Bỗng nhiên, trong lòng gã sinh ra một suy nghĩ khinh nhờn đến đỉnh điểm: “Cô ơi, cô có thể đến gần em hơn một chút được không?” "Được nha." Thân thể cô giáo Nghiêm dựa gần vào, mà thứ trượt nhanh hơn bộ quần áo trên người cô giáo Nghiêm kia chính là lương tri của Bành Vân sau khi đã mất đi hết thảy trói buộc. Cuối cùng, trang bìa của cuốn Nhật Lịch cũng triệt để biến thành một màu sắc âm u thăm thẳm, trùng khớp với màn đêm. 6 giờ chiều, ngày mùng 8 tháng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.