Mấy lần nhấc cái tay nhỏ lưỡng lự bên khe cửa thì đều rụt về, nếu mình đưa tay vào chắc mẹ sẽ không biết đâu, nếu đã không biết vậy thì mình sẽ không bị đánh vì không nghe lời.
Lại một lần do dự và ngọ ngoạy, Náo Náo cẩn thận dè dặt đưa đầu ngón tay nhỏ vào trong khe cửa, thấy không có chuyện gì xảy ra thì yên tâm rồi: Mẹ chỉ biết hù dọa mình, đưa tay vào cũng không có chuyện gì mà!
Đang lúc đắc ý, đột nhiên một trận gió lớn thổi vào, cánh cửa trong phòng bị thổi lạch cạch một tiếng đập lên khung cửa.
Náo Náo giật mình, đồng thời cảm thấy ngón tay hơi tê, thế là vội rút tay ra, chỉ thấy đầu ngón tay của mình đã tuôn một mảng máu, sau đó là một cơn đau đớn, đau đến mức khiến cô bé không nhịn được mà khóc lớn tiếng.
“Anh Tiểu Hạo, em đau tay, anh đút em một miếng cà trộn đường đi.” Náo Náo vểnh đầu ngón tay nhỏ, làm vẻ tội nghiệp nhìn Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo liếc Náo Náo đã ôm đầu ngón tay, bản thân cũng cảm thấy tê đến hoảng sợ, Náo Náo bị cửa kẹp tay đang bảo cậu bé chạy đến, lúc đó cậu bé cũng theo đến bệnh viện, khi thấy bác sĩ lấy kéo cắt đi chút móng tay còn lại trên đầu ngón tay nhỏ của Náo Náo, bản thân cậu bé không nhịn được cũng khóc theo, đó phải đau cỡ nào chứ!
Không dám nghĩ lại cảnh tượng khủng khiếp đó, Thẩm Hạo cầm một bát cà chua đã trộn xong đút cho Náo Náo một miếng.
Náo Náo nhai cà chua trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó lại cảm thấy đầu ngón tay đau lên từng cơn, vội vàng nhắm mắt chịu đựng, qua một lúc mới mạnh mẽ mở đôi mắt đầy nước mắt, mang theo giọng nghẹn ngào dặn dò Thẩm Hạo: “Anh Tiểu Hạo, sau này…, sau này nhất định phải nghe lời bố mẹ!”