cơ?
Anh hỏi lại một lần nữa, giọng điệu chất vấn hẳn lên.
Vân Nhiêu rụt tay về, ngón tay cô siết lại, giấu ra sau lưng.
Cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tự dưng bị tà lưa nên cô hơi hoảng.
Công lớn hay công nhỏ thì cũng là cùng một người nên cô mới chẳng để tâm lời nói của mình.
Đến giờ thì cô mới sực vỡ lẽ, đứng trước mặt vua ghen mà nói như vậy nó bất thường đến nhường nào.
Cô ra vẻ bình tĩnh nhặt đũa lên, gắp thức ăn cho đầy miệng rồi nói lúng búng.
– Chồng… là anh đó.
Cận Trạch: “…”
Đáng ra anh phải rất sung sướng khi người yêu gọi mình là chồng mới phải.
Cận Trạch mím môi, anh nhận ra chẳng thể cười nổi.
“Em lạ thật đấy.” Anh nói khẽ.
Vân Nhiêu: “Lạ chỗ nào?”
Mồm mép lắm đấy nhưng lại không dám nhìn anh.
Cận Trạch ngồi dịch lên phía trước, một tay quay ngoắt mặt cô lại.
Vân Nhiêu cố ý ăn nhiều món cho đầy miệng, má phính ra như con cá vàng: “Anh làm gì đấy, em muốn ăn cơm.”
– Cái câu “Anh cũng bị xuyên vào đây à?” đấy, em có chắc là mình đang nói chuyện với anh không?
Vân Nhiêu: “…”
– Không thì sao? Chẳng lẽ em còn chồng nào khác à?
Cô nuốt thức ăn rồi quyết định trả treo lại anh:
– Em chỉ nói chơi chơi vậy thôi, không ngờ anh lại nghĩ em như vậy đấy.
Cận Trạch: “…”
Anh chưa kịp nói gì thì đã bị cô gắn mác “quá đáng” lên đầu.
Sao anh có thể hiểu lầm tình cảm của cô được, thậm chí đêm qua còn là lần đầu của cả hai.
Chỉ là anh…
– Thôi được, anh sai rồi.
Cận Trạch quyết định nhận thua, người yêu cái gì cũng đúng.
– Anh mau ăn đi, em không nghe gì hết.
Vân Nhiêu vẫn ngoảnh mặt, chẳng hề đoái hoài đến anh.
Thật ra thì cô đang cực kì chột dạ.
Mặc dù cùng là một người nhưng anh thật sự vẫn chưa phải chồng cô.
May mà anh chồng nhỏ của cô còn trẻ người non dạ, nói vài ba câu đã có thể chặn họng anh rồi, nếu đổi thành con người gần 30 tuổi kia thì không biết cô sẽ bị hành đến mức nào.
Từ từ đã, anh chồng nhỏ là cái quái gì?
Cô lại vô tình tách biệt hai người ra rồi.
Suy nghĩ vớ vẩn một lúc, Vân Nhiêu tự rơi vào vòng xoáy của mình, sâu thẳm cõi lòng cô thấy mình đang phản bội.
Cô từ tốn ăn xong bữa trưa, vừa đặt đũa xuống, một bàn tay gầy gầy trắng trắng cầm giấy ăn vươn ra, cẩn thận lau miệng cho cô.
Vân Nhiêu ngoảnh mặt đi, chưa kịp nói “cảm ơn” thì bờ môi vừa được lau khô đã bị anh hôn xuống rồi.
Anh ôm sát cô vào lòng khiến cô cao hơn anh, sau đó ngẩng đầu lên hôn cô từng chút từng chút một.
Vân Nhiêu cũng tiện thể nâng cằm anh lên, mái tóc dài ngang vai xõa xuống, sượt qua gò má anh tựa như lông hồng.
Cả hai hôn nhau rất lâu, mãi đến khi Vân Nhiêu hết hơi, vùi mặt vào cổ Cận Trạch thở hổn hển.
– Đàn anh, không hôn nữa.
Cô ôm lấy anh, bị anh đè lên người, trái tim cô rạo rực, vừa ngượng ngùng nhưng cũng vừa mất kiên nhẫn.
Cận Trạch siết lấy eo cô, ngón tay bấu vào lớp thịt non mềm: “Không phải là chồng à? Sao lại gọi đàn anh rồi?”
Vân Nhiêu: “…”
Công lớn vừa mới cầu hôn cô thành công, cô còn chưa gọi tiếng “chồng” được đôi lần thì làm sao mà quen được.
Giờ thì hay quá, bị nhóc con 20 tuổi đầu vắt mũi chưa sạch bấu eo cơ đấy.
Vân Nhiêu không nghe lời, anh ôm cô rồi đứng lên ngay tức khắc, hành động nhịp nhàng, trông như đang định ném cô xuống giường.
Da dầu cô tê dạ khi nghĩ về chuyện đêm qua, xương cốt cũng kẽo cà kẽo kẹt như thể bị người ta nghiền nát.
Cô hoảng loạn ôm chặt vai Cận Trạch, nom không khác một bé bạch tuộc vậy.
– Chồng em là nhất ~ chiều anh còn phải đi học đúng không? Giờ chưa đến trường là muộn học đấy.
– Ừ.
Cận Trạch đáp lại khẽ khàng, đặt tay dưới mông cô rồi nâng cô lên áng chừng.
– Vẫn thoải mái chứ?
…
Không cần nói cũng biết anh đang hỏi chỗ nào.
Vân Nhiêu sắp cắn rách cả môi, gằn ra từng chữ từng chữ: “Rất, khó, chịu.”
Đôi mắt màu hổ phách của Cận Trạch ánh lên vẻ quan tâm.
– Thế em bôi thuốc đi, đến tối chắc sẽ ổn thôi.
Vân Nhiêu:???
Đến tối là ổn?
Cô nhận ra có gì đó sai sai, vội đáp: “Đến tối cũng không đỡ hơn đâu.”
Cận Trạch chớp chớp mắt, cũng không nói thêm gì.
Đến tối, vì Vân Nhiêu đã thất bại trong việc học cách xưng “chồng” nên cuối cùng cô vẫn bị ném lên giường.
Không biết buổi trưa Cận Trạch bôi thần dược gì cho cô, hay ở thế giới này có loại buff “thần kì” nào đó khiến cô khỏe đến mức không thể khỏe hơn được nữa.
Vân Nhiêu khóc không ra nước, gọi “Chồng” đến khi cổ họng bị xé toạc.
Mãi đến khi không nói được gì nữa, cô nhắm mắt lại rồi ngất đi.
…
Khi tỉnh giấc, người con trai đang hôn cô bỗng ngồi xuống bên cô, bàn tay khô ráo ấm áp nắm chặt tay cô, đôi mắt hổ phách cũng đong đầy những âu lo.
Bên cạnh anh còn có sự xuất hiện của người con gái quen thuộc.
– Mày làm bọn tao sợ chết khiếp!
Lê Lê đang ngồi xổm bên cạnh Vân Nhiêu bỗng chống tay xuống sofa rồi đứng bật dậy: “Tụt đường huyết hay bươu đầu rồi?”
Vân Nhiêu giơ tay dụi mắt, cô hơi khó chịu với không gian bắt sáng như vậy.
Cô đang nằm thẳng trên chiếc sofa trong phòng khách của biệt thự, ngoài Cận Trạch và Lê Lê thì còn có Bánh Trôi, Tây Kỷ và em Bầu, ba bé cưng cũng đang xúm xít quanh cô.
Vân Nhiêu trố mắt, ngồi ngây ra mãi.
Kí ức trong tâm trí cô quá đỗi rõ ràng chứ không giống như một giấc mơ, dường như đây là câu chuyện xảy ra ở thế giới song song.
Cô đã trở về thời điểm bảy năm trước, vào kì nghỉ hè của lớp 12, và giờ thì cô đã quay về thực tại.
Mà chết nữa là hình như cô bị X đến mức ngất đi rồi mới xuyên về đây???
Khuôn mặt Vân Nhiêu đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Cô chống lưng ngồi dậy, dựa vào vòng tay của Cận Trạch.
Ba bé cưng ngoan ngoãn ngồi xung quanh bàn trà. Bánh Trôi lúc nào cũng nghịch nhất mà giờ ỉu xìu hẳn đi. Bé ngồi cong đuôi, không dám ngẩng đầu lên, nom có vẻ đã bị người lớn mắng cho một trận rồi.
Cận Trạch nhéo tay Vân Nhiêu, anh khẽ nói:
– Em làm anh sợ quá đấy.
Vân Nhiêu: “Em không sao đâu. Anh đừng mắng Bánh Trôi, con không vồ vào em đâu, do mặt trời chiếu vào mắt nên em bị mất thăng bằng thôi.”
Nói xong, cô đứng phắt dậy khỏi sofa rồi xoay một vòng, chứng tỏ rằng mình đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
Lê Lê thấy không sao thì không nán lại thêm nữa, tiếp tục dắt em Bầu đi dạo.
Sau khi tiễn Lê Lê về, Vân Nhiêu đi vào nhà, thấy Cận Trạch đang một mình loay hoay trong bếp nên cô đi vào theo.
Đang đi thì bụng cô đã reo inh ỏi, bấy giờ cô mới nhớ ra mình đã vật lộn với ai đó trên giường trước khi xuyên về quá khứ nên giờ cô đang đói cồn cào.
Trong bếp Cận Trạch đứng trước tủ lạnh, lưỡng lự không biết nên nấu gì ăn.
Vân Nhiêu thắm thiết ôm lấy khuỷu tay anh: “Giờ mấy giờ rồi, anh cứ hâm lại đồ ăn sáng là được.”
Cận Trạch: “Ăn rau xào nhé, thịt thì đun lại thôi. Em thích ăn thịt bò, gà, vịt hay cá?”
Van Nhiêu chớp mắt: “Ừm… Em ăn gà vậy.”
Khi cô dứt lời, Cận Trạch quay đầu lại, đuôi mắt anh cong cong, ánh mắt đã tối sầm lại, giọng điệu ngả ngớn.
– Được.
Vân Nhiêu:???
Anh này! Trơ trẽn kinh khủng!
Gò má cô cháy rực, vội rụt tay về, chụm chặt tay lại rồi xấu hổ đập mạnh vào lưng anh một cái.
Cận Trạch bị vợ đánh cho no đòn, anh cố tình hét ầm lên.
Anh vợ nói đúng quá, bé con mà đã tức thì sẽ bạo lực kinh khủng.
Anh bị vợ đánh vì cái sự lẳng lơ của mình nhưng anh lại chẳng hối lỗi chút nào.
Vân Nhiêu đánh anh xong nhưng vẫn không thể chịu đựng được nên quay gót chạy biến đi.
Ai có đầu óc bình thường thì cũng biết đây là lúc phải nấu cơm cho vợ ăn no, đợi đến khi vợ hết giận rồi mới ra mặt khẩn khoản cầu xin vợ tha thứ.
Nhưng mà Cận Trạch lại không bình thường.
Anh thấy việc vợ mình giận dỗi bỏ đi đáng yêu hết đỗi, giờ mà không bám theo để trêu cô thì còn đợi đến lúc nào?
Vân Nhiêu thấy anh theo đuôi mình nhưng cũng không thèm ngoảnh lại: “Anh không nấu cơm à?”
Cận Trạch thản nhiên: “Chú Lý sẽ nấu giúp.”
Anh đi theo Vân Nhiêu về tận phòng ngủ, cô ngồi xuống cạnh bàn, anh cũng kéo cái ghế xoay ra ngồi sát bên cô.
– Bé yêu giận à?
Giọng anh rất trầm, đã thế anh còn kéo dài giọng như thể đang giăng một cái mồi câu để quyến rũ người ta bất cứ lúc nào.
Vân Nhiêu quay sang nơi khác, không nhìn anh: “Không có gì, chỉ hơi khó chịu thôi.”
Khó chịu?
Nét cười trên mặt Cận Trạch phai dần đi: “Em khó chịu cái gì?”
Vân Nhiêu chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của mình, kìm lòng chẳng đặng mà nhớ về anh chồng nhỏ 20 tuổi ở thế giới song song.
Hừ… mặc dù anh ấy cũng hơi lẳng lơ, thích lên giường giải quyết mọi việc, nhưng anh vẫn còn ngây thơ lắm, cũng dễ tính nữa, có lẽ vì lúc ấy lông công chưa mọc đủ dài…
Ảnh đế Cận rất tường tận trong việc nghiên cứu biểu cảm tích cách con người, anh thấy Vân Nhiêu như đang trên mây, thậm chí còn dạt dào sắc
[email protected] tình, và chắc chắn người mà cô đang mơ mộng không phải là anh – người đang ngồi bên cạnh cô đây.
Bờ mi anh giật giật, anh đổi cách hỏi: “Thế em thoải mái với cái gì?”
Vân Nhiêu cất lời: “… Sinh viên đại học ngây thơ?”
Cận Trạch: “…”
Sao cô gan thế, dám nói ra sự thật cho anh biết?
Vân Nhiêu cảm giác bản thân mình không khác nào chú hề, cô chớp mắt với Cận Trạch.
– Được rồi, em không giận đâu, bọn mình đi ăn thôi.
Có một điểm khác biệt giữa chồng lớn và chồng nhỏ, ấy là chồng lớn đã hơn chồng nhỏ nhiều tuổi rồi, tính anh cũng đã chín chắn hơn, khi gặp phải vấn đề anh sẽ không xốc nổi như hồi còn trẻ, điều đầu tiên anh làm là phải đi tìm hiểu tận gốc sự việc.
Nhưng nhiều vấn đề nhỏ tích tụ trong lòng quá lâu thì sẽ sinh ra vấn đề lớn.
Khuya hôm đó, sau khi đi ngủ.
Vân Nhiêu cuộn mình trong chăn say giấc từ bao giờ, Cận Trạch cũng không làm phiền cô.
Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, bật chiếc đèn ngủ màu cam ấm áp, người anh tỏa ra một vầng sáng tựa như tranh vẽ.
Anh lướt lướt màn hình đi dộng, kéo hai em gái xinh đẹp vào nhóm trò chuyện ba người.
Lê Lê:
?
Ôn Dữu:
??
Lê Lê:
???
Ôn Dữu:
Nhóm gì đây?
Cận Trạch:
Các chị đại cứu anh.
Lê Lê/Ôn Dữu:
??????
Cận Trạch:
Các chị đại, gần đây anh nhận ra, hình như Vân Nhiêu đang chán anh rồi.
Anh vừa nhắn xong thì dấu hỏi chấm trong máy Lê Lê và Ôn Dữu sắp cháy rụi đến nơi rồi.
Sau một tràng dấu chấm hỏi, cuối cùng cũng có em gái nói tiếng người.
Ôn Dữu:
Đàn anh, em nghĩ anh đang lo nghĩ quá rồi.
Lê Lê:
Em cũng thấy thế.
Cận Trạch hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống gõ:
Hôm nay em ấy bảo anh là em ấy thích sinh viên đại học ngây thơ.
Cái dấu chấm hỏi của Lê Lê và Ôn Dữu lại bốc cháy.
Cuối cùng.
Ôn Dữu:
Em nhớ ra rồi, gần đây công chúa được đồng nghiệp rủ chơi Otomege đúng không?
(*) Otomege là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.
Lê Lê:
Đúng đúng đúng, hình như con bé siêu nghiện em trai đáng yêu trong game ý.
Cận Trạch:
?
Anh biết Otomege là gì nhưng anh vẫn search Baidu cho chắc ăn.
Sau khi thoát khỏi Baidu, lòng anh hóa tro tàn
Nếu Vân Nhiêu mà biết cả ba đang nói chuyện gì thì cô nhất định sẽ mang gối ra đè chết từng người một.
Đợt trước cô được gửi lời mời chơi Otomege trong nhóm chat thật nhưng cô chỉ chơi có hai ngày, không phải vì cô không thích mà bởi cô quá bận, ngày nào cũng làm việc liên miên, nếu được thảnh thơi thì cô thà dùng thời gian để đi đối phó với anh chồng ảnh đế của mình chứ sao lại đam mê Otomege làm gì.
Vậy nhưng, trong lòng Cận Trạch bấy giờ, anh đã coi vợ mình là “người con gái đa tình” trái ôm phải ấp dàn nam chính trong Otomege.
Chẳng trách cô lại khó chịu với anh.
Bởi vì ở “ngoài kia”, cô còn “bao nuôi” các anh chồng đủ mọi màu da, đủ mọi kiểu dáng mà.
Hơn nữa, từ năm lớp 10 đến giờ, cô đã thích anh 10 năm rồi, ngày nào cũng chỉ nghĩ suy về một người giống như việc ngày nào mình cũng chỉ ăn một món vậy, 10 năm như một thì cũng sẽ ngấy thôi.
Cận Trạch khóc không ra nước mắt, nhưng nghĩ một lúc lâu thì anh cũng chỉ gửi được đúng một dòng:
Các chị đại cứu anh đi [khóc]
Lê Lê:
Được rồi, bọn em sẽ giúp anh.
Ôn Dữu:
?
Lê Lê:
Đại Dữu, hồi trước mày làm thiết kế game còn gì? Giờ bọn mình cùng làm riêng một game Otomege cho đàn anh thì sao!
Ôn Dữu:
Ý mày là…
Ôn Dữu:
Cho anh ấy đóng nhiều vai? Diễn từng kiểu tính cách khác nhau?
Lê Lê:
Chuẩn! Dù gì đàn anh cũng là ảnh đế mà, đóng ti tỉ vai rồi nên vụ này không có gì phải xoắn luôn.
Cận Trạch:
Từ từ đã, anh chưa hiểu gì…
Lê Lê:
Anh đang nghi công chúa thay đổi khẩu vị còn gì? Thế thì anh cứ diễn nhiều vai vào, cho con bé thay đổi thực đơn, nếm thử nhiều món, từ đó gắn kết nâng cao tình cảm~
Cận Trạch có vẻ đã hiểu sơ sơ rồi.
Quá đỉnh.
Anh choáng váng vì hai chị đại não to quá, phục sát đất rồi.
Cận Trạch:
Cảm ơn các chị đại.
Cận Trạch:
Mạn hỏi hai chị bao giờ thì bắt đầu trò chơi?
Lê Lê:
@Ôn Dữu, hỏi trưởng ban thiết kế.
Ôn Dữu:
Đêm nay luôn.
Lê Lê/ Cận Trạch:
???
Ôn Dữu:
Dăm ba cái chuyện cỏn con, giờ chị sẽ thiết kế game cho các em luôn!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện role play chính thức bắt đầu!
*
Editor có lời muốn nói:
Gà trong tiếng Hán Việt là “kê”, mà “kê” thì mọi người biết rồi đó =)))
Hết ngoại truyện 7.