Nghe lão nhân ấy nói xong Vũ Thiên và Tố Tố vẫn còn rất nghi ngờ, vì cả hai đều không hiểu tại sao ông ấy lại dùng nó chỉ để đổi một chuyện, mà đối với nhân vật chính và Tố Nhi có thể nói là dể như trở bàn tay.
Thấy vẻ ngờ vực trên khuôn mặt của hai thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, vị tiền bối này lại tiếp tục lên tiếng giảng giải:
“Thật ra cỗ bính cảnh này trước đây vô số năm, là nơi cất giấu tài nguyên tu luyện khổng lồ của tộc ta (bảo khố), nhưng phú quý luôn là nguồn cơn của tai họa.
Gia tộc chúng ta ở lúc đó có thể nói là giàu có nhất Vị Diện, cường giả thủ hộ tầng tầng lớp lớp…
Nhưng sống dưới vinh hoa phú quý đã làm cho tộc nhân của ta không còn nhân tính nữa, bọn họ mượn nhờ danh tiếng của gia tộc, làm đủ mọi chuyện ác (cướp đốt giết hiếp) tán tận lương tâm, khiến ức vạn sinh linh hoán hận.
Gia chú lúc bấy giờ cũng chỉ một lòng bế quan, trùng kích bình cảnh đột phá Thiên Phú Tiên, đến khi ông ấy phát hiện ra, thì toàn bộ vị diện đã động thủ với gia tộc ta rồi.
Trước thế công như vũ bảo của gần như tất cả sinh linh trong vị diện, gia tộc chúng ta rất nhanh thất thủ, thấy tình cảnh không thể cứu vãn nữa rồi, gia chủ của tộc ta tại thời điểm đó đã hy sinh toàn bộ một thân tu vi của mình, để biến khu vực chứa bảo khố thành bí cảnh, đồng thời thi triển ra thần thông bắt năm nghìn con Phệ Thiên Thần Long thú thả vào đó, dùng da của một con Thần Long thất cấp khắc lại đường đi và cảm bẩy trong đó sau cùng ông ấy xé nát không gian đưa một số tộc nhân ưu tú may mắn sống xót rời đi”.
Trên mặt lão nhân xuất hiện nét bi thương tiếp tục nói:
“Sau khi được gia chủ đưa ra khỏi gia tộc, tổ tiên của ta vẫn luôn luôn bị mọi người điên cuồng truy sát, mãi cho đến một nghìn năm sau bọn họ mới dám quay lại hòn đảo này chờ đợi bí cảnh mở ra, để tiến vào bảo khố dùng số tư nguyên trong đó xây dựng lại gia tộc.
Nhưng người tính không bằng trời tính a, chắc cùng là do thiên đạo trừng phạt, qua không biết bao nhiêu đời, mọi đứa trẻ trong tộc ta khi mười sáu tuổi thức tỉnh thiên phú, đều không có một ai vượt qua được tam cấp.
Mãi cho đến Nhã Nhi mười sau tuổi thức tỉnh được thiên phú ngũ cấp, tộc ta mới thấy được hy vọng một lần nữa quật khỏi.
Nhưng ông trời lại một lần nữa trêu nhân a, bí cảnh lại hiện ra khi cháu ta mới đạt tu vi Đại Thiên Phú Sư, với chút công lực này của nó cho dù dùng bản đồ của tộc tiến vào trong đó, cũng chỉ là đi nộp mạng mà thôi và trong gia tộc của lão phu cũng không một ai có tu vi vượt qua Thiên Phú Đế…
Nên khi lão già ta đến đây, cả gia tộc đã thống nhất ý kiến với nhau, dùng nó để trao đổi với Kinh Thiên Thương Hội một tương lai tốt hơn cho Nhã Nhã”.
Nghe đến đây Vũ Thiên cũng đã bảy phần tin những gì lão nhân ấy nói là sự thật rồi, nhân vật chính nháy mắt ra hiệu với Tố Nhi, nàng rất nhanh đã hiểu ý hắn hướng về ông ấy nói:
“Được, chuyện này Tố Tố thay mặt Kinh Thiên Thương Hội đáp ứng với người…”
Nghe được tiếng đồng ý của người đại diện thương hội, vị lão nhân ấy ngay lập tức lấy ra một tấm da đưa cho Tố Nhi, sau đó để Nhã Nhã ở lại, còn phần mình thì dứt khoát xoay người rời đi, mà không dám quay người nhìn cháu mình thêm một chút nào cả (ông ấy sợ một chút yếu lòng của bản thân, có thể sẽ làm mất đi cơ hội thăng tiến của Nhã Nhi mất).
Sau khi người lão nhân này rời đi, công việc cứu trợ lại được tiếp tục, từng nhóm từng nhóm năm trăm người lần lượt tiến vào quán trọ.
“----”
Tại một nơi xa xôi trong vũ trụ lúc này có một nhóm hai mươi tên hắc y nhân đang truy sát một đôi phu phụ, một tên trong đó lên tiếng nói:
“Hắc Diện Đế Tôn không ngờ gốc thần thụ, Vô Pháp Đế Tông chúng ta tiềm kiếm hàng vạn năm trong tinh không lại nằm trong tay ngươi”
Hắc Diện đáp (Hắc Diện cũng không phải là tên của người này, sở dĩ hắn có tôn xưng như vậy là vì ngoài thê tử của hắn ra không một ai khác biết được danh tính và diện mạo của hắn):
“Âm Tà Đế Tôn ngươi không cần phải che mặt nữa, ta đã sớm biết rồi, nhưng ta vẫn không hiểu ta và ngươi không oán cũng không thù, nhưng vì sau tên Âm Tà ngươi cứ năm lần bảy lượt muốn mạng của ta vậy? Lần này còn không tiếc vận dụng lực lượng của đế tông”.
“Ha ha ha ha, không oán cũng không thù, hay cho một câu này”.
Âm Tà cười điên cuồng rồi hét lên, sau đó mới tức giận nói:
“Ngày ngươi nên duyên cùng Dạ Nguyện Đế Tôn (đạo lữ của Hắc Diện) thì chúng ta đã kết nên tử thù rồi”.
Thê Tử của Hắc Diện dù đã bị trọng thương nhưng vẫn gắng sức đáp:
“Âm Tà ta không có bất cứ tình cảm nào với ngươi, ngươi đừng mơ tưởng nữa”.
Âm Tà cười thê lương lẩm bẫm:
“Không có tình cảm với ta, nàng không có tình cảm với…”
Rồi hắn không cam tâm gào thét:
“Dạ Nguyện nàng có biết không, kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau, ta đã yêu nàng đến chết đi sống lại rồi…”
Sau đó Âm Tà trở nên lạnh lùng ra lệnh:
“Nếu đã như vậy, thì nàng cũng hắn hãy xuống hoàng tuyền mà tiếp tục làm một đôi uyên ương, các ngươi động thủ đi (hắn ra lệnh cho mười chín tên hắc y nhân còn lại, tất cả những tên này đều là Đế Tôn”.
Đôi phu phụ này đã chịu trong thương từ trước rồi, nên làm sao chịu được sự vây công của mười chín tên Đế Tôn nữa, chỉ sau một khắc hai người đã không còn sức chống trả nữa rồi.
Ánh mắt quyết tuyệt ngay lập tức xuất hiên trên khuôn mặt của đôi đạo lữ, chỉ nghe hai tiếng:
“Oành, Oành”
Lần lượt vang lên, lúc này Hắc Diện và Dạ Nguyện đã tự bạo đi thân thể của mình rồi, quyết tâm kéo theo vài cái đệm lưng, nhưng may mắn thay lúc này Vô Hạn Pháp Bảo Sinh Tử Luân Hồi Hạp thức tỉnh được khí linh, khí linh ngay lập tức thu lấy thần hồn và không gian trữ vật của hai người lại, mượn nhờ uy lực kinh người của vụ tự bao hóa thành lưu tinh bay mất.
“----”
Hoàng hôn lúc này đã buông xuống trên Hoang Mạc Đảo, lúc này Vũ Thiên cuối cùng cũng đã hoàn thành việc giúp đỡ cho mục tiêu đầu tiên của hành trình cứu trợ lần này.
Vũ Thiên đưa Tố Tố và Nhã Nhi trở lại căn phòng thượng hạn của trọ, sau đó lấy ra Long Tiên Ký điền tên Nhã Nhã vào đó và đóng dấu của Tông Chủ Ấn phía sau tên nàng.
Kế tiếp nhân vật chính của chúng ta để cho nữ nhân thứ hai của mình và môn hạ mới thu thả lỏng tâm thần, rồi đưa cả hai vào Vạn Thiên Châu.
Đại đệ tử vẫn là người nhanh nhất nhận ra sự xuất hiện của Tông Chủ, vội vàng chay ra tiếp đón, Vũ Thiên hướng Cơ Hạ nói:
“Đây là Mãnh Mãnh đệ tử mới ta mới thu vào tông, ngươi thay bản tọa an bài ký túc xá cho nàng, ngai mai rồi ra sẽ đưa công pháp cho đệ tử mới này sau”.
Nói xong Vũ Thiên đã đưa Tố Nhi vào tông chủ phòng của mình, sau đó cùng nàng tiến vào Long Tiên Giới.
.
Danh Sách Chương: