Giai Thiệu Điền chặn miệng cậu bằng nụ hôn sâu, lưỡi của hắn linh động quét qua mọi thứ, Lưu Hiên vẫn chưa thích ứng được.
Lần này ra vào trơn tru hơn lần trước, chẳng bao lâu sau dị vật của Lưu Hiên run rẩy phun ra tinh dịch lỏng, phun trào khắp nơi dính lên bụng Giai Thiệu Điền. Dị vật dưới hạ thể thanh tú như cột ngọc lại lập tức cương cứng lên.
Thứ âm thanh xấu hổ vang khắp căn phòng xen lẫn tiếng rên rỉ của Lưu Hiên, từ khi mặt trời trên cao soi rọi vạn vật cho đến khi trăng tỏ giữa đỉnh đầu, Giai Thiệu Điền mới chịu buông cậu ra.
Lưu Hiên mất đi ý thức nằm dưới hạ thân, Giai Thiệu Điền vén cọng tóc lòa xòa trên trán ngắm nhìn cậu thật kỹ. Sau khi xử lý những thứ bên trong Lưu Hiên, hắn thay ga giường, nơi này bất tiện thật, đến cả máy giặt cũng chẳng có.
Làm xong việc hắn chen chúc với Lưu Hiên trên chiếc giường đơn, từ khi cậu rời đi đây là giấc ngủ trọn vẹn nhất.
Hai con người lười biếng ngủ cho đến tận trưa ngày hôm sau, Lưu Hiên mở mắt nhìn trần nhà trong sự bất lực. Cơ thể tưởng chừng như phân thành nhiều mảnh, nhấc một ngón tay thôi cũng thấy rã rời.
“Khát nước.” Giọng cậu trở nên khàn đặc, cũng biết là nhờ ơn của ai rồi.
Lưu Hiên xoay đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, không tưởng tượng nổi anh trai hờ vậy mà lại thích con trai, còn là thích chính cậu, cậu gây ra lỗi rồi, liệu hắn có quay về bộ mặt của trước đây không?
Hắn thích cậu nhiều không, thích cậu hay thích thân chủ?
Hàng mi Giai Thiệu Điền khẽ động, hắn chậm rãi mở mắt, cả hai nhìn chằm chằm sau đó cùng nhau lên tiếng.
“Cậu.”
“Tôi.”
Lưu Hiên giành quyền nói trước: “Tôi muốn giải thích.”
“Làm sao đây, tôi không có hứng thú để nghe.” Giai Thiệu Điền rõ sợ cậu sẽ nói ra điều gì đó xúi quẩy, rồi hắn phải mạnh bạo cưỡng ép cậu quay trở về.
“Khát.” Cậu bĩu môi, đôi mắt động nước sắp khóc đến nơi.
Giai Thiệu Điền với bộ dạng cởi trần mặc chiếc quần hôm qua đi rót nước cho cậu, hắn kéo rèm, mở cửa sổ để ánh nắng lọt vào bên trong rồi cẩn thận đỡ Lưu Hiên ngồi dậy, hành động rõ là quan tâm nhưng gương mặt có chút lạnh nhạt.
Lưu Hiên uống cạn ly nước như thể bản thân đã lưu lạc trên sa mạc sáu bảy ngày, chưa kịp lau khóe miệng đã lên tiếng: “Anh nghe tôi giải thích đi.”
“Nói dễ nghe một chút.” Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô cùng phán xét.
“Cầu xin anh nghe em giải thích.” Lưu Hiên chớp chớp mắt, gãi đầu nói.
Trên người cậu mặc mỗi áo, bên dưới cứ có cảm giác trống trãi, cậu chậm rãi nói: “Tôi không phải Lưu Hiên, anh có tin không? Mặc kệ anh không tin nhưng tôi không phải cậu ta.”
Lưu Hiên không dám ngẩng đầu, cậu lại tiếp tục nói: “Tôi ở một thế giới khác vì trốn bọn đòi nợ mà nhảy lầu tự tử, mở mắt ra đã ở trong cơ thể này rồi. Chuyện bỏ trốn Trình Trục Tư và Lưu Hiên đã lên kế hoạch từ trước, tôi quên béng đi mất.”
Nghe đến đoạn cậu trốn bọn đòi nợ, vế sau là gì hắn còn nghe nổi không?
Giai Thiệu Điền đột nhiên khụy gối, tầm mắt cả hai bằng nhau, hắn đưa tay đỡ gáy cậu, hôn xuống đôi môi sưng đỏ kia. Cậu cầm chắc ly nước trên tay, ngày hôm qua đã bị người ta ăn sạch cái hôn này thì có là gì?
Nụ hôn kết thúc, Lưu Hiên cúi đầu nhỏ giọng: “Em nhớ anh, trước đây chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy, ngay cả ba mẹ.”
“Rời xa một thời gian đã biết học cách nịnh nọt người khác.” Gia Thiệu Điền nhìn xuống rồi lại nâng tầm mắt nhìn xung quanh.
“Em suy nghĩ kỹ rồi.” Lưu Hiên dè dặt hỏi “Không làm lỡ thời gian của mẹ Lâm chứ?”
“Cậu thấy sao?” Hắn gằn giọng hỏi.
Đôi vai Lưu Hiên khẽ run lên: “Thành thật xin lỗi, anh muốn trừng phạt em thế nào?”
“Trở thành người yêu của tôi.” Hắn cười kinh một cái rồi nói tiếp “Đương nhiên là vì để qua mặt người Giai Gia, cậu đừng suy nghĩ nhiều, đừng vọng tưởng bản thân sẽ chiếm vị trí nhất định trong lòng tôi.”
“Em biết rồi.” Cậu chẳng giữ ý định đó nhưng nghe hắn nói ra rồi có chút hụt hẫng.
Mỹ Ninh và Trần Nghiêm ngồi trong xe đợi mấy tiếng rồi, đồ chuẩn bị còn chưa dám đem vào bởi vì ai đó không phản hồi tin nhắn.
Bọn họ đói đến hoa mắt chóng mặt, Trần Nghiêm bị Giai Thiệu Điền hành xác mấy tháng sắp thành bộ xương khô. Mỹ Nhin thảm hơn chữ thảm xém chút nữa cô phải chứng kiến kết cục bi thương.
Trần Nghiêm bật dậy trong đống mơ hồ, anh đứng bên ngoài cửa đợi Giai Thiệu Điền, cánh cửa hé mở nhưng có chút quá đáng. Sếp anh vậy mà chỉ đưa mỗi bàn tay ra, một lời cũng không nói.
Lưu Hiên lê từng bước rời khỏi căn nhà nhỏ, cậu tiếc nuối vườn rau mình trồng được, những cây nhỏ đặt ở bậc tam cấp, chậu hoa treo trên mái nhà đang ra hoa.
Nhìn cái cách cậu khóa cửa cẩn thận rồi giấu chìa ở chậu cây quá đỗi dễ thương.
Sau khi an bài cho cậu, Giai Thiệu Điền đến chỗ Mỹ Ninh dặn dò: “Tìm người đến trong coi.”
“Vâng ạ.” Cô cúi đầu nghiêm chỉnh nhận lệnh.