• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng bệnh vắng lặng, yên tĩnh đến mức ngột ngạt, Doãn Lạc Lạc ngồi im trên ghế nhìn vào hướng cửa phòng đang đóng chặt, trái tim từng chút một rỉ máu, cô không biết hắn tại sao lại làm như vậy?


" Doãn Lạc Lạc, cậu ấy bị sao vậy?" Đông Lăng Vũ từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, phút chốc phía ngoài hành lang đã có âm thanh lộp cộp của đôi giày da truyền tới, cô mệt mỏi ngẩng mặt lên nhìn anh, khẽ mở miệng.


" Anh ấy cứu tôi nên mới bị thương"


" Có ai muốn giết chết cô sao, kỳ lạ cô nhớ kỹ xem đã từng đắc tội với người nào không"


Doãn Lạc Lạc nghĩ hoài vẫn không ra, sau đó lắc đầu, cô mới trở về đây, trước kia cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai, tại sao lại muốn giết chết cô.


Không gian đang được yên tĩnh liền có tiếng cửa kéo ra, một vị bác sĩ mặc blouse màu trắng khẽ hướng về phía bọn họ, thanh âm chững chạc bật ra khỏi khóe miệng, nhìn hai người đứng đối diện.


" Phẫu thuật đã thành công, có điều sức khỏe chưa tốt lắm, mọi người có thể vào bên trong thăm Tiêu tổng"


" Được, cám ơn bác sĩ" Đông Lăng Vũ gật đầu nhìn ông ta rời đi, khẽ đẩy người cô bước vào phòng bệnh.


" Vào đi, dù sao cậu ấy cũng đã cứu cô, không lẽ một câu cám ơn cũng không có"


Doãn Lạc Lạc nghĩ cũng thấy đúng, cô bước vào trong nhìn cơ thể đang băng bó băng gạc trên bụng hắn, sau đó nhìn quần áo đang dính đầy vết máu đỏ trên người, không khỏi lo lắng nhìn hắn.


" Phải rồi, anh có thể giúp tôi điều tra xem là ai đã cố ý muốn giết tôi hay không?" cô đứng trước giường bệnh, yên lặng nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, cô biết chỉ có anh mới giúp mình điều tra được sự việc lần này.


" Cô không cần nói Nhất Hàn khi tỉnh lại cũng sẽ bắt tôi làm như vậy" tất nhiên không cần Doãn Lạc Lạc mở miệng nhờ vả, với tính cách của Tiêu Nhất Hàn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, đặc biệt muốn giết chết người con gái hắn đã để tâm, tên kia không phải cũng quá mạo phạm rồi đi.


" Để tôi gọi dì Tô mang quần áo khác lên giúp cô, không thể mặc bộ đồ này mãi được" cô không từ chối, yên lặng nhìn gương mặt đang nhắm nghiền mắt của Tiêu Nhất Hàn, không nghĩ tới khi hắn nằm yên lặng như vậy, con người kiêu ngạo tàn khốc của hắn cũng trở nên bình thường nhu thuận hơn hẳn.


Nửa tiếng sau, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, biết dì Tô đã đến, Doãn Lạc Lạc nhanh chóng quay người ra ngoài mở cửa.


" Tiêu thiếu gia không sao chứ, vì sao lại xảy ra chuyện này, có ai muốn hãm hại cháu sao Lạc Lạc" bà đặt túi đồ vào tay Doãn Lạc Lạc, giọng nói thập phần lo lắng nhìn thiếu gia nhà bà đang nằm im bất động trên giường, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp căn phòng.


" Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, ở đây để cháu lo là được rồi" giọng nói của cô tuy không lớn, nhưng Đông Lăng Vũ nghe hiểu, lập tức cùng dì Tô rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh giúp cô.


Đã có những chuyện thật lâu mới cố gắng quên đi được.


Dù cho có tổn thương như thế nào thì nó vẫn luôn tồn tại ở trong trái tim mỗi con người.


Giống như việc Tiêu Nhất Hàn đã từng tổn thương đến cô, thật khó để thời gian có thể xóa nhòa đi, vậy mà hiện tại hắn lại xuất hiện ở trước mặt cô, liên tục làm những điều khiến cô không thể tiếp nhận nổi.


" Tiêu Nhất Hàn, không phải tôi hận anh, cũng không hề ghét anh, chẳng qua tôi không muốn bị anh làm cho tổn thương như trước kia nữa" cô ngồi trước giường hắn khẽ nỉ non, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi, lời nói nghẹn ngào như có vô số vết dao cứa mạnh vào, từng chút một xé rách dây thần kinh trong cô.


" Doãn Lạc Lạc..." Tiêu Nhất Hàn mê man nghe có âm thanh đang nói chuyện với mình, trong tiềm thức vẫn không ngừng đấu tranh tư tưởng, khuôn mặt kia vẫn liên tục xuất hiện trong trí nhớ của hắn, một khắc cũng chưa từng quên.


Cô ngồi im bất động nhìn hắn, nhất thời không biết phản ứng, hắn bất tỉnh mà vẫn có thể gọi được tên cô.
Khi Tiêu Nhất Hàn tỉnh dậy, vốn dĩ thấy mình nằm ở đây nhưng lại không thấy cô đâu, trong lòng không khỏi hoảng sợ, vạn kiếp bất phục.


Dẫu sao, hắn cũng nên làm như vậy, mặc dù biết cô sẽ không dễ dàng cảm động, nhưng là hắn vẫn rất muốn khi bản thân tỉnh dậy ở nơi này, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Doãn Lạc Lạc.


Mùi thuốc sát trùng nhanh chóng xộc vào mũi hắn, căn phòng trắng xóa, ở bên ngoài có một vài ngọn gió thanh tịnh khẽ luồn vào khe cửa sổ, mang theo mùi hương đặc biệt bên ngoài hắt vào.


Lúc này, cánh cửa bên ngoài khẽ đẩy ra, trên tay Doãn Lạc Lạc chính là một số đồ ăn bồi bổ cộng một ít trái cây tươi, trên khuôn mặt hồng nhuận lập tức xuất hiện tia nhìn lưỡng lự, bàn tay cô đem cánh cửa khép chặt lại, nhẹ nhàng giúp hắn đổ cháo ra tô.


" Muốn ăn một ít cháo không, tôi chỉ không muốn mắc nợ anh nên đừng hiểu lầm"


Tiêu Nhất Hàn nhìn tô cháo nóng cẩn thận được cô đổ ra tô, mùi hương nhàn nhạt nhanh chóng lấp đầy khứu giác khiến hắn chăm chú quan sát nhìn cô đang tiến về phía mình.


" Đút cho tôi ăn" bá đạo ra lệnh, ngược lại cô càng thêm bất mãn, nhíu chặt mi tâm lạnh lùng từ chối.


" Anh không có tay sao, tự mình ăn đi" cô đặt mạnh tô cháo lên bàn cạnh đó, vẻ mặt Tiêu Nhất Hàn nhất thời u ám nhìn không ra được hắn đang suy nghĩ cái gì?


Nghĩ lại thấy hắn cũng đã giúp mình đỡ một nhát dao kia, đôi đồng tử trong veo như ngọc lưu ly lập tức dừng lại vết thương ở bụng hắn, thở dài miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh, đem tô cháo múc từng muỗng đưa đến bên miệng hắn, bàn tay cô nắm chặt chiếc muỗng như đang cố gắng dùng một chút sức lực còn lại để đút cháo cho hắn ăn, nửa điểm cũng không dám nhìn.


" Em đút vậy làm sao tôi ăn" Tiêu Nhất Hàn hừ mũi, đem bàn tay cô bắt lấy, di chuyển từ từ đến bên miệng mình, bắt đầu cúi xuống ăn, trong lòng thoải mái không ít khi nhìn thấy hành động cực kỳ quỷ dị kia của cô, xem ra là vẫn không muốn chú ý đến hắn.


Doãn Lạc Lạc giật mình muốn đưa bàn tay ra khỏi người hắn, lại bị Tiêu Nhất Hàn nắm chặt hơn, bàn tay ấm nóng to lớn kia khiến cô không khỏi cảm thấy hồi hộp, giống như câu chuyện đã từ rất lâu rồi mới lặp lại.
Giúp hắn ăn cháo xong, cô có ý định muốn đứng dậy nhưng hắn lại thản nhiên ôm chặt eo cô, Doãn Lạc Lạc cả kinh dương đôi mắt nhìn hắn, hốt hoảng nhìn eo mình đang bị Tiêu Nhất Hàn ôm chặt, nơi này là bệnh viện, rất có khả năng sẽ bị nhìn thấy, hắn không sợ nhưng cô sợ.


" Buông ra"


" Nếu em muốn người khác nhanh chóng chú ý đến thì cứ việc giãy dụa"
Âm thanh sắc bén, nụ cười cợt nhả lập tức truyền vào lỗ tai cô, Doãn Lạc Lạc tức giận hai tay nắm thành quyền, bất khả kháng cự để mặc hắn ôm eo mình.


Cô vì sợ mình đụng vào vết thương của hắn nên cũng không dám động đậy gì nhiều, im lặng để nửa người dựa vào lồng ngực hắn, hơi thở mập mờ nhanh chóng truyền tới, cô nhíu mày không dám nhìn thẳng vào đôi mắt âm lãnh kia của hắn, mà chỉ có thể nhẹ nhàng nhìn sang bên cạnh.


" Tại sao không dám nhìn thẳng vào tôi, em rất sợ tôi sao"


Nghe hắn nói vậy, cô lập tức không phủ nhận " Đúng vậy, đương nhiên tôi sợ anh, vậy chừng nào mới chịu thả tôi đi"


" Em đừng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi tôi nữa, Doãn Lạc Lạc, lần này tôi nhất định sẽ không để em rời đi"
Biết mình không thể nói lại hắn, cô thôi không cùng hắn so đo nữa.


Những ngày sau vết thương ở bụng hắn đã bắt đầu lành hẳn, Doãn Lạc Lạc bất đắc dĩ ngồi trên ghế sofa, lật sách ra xem, liên tục ngáp vài cái, vết thương hắn đã không còn đáng ngại nhưng việc cô rời khỏi đây lại không thể thực hiện, rốt cục còn phải ở lại nơi này bao lâu nữa.


" Cô ấy đâu" vừa về đến nhà, Tiêu Nhất Hàn không vui khi thấy cô luôn né tránh mình như vậy, nháy mắt đã xuất hiện một tầng sương mỏng hắc ám liên tục bao vây, khiến người khác không khỏi cảm thấy ngột ngạt.


" Thiếu gia, cô ấy đang trong phòng sách"


Hắn gật đầu, sau đó bước thẳng lên lầu, Doãn Lạc Lạc đang xem sách nghe có tiếng động bên ngoài vọng tới lập tức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, khuôn mặt hắn như vậy là đang có tâm sự gì sao?


" Lại đây giúp tôi tháo cà vạt" con ngươi xanh lục ma mị khẽ híp lại, tạo thành một đường hẹp dài tuấn mĩ khiêu gợi nhìn cô đang ngu ngốc ngồi im tại chỗ.


Thở dài một hơi, cô bước chậm đến trước mặt hắn, trái tim khi đối diện với Tiêu Nhất Hàn vẫn không có cách gì ngăn cản, để mặc nó đập một cách rộn rạo, khó tránh khỏi tâm tình phiền phức lúc này.


Vì chiều cao hắn quá mức, khi cô muốn tháo cà vạt giúp hắn phải dùng sức nhón mũi chân lên cáo, hai tay nhẹ nhàng vòng sau cổ hắn mới có thể dễ dàng tháo ra, lúc này khuôn mặt bọn họ gần sát nhau, có thể cảm nhận được mùi hương hoa trà thân quen từ trên người hắn tỏa ra khiến cô ngu ngốc nhớ lại cách đây ba năm, mùi hương này đã từng khiến cô rất thích ngửi, ngửi đến si mê say đắm.
Nhưng ba năm trước con người hắn kiêu ngạo lãnh khốc, tính tình khó đoán, âm hiểm cực kỳ, cô chưa từng một lần hy vọng sẽ cùng đứng một chỗ này với hắn để đối diện, hoặc giả sử cho có thể đi nữa, cũng chỉ là một loại ảo giác không có thực.


" Em còn thích tôi" đột nhiên bàn tay to lớn siết quanh vòng eo mảnh khảnh của cô, khoảnh khắc hai trái tim bắt đầu đập mãnh liệt, cô mới hoàn hồn tỉnh táo muốn lùi người lại phía sau, bởi vì câu hỏi kia của hắn mà sắc mặt càng thêm đỏ ửng.
Cô không muốn trả lời, cô muốn phủ nhận, không muốn hắn tiếp tục nắm lấy điểm yếu của mình nữa, nhưng mà Tiêu Nhất Hàn chỉ càng thêm bá đạo, hung hăng ép cô sát vào lồng ngực rắn chắc của mình, từng bước công kích da mặt cô.


Doãn Lạc Lạc buông thõng hai tay xuống, tình thế trước mặt khiến cô khó xử, lùi cũng không được, bỏ chạy cũng không xong.


Ba năm trước cô yêu hắn điên cuồng bất chấp mọi đau khổ để có được tình cảm của hắn, nhưng Tiêu Nhất Hàn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, vốn chưa từng một lần để tâm tới cô, khiến tim cô từ đó như chết lặng, chẳng muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa.


So với lúc trước, hiện tại cô càng muốn né tránh, ngược lại chỉ càng khiến hắn phẫn nộ, bi ai cùng khổ sở vốn đã không còn nhưng Doãn Lạc Lạc lại luôn tự tìm cách trốn tránh, tạo cho mình một vách ngăn đủ lớn để tạo khoảng cách với hắn, nhưng là cô vẫn không thể phủ nhận trái tim mình, hà cớ gì lại cảm động mãnh liệt trước mặt hắn đến vậy.


Rốt cục đâu là yêu, đâu là hận...
Cô đã chẳng thể phân biệt được nữa.


" Tại sao không trả lời" Tiêu Nhất Hàn xoay người đè cô mạnh về phía sau tủ sách, hơi cúi đầu xuống, đủ để nhìn xoáy vào mắt Doãn Lạc Lạc, cô như con chim nhỏ sợ hãi chính mình, liên tục trốn tránh.


" Trước tiên anh buông tôi ra đã" Doãn Lạc Lạc hơi có ý né qua một bên, lại bị hắn khiêu khích nhìn thẳng vào, bàn tay nâng khuôn mặt cô lên cao, lông mi dài cong vút, cặp mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly, bờ môi anh đào khiến hắn ngày đêm mong nhớ, giờ khắc này đang thực sự đứng trước mặt hắn, làm sao có thể khống chế tâm tình vui sướng của mình vào lúc này.


Nhẹ ấn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào pha lẫn sự tàn bạo khiêu khích của hắn, bàn tay không chút do dự luồn vào bên trong áo ngủ, kỹ thuật vẫn thành thục như trước kia, có điều lúc này lại vô cùng thận trọng nhẹ nhàng.
Doãn Lạc Lạc mơ hồ nhúc nhích, đem khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng hơi nghiêng qua một bên, Tiêu Nhất Hàn vẫn hôn lưu loát, đầu lưỡi nóng bỏng liếm quanh vành tai cô, dần chuyển xuống phía dưới cổ, từ từ cắn mút, khiêu khích mọi giác quan trên người Doãn Lạc Lạc.


Cô sợ hãi hai tay nắm chặt lại, đôi mắt mở lớn nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mình, đột nhiên có cảm giác muốn đẩy mạnh ra, vì sao lại hành động có chút quỷ dị như vậy, hắn không yêu cô, vì sao lại đối xử dịu dàng với cô, vì sao lại cho cô thêm hy vọng, cô sợ bản thân lần này nhất định sẽ không thể dứt ra được, cô sợ mình sẽ lại bị Tiêu Nhất Hàn tổn thương thêm một lần nữa.


" Tiêu..."


" Gọi tôi là Nhất Hàn, nhanh"


" Nhất Hàn, anh buông tôi ra... Ưm..." lời nói chưa thành câu đã bị dục vọng dưới thân làm cho phát điên, hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo trên người ra, tiếp tục xoa nắn thân hình gợi cảm trước mặt, đem cơ thể cô dựa sát vào tủ sách hơn, làn da trắng mịn như tuyết của cô khiến hắn say mê ngắm nhìn, cẩn thận vuốt ve.


" Dừng lại" cô sợ hãi nhìn cơ thể to lớn trước mặt đã ôm chặt cô, mạnh mẽ động thân một cái, phía dưới được lấp đầy hoàn toàn, hắn nỉ non rên rỉ, hơi thở mập mờ nhanh chóng truyền khắp phòng.


Doãn Lạc Lạc vì động tác va chạm kịch liệt của hắn có chút đứng không vững, bàn tay run rẩy nắm chặt vào hông hắn, Tiêu Nhất Hàn vẫn không buông tha cho cô, từng đợt áp bức đem cô đặt xuống thảm đỏ sạch sẽ, tiếp tục mạnh mẽ ra vào.


Tiêu Nhất Hàn cúi xuống, mồ hôi từng giọt nóng bỏng rơi nhẹ trên mi mắt cô, Doãn Lạc Lạc run rẩy cố gắng ngăn không cho âm thanh bật ra, thân hình mềm mại liên tục chịu sự dày vò của hắn mà nghênh hợp tới lui.


" Lạc Lạc..."Tiêu Nhất Hàn hơi thở mập mờ bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non, giống như tên ác ma đang mạnh mẽ chiếm giữ, mỗi một phút đều không ngừng đòi hỏi " Tôi rất nhớ em"


" Ưm.." cô mơ màng lắc đầu giãy dụa, dường như không thể chịu đựng sự va chạm điên cuồng này của hắn, cái gì cô cũng nghe không rõ, toàn thân dính dáp mồ hôi đến đáng sợ, cơ thể Doãn Lạc Lạc run bần bật, không chịu nổi liền ngất lịm đi, đêm đó không biết hắn đã làm biết bao nhiêu lần với mình, khi cô tỉnh dậy, toàn thân đều đã được lau chùi sạch sẽ, trên người cũng được thay một bộ đồ ngủ khác nhưng vẫn không tránh khỏi được những vết hoan ái xanh tím chồng chất trên người.


Cô cả kinh nhìn mình trong gương, nhớ đến khuôn mặt đẹp đẽ như điêu khắc kia của hắn vào đêm qua, trong lòng không khỏi tủi thân, sợ hãi chính mình thế nhưng lại không phản kháng, cô như thế nào lại có thể cùng hắn triền miên kịch liệt đến vậy!!!?
Sắc mặt lập tức đỏ bừng, cô đưa tay che hẳn mặt mình lại, cô phải đối diện như thế nào với hắn đây, nếu hắn hỏi đến, cô sẽ trả lời rằng, không có gì hết, là sự cố xảy ra thôi, nhưng mà...


Nhưng mà khó nghe chết đi được, Tiêu Nhất Hàn, rốt cục anh muốn làm như thế nào mới chịu dừng lại!!!?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK