Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
"Vốn anh không nghĩ nhiều thế đâu, nhưng em lại vừa hỏi vừa cười xấu xa vậy, chắc chắn là có gì đó.
Dựa vào cái tính cách kỳ lạ của em, suy luận một chút là đoán được." Băng Mật nói.
"Há há há," Đường Ngữ cười đau bụng, sau đó giơ hai ngón cái với Băng Mật, "Anh thật quá tuyệt vời, giỏi ghia giỏi ghia!"
Băng Mật quay đầu đi trước Đường Ngữ, cậu đuổi theo nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh đừng có xấu hổ, chỉ khen anh hai câu thôi mà."
Hai người cười đùa bước vào lớp học.
Các bạn học mới xa có hai mươi mấy ngày, lúc gặp lại cứ như đã bảy tám năm chưa gặp, túm tụm nói đến là khí thế.
Bỗng nhiên có hai anh đẹp giai bước vào từ ngoài cửa, lại còn ôm vai bá cổ vừa nói vừa cười, cả lớp lập tức im thin thít.
Chủ yếu là mọi người không ngờ quan hệ giữa Băng Mật và Đường Ngữ lại tốt như vậy.
Đường Ngữ khoác vai Băng Mật bước vào, Băng Mật cũng không đẩy cậu ra, trong mắt thậm chí còn chứa sự nuông chiều, hắn vừa cười vừa nói chuyện với Đường Ngữ.
Thật sự làm các bạn học thấy hơi ngạc nhiên, dù sao học kỳ 1 hai người còn đối chọi gay gắt, tuy rằng sau đó quan hệ đã tốt hơn nhiều.
Nữ sinh thì được gặp hai anh đẹp trai đã lâu không thấy nên trong lòng kích động.
Hai anh đẹp trai tươi cười dính vào nhau, hình ảnh này đúng là quá đẹp.
Nòng Nọc cạn lời nhìn hai người bọn họ, ánh mắt như muốn nói "Rải cơm chó sẽ chết sớm."
Ngày đầu tiên đi học lại đương nhiên phải có một lễ khai giảng vào buổi sáng, học sinh đứng mỏi cả chân mà các lãnh đạo vẫn thao thao bất tuyệt đến tận 12 giờ mới thả mấy con khỉ con đi ăn cơm.
Buổi chiều lại là chủ nhiệm lớp lão Mã phát biểu về học kỳ mới.
Đường Ngữ chán nản nằm bò ra bàn viết viết vẽ vẽ.
Bỗng dưng cậu nhớ ra mình sắp tròn mười tám, vì thế cậu lén nói chuyện riêng với Băng Mật.
"Đường Ngữ!" Lão Mã quát to một tiếng, suýt chút nữa quát bay cả hồn Đường Ngữ.
"Dạ!" Đường Ngữ lập tức ngồi thẳng.
"Trò làm gì đấy, mới khai giảng đã muốn cãi thầy hả?" Lão Mã chống tay lên bàn.
Đường Ngữ vội vàng lắc đầu.
Sau khi gả cho Băng Mật, cậu biết nghe lời rồi, đi học không cãi lời thầy cô nữa, nếu không sẽ phải chịu hình phạt đặc biệt đến từ bạn trai.
"Hừ," Lão Mã cảm thấy học kỳ mới cần phải ra oai phủ đầu với mấy con khỉ con này, bèn chỉ ra cửa lớp, "Đi, ra đó đứng, để gió thổi cho tỉnh lại."
"Em..." Đường Ngữ bĩu môi, rời khỏi chỗ ngồi một cách cực kì miễn cưỡng.
Vừa nãy cậu có chuyện rất quan trọng chưa kịp nói cho Băng Mật nghe, bây giờ nghẹn trong bụng không nói ra được khó chịu chết đi được.
Cửa này có gió à...
Đường Ngữ ngoan ngoãn đứng ở cửa nhìn Băng Mật từ xa.
Thấy Băng Mật cũng nhìn mình, cậu nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Ánh mắt này làm Nòng Nọc nổi hết cả da gà.
Lão Mã ném viên phấn vào đầu Đường Ngữ: "Nhìn ai đấy, nhìn tôi đây này!"
Được được được, nhìn thầy, nhìn thầy, thầy đẹp trai nhất.
Đường Ngữ đành phải nhìn lão Mã trên bục giảng.
Thấy lão Mã xoay người viết gì đó lên bảng đen, lá gan Đường Ngữ bỗng to ra.
Cậu khom người bước đến chỗ bạn nữ gần cửa nhất thì thầm: "Truyền lời đến Băng Mật giùm tớ," Len lén liếc lão Mã một cái rồi tiếp tục nói, "Nói là, một tuần nữa tớ mười tám rồi, nhất định phải chuẩn bị quà sinh nhật thật tốt!"
Bạn nữ đó gật đầu, làm cử chỉ OK tỏ vẻ đã hiểu, chắc chắn sẽ truyền lời đến nơi.
Đường Ngữ hài lòng gật đầu, lập tức đứng về chỗ cũ.
Sau đó, các bạn trong lớp nhân khoảnh khắc lão Mã quay đầu đi truyền một câu——
"Giúp Đường Ngữ nói cho Băng Mật: Em sắp tròn mười tám, nhất định phải cho em một món quà thật là bất ngờ."
OK!
Người tiếp theo.
"Lúc em mười tám phải làm em bất ngờ."
Người tiếp theo...
Cuối cùng lúc truyền tới chỗ Băng Mật, Hướng Tâm đỏ mặt ngại ngùng, nhưng cắn môi vẫn phải nói ra.
Băng Mật nghe xong ngẩn người ra, nhướng mày nhìn về phía Đường Ngữ, chỉ thấy cậu làm cử chỉ OK với hắn.
Băng Mật cười ẩn ý.
"Làm gì đó!" Lão Mã đột nhiên vỗ bàn, trợn mắt nhìn Hướng Tâm.
Hướng Tâm sợ tới mức cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
Lúc này Băng Mật đứng lên chủ động nhận sai.
Lão Mã nheo mắt: "Băng Mật, Hướng Tâm nói gì với trò?"
"Không phải Hướng Tâm nói đâu, là em nói đó!" Đường Ngữ lập tức xen vào.
Chính cậu đầu têu, không thể để người khác gánh tội được.
Lão Mã hừ một tiếng, càng không thèm hỏi Đường Ngữ, chỉ hỏi Hướng Tâm: "Đường Ngữ nói gì đó?"
"Cậu ấy..." Hướng Tâm không dám mở miệng, những bạn học truyền lời đó ai cũng che miệng cười run cả người.
Đường Ngữ cảm thấy cái này chẳng có gì, chỉ là sinh nhật muốn được tặng quà thôi mà, có gì mà không dám nói, nên cậu rất dũng cảm cổ vũ Hướng Tâm: "Nói đi, không sao đâu."
Mặt Hướng Tâm đỏ bừng, Nòng Nọc ngồi bên cạnh lo lắng suông.
Cậu ta cũng không biết mấy người đó nói cái gì.
Dưới sự đe dọa của lão Mã và sự cổ vũ của Đường Ngữ, Hướng Tâm khe khẽ nói: "Đường Ngữ nói là...!cho cậu ấy một bất ngờ mười tám cộng..."
"!!!" Đường Ngữ trợn trắng cả mắt.
Một câu nói hết sức bình thường lại bị truyền thành như thế này?!
Bạn cùng lớp kiểu gì thế này, đầu óc mấy thứ biến thái gì đâu vậy!
Cả lớp cười như được mùa.
Băng Mật che mặt, nhìn bộ dạng của Đường Ngữ là biết lời nói ban đầu đã bị truyền sai hoàn toàn.
Quả nhiên, lão Mã tái cả mặt, lửa giận dâng lên tận ngực.
Đang phát biểu yên lành thì lại bị thằng nhóc thúi Đường Ngữ này phá đám, lại còn dám ngang nhiên nói chuyện bậy bạ trong lớp, ông phải trị cái nết này mới được!
"Lão Mã thầy nghe em giải thích..."
"Giải thích cái gì mà giải thích!" Lão Mã quát to một tiếng, tức run cả tay, "Tiết học của tôi, trò muốn bất ngờ, lại còn là mười tám cộng, được thôi, tôi cho trò một bất ngờ mười tám cộng! Lấy cái bản thảo phát biểu hôm nay của tôi về chép phạt năm lần!"
Bản thảo phát biểu...
Chép phạt...!
Năm lần!
Đường Ngữ muốn ngất xỉu tại chỗ luôn cho rồi.
Oan uổng quá mà...!Thần thiếp làm không được!
"Hotboy lớp à, sao cậu đòi Băng thần mấy cái này, cậu nhìn xem cậu ấy trông có giống người sẽ cho cậu đồ mười tám cộng không?"
"Đúng đấy, tui cá chắc Băng thần một năm quay tay chưa được một lần đâu."
"Há há há há há..."
Mặt Đường Ngữ đờ đẫn, cậu rất muốn nói cho những người này biết sự thật tàn nhẫn là các cậu đều bị vẻ bề ngoài lạnh nhạt của Băng Mật lừa rồi, anh ấy là sói đội lốt cừu, cái loại mà có thể làm người khác bị hư thận ấy.
Cậu xua tay ngồi về chỗ: "Tui nói là tuần sau tui tròn mười tám rồi, phải chuẩn bị quà cho tui, không biết đứa nào nghễnh ngãng truyền thành như vậy, làm hại ông đây phải chép phạt năm lần."
Bực mình!
Cả lớp người nghiêng ngả, Đường Ngữ lại nói tiếp: "Đến lúc đó mời mọi người đến nhà tui chơi nha."
Mọi người cùng nói được.
Người đã tản đi, Đường Ngữ mới đến gần trước mặt Băng Mật: "Không phải mười tám cộng mà là mười tám tuổi, anh phải chuẩn bị quà cho em thật cẩn thận đấy nhé."
Băng Mật cười: "Được." Cho em một bất ngờ mười tám cộng.
Hắn lại nói: "Anh chép phạt giúp em nhé?"
"Không không không, chuyện của em, em tự làm." Đường Ngữ xua tay.
"Nhưng mà chuyện của bạn trai anh cũng là chuyện của anh, cho nên anh tự làm cho mình." Băng Mật nói hiển nhiên.
Nòng Nọc ngồi đằng trước lỡ nghe được, hai tay cậu ta ôm đầu, vẻ mặt cực kì đau đớn.
Đừng có hành chó được không, đằng trước cậu ta một cặp nam nữ, đằng sau cậu ta một cặp nam nam, cậu ta sắp phát điên rồi.
Đường Ngữ gật đầu, cậu muốn ôm lấy cánh tay Băng Mật làm nũng, nhưng đây là phòng học nên cậu không dám.
Băng Mật nhàn nhạt nói: "Ngoài em ra, anh chưa từng yêu ai, cho nên nếu anh làm không tốt, em đừng bỏ qua, hãy dạy anh cả đời, được không?"
"Ừm ừm." Bây giờ Đường Ngữ chỉ biết gật đầu, dù sao Băng Mật nói gì cậu cũng thấy đúng.
Da đầu Nòng Nọc tê tái, cậu ta nhìn sang Hướng Tâm đang đeo tai nghe nghe tiếng Anh.
Ừ, hai tai được yên tĩnh mới là tốt nhất.
Vì thế nên cậu ta lấy tai nghe ra chuẩn bị nghe, cuối cùng lại mở điện thoại ra, vô tình nhìn thấy hình đại diện của Băng Mật và Đường Ngữ trong group chat của lớp.
Trong lòng Nòng Nọc: Aaaaaa, móa nó ngay cả mắt cũng không tha!
Trên màn hình điện thoại đang mở là hình đại diện sáng chói của hai người.
Ảnh đại diện của Đường Ngữ đổi thành tranh vẽ sau lưng áo đồng phục của Băng Mật, ảnh đại diện của Băng Mật đổi thành tranh vẽ sau lưng áo của Đường Ngữ.
Chỉ có tự chọc mù hai mắt mới được thanh thản!
Nòng Nọc bay màu.
"Cốc cốc cốc!" Cửa lớp bị một người gõ vang, khiến cả lớp chú ý.
Giờ vào lớp vốn đã tới rồi, còn ai đến nữa vậy?
Đường Ngữ và Băng Mật cùng ngẩng đầu nhìn.
Đó là một người phụ nữ có khí chất xuất chúng, xinh đẹp sắc sảo nhưng lại không cay nghiệt.
Bà mặc một cái áo khoác dài màu vàng nhạt bằng vải nỉ, chân đi một đôi giày gót nhọn màu đen, trông rất khí thế.
Tạo cho Đường Ngữ ấn tượng đầu tiên là: Mạnh mẽ xinh đẹp!
Còn có điểm quan trọng nhất là, sự lạnh lùng trên gương mặt kia cực kỳ giống Băng Mật.
Lòng cậu hơi hồi hộp, này không phải là...
Đường Ngữ cứng đờ quay đầu nhìn Băng Mật.
Sự dịu dàng chiều chuộng vừa nãy giờ phút này toàn bộ đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt không biểu cảm, lại còn hơi lạnh nhạt.
Không lẽ cậu đoán đúng rồi?
"Băng Mật, ra đây một lát." Người phụ nữ nói.
Có lẽ là do khí thế của bà quá mạnh mẽ, thế nên trong lớp im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cả lớp cùng nhìn về phía Băng Mật và cả Đường Ngữ đang ngơ ngác ở hàng cuối.
Băng Mật đứng dậy trước mắt mọi người, liếc Đường Ngữ một cái, rồi bình tĩnh đi ra cửa.
Hắn vừa đi ra ngoài, cả lớp lập tức bàn tán xem người phụ nữ kia là ai.
Nhưng ngay sau đó, người phụ nữ đó liếc qua Đường Ngữ nói: "Cậu cũng đi ra đi."
Đường Ngữ giật mình, lập tức đứng lên rồi cả người cứng ngắc đi tới cửa.
Đây là muốn làm gì đây, sao lại gọi cả cậu ra?
Chuông vang lên, các bạn học đang sôi nổi hóng hớt đành phải về chỗ.
Đường Ngữ ngơ ngác đi theo người phụ nữ này và Băng Mật đến sân thể dục.
Lúc này sân thể dục tất nhiên là không có học sinh nên rất trống trải.
Ba người đứng dưới gốc cây.
Đường Ngữ rất hoang mang.
Cậu đã gặp bố Băng Mật rồi, là một đại gia không hơn không kém, cứ đập tiền trước rồi nói chuyện sau.
Nhưng cậu chưa từng gặp mẹ Băng Mật, chỉ mới nghe qua lời Tỉnh Hiến, tên là Tất Thu, là một luật sư cao cấp.
Hôm nay cậu gặp được, khí thế đúng là rất ấn tượng.
Thảo nào Băng Vĩ Kiến là một người đàn ông thành công đến vậy cũng không chịu nổi.
"Nghe nói...!con lại bị sốt?" Giọng Tất Thu không có chút cảm xúc nào.
Giờ đây Băng Mật đã rất cao, cao hơn bà dự đoán rất nhiều.
Bây giờ bà phải ngẩng đầu nhìn con trai mình rồi.
"Mẹ quan tâm à, con cho rằng...!con có chết mẹ cũng không để bụng." Băng Mật lạnh nhạt nhìn bà.
Tất Thu cũng lường trước được thái độ này của Băng Mật, nhưng lúc thật sự nghe được bà vẫn rất tức giận.
Bà nén giận nói: "Mẹ gác lại nhiều việc phải làm như vậy để tới thăm con, thái độ của con như thế hả?"
Năm đó lúc biết Băng Mật bị sốt đến suýt chết, bà đã sợ tới mức suýt thì ngất.
Tuy rằng bình thường bà ít khi ở bên con, nhưng mười tháng mang thai, là cục thịt rớt xuống từ trên người mà, sao có thể không đau lòng được.
Lúc đó bà vướng phải một án tử lớn, không thể xin nghỉ về thăm Băng Mật được.
Lần này lúc bà nghe được đã qua khá lâu, nhưng tóm lại đến thăm là đã tốt rồi, thế mà thái độ của Băng Mật lại làm bà rất tức giận.
"Dì ơi, dì đừng tức giận mà.
Cháu cảm thấy hai người cần phải nói chuyện đàng hoàng." Đường Ngữ cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu để dám đứng ra hòa giải.
Có lẽ là cậu đã từng thấy hai cha con Băng Mật và Băng Vĩ Kiến cãi nhau, nên không muốn nhìn thấy hắn cãi nhau với mẹ.
Cậu biết giữa bọn họ nhất định có hiểu lầm, cần phải khuyên giải kịp thời.
Càng để lâu càng có nhiều vấn đề, giải quyết sớm một chút mới là cách hay.
Lúc này Tất Thu mới nhìn sang Đường Ngữ.
Hôm nay lúc mới tới, bà đứng ngoài hành lang nhìn qua cửa sổ lớp học thấy Băng Mật và cậu bé này vừa nói vừa cười.
Đã rất lâu rồi bà không thấy Băng Mật cười vui vẻ như vậy, cho nên bà muốn biết cậu bé này có phép thuật gì mới có thể thay đổi đứa con trai lạnh nhạt của bà.
Tất Thu: "Các con là..."
"Bạn bè!" Đường Ngữ lấp tức đáp lời.
"Không phải," Băng Mật nói rất quả quyết, "Là người yêu."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngữ: Bất ngờ mười tám cộng của em...!có phải mất rồi không?
Băng Mật: Yên tâm, chắc chắn sẽ cho em mà.
Danh Sách Chương: