"Manh mối gì? Giản Ngôn nén giận hỏi.
"Thật ra sáng hôm đó tôi có rời phòng một lần..." Hứa Thư Hòa nói.
A Từ đã hiểu lời hắn nói, vội hỏi: "Anh thấy cái gì?"
"Cảnh sát A Từ thật thông minh." Hứa Thư Hòa cười với A Từ một cái rồi nói, "Tôi thấy Đường Nhạn đi ra Từ phòng Doãn Trí Viễn, trên tay còn cầm một con dao, trên dao có máu."
Mấy người A Từ đều bất ngờ, không biết nên nổi giận hay vui mừng. Đây là thông tin rất quan trọng, thế mà Hứa Thư Hòa cứ luôn giấu không nói, trước còn bảo không biết chuyện gì cả.
Giản Ngôn hít sâu vài cái, thở phào một hơi, nói: "Cho nên, thực tế cậu đã biết trước Đường Nhạn là hung thủ?"
"Tôi chỉ thấy cô ta cầm dao thôi, chứ đâu có thấy cổ giết người. Nên rốt cuộc, cô ả có phải hung thủ hay không, tôi thật sự không biết." Hứa Thư Hòa vẫn tỏ ra vô tội, "Khi đó tôi cũng không biết Doãn Trí Viễn đã chết."
"Anh thấy cô ta cầm dao mà không vào trong xem thử sao?" Hướng Dương vô cùng phẫn nộ.
"Sao tôi phải vào xem?" Hứa Thư Hòa hỏi lại.
Tiếu Tiếu vô cùng tức giận: "Có thể vào lúc đó Doãn Trí Viễn vẫn chưa chết. Anh vào xem, nói không chừng có thể cứu người ta một mạng."
"Dù là như thế, nhưng tại sao tôi phải cứu hắn chứ?" Hứa Thư Hòa nói, "Tôi với hắn vốn không hợp, có rất nhiều mâu thuẫn. Tuy tôi không có suy nghĩ muốn giết hắn, nhưng hắn chết tôi cũng không tổn hại gì, nói không chừng còn hơi mừng nữa."
Tiếu Tiếu thấy kinh hãi với cách nghĩ của hắn, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Hứa Thư Hòa lại đột nhiên nói: "Thấy chết không cứu cũng không phạm pháp chứ? Cho dù có phạm pháp, nhưng với tình huống khi đó, một là tôi không biết Doãn Trí Viễn có ở trong phòng hay không, hai là các vị cũng không thể xác định lúc đó Doãn Trí Viễn có phải vẫn còn sống. Cho nên, các vị không định tội cho tôi được đâu."
Giản Ngôn siết chặt tay, hắn thật sự rất muốn đánh Hứa Thư Hòa một trận. Nhiều năm làm cảnh sát, hắn đã gặp qua rất nhiều người. Người không biết sợ, người không hiểu luật pháp, dạng người kỳ lạ gì cũng có. Nhưng người như Hứa Thư Hòa, bản chất phách lối từ bên trong, đến mức không hề biết sợ, ngược lại cũng hiếm gặp.
"Anh nói không sai, bây giờ chúng tôi không thể nào bắt anh." A Từ thản nhiên nói, "Nhưng sẽ có một ngày anh nửa đêm tỉnh giấc, lúc mơ thấy Doãn Trí Viễn sẽ bất an trong lòng."
So với vẻ mặt khó coi của những khác, A Từ không hề lộ ra một tia giận dữ nào. Biểu hiện của Hứa Thư Hòa hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cậu. A Từ dùng giọng điệu lạnh nhạt để nói ra một chuyện rất ư là bình thường, dù là Hứa Thư Hòa hay ai khác cũng sẽ không tin. Loại người như Hứa Thư Hòa, làm gì có chuyện lương tâm bất an?
Nhưng khi Hứa Thư Hòa nghe những lời này, không hiểu sao lại như bị đâm trúng tim, trong chớp mắt đó hắn còn thật sự nghĩ tới việc nên vào trong xem.
Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, còn chưa kịp nghĩ xong đã tự bóp chết từ trong trứng nước. Xưa nay hắn làm gì cũng không hối hận, cũng không có gì gọi là giới hạn cuối cùng, chỉ dựa theo mong muốn cá nhân.
Thân là một cảnh sát mà A Từ lại nói ra mấy lời này, thật quá buồn cười. Nếu ai cũng có lương tâm thì còn đâu tội phạm nữa? Còn cần cảnh sát để làm gì?
Nhưng khi thấy dáng vẻ dửng dưng của A Từ, Hứa Thư Hòa đành nuốt lại lời châm chọc sắp bật ra, chỉ nói: "Chuyện này cũng không phiền cảnh sát A Từ quan tâm... Chẳng lẽ các vị không muốn biết Đường Nhạn giấu hung khí ở đâu sao?"
Giản Ngôn cũng không muốn dây dưa việc này với Hứa Thư Hòa, không thể nói đạo lý với dạng người này được, thế là lập tức nương theo hỏi: "Giấu ở chỗ nào?"
"Biệt thự trên núi có một cái hoa viên, trong hoa viên có trồng một khóm hoa hồng, các vị tới đó tìm sẽ có kinh hỉ." Hứa Thư Hòa nói.
Giản Ngôn đưa mắt chuyển ý cho Hướng Dương, để Hướng Dương ra ngoài gọi điện cho Trâu Hồng Thạc, còn hắn thì tạm thời không rời đi.
"Thế nào?" Hứa Thư Hòa thấy bọn họ đều bất động, hơi khó hiểu, "Các vị còn vấn đề gì sao? Lần này tôi không nói dối, với lại tôi cũng chỉ biết có thế. Mà này, ngay cả vị trí hung khí cũng biết rồi, các vị còn không phá được án thì hết nói nổi."
Giản Ngôn mặc cho hắn khiêu khích, nói: "Làm sao cậu biết Đường Nhạn giấu hung khí ở đâu? Đừng nói cậu nhìn thấy từ trong phòng, tôi có tới biệt thự đó, phòng của Doãn Trí Viễn căn bản không nhìn thấy vườn hoa, càng không thấy hoa hồng gì đó. Hơn nữa, có người nói trong khoảng thời gian từ 5h đến 6h10, không có ai từ lầu hai đi xuống. Chẳng lẽ, Đường Nhạn nhảy xuống từ cửa sổ?"
"Quào, sức quan sát của Giản đội trưởng thật đúng là kinh người." Lần này dường như Hứa Thư Hòa thật sự có chút kinh ngạc.
Dừng một chút, hắn lại nói: "Thật ra đáp án rất đơn giản. Sau khi Viên Nhã Tuyết đưa Doãn Trí Viễn tới bệnh viện, Đường Nhạn mới bỏ đi xử lý hung khí. Vào lúc ấy hiện trường rất hỗn loạn, cô ta lấy tóc dài che mặt sẽ không bị ai chú ý. Đương nhiên tôi là ngoại lệ, dù sao trước đó tôi đã thấy cô ta cầm dao."
Nói thế cũng được, Viên Nhã Tuyết lo đi cứu Doãn Trí Viễn nên không nghĩ tới khả năng hung thủ còn đang ở hiện trường. Lúc đó Doãn Trí Viễn chết, mọi người nhất định rất hoảng loạn, Đường Nhạn thừa dịp đó rất dễ rời đi.
Giản Ngôn giật mình, chợt nghĩ, lúc đó Viên Nhã Tuyết thật sự không muốn Doãn Trí Viễn chết. Trước đó hắn và A Từ từng suy luận, người muốn lấy đồ trong tay Mao Lôi sẽ không giết Doãn Trí Viễn. Nhưng Đường Nhạn lại giết Doãn Trí Viễn, có phải chứng mình không phải chi có một bên? Rốt cuộc trong vụ án này có bao nhiêu nhóm người?
Giản Ngôn suy ngẫm, hỏi Hứa Thư Hòa: "Đường Hạc nói, Hứa tổng và Đường Nhạn đã quen biết từ trước? Trợ lý Cát cũng nói Đường Nhạn không phải người trong công ty Doãn thị. Tôi muốn hỏi, Hứa tổng và Đường Nhạn quen biết nhau thế nào?"
"Trước kia chúng tôi là đồng nghiệp." Hứa Thư Hòa hơi sửng sốt, đáp.
"Đồng nghiệp?"
Giản Ngôn chợt nhớ lại lời đồng nghiệp pháp chứng nói. Sỡ dĩ trong kho dữ liệu của cảnh sát có tên Đường Nhạn là vì cô ta đánh cắp cơ mật công ty, từng bị truy tố. Lúc đó Giản Ngôn có hỏi là công ty nào, đồng nghiệp pháp chứng nói không biết. Vốn dĩ Giản Ngôn sẽ đi điều tra, kết quả vì sốt ruột tới đây mà chưa kịp làm gì. Hiện tại Hứa Thư Hòa nói hai người từng là đồng nghiệp, vậy đó có phải chính là công ty mà Đường Nhạn đánh cắp cơ mật hay không?
"Trước đây hai người làm việc ở công ty nào?" Giản Ngôn hỏi.
"Vật liệu xây dựng Viên thị." Hứa Thư Hòa đáp.
Giản Ngôn hít một hơi, quay đầu trao đổi ánh mắt với A Từ. Manh mối tới đây dường như được nối liền, trước đó bọn họ đoán tất cả điểm đáng ngờ đều có mối liên hệ. Xem ra, bọn họ không đi nhầm đường. Giản Ngôn vừa vui mừng vừa khẩn trưởng, vụ án này liên lụy rộng như vậy, thật sự có có liên quan tới chuyện xảy ra hai mươi năm trước sao?
"Chúng tôi tra được, trước đây Đường Nhạn có hành vi đánh cắp cơ mật công ty, chuyện này xảy ra ở công ty Viên thị sao?" Giản Ngôn lại hỏi.
"Chuyện này quả thật tôi từng nghe qua." Hứa Thư Hòa gật đầu.
"Là cơ mật gì?" Giản Ngôn truy hỏi.
Hứa Thư Hòa chớp mắt, do dự một hồi mới nói: "Nếu đã là cơ mật công ty thì đương nhiên không phải ai cũng biết, chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Nhưng trái lại, tôi có nghe được một vài tin đồn. Hình như là, trước đêm đấu thầu Đường Nhạn tiết lộ tin mật của Viên thị cho công ty đối thủ. Ông chủ bị mất đi một mối làm ăn lớn, trong cơn giận dữ đã đi kiện Đường Nhạn."
"Lúc ở Viên thị, Hứa tổng đảm nhiệm chức vụ gì? Vì sao phải rời khỏi Viên thị để đến Doãn thị làm việc?" A Từ hỏi.
"Ở Viên thị tôi cũng làm Marketing, nhưng không có quyền lực lớn như ở Doãn thị, rất nhiều thứ quan trọng tôi không được đụng đến. Cho nên cụ thể Đường Nhạn đã tiết lộ cái gì tôi cũng không biết. Còn về nguyên nhân rời khỏi Viên thị đầu quân cho Doãn thị, thật ra rất đơn giản." Hứa Thư Hòa nhìn lướt qua mọi người, nói, "Thứ nhất, lương ở Doãn thị nhiều hơn. Thứ hai, Doãn thị cho tôi quyền cao hơn."
Thấy mọi người có vẻ yên lặng, Hứa Thư Hòa dừng một hồi lại bổ sung: "Đương nhiên cũng có liên quan chút chút tới Đường Nhạn."
"Có liên quan gì?" Tiếu Tiếu chờ không được hỏi.
"Thật ra lúc ở Viên thị, tôi với Đường Nhạn qua lại cũng tốt lắm. Trước nay tôi luôn có quan hệ rất tốt với những cô gái xinh đẹp. Sau khi Đường Nhạn làm chuyện như vậy, tôi ở lại công ty càng không được trọng dụng." Hứa Thư Hòa nói, "Người như tôi, thà chịu lương thấp còn hơn bị người ta không tin tưởng, không coi trọng. Nên cho dù lúc đấy Doãn thị không chiêu mộ tôi, tôi cũng sẽ rời khỏi Viên thị."
"Vậy là anh biết Đường Nhạn đang ở đâu sao? Có cách nào liên lạc với cô ta không?" Giản Ngôn lại hỏi.
"Thật ra tôi có biết địa chỉ của cô ta, nhưng cũng đã lâu rồi không liên lạc, không biết có dọn đi hay không." Hứa Thư Hòa rút bút máy mang theo trên người ra, viết địa chỉ và số điện thoại cho Giản Ngôn, "Lần cuối tôi liên lạc với cô ta có lẽ đã mấy tháng trước, chỉ là hàn huyên vài câu trên Wechat. Thật ra quan hệ của chúng tôi cũng không thân đến mức thường xuyên liên lạc, đa số thông tin về cô ta tôi cũng không biết. Thực tế cô ta không có nhiều bạn bè. Thậm chí, bây giờ tôi còn không biết cô ta đang làm ở đâu."
"Cảm ơn." Giản Ngôn lịch sự cảm tạ, dừng một chút lại nói, "Mong rằng lần này cậu nói đều là sự thật." Giản Ngôn nhạy bén bắt được ẩn ý trong lời hắn nói, "Không nói dối, không có nghĩa là sẽ nói thật?"
"Không phải đâu, Giản đội trưởng, anh nói vậy làm tôi sợ đó. Các vị cảnh sát cứ thích bắt bẻ câu nói của dân thường chúng tôi, chúng tôi làm gì lợi hại bằng các ngài, làm chúng tôi sợ hãi không dám trao đổi với cảnh sát." Hứa Thư Hòa tỏ ra rất uất ức.
Giản Ngôn quả thật quá mức cạn lời với hắn. Người như hắn, ngay cả cảnh sát cũng dám đùa giỡn, còn không biết xấu hổ nói mấy lời này?
"Rồi, cậu nói tiếp đi." Giản Ngôn mặt không đổi nói.
"Được, lần này các vị phải tin tưởng tôi." Hứa Thư Hòa bất đắc dĩ nói, "Tôi không có nói dối, các vị cứ đến biệt thự xem thử là biết."