Sau đó, từng món ăn được từ từ bưng lên, các món ăn rất tinh tế, nhìn nó làm cho mọi người cảm thấy rất ngon miệng.
Đặc biệt là Lục Hạo, chiếc đũa trong tay không ngừng dừng lại.
Lục Phỉ nhìn bộ dạng nhỏ tham ăn kia, ba người lớn có mặt đều bất lực nhưng họ vẫn không ngừng cho Lục Hạo ăn những món ăn yêu thích của mình.
"Ăn nhiều như vậy, bụng của thằng bé có chứa nổi không?" Nhìn Lục Hạo đang cắm cúi mải miết ăn, Vưu Khánh có chút bị dọa sợ hãi.
Dù sao trong ấn tượng của anh ta dạ dày của đứa trẻ đều rất nhỏ hơn nữa không thể ăn quá nhiều.
Nghe thấy đề tài này, Nhan Hạ và Lục Phỉ đều im lặng.
Một lát sau, Nhan Hạ mới có chút bất đắc dĩ mà mở miệng nói: "Khi thằng bé ba tuổi thì muốn ăn một chén rưỡi cơm, khi đó chỉ cho thằng bé ăn một chén cơm, lúc chuẩn bị ôm rời khỏi bàn thì…”
"Thì sao?" Thấy Nhan Hạ đang nói lại tạm dừng, Vưu Khánh tiếp tục hỏi.
"Cả người thằng bé nằm bò bám chắc trên cái bàn không chịu đi ..." Nhan Hạ thì thầm.
"..." Vưu Khánh im lặng một lúc rồi anh ta bật cười ha ha, đứa nhỏ tham ăn này!
Quả nhiên thật đáng yêu, làm cho anh ta cũng muốn kết hôn sinh và sinh con, nhưng bên người lại không có một người thích hợp.
Người hâm mộ của anh ta đã tan vỡ trái tim vì anh ta rồi.
Nhưng anh ta cũng tin rằng một ngày nào đó có thể gặp được người thích hợp.
"Ăn thật là no nha!" Lúc này, Lục Hạo ngồi vào vị trí, tay chạm vào cái bụng tròn tròn xoe của mình, trong miệng hô ra một tiếng cảm thán.
Sau khi nói xong, cậu bé ngước nhìn đoàn người Nhan Hạ, thấy đôi mắt của họ đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình, sau đó trên khuôn mặt hiện lên một chút ngượng ngùng.
Tiếp theo đó cậu bé duỗi thẳng cơ thể và hít chặt bụng lại.
Chỉ là lúc này bụng căng tròn làm sao có thể nói hít là hít được, sau một thời gian ngắn nó lại trở về như cũ.
Ngay sau đó Vưu Khánh lấy điện thoại di động của mình ra chuẩn bị chụp lại hình ảnh của Hạo Hạo.
Mà Lục Hạo vô cùng nhạy bén lập tức che mặt lại.
"Ha ha ha." Sau khi chụp xong, Vưu Khánh lại một lần nữa không nhịn được nữa nở nụ cười.
Sau đó anh ta nhìn Lục Phỉ rồi nói: "Con trai nhà anh thông minh quá!"
Nghe vậy Lục Phỉ liếc nhìn Vưu Khánh.
Tuy Vưu Khánh nói không sai, nhưng mà...
Lục Phỉ lại cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua Lục Hạo.
Nhìn vào bàn tay nhỏ bé của Lục Hạo đang che mặt, sau đó cậu bé từ từ hé ra một khe hở và để lộ đôi mắt to đó. Khi thấy Vưu Khánh không còn chụp nữa cậu bé mới lập tức buông tay ra sau đó cười sáng lạn với Lục Phỉ.
Thấy vậy, Lục Phỉ lặng lẽ thu hồi ánh mắt của mình.
Trong lòng tiếp tục nghĩ tới lời nói vừa rồi.
Nhưng con trai của anh đương nhiên là thông minh rồi?
Vưu Khánh thấy Lục Phỉ thu hồi ánh mắt thì cười hắc hắc. Ngay sau đó, lập tức lấy điện thoại di động ra rồi đăng nhập vào Weibo, đăng một bài viết mới.
# v: Khà khà, tôi chụp được một tiểu tham ăn, tôi không biết đó là ai! Lục Phỉ, Nhan Hạ#
Ngay khi nó xuất hiện vẫn chưa tới một phút đã nhanh chóng có người để lại lời bình luận bên dưới.
"A a a, đó là tiểu nam thần."
"Tiểu nam thần thật thông minh, biết che mặt mình lại, nhưng... cậu đã gặp phải một chú không đáng tin cậy."
"Haha, bụng của tiểu nam thần thật tròn! Khó trách lại ngượng ngùng che kín mặt vậy, đáng tiếc vẫn bị mọi người nhận ra."
"Chỉ có tôi nhận ra nơi mà họ đang ở là quốc khách thực phủ Yên Vũ Giang Nam?”
"Lầu trên nói đúng lắm."
"Sau khi tiểu nam thần lớn lên, đây sẽ là lịch sử đen tối không được che đậy nha!"
"Giống như một nam thần nhỏ, có điều Vưu nam thần, chừng nào thì ngài mới có thể sinh một tiểu nam thần vậy? Ừm, không thì tiểu nữ thần cũng được.” marismiu - ddlqd
“Đúng vậy, khi nào thì ngài mới có thể gặp được chân mệnh thiên nữ của đời mình?”
"..." Càng về sau dường như nó đã biến thành bữa tiệc cưỡng bức hôn của Vưu Khánh.
Nhìn vào những dòng bình luận này, Vưu Khánh nhanh chóng tắt điện thoại di động. Những người hâm mộ này thật đúng là luôn luôn bức hôn anh!
Nhưng chẳng mấy chốc khóe môi anh không nhịn được mà cong lên.
Hắc hắc, chờ sau khi Hạo Hạo lớn lên sẽ cho thằng bé xem bức ảnh này, không biết lúc đó nó sẽ có cảm giác như thế nào?
Nhưng sẽ mất một thời gian khá dài đây!
Nhưng lúc này Vưu Khánh lại không chú ý tới, sau khi anh ta rời khỏi bài bình luận đã có nhóm người bình luận nói rằng muốn chạy tới xem.
Khi một đoàn người ăn xong đi ra ngoài, ngoài cửa đã có không ít người hâm mộ và phóng viên chạy đến.
Mặc dù quốc khách thực phủ được các nhân viên an ninh bảo vệ, nhưng tại hiện trường âm thanh cũng to lớn vô cùng.
Nhìn thấy không ít người giơ ống kính về phía Vưu Khánh, Vưu Khánh quả thực rất muốn che mặt……
"Chúng ta tách ra đi?" Vưu Khánh hỏi, người hâm mộ của anh ta tương đối điên cuồng, hiện tại Nhan Hạ vẫn còn ở đây, hơn nữa cơ thể vẫn rất bất tiện.
Cũng không phải nói sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Nhan Hạ.
"Ừm." Lục Phỉ gật đầu, nghĩ đến những lời Nhan Hạ đã nói trước đó nên không từ chối lời đề nghị của Vưu Khánh.
Sau đó Vưu Khánh gật đầu, một mình đi về phía nhóm người hâm mộ ở đằng xa kia.
Về phía Lục Phỉ, sau khi nhân viên bãi đậu xe lái xe tới, ba người họ lên xe rồi từ từ rời đi trong mắt người hâm mộ.
Lúc này Vưu Khánh đang bị những người hâm mộ vây quanh, nhìn theo chiếc xe Lục Phỉ rời đi, lúc này anh ta mới chia tay người hâm mộ của mình và rời đi bằng chiếc taxi.
Đúng như anh ta đoán, luôn có fans theo đi theo sau anh ta.
Vưu Khánh dựa mình vào ghế sau, lạnh nhạt nói địa chỉ công ty xong thì không hề tiếp tục để ý tới nữa.
Mà bên kia, gia đình của Lục Phỉ đang ở trong xe.
"Mẹ ơi, mẹ chạm vào bụng của con đi." l3 quy d0n d i e n d a n l e q u y d o n Lục Hạo chạm vào bụng tròn xoe của mình rồi làm nũng với Nhan Hạ.
Nghe vậy, Nhan Hạ bất đắc dĩ đặt tay lên trên bụng Lục Hạo xoa xoa.
"Thực là thoải mái, cảm ơn mẹ." Lục Hạo nhẹ giọng nói, trong giọng nói có thêm chút mãn nguyện.
"Lần sau đừng ăn nhiều như vậy." Cảm thấy cái bụng nhỏ phình ra dưới lòng bàn tay mình, Nhan Hạ mở miệng nói. Cô không muốn con trai của mình ăn đến bụng no căng tròn chỉ vì nó có vị ngon như vậy.
"Ăn rất ngon, cũng không căng mấy. Nó chỉ như ... no chín phần thôi." Khi nói xong, Lục Hạo còn vươn tay ra đếm với Nhan Hạ.
"Mẹ biết rồi." Nhan Hạ nắm lấy tay Lục Hạo sau đó đẩy trở về, tốc độ xoa bụng cũng nhanh hơn một chút.
Trong suốt hành trình, Lục Hạo đều mỉm cười ngọt ngào với Nhan Hạ.
Mãi cho đến khi xe chạy về đến nhà.
Mà vừa đến nhà, tinh thần của Lục Hạo lập tức đã trở lại, cả người trực tiếp rời khỏi xe, chạy tới trước cửa nhà, sau đó quay lại nói với Lục Phỉ và Nhan Hạ đang xuống xe: “Ba ơi, mẹ ơi, nhanh lên.”
"Sao lại gấp gáp như vậy?" Nhan Hạ trả lời sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Tối nay sẽ phát sóng chương trình "ba đã trở lại" Lục Hạo nói ngay lập tức.
"Ba đã trở lại"?
Nghĩ vậy, lúc này Nhan Hạ mới nhớ tới hôm nay đã đến ngày thứ sáu, nhưng tại sao hôm nay lại không thấy tổ đạo diễn tới quay chương trình nhỉ?
Tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, tiếp đó cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Lục Hạo nhanh chóng đi vào trước rồi nhanh chóng bật TV, chuyển đến kênh Lam Môi đã quen thuộc từ lâu.
Nhan Hạ lấy điện thoại di động ra sau đó đặt túi xách sang một bên, cô cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Hạo.
Lục Hạo nhìn quảng cáo, sau đó bất giác nhích lại gần Nhan Hạ.
Đúng lúc này, Lục Phỉ vươn tay ôm lấy Lục Hạo đặt cậu bé sang phía bên kia của mình, trong khi tay kia thì trực tiếp ôm Nhan Hạ vào trong ngực.
Anh muốn cách ly khoảng cách giữa con trai và công chúa nhỏ của mình. Chỉ số IQ và tính cách của công chúa nhỏ không thể bị lây nhiễm bởi Lục Hạo!
Sau khi bị Lục Phỉ ôm đi, cậu bé quay đầu lại nhìn Lục Phỉ, ánh mắt của hai người cha và con trai cứ nhìn đối diện nhau như vậy.
Yên lặng nhìn nhau vài giây, Lục Hạo quay lại đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV. Được rồi, coi như hôm nay bố cậu dẫn đi ăn một bữa ăn ngon nên cậu bé để bố và mẹ lại gần nhau.
Nhìn ánh mắt đối đầu giữa hai cha con, ánh mắt của Nhan Hạ mang theo ý cười, chậm rãi quay về phía màn hình TV.
Cụm từ quen thuộc "Bố" vừa xuất hiện, cảnh trên TV đã được bắt đầu.
Mở đầu là cảnh Nhan Hạ xuất hiện, rồi sau đó là Lục Hạo mở cửa phòng và chạy tới nói những lời này với Nhan Hạ.
"Mẹ ơi, bố nói từ nay về sau con sẽ ngủ với bố, con không có em gái nữa phải không?"
Nghe được một lần nữa những lời này, Nhan Hạ không nhịn được chạm vào bụng của mình.
Lục Hạo không làm phiền, con bọn họ cũng đã có, sang năm chắc là có thể xuất hiện rồi...
Lục Phỉ nghe thấy câu này thì cũng nhìn về phía Nhan Hạ, sau đó thấy được động tác của cô, tầm mắt nhìn vào bụng cô thì trở nên dịu dàng.
Còn Lục Hạo nhìn thấy vậy thì ánh mắt cũng sáng ngời, lập tức quay lại nói: "Mẹ ơi, đã một tuần rồi con vẫn chưa ngủ cùng ba mẹ, có em gái rồi sao?"
"... ..." Nhan Hạ đột nhiên bị làm cho tê liệt.
"Có." Phản ứng của Lục Phỉ nhanh hơn Nhan Hạ nhiều, anh trực tiếp nói ra câu trả lời.
"Thật sao?" Đôi mắt của Lục Hạo bỗng sáng lên, thậm chí cậu bé còn không chú ý xem TV.
"Ừm, trong bụng mẹ của con có em bé, vì vậy sau này hãy chú ý đến bụng của mẹ con một chút, biết không?" Lục Phỉ ngay lập tức dặn dò, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói trước với Lục Hạo, nếu không bất cẩn va chạm vào sẽ không tốt.
"Con biết rồi." Lục Hạo mơ hồ đáp lời Lục Phỉ, sau đó bước xuống ghế sofa đi đến bên cạnh Nhạn Hạ, tay chạm vào bụng của Nhan Hạ nói: "Mẹ ơi, em gái đang ở bên trong à?"
"Vẫn chưa biết được đó có phải là em gái không, cũng có thể là em trai."
"Không muốn em trai, con muốn em gái cơ ... " Lục Hạo trả lời ngay lập tức, vì sợ chậm một giây em gái mình sẽ biến mất.
"Tại sao?" Nhan Hạ tò mò hỏi.
"Em trai nghịch ngợm sẽ không ngoan." Lục Hạo nói rất nghiêm túc.
"..." Còn chưa sinh ra con đã biết em trai nghịch ngợm rồi?
"Cả anh trai và em gái đều tốt, đều có thể nghe con nói chuyện." Sau một lúc im lặng, Nhan Hạ nói lại lần nữa, cô không muốn để Lục Hạo có ý nghĩ như thế này về em gái mình.
"Vậy em trai và em gái đều có thể chứ?" Lục Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Nhan Hạ.
"..." Lần này, Nhan Hạ thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Vấn đề bây giờ là người nào đã mang thai rồi mà còn yêu cầu thêm một cái thai nữa được không?
Nhan Hạ quay sang cầu cứu Lục Phỉ.
Sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu đó, Lục Phỉ chỉ nói lạnh nhạt: "Mẹ con sinh cả em trai lẫn em gái đều rất cực khổ, con muốn mẹ con phải cực khổ một lần nữa sao?"
Lục Hạo nhanh chóng lắc đầu.
"Vì vậy, lần này cho dù em trai hay em gái thì mẹ con cũng sẽ không có khả năng cùng sinh rồi." Lục Phỉ nghiêm túc nói.
"Dạ." Lục Hạo khẽ gật đầu, rồi dời ánh mắt nhìn vào bụng của Nhan Hạ, đưa tay ra chạm nhẹ vào: "Em ngoan ngoãn, nhất định phải trở thành em gái nha..."
"..." Lục Phỉ và Nhan Hạ lại im lặng một lần nữa.
Họ sẽ không nói với Lục Hạo rằng giới tính của đứa trẻ trong bụng đã được định trước và sẽ không thay đổi nữa.
"Hạo Hạo." Sau đó Lục Phỉ lại gọi một câu.
"Dạ?" Lúc chạm vào bụng Nhan Hạ, Lục Hạo có chút không yên lòng.
"Con không thể nói với người khác biết trong bụng của mẹ con có anh trai hay em gái."
"Tại sao ba?" Lần này, Lục Hạo dừng tay lại, ngây người nhìn chăm chú vào Lục Phỉ.
Truyện chỉ được edit và đăng tải duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
"Em vẫn còn quá nhỏ, nếu có quá nhiều người nhìn thấy có thể em con sẽ sợ hãi cho nên chỉ cần có mỗi chúng ta biết là được rồi, chờ em lớn lên một chút thì sẽ không có vấn đề gì nữa." Lục Phỉ vừa nói nhẹ nhàng mà lại vừa kiên nhẫn, anh sẽ không sử dụng phương pháp dọa nạt với Hạo Hạo, mà là để chính thằng bé có suy nghĩ chủ động đi bảo vệ em trai hoặc em gái của mình.
"Hạo Hạo sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì." Lục Hạo đáp, ngay lập tức che kín miệng lại.
"Ừm." Lục Phỉ không nói thêm gì nữa nhưng lại sờ vào đầu của Lục Hạo.
Sau đó cả gia đình tiếp tục xem TV. Thỉnh thoảng, ánh mắt của Lục Hạo không nhịn được lén lút nhìn trộm vào bụng của Nhan Hạ.
Một lát sau, cảnh Lục Phỉ và Lục Hạo đi ra ngoài lequydon l 3 q u y d o n xuất hiện trên TV, đó là cảnh hai người đi dã ngoại ở vùng ngoại ô.
Nhan Hạ ở một bên xem thì không thấy có phản ứng gì, nhưng Lục Hạo đột nhiên mở miệng nói to: "Ba ơi, không phải chúng ta đi đến nơi ba quay phim à? Còn gặp cái dì kỳ lạ kia ..."
Lục Hạo nói xong khiến Nhan Hạ lập tức có phản ứng.
Chuyện Lục Hạo nói có lẽ là chuyện xảy ra giữa Lục Phỉ và Dương Ngưng ở trên trường quay rồi.
Mặc dù hiện giờ tên của Dương Ngưng được liên tục nhắc đến vì chuyện của giải trí England, nhưng Nhan Hạ rất ít khi chú ý tới vấn đề này, lúc này đột nhiên bị Lục Hạo nhắc tới, thực sự có một cảm giác giật mình.
"Ba đánh người, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài sẽ không tốt." Lục Phỉ nói, nhìn Lục Hạo một cách bình tĩnh.
Nghe được chủ đề đánh người này, Lục Hạo cũng nghĩ đến chuyện cậu bé bị người phụ nữ xấu đó đánh vào ngày hôm đó, mặt cậu lặng lẽ đỏ lên rồi lén lút nhìn sang Nhan Hạ.
Thấy vẻ mặt của Nhan Hạ không thay đổi nhiều, cậu lặng lẽ thở ra một hơi rồi hùng hồn nói: "Dạ, trên TV xuất hiện cảnh đánh người cũng không tốt."
Nhìn vào đầu của Hạo Hạo, Nhan Hạ vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động.
"Hạo Hạo."
"Dạ." Nghe thấy giọng nói của Nhan Hạ, Lục Hạo lập tức giật mình chột dạ, giọng nói đáp lại cũng vô cùng lớn.
Hai bàn tay nhỏ đều đã nắm chặt lại thành một khối với nhau.
"Ngày nào đó, con..."
"Mẹ ơi, con không cố tình đánh người." Không đợi Nhan Hạ nói hết câu, Lục Hạo lập tức lớn tiếng ngắt lời của cô.
"Đánh người? Con đã đánh ai rồi hả?" Nhan Hạ nhíu mày hỏi, đôi mắt nhìn lướt qua Lục Phỉ đang ngồi bên cạnh.
Lục Phỉ nhận được ánh mắt của Nhan Hạ, vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi. Đây cũng không phải là anh nói, đó là một đứa trẻ chưa đánh đã khai.
Đôi mắt của Lục Hạo mở to khi nghe những lời này của Nhan Hạ, mẹ của cậu bé không biết sao?
"Hạo Hạo." Thấy Lục Hạo mím chặt môi, Nhan Hạ gọi tên cậu một lần nữa.
"Con đẩy người phụ nữ xấu kia một chút, sức lực của con nhỏ như vậy, cô ta lớn như vậy ... Hơn nữa, cô ta còn mắng mẹ, con rất tức giận." Lục Hạo cố ý nhấn mạnh lần nữa, liên tục nói tự bảo vệ mình.
Sau đó nhìn Nhan Hạ rồi tiếp tục nói: "Còn nữa mẹ, ba cũng đánh cô ta chứng minh cô ta thực sự không tốt."
"... ..." Nghe trong giọng nói của Lục Hạo có chút bảo vệ xen lẫn thấp thỏm, Nhan Hạ thở dài một hơi rồi xoa đầu Lục Hạo: "Đánh người là không đúng, có điều Hạo Hạo đánh người vì mẹ là tốt nhưng về sau gặp lại những chuyện như vậy Hạo Hạo không thể tùy tiện đánh người. Nếu con đánh cô ấy, cô ấy cũng có thể đánh con ..."
"Có ba ở đây, cô ấy không dám đánh con đâu, với lại Hạo Hạo có thể chạy mà." Lục Hạo trả lời câu hỏi của Nhan Hạ rất nghiêm túc.
"..." Nhan Hạ im lặng một lúc, sau đó đổi sang một câu khác: "Mẹ nói là sau này khi bố và mẹ không ở bên cạnh con ..."
"Mẹ yên tâm, Hạo Hạo sẽ không tùy tiện đánh người khác, hơn nữa Hạo Hạo rất được người khác yêu thích nha."
Nhìn vào vẻ mặt bảo đảm của Lục Hạo, Nhan Hạ không biết nên làm thế nào để tiếp tục nói hết câu...
Một lúc lâu sau cô mới nói: "Lúc đó sau khi con đánh người xong, ba đã nói gì với con."
"Đánh người là không đúng, con không thể tùy tiện đánh người nhưng ai đó bắt nạt con thì con có thể đánh trả, đúng không mẹ?" Lục Hạo nhanh nhẹn hăng hái nói ngay lập tức.
Sau khi nghe những lời nói hợp lý của Lục Hạo, Nhan Hạ lại không nhịn được nhìn qua Lục Phỉ.
Mặc dù nó rất có lý nhưng tại sao khi nghe thấy từ miệng của Lục Hạo, cô chỉ cảm thấy quái dị?
Mặc dù Lục Hạo nói không sai, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhan Hạ chỉ cảm thấy đầu của mình không chứa nổi.
Sau khi nghe hai mẹ con nói những lời không đâu vào đâu này xong, lúc này Lục Phỉ mới thong thả ung dung xen vào: "Nhan Hạ, Hạo Hạo vẫn còn nhỏ. Lần này toàn bộ đều là vì em, sau này nếu thực sự gặp phải chuyện như em nói thì từ từ dạy lại sau cũng được."
Lục Phỉ hiểu tâm tư của Nhan Hạ, nhưng anh không hy vọng những suy nghĩ của Nhan Hạ bị giới hạn.
Mọi thứ vẫn chưa xảy ra, nghĩ về những vấn đề trong thời gian này sẽ chỉ khiến cả hai bên đều cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Nghe những lời của Lục Phỉ, Nhan Hạ liếc nhìn đôi mắt trong sáng của Lục Hạo, thở phào nhẹ nhõm, đúng thật là cô đã hơi nghĩ nhiều.
Như những gì Lục Hạo vừa nói, đơn giản và thô lỗ, quả thực phù hợp với Lục Hạo ở giai đoạn này.
"Hạo Hạo, nhớ kỹ lời ba con nói, còn nữa về sau xảy ra chuyện gì phải nhớ nói với mẹ.”
"Dạ." Lục Hạo lập tức gật mạnh đầu khi nghe được giọng nói dịu dàng của Nhan Hạ, mẹ không tức giận thật là tốt quá.
Sau đó, cả gia đình lại tiếp tục xem hết toàn bộ chương trình. Sau khi xem xong chương trình, họ giúp Lục Hạo rửa mặt một chút rồi Lục Phỉ và Nhan Hạ mới trở về phòng của mình.
Ngay khi trở về phòng, Nhan Hạ lập tức nhìn Lục Phỉ: "Tại sao anh lại gạt em?"
"Hạo Hạo sợ em tức giận, mà anh cũng đã dạy bảo thằng bé rồi." Lục Phỉ nhìn vào vẻ mặt buồn bực của Nhan Hạ, lập tức giải thích, trong ánh mắt anh có một chút vui vẻ, cũng đã lâu không thấy Nhan Hạ tức giận với mình.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Nhan Hạ thấy biểu cảm của Lục Phỉ, lập tức hỏi.
"Không có gì, chỉ cảm thấy được bộ dạng tức giận của em cũng rất xinh đẹp." Lục Phỉ trêu chọc. m a r i s m i u - l 3 q u y d o n
"Thật sao? Vậy thì anh hãy từ từ suy nghĩ về vẻ xinh đẹp đi! Đêm nay em sẽ ngủ với Hạo Hạo." Nói xong, Nhan Hạ quay đầu bước đi.
Chỉ là khi vừa bước đi, tay đã bị Lục Phỉ kéo lại.
Một giây tiếp theo, bởi vì quán tính nên cô trực tiếp nhào vào vòng tay của Lục Phỉ.
"Thật sự tức giận đến vậy sao?" Giọng nói trầm trầm của Lục Phỉ chậm rãi vang lên phía trên đỉnh đầu của Nhan Hạ, giọng nói êm tai làm cho người ta không nhịn được muốn an tâm bình tĩnh lại.
Thở nhẹ ra một hơi, Nhan Hạ mới rầu rĩ không vui nói: "Em không tức giận, chỉ không hy vọng hai người gạt em."
"Em và Hạo Hạo giấu anh nhiều bí mật như vậy, còn anh với Hạo Hạo mới chỉ giấu một điều vậy thôi đã không thể chịu được rồi?" Lục Phỉ tiếp tục hỏi ngược lại.
Mà vừa nói những lời này, Nhan Hạ khô khan nói: "Em và Hạo Hạo đâu có bí mật nào?"
"Không có sao?"
“Là có mấy cái như vậy ……” Nói tới đây, giọng nói của Nhan Hạ không khỏi có chút chột dạ.
"Vậy bây giờ em vẫn còn muốn tức giận sao?"
"Không." Nhan Hạ vô thức lắc đầu.
"Ừm." Khẽ gật đầu, Lục Phỉ buông Nhan Hạ ra rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.
Đợi sau khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Nhan Hạ mới có phản ứng lại, suy nghĩ về hành động dụ dỗ vừa rồi của Lục Phỉ, cả người đều lờ mờ.
Có phải cô vừa bị Lục Phỉ đùa giỡn rồi không?
Nhìn lại cửa phòng tắm một lần nữa, Nhan Hạ nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy với Lục Phỉ, không thể không thừa nhận rằng đối phương nói rất có lý, nhưng cảm giác bực tức này là gì?
Rõ ràng..
Với tâm trạng chán nản, Nhan Hạ trực tiếp lên giường kéo chăn ra và đi ngủ.
Khi Lục Phỉ ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy cả người Nhan Hạ đã được đắp chăn kín trên giường, chậm rãi đi lên trước, ngồi ở mép giường, thấy cô hô hấp vững vàng có thể thấy được là đã ngủ thiếp đi rồi.
Bất đắc dĩ lắc đầu, anh đứng dậy đi vào phòng tắm một lần nữa, khi anh bước ra trong tay đã có một cái chậu rửa mặt và khăn lông, sau đó chuẩn bị tháo trang sức và tẩy trang cho cô, tiếp đó ngồi ở mép giường từ từ lau mặt giúp Nhan Hạ.
Sau khi đã làm hết xong, anh mới dọn dẹp vật dụng, lúc này mới lên giường sau đó ôm Nhan Hạ vào trong lồng ngực.
Cho dù động tác của Lục Phỉ có lớn như thế nào nhưng Nhan Hạ cũng chỉ tìm một tư thế thoải mái sau đó ngủ tiếp.
Nhan Hạ đã quen thuộc lại càng không thể quen thuộc hơn với hơi thở trên người anh.
Lục Phỉ nghĩ về điều này thì trong lòng tràn ngập ấm áp.
Thực sự rất muốn ôm cô ấy như thế này, suốt đời!
Trong khi một gia đình đang nghỉ ngơi thoải mái ở nhà thì một người nào đó đã xem lại tập thứ hai của chương trình "Bố đã trở về" trên Internet.
Sau khi xem lại, một số người lại phát hiện có vấn đề rõ ràng với đoạn clip được biên tập cắt ghép trong chương trình "Bố đã trở về".
"Tôi tìm thấy một lỗi. Quần áo của Hạo Hạo và nam thần khác nhau khi họ đi ra ngoài và ở nhà. Trời ơi, đây có phải là một cánh cửa ma thuật không?" Một cư dân mạng dẫn đầu trong việc đăng một bình luận dưới bài viết.
Mà trong chốc lát, các cư dân mạng bắt đầu sôi nổi để lại lời bình luận tiếp theo.
"Thấy được."
"Nhìn kĩ lại, quay lại và xem một lần nữa, quả nhiên không giống nhau."
"Đây là được cắt ghép biên tập lại rồi, quá lộ liễu rồi, ha ha."
"Tôi rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, tại sao lại cắt ghép thành nhiều đoạn như vậy ... ..."
“Đi tìm hiểu đi!”
Sau đó, một nhóm người nhanh chóng đào bới tin tức trong nhiều ngày qua.
Chẳng mấy chốc, dưới con mắt 'Hỏa Nhãn Kim Tinh' của cư dân mạng, họ đã thực sự tìm ra rồi.
Có một cư dân mạng đã trực tiếp kết hợp các video trong chương trình với đoạn video đánh người của Lục Phỉ vào ngày hôm đó. Anh ta bất ngờ phát hiện quần áo của Hạo Hạo giống nhau, sau đó còn có quần áo của Lục Phỉ ở lúc trước và lúc sau cũng giống nhau để làm chứng.
Mà sau khi tìm ra, kết hợp với chuyện của công ty giải trí England, mối ân oán giữa Dương Ngưng và gia đình một nhà ba người Lục Phỉ lại một lần nữa nổi lên. Có người đã quay lại chương trình <bố đã trở về>, hy vọng họ có thể cung cấp lại video gốc vì họ phải xem bản thu thật sự.
Lần này, tổ chương trình gặp rắc rối rồi!