• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu rồi Lan Uyển chưa từng náo nhiệt như thế, Lăng Cận Dương nhớ kể từ khi mẹ anh qua đời, ba anh không có mừng sinh nhật nữa. Những năm qua, mỗi lần thấy ba ngẩn người ngồi một mình trong phòng của mẹ, trong lòng anh vô cùng khó chịu, thật ra anh chỉ muốn ba mẹ khỏe mạnh, cả nhà sống cùng với nhau thật vui vẻ.


Chỉ tiếc, con muốn dưỡng mà ba mẹ không thể chờ.


Mọi người cùng nhau tề tụ bên trong phòng khách to lớn, những ngày trống trải trước đây cũng có thể bù vào.


Ghế sofa bên cạnh, lần đầu tiên An Nhã nhìn thấy Đồng Niệm dẫn về một người đàn ông, trên mặt không thể không biến đổi. Cô kéo An Hân thấp giọng hỏi, vẻ mặt lơ đãng có một chút khẩn trương.


Nguy hiểm thật!


Thật may là ngày đó ở Khải Đông, cô nói chuyện cũng không có hoàn toàn vạch trần, nếu tương lai có chuyện gì cũng không có gán trên đầu của cô.


Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, An Nhã khuôn mặt lại tươi cười như cũ, cùng An Hân hai người thân thiết nhỏ to, cũng không để người khác ở trong mắt.


Tối nay Lăng Trọng rất vui vẻ, đặc biệt là thấy Đồng Niệm cùng Vi Kỳ Hạo trở về nhà, cả buổi đều cười không ngớt. Kể từ khi Đồng Niệm dọn đi ra ngoài ở, trong lòng ông vẫn luôn nhớ thương, nhưng mọi chuyện đều có con trai lo liệu, nên ông cũng an tâm.


Từ nhỏ đến lớn hai đứa nhỏ này hiếm khi hòa hợp lẫn nhau, anh em ai nấy cũng đều ra dáng hết rồi.


Dựa lưng vào ghế sofa, Lăng Thừa Nghiệp cúi đầu nghich điện thoại di động, điện thoại như có tin nhắn, anh mở tin nhắn ra xem, khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười. Anh nhướng mắt, nhìn thấy Đồng Niệm ngồi bên cạnh một người đàn ông, ánh mắt sáng lên.


Nhíu mày liếc nhìn Lăng Cận Dương, thấy trên mặt anh hết sức bình tĩnh, Lăng Thừa Nghiệp bĩu môi, vẻ mặt chế giễu.


Không ngờ Lăng Cận Dương nuôi lớn một con chim, hôm nay cánh cứng cáp rồi, muốn bay đi a! Cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào nha!


“Bác trai.” Vi Kỳ Hạo đột nhiên mở miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, “Con và Niệm Niệm quyết định đính hôn!”


Lời vừa nói ra, làm An Hân giật mình, cô theo bản năng liếc về phía Lăng Cận Dương, nhìn thấy sắc mặt anh bình thường, không lộ ra một chút tức giận. Môi trái tim từ từ mỉm cười.


Lăng Trọng cười thấu hiểu, vẻ mặt cảm thấy được an ủi, “Các con quyết định, ba đương nhiên đồng ý.”


Mặt Đồng Niệm có chút cứng ngắc, cô hơi cúi đầu, giọng nói không lớn, “Ba, ngày đính hôn, ba chọn thế nào?”


Vừa nghe đến cái này, Lăng Trọng lập tức cười lên, vội vàng khoát tay nói: “Đối với chuyện này ba không hiểu nhiều lắm, để cho mẹ Kỳ Hạo quyết định đi!”


Vi Kỳ Hạo mỉm cười, nắm bả vai Đồng Niệm, dịu dàng nói: “Mẹ anh đã sớm lựa ra được mấy ngày rồi.”


Quay đầu nhìn Đồng Niệm, Lăng Trọng cảm thấy không vui, giọng nói cũng nặng nề hơn, “Kỳ Hạo, chuyện đính hôn, mẹ của con phải tốn nhiều tâm tư rồi.”


Mặc dù ông chỉ nói đến đó, nhưng Vi Kỳ Hạo cũng đủ hiểu, Cha mẹ Đồng Niệm đều không có ở đây, rất nhiều chuyện không người nào có thể thay thế được.


Ôm cô vào trong ngực, Vi Kỳ Hạo thận trọng mở miệng, “Bác trai, bác yên tâm đi, con đều hiểu.”


Nhìn thấy anh cũng là đứa trẻ thông minh, chân mày Lăng Trọng cũng giãn ra, người giúp việc đẩy bánh kem đã chuẩn bị tốt trước đó đi ra, đồng thời cũng bày cơm tối lên bàn.


“Nhập tiệc!”


Lăng Trọng đứng lên trước hết, đi tới trước bàn ăn kêu mọi người ngồi xuống. Lăng Cận Dương đi tới, đốt nến sinh nhật lên, bảo người giúp việc tắt đèn hết, kêu phụ thân ước nguyện.


Lăng Trọng không có thói quen làm việc này như người trẻ tuổi, chỉ là bọn nhỏ có tấm lòng thành, ông cũng không thể từ chối, liền cũng học dáng vẻ nhắm mắt lại ước nguyện.


Sau khi ước nguyện, mọi người cùng hát bài hát mừng sinh nhật, mỗi lời chúc may mắn đều được mọi người chúc đến.


Lăng Trọng rất là vui vẻ, cầm dao cắt bánh ngọt, cắt đào mừng thọ, theo thứ tự chia cho từng người một, để có may mắn.


Mọi người ồn ào vui vẻ lấy lòng, trò chuyện với nhau thật vui. Chỉ có Đồng Niệm ngồi ở trong ghế, vẻ mặt buồn bã. Rõ ràng không thích loại không khí này, nhưng hết lần này đến lần khác cố gắng ép buộc bản thân mình hòa nhập vào, loại cảm giác này giống như có một bàn tay vô hình hung hăng bóp cổ của cô, để cho cô khó chịu không thở nổi.


Nhìn thấy được sắc mặt khó coi của cô, Vi Kỳ Hạo mím chặt môi, anh theo bản năng đưa tay, muốn cầm tay của cô vào lòng bàn tay mình, nhưng không nghĩ cô thành thạo né tránh ra.


Thấy hành động bài xích đó của cô, anh cầm đũa gắp thức ăn cho cô, ngược lại thấy cô ăn hết, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm hơn.


Dùng xong cơm tối, Vi Kỳ Hạo vội vàng tìm lấy cớ, dẫn Đồng Niệm rời đi trước. Trên đường trở về, anh thử hỏi cô: “Niệm Niệm, em đang trách anh sao?”


Đồng Niệm nhìn chăm chú bên ngoài cửa xe, cũng không nói lời nào. Thật ra thì cô không biết nên trả lời như thế nào, nên trách anh sao? Giống như không tìm được lý do, từ lúc anh hóa giải những lời đồn đãi thêu dệt kia, cô liền đi theo anh, không hề chống cự hay không biết phải làm thế nào?


Chỉ là tất cả mọi thứ, làm cho cô cảm thấy áp lực gấp đôi. Ban đầu cô kiên quyết rời khỏi nhà họ Lăng, chính là muốn bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng đi một vòng, cô giống như quay về chỗ cũ.


Thật ra cô rất muốn nói với mọi người, cô họ Đồng, không phải họ Lăng, cô và nhà họ Lăng một chút quan hệ cũng không có! Nhưng cô có thể sao? Cô không thể, nếu như cô hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lăng, như vậy nhà họ Vi có thể tiếp nhận cô sao?


Thấy cô mím môi không nói lời nào, Vi Kỳ Hạo dừng xe bên lề, đưa hai tay đặt lên vai cô, nặng nề hỏi: “Niệm Niệm, em đang nghĩ cái gì, có thể nói cho anh biết được không?”


Thở dài một hơi thật sâu, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, “Kỳ Hạo, em có chút mệt mà.”


Vi Kỳ Hạo sửng sốt một chút, nở một nụ cười, anh cũng không có hiểu hàm ý trong lời nói của cô, đơn thuần chỉ nghĩ là cô làm nũng, “Ngoan, em mệt có thể dựa vào anh.”


Đồng Niệm mím môi cười, cũng không nói gì nữa, cô nhìn thấy anh lần nữa cho xe chạy đi, liền tựa đầu vào cửa xe, trong mắt đầy vẻ chán nản, đáy lòng không ngừng gợn sóng, có lẽ cô quá mức tùy tiện, không nên đính hôn sớm như vậy.


Buổi tối tại Lan Uyển, dưới ánh đèn mờ. Cảnh huyên náo biến mất, yên tĩnh bao phủ.


Trước sân, lá cây ngô đồng va vào nhau xào xạc, cành lá khô héo lộ ra mùi vị thê lương.


Trên xích đu to lớn, Lăng Cận Dương sau một hồi ngồi yên lặng, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy dây xích đu, di chuyển chân, đẩy mạnh xích đu.


Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tóc cô thắt hai bím, chiều cao chỉ đến nút áo sơ mi thứ ba của anh. Trong nhà thêm một đứa em gái, đối với anh mà nói cũng không có gì là không được, mỗi lần nhìn thấy cô khóc thảm, anh đều không nhịn được ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ ngọt.


Về sau cô cứ đi theo phía sau anh, mở đôi mắt to ngập nước, hỏi lung tung này nọ. Một tiếng anh trai kia, dần dần trong lòng anh chứa hình bóng cô nhiều hơn, cưng chiều cô, che chở cô, để cho cô đi vào thới giới của anh.


Ra nước ngoài học đại học, ma xui quỷ khiến thế nào anh bằng lòng đi, ở bên đó bốn năm, anh sợ những lúc cô khóc, không có ai giúp cô lau nước mắt.


Vào một ngày kia anh học xong quay trở về, ngồi trên chuyến máy bay sớm nhất, vội vã trở về nhà. Bước vào sân liền nhìn thấy cô mặc váy trắng, ngồi ở trên xích đu, những sợi tóc đen bay phất phơ theo xích đu lên xuống.


Vào thời khắc đó, anh rốt cuộc mới biết được, trong lòng anh khẩn trương, đến tột cùng là do đâu.


Trăm lần nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không thoát khỏi một tiếng anh ràng buộc kia, trốn cũng không thoát khỏi số mệnh.


Gió lạnh vào buổi tối quất vào mặt, người đàn ông từ từ mở mắt, anh ngước đầu lên, nhìn lên bầu trời đêm, chỉ thấy trên trời mây đen mù mịt kéo đến.


Lăng Cận Dương cúi đầu, gương mặt tuấn tú núp trong bóng tối, ngón tay thon dài vuốt dây thừng, hơi dùng lực, bàn đu dây một lần nữa đung đưa lên xuống.


Hồi lâu, anh mở bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay cầm chiếc đồng hồ bỏ túi còn hơi ấm. Đôi mắt chim ưng lộ ra một vẻ nham hiểm, đôi môi lạnh nhạt cười khẽ.


. . . . . .


Sáng sớm , Đồng Niệm rửa mặt sửa sang xong xuống lầu, như thường ngày ngồi vào trong chiếc xe màu trắng kia.


Hôm nay cô mặc chiếc áo khoát màu đỏ bằng vải nỉ, xem ra tâm tình không tệ, Vi Kỳ Hạo mấy ngày lo lắng cuối cùng cũng trút bỏ. Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra kiểu thiệp mừng, đưa cho cô, “Thích không?”


Thiệp màu hồng, phía trên có hình hoa hồng được vẽ bằng tay, lịch sự tao nhã.


“Anh chọn hả?” Đồng Niệm cầm thiệp mừng, mỉm cười hỏi. Loại phong cách này không giống như mẹ anh yêu thích.


Vi Kỳ Hạo thấy đáy mắt cô đầy gian xảo, nhếch môi cười, “Là chọn theo phong cách em thích.”


Đem thiệp mừng trả về, Đồng Niệm vẻ mặt nhu hòa xuống, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nhánh cây khô lướt qua, nhẹ giọng hỏi anh: “Định ngày xong rồi sao?”


“Chủ nhật tuần sau.” Vi Kỳ Hạo cho xe quẹo trái, hướng tiệm hoành thánh Chu Ký chạy tới, “Mẹ anh có lòng chọn ngày thật tốt.”


Đồng Niệm nhàn nhạt đáp, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Chủ yếu là không có gì tốt để hỏi, khẳng định tất cả mọi chuyện, bọn họ đều đã an bài thỏa đáng, không cần cô quan tâm, cũng không cần cô cho ý kiến.


Lái xe đến tiệm hoành thánh Chu Ký, khách vẫn đông như cũ, chủ quán nhìn thấy bọn họ, lập tức liền thân thiện dẫn bọn họ đến chỗ đã đặt trước.


Trên bàn vuông nhỏ bày hai tô hoành thánh nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi, rất động lòng người.


Cầm lấy khăn lau muỗng, Đồng Niệm múc một muỗng hoành thánh, ăn một miếng vào trong miệng, lại không nhịn được nóng, muốn phun ra nhưng kìm lại.


“Ăn từ từ.” Vi Kỳ Hạo lắc đầu cười, nhìn bộ dáng kia của cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.


Uống liên tục vài muỗng canh, Đồng Niệm thoải mái hơn, nhìn người đàn ông đối diện, suy nghĩ rồi mở miệng: “Kỳ Hạo, anh chưa từng gặp dì của em đúng không?”


“Dì của em?” Vi Kỳ Hạo cười tươi, dịu dàng hỏi: “Em còn có dì nữa à?”


Nghe anh hỏi lời này, trong lòng Đồng Niệm âm thầm cười nhạo một tiếng, liếc mắt, “Đúng vậy, dì của em không ở gần đây, cho nên anh chưa từng thấy qua.”


“Vậy chúng ta đi xem một chút, tiện thể cho anh gặp mặt dì em luôn.” Ăn hết hoành thánh trong chén, Vi Kỳ Hạo cầm khăn lau miệng, thái độ nghiêm túc.


Đây là hiển nhiên, từ khi trở về từ lần trước, do công việc bận rộn cho đến nay cô vẫn chưa có trở về thăm dì.


“Đương nhiên là muốn đi rồi, nếu như dì em không thích anh…thì anh xui xẻo rồi.” Đồng niềm ngửa đầu cười, cố ý đùa giỡn anh.


“Ái chà!” Giơ tay lên sờ cằm, Vi Kỳ Hạo cười gian xảo, “Vậy anh cần phải chuẩn bị đại lễ trước, để lấy lòng dì mới được.”


“Phụt ——”


Đồng Niệm cười đến nỗi phun cả nước ra ngoài, đáy lòng không vui chất chứa mấy ngày liên tiếp cũng theo tiếng cười tản đi.


Buổi sáng thứ bảy, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, lái xe trở về thị trấn nhỏ thăm dì Đồng Niệm.


Nhận được điện thoại báo trước, Nguyễn Nghiên cố ý cùng đồng nghiệp đổi giờ làm, nghỉ ngày thứ bảy ở nhà chờ bọn họ.


Sau hơn một giờ lái xe, trở về thị trấn nhỏ, hơi thở thuần khiết, không khí trong lành làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vi Kỳ Hạo dừng xe ở bên ngoài sân nhỏ, cầm lấy quà tặng trên xe, dẫn người bên cạnh đi vào bên trong.


“Dì ơi!”


Mới vừa bước vào trong sân, Đồng Niệm liền cười kêu lên, nghe tiếng kêu của cô, Nguyễn Nghiên từ trong nhà đi ra, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, “Con đã về.”


Đồng Niệm nhanh chân chạy tới, đôi tay ôm cổ dì, bắt đầu làm nũng: “Không cho phép dì giận con nha…”


Trong khoảng thời gian này không có người nào về thăm bà, trong lòng Nguyễn Nghiên quả thật không vui, tối hôm qua nhận được điện thoại của cô, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng hôm nay thấy trên mặt cô đầy ý cười, trong lòng rất vui mừng.


Nguyễn Nghiên đưa tay vỗ đầu cô, vẻ mặt cưng chiều: “Bao lớn rồi, mà còn nhõng nhẽo nữa đây?”


Kể từ khi mẹ qua đời, Đồng Niệm luôn cùng bà thân thiết, ở trước mặt bà từ trước đến nay không hề có chút kiêng dè, “Con muốn vậy mà!”


Hiếm khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô, Vi Kỳ Hạo nhìn đến ngơ ngẩn, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, liền thấy người đối diện nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén.


“Dì.” Vi Kỳ Hạo cầm lễ vật trong tay để xuống, cung kính gọi, thái độ hết sức lễ phép.


Nguyễn Nghiên quan sát anh hồi lâu, gương mặt bình tĩnh không hề biểu lộ cảm xúc, bà xưa nay lạnh nhạt, hình như nhìn thấy bất cứ ai cũng không hề để ý tới, đối với mọi người thái độ trước sau như một, trong trẻo nhưng lạnh lùng.


“Cùng vào nhà đi!” Nguyễn Nghiên xoay người đi vào trong, trên mặt không có biến hóa gì lớn.


Nhìn khuôn mặt lo lắng của Vi Kỳ Hạo, Động Niệm hiểu ý cười, cô nhón chân lên, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Dì em là vậy đó, anh cứ tự nhiên là được rồi.”


Nghe vậy, trái tim Vi Kỳ Hạo buông lỏng xuống, nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau vào nhà.


Trong nhà tuy giản dị nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Trong gian nhà chính, được chia làm hai phòng, một phòng khách và một phòng ngủ.


Ghế sofa không tính là quá lớn, tay chân Vi Kỳ Hạo rất dài ngồi không thoải mái lắm, anh cũng không có biểu hiện gì, thích thú nghe họ nói chuyện phiếm. Thật ra thì hơn phân nữa là do Đồng Niệm nói, dì chỉ phụ họa thêm vài câu.


Chỉ gặp trong giời gian ngắn ngủi nhưng Vi Kỳ Hạo cũng nhận thấy được, dì Đồng Niệm không phải là người thích biểu hiện vui buồn ra ngoài mặt, là một người tính tình cô tịch. Mặc dù nhận ra bà rất thương Đồng Niệm, nhưng bộ dáng rất thản nhiên.


Chính là thuộc dạng người, tính tình lạnh nhạt như nước.


Gần tới buổi trưa, Nguyễn Nghiên cầm thịt cá, rau cải mang vào bếp, chuẩn bị cơm trưa. Đồng Niệm lanh tay lẹ mắt đi vào phụ, thuận tiện thám thính dì một chút.


Cầm đồ lên, Đồng Niệm muốn xoay người theo sau, lại bị người bên cạnh kéo lại: “Em cùng dì đi nấu cơm, vậy anh làm cái gì?”


Đồng Niệm ngẩn người, trên môi nở nụ cười: “Đại Thiếu Gia, ngài có thể làm rất nhiều chuyện.”


Cô cầm hộp bút lông sói mua cho dì, tay nắm cằm: “Anh cầm bút vào trong phòng cho dì đi, sau đó ra ngoài xem ti vi. Em phụ dì nấu cơm, rất nhanh sẽ có cơm ăn.”


Sau khi dặn dò xong, cô xách đồ đi tới phòng bếp, phụ giúp dì nấu cơm.


Nhìn thấy cô đã đi vào bếp, Vi Kỳ Hạo chán đến nỗi ngó bốn phía xung quanh, căn phòng rất nhỏ, nhìn qua có thể thấy mọi thứ. Anh cầm hộp bút trên tay, xoay người đi vào phòng.


Phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, đồ dùng mỗi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn, đâu vào đấy.


Vi Kỳ Hạo lướt mắt sơ qua, cầm hộp bút để trên bàn sách, đáy mắt anh nhảy lên, thấy bức tranh treo trên tường, không nhịn được chăm chú nhìn.


Tranh sơn thủy bằng mực, hai màu đen trắng.


Loại phong cách này, Vi Kỳ Hạo cũng không xa lạ lắm, mặc dù anh không hiểu, nhưng thường thấy cha của anh sưu tầm bảo dưỡng, bao nhiêu cũng có. Anh mím môi cười một tiếng, nghĩ thầm về sau, dì và cha gặp mặt nhau, cũng coi như có chung đề tài để nói chuyện.


Tầm mắt lướt qua bức tranh vẽ có viết chữ lưu niệm, ánh mắt Vi Kỳ Hạo sa sầm, anh đi về phía trước hai bước, giật mình ngẩn ngơ. Nét chữ viết lưu niệm kia, đầu bút lông mạnh mẽ, mang ý nghĩa hàm súc quen thuộc làm cho đáy lòng anh run lên một cái.


Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*).


(*) Trích từ bài thơ “Giai nhân ca – Bài ca về người đẹp”. Dịch là:


Quay lại nhìn một lần thì làm nghiêng thành người,


Quay lại nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước người.


Do đó, người sau thường dùng chữ “nghiêng nước” (khuynh quốc), “nghiêng thành” (khuynh thành) để chỉ sắc đẹp phi thường của người phụ nữ.


Chữ viết quen thuộc, trên mặt Vi Kỳ Hạo không ngừng biến đổi, mỗi lần anh bị phạt quỳ ngồi ở thư phòng, đối diện với bức tranh vẽ kia, anh luôn khắc ghi trong lòng. Mắt từ từ dời xuống, phía dưới có đóng một con dấu đỏ, càng làm hai mắt anh chấn động.


Trường Khanh.


Là bút danh của cha, “Trường Khanh.”


Đôi mắt hoa đào của Vi Kỳ Hạo híp lại, trên mặt đầy căng thẳng, sau một hồi kinh hoảng, mới xoay người ra khỏi phòng.


Bữa cơm trưa rất thịnh soạn, trên bàn bày đầy thức ăn. Đồng Niệm cầm chén cơm ăn rất vui vẻ, cũng không nhận thấy vẻ mặt khác thường của Vi Kỳ Hạo.


Thấy cô ăn ngon lành, Vi Kỳ Hào gắp một miếng cá, sau khi bỏ xương đi, bỏ vào chén cô.


Nguyễn Nghiên không bỏ sót hành động của anh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng thoáng qua một chút an tâm, bà cũng không nói thêm cái gì, bất quá trên mặt thả lỏng hơn.


Dùng xong cơm trưa. Nguyễn Nghiên bảo bọn họ đi ra ngoài chơi. Lần đầu tiên Vi Kỳ Hạo đến đây nên Đồng Niệm kéo anh ra ngoài, dẫn anh lên thị trấn dạo chơi.


Hôm nay là chủ nhật, thị trấn khá đông người, lôi kéo anh Đồng Niệm nhìn khắp nơi, vừa vặn thấy có người thợ nặn đất, rất có hứng thú chạy tới.


Rất nhiều trẻ nhỏ ghé vào sạp, móc tiền lẻ ra, chỉ vào Tôn Ngộ Không, hớn hở kêu to.


Nhìn ngón tay linh hoạt của người thợ, nhẹ nhàng đều đặn, đủ các loại màu sắc, đặt dưới tay anh hết thảy đều rất sống động, làm cô không khỏi cảm thán, như quay trở về thời tuổi thơ vui vẻ.


“Anh có thể nặn cô bé lọ lem không?” Vi Kỳ Hạo mỉm cười hỏi người thợ nặn.


Người thợ nhất thời không nghe rõ, cười trả lời: “Chàng trai có Dương Dương xinh đẹp được không?”


Vi Kỳ Hạo cười, đưa tay chỉ người bên cạnh, chế nhạo nói: “Cô ấy thích cô bé lọ lem.”


“Này!” Gương mặt Đồng Niệm cứng đờ, mất hứng cong môi: “Anh nói bậy bạ gì thế.”


Người thợ từ từ hiểu ra, suy nghĩ một chút, lấy đất nặn đủ loại màu sắc rực rỡ trong túi ra, ngón tay vân vê một chút, xoa nắn ở trong lòng bàn tay. Dùng chiếc que nhọn, loay hoay biến đất nặn thành đủ loại hình dáng


Dưới đôi tay khéo léo của người thợ, không bao lâu, một cô gái mặc quần lụa màu trắng rơi vào trong mắt Đồng Niệm.


Người thợ nặn sửa khuôn mặt người cho hoàn chỉnh rồi đưa cô, “Cô gái, cô muốn là cái này sao?”


Giơ tay Đồng Niệm nhanh chóng cầm lấy, không ngừng gật đầu liên tục, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, “Vâng.”


Móc bóp ra, Vi Kỳ Hạo trả tiền, lôi kéo tay của cô, tiếp tục đi về phía trước. Các sạp lớn nhỏ bày bán không ít, chỉ có đều anh chưa bao giờ thấy qua nhiều món đồ chơi mới mẽ như thế. Thoáng một cái, vào thời điểm trở về nhà thì trời đã tối rồi.


Dùng xong cơm tối, thời gian không còn sớm, Đồng Niệm định cho anh ngủ lại một đêm, cô nhìn gian phòng khách kia, nhớ lúc trước Lăng Cận Dương đã từng ở qua, trong lòng có chút khó chịu, liền nhường phòng của mình cho anh ngủ, cô qua ngủ cùng với dì một đêm.


Chờ anh tắm rửa đi ra, Đồng Niệm đã trải chăn nệm mới thật tốt, hơn nữa còn lấy ra bộ khăn lông, bàn chải đánh răng mới.


“Em ngồi chút đi.” Vi Kỳ Hạo nhìn bộ dáng bận rộn của cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn, anh vỗ vị trí bên cạnh mình, để cho cô đi tới ngồi.


Đồng Niệm thu dọn đồ đạc xong, đi tới ngồi xuống, lấy điều khiển của máy điều hòa nhiệt độ, dặn dò anh: “Nếu buổi tối anh thấy lạnh, nhớ điều chỉnh điều hòa lại cho ấm, điệu kiện nơi đây kém so với nhà của anh, anh đừng để bị bệnh.”


“Em coi thường anh hả?” Vi Kỳ Hạo không phục hỏi, trên mặt hơi tức giận.


Đặt điều khiển trên gối, Đồng Niệm không cãi lại, ánh mắt ôn hòa: “Không có, em nào dám xem thường anh chứ?”


Nhìn anh chà sát tay, Đồng Niệm hoảng sợ, khắp người phòng bị, lạnh lùng nói: “Không cho anh cù lét em!”


Vốn chỉ muốn trêu cô một chút nhưng nhìn sắc mặt cô đại biến, Vi Kỳ Hạo hả hê thu tay lại, hù dọa: “Em biết sợ là được, còn dám cười anh, xem anh làm thế nào thu thập em!”


Trong lòng Đồng Niệm lộ vẻ tức giận, đúng là rất sợ anh cù lét, loại cảm giác đó không tốt chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK