Kỳ thật cũng có chút cảm giác đau đầu khó chịu, liền uống mấy chén trà nóng, rồi không để ý đến nữa, sau đó cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngực nóng lên, khó chịu không nói nên lời, thậm chí luôn xuất hiện ảo giác, mơ hồ nhìn thấy phụ hoàng đứng trước mặt ta, thần sắc uy nghiêm cùng với vẻ mặt thất vọng nặng nề. Rốt cuộc lúc mở mắt ra lại không phân biệt được ai với ai nữa rồi.
Lúc mơ hồ nghe thấy tiếng mẫu hậu quở trách Trác Văn Tĩnh cùng với Trương Đình Ngọc, ta thanh tỉnh lại một lát, nhưng yết hầu đau đến nỗi không thể hé miệng, ta liền nhìn qua Trác Văn Tĩnh, hắn vội vàng đi đến trước mặt ta, sau khi ta nắm lấy tay của hắn, lại tiếp tục thiếp đi.
Thời điểm ý thức lâm vào bóng tối, ta nghĩ, ta nắm tay hắn như vậy, chung quy mẫu hậu cũng không ép buộc hắn ly khai khỏi đây, sau đó lại tìm hắn gây phiền phức được.
Mơ màng như vậy không biết đã qua bao lâu, ta rốt cuộc mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mặt trời quá mức chói chang, ta lập tức nhắm mắt, rồi sau đó mới chậm rãi mở ra lại lần nữa.
“Hoàng thượng tỉnh.” Lần này mở mắt ra ngược lại là thật sự thanh tỉnh, vừa tỉnh liền nghe được thanh âm của Trác Văn Tĩnh, thanh âm kia cực kỳ trầm thấp, ta nghe được mà trong lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn đang ngồi bên giường, thần sắc tiều tụy, đôi má tái nhợt, ánh mắt cụp xuống, ở dưới mi mắt còn có quầng thâm đen, nhìn qua hắn tựa như đặc biệt mệt mỏi.
Ta nhìn có chút đau lòng, vội vàng muốn đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, toàn thân vô lực rã rời, thời điểm vươn tay ra mới phát hiện tay mình vẫn còn nắm tay của hắn.
Trác Văn Tĩnh vội vàng rút tay ra, tiến lên đỡ ta ngồi dậy, lại kê đệm lót sau đầu ta rồi mới phân phó Nguyên Bảo dâng trà, sau đó nhìn ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng bị sốt đã vài hôm, đừng vội nói chuyện, làm tổn thương yết hầu.”
Ta nghe xong nhẹ gật đầu, Nguyên Bảo dâng trà lên, ta uống vài ngụm, sau khi cảm giác yết hầu đã thông mát, mới khàn giọng mở miệng hỏi: “Ta đã hôn mê mấy ngày rồi?”
“Ba ngày.” Trác Văn Tĩnh thấp giọng đáp: “Hoàng thượng đã là người trưởng thành, tại sao thân thể không thoải mái lại không nói ra? Lần này nếu không phải Nguyên Bảo tinh ý, thì Hoàng thượng…”
Nói đến đây, hắn không nói tiếp nữa, trong nội tâm của ta căng thẳng, vội vàng thấp giọng nói: “Lần này là trẫm sơ sót, để ngươi phải lo lắng.” Ba ngày, vậy là năm mới đã qua. Ta nhíu mày, còn chuyện tế thiên ai đứng ra làm?
Trác Văn Tĩnh lắc đầu, dường như là nhớ tới điều gì đó, vội vàng nhìn về phía Nguyên Bảo phân phó: “Nguyên Bảo, nhanh đi báo tin cho mẫu hậu, mấy ngày nay Hoàng thượng ngã bệnh, mẫu hậu rất lo lắng, còn có… Cũng gọi đại hoàng tử đến đây, nói là Hoàng thượng muốn gặp nó, chắc bây giờ nó cũng đang trông ngóng được gặp Hoàng thượng. Còn các cung khác cũng đều đi thông báo một tiếng, để cho các nàng không lo lắng nữa.”
Nghe Trác Văn Tĩnh nói xong, ta nhướng nhướng mày, đáng lẽ bây giờ không nên gọi Thẩm Vân đến đây, bất quá, ta chỉ vừa tỉnh lại, trong đầu hỗn loạn một mảnh, cũng không suy nghĩ ra cái gì, nếu Trác Văn Tĩnh đã phân phó như vậy, thế thì hãy để cho nó đến đây.
Nguyên Bảo nghe hắn nói xong vội vàng cười đáp: “Hoàng hậu nói rất đúng, chỗ Thái hậu với các cung khác nô tài đã phân phó người đi đưa tin, còn chỗ đại hoàng tử thì tốt hơn nô tài nên tự mình đi một chuyến.”
Trác Văn Tĩnh ‘ân’.
Nguyên Bảo liếc nhìn ta rồi quay người ly khai.
Chờ hắn đi rồi, ta nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi: “Mẫu hậu không làm khó ngươi chứ?”
Hắn đáp: “Như thế nào sẽ làm khó ta? Mẫu hậu cũng chỉ là trách tội ta không quan tâm đến thân thể của Hoàng thượng mà thôi, huống chi mẫu hậu trách rất đúng, đích thật là do ta không chăm sóc chu toàn, bằng không thì Hoàng thượng bị bệnh tại sao ta lại không nhìn ra…”
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của hắn, ta vội đánh gãy lời hắn mà nói: “Chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi, là tâm tư ta quá nhiều, nên không chú ý đến, ban đêm trúng phải gió lạnh, nên bị cảm mà thôi. Nếu nói là sai, cũng là lỗi của ta, bản thân đã không đoán ra.”
“Hoàng thượng có tâm tư gì phiền lòng sao? Lẽ nào lại không thể nói với vi thần?” Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong, sắc mặt cũng không khá hơn, ngược lại có chút thất thần nhìn ta nói: “Thái y nói bệnh này của Hoàng thượng, chính là tâm bệnh.”
Ta dừng một chút, không nói gì, kỳ thật cũng không phải tâm tư gì lớn, nói cho cùng vẫn là do chuyện cũ trước kia, sau khi biết được hắn là đứa bé kia, mặc dù ta không quan tâm lúc còn bé đã đối xử với hài tử đó như thế nào, thế nhưng cũng có chút lo sợ, sợ hắn biết được chân tướng thật sự sẽ không biết như thế nào, nghĩ như vậy trong lòng liền phiền muộn, nhớ đến người này, cảm thấy có chút áp lực, cho nên sau khi qua tết ông táo, ta liền ngủ lại Bàn Long điện.
Không nghĩ tới, chỉ ngủ vài ngày, vậy mà lại ngã bệnh. Hơn nữa còn là loại bệnh không gượng dậy nổi.
Nghĩ tới đây, ta chợt cảm giác có chút xấu hổ, lúc đưa mắt nhìn, thấy Trác Văn Tĩnh vẫn còn đang thất thần. Ngay lúc ta định mở miệng nói, thì bên ngoài truyền đến tin tức mẫu hậu tới đây.
Âm thanh thông báo vừa dứt, thân ảnh mẫu hậu liền xuất hiện, đi theo còn có vài thái y.
Mẫu hậu nhìn thấy ta, vành mắt đỏ lên, bất quá cũng không nói gì hết, chỉ là ngồi xuống một bên, phân phó thái y đến đây bắt mạch, ta liếc nhìn mấy người thái y, nhưng lại không thấy Trương Đình Ngọc, vì vậy cau mày hỏi: “Trương Đình Ngọc đâu rồi?”
Thái y ta cũng chỉ tin tưởng người này, những người khác ta đều không tin được, không nghĩ tới ta chỉ mới hỏi thăm một câu, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mẫu hậu nhàn nhạt mở miệng nói: “Trương ngự y tuổi đã già, không chịu nổi gió lạnh, nên ngã bệnh, ai gia đã cho phép hắn nghỉ ngơi hai ngày, Hoàng thượng, ngươi đừng lộn xộn ngay lúc này nữa, để cho các ngự y khác bắt mạch cho ngươi, nhìn xem thân thể như thế nào rồi.”
Nghe mẫu hậu nói xong, ta cũng không nghĩ nhiều, vươn tay để cho họ bắt mạch.
Sau khi mấy ngự y thay nhau xem qua, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng nói: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng khí mạch đã thông, chỉ cần uống thuốc tịnh dưỡng vài ngày, sẽ không có gì đáng ngại.”
Mẫu hậu nghe xong ‘ân’, nói: “Vậy thì mau kê đơn thuốc đi a, nếu Hoàng thượng có gì bất trắc, coi chừng cái đầu của các ngươi.”
Mấy tên thái y liền vội vàng cam đoan, sau đó rời đi.
Đợi sau khi bọn họ đi hết, ta nhìn mẫu hậu không biểu lộ gì, sau đó lập tức rủ mắt xuống im lặng.
Mẫu hậu liền nói: “Hoàng thượng không sao rồi, ai gia rất nhẹ nhõm, nếu không có việc gì thì ai gia cũng không quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi…” Đang lúc mẫu hậu nói đến đây, ngoài cửa truyền đến âm thanh thông báo Thẩm Vân đã đến.
Ta ngẩng đầu bắt gặp thần sắc giật mình của mẫu hậu, bà vốn định đứng lên ly khai nhưng lại ngồi xuống, ta hé mắt, nhìn qua Trác Văn Tĩnh, chỉ thấy Trác Văn Tĩnh rủ mắt, tựa hồ có gì thú vị? Ta thầm nghĩ.
Sau khi Thẩm Vân được phép đi vào, ta rõ ràng cảm giác cả người Thẩm Vân có chút bất đồng, tựa hồ có chút vô cùng phấn khởi hoặc nên nói là trong ánh mắt của nó có gì đó không nên có.
Nghĩ tới đây, ta có chút không vui rủ mắt xuống. Chẳng lẽ trong lúc ta hôn mê, có chuyện xảy ra?
Nghi hoặc này rất nhanh đã được mẫu hậu giải đáp, sau khi Thẩm Vân thỉnh an xong, mẫu hậu thản nhiên nói: “Hoàng thượng, lần đầu tế thiên, ngươi lại ngã bệnh, nên ai gia đã ra lệnh cho Thẩm Vân tế thiên thay ngươi rồi.”
Lời này của mẫu hậu lại làm cho ta đột nhiên ngẩng đầu, còn Thẩm Vân vẫn quỳ ở đó không lên tiếng, từ xưa đến nay, hoàng đế tế thiên, nếu không thì có thể để Thái tử thay thế, không có Thái tử, thì là trưởng tử cúng tế. Ở đâu đến phiên Thẩm Vân.
Mẫu hậu cũng nhìn về phía ta nói: “Hoàng thượng, cũng không phải ai gia không biết quy củ, chỉ là trưởng tử của ngươi còn chưa sinh ra, trong hậu cung này, chỉ có một Hoàng tử Thẩm Vân, tuy rằng địa vị không cao, nhưng cũng coi như là trưởng tử ở hậu cung này, thay thế Hoàng thượng tế thiên cũng không có gì không phải.”
“Mẫu hậu, cho dù nói thế nào, cũng nên là Văn Tĩnh tế thiên, trước đây lúc phụ hoàng không khỏe, chính là Liễu phi thay thế, Văn Tĩnh thân là Hoàng hậu của trẫm, thay thế trẫm cũng không có gì đáng trách.” Nghe mẫu hậu nói xong, ta nhàn nhạt đáp lại.
Tức thì mẫu hậu liền cười xùy một tiếng nói: “Lời này Hoàng thượng sao có thể nói được, nếu không phải do Hoàng thượng nắm chặt tay Hoàng hậu không buông, việc này sao có thể đến phiên đại hoàng tử.”
Ta nhìn bà nói: “Nếu là như vậy, nên dời lại ngày cúng, chuyện có nguyên nhân chính đáng, thần thánh minh bạch cũng sẽ không giáng tội, mẫu hậu làm sai quy củ, sẽ làm cho thế nhân chê cười.”
Mẫu hậu nghe ta nói xong, thần sắc khó coi nói: “Hoàng thượng, ngươi bị bệnh, chẳng lẽ trong lòng ai gia thấy cao hứng? Ai gia để cho Thẩm Vân tế thiên cũng là vì muốn cầu phúc cho ngươi, giờ phút này ngươi vậy mà còn trách ngược lại ai gia sao?”
“Nhi thần không dám, nhi thần chỉ là lo lắng mẫu hậu sẽ bị thế nhân gièm pha mà thôi.” Nhìn dáng vẻ tức giận của mẫu hậu, ta thờ ơ đáp.
Mẫu hậu hừ một tiếng, sau đó đứng lên nói: “Xem ra Hoàng thượng chỉ cần Hoàng hậu ở chỗ này hầu hạ là đủ, ai gia cùng đại hoàng tử sẽ không ở lại quấy rầy nữa.”
“Cung tiễn mẫu hậu.” Ta kiềm chế nói.
Rồi sau đó, mẫu hậu dẫn theo Thẩm Vân ly khai.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Nguyên Bảo cũng dẫn tất cả mọi người lui xuống, còn ta nhìn về phía cửa nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc mẫu hậu vẫn có tâm tư khác.”
Trác Văn Tĩnh tiến lên nắm tay ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng…”
“Trẫm không sao.” Ta thở dài một tiếng nói: “Chỉ đáng tiếc lúc trước ngươi lại tận lực bảo vệ Thẩm Vân như vậy.”
Đứng ở vị trí cao cao tại thượng, nhận lấy mọi kính bái của mọi người, chỉ cần người có một chút tâm tư sẽ không bao giờ quên loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào đó, tựa như ở giữa thiên địa chỉ còn lại chính mình, hết thảy mọi người đều thần phục dưới chân, thiên hạ tùy ý mình vung tay vung chân, ai lại không muốn như thế.
Mà Thẩm Vân cũng sẽ không ngoại lệ.
Xem ra mẫu hậu đã có ý định bồi dưỡng người thừa kế ngôi vị hoàng đế rồi. Nguyên nhân lần kia bà muốn giữ Thẩm Vân bên cạnh Tiết Như Ngọc, cảm giác của ta lúc đó là chính xác.
Mẫu hậu thật sự hận ta như vậy? Chỉ vì ta không sủng ái Tiết Như Ngọc mà sủng ái Trác Văn Tĩnh? Hay hoặc giả là, quyền thế của bà bị ta động tới.
Tình mẫu tử, tại nơi hoàng cung này, chẳng lẽ thật sự lại không bằng quyền thế?
Nghĩ tới đây, ta cười lạnh một tiếng, nếu người vô tình, ta liền vô ý, uy danh của Hoàng đế há có thể để cho người ta khinh thường?