Mỗi phút mỗi giây cậu đều gần gũi một lần lại gần gũi thêm lần nữa với Long Ngọ, nhưng sắp xếp thời gian của hai người lại không cho phép, khiến dục vọng chất chứa càng ngày càng sâu hơn.
Long Ngọ bị giáo viên trinh sát hình sự mài mòn đến tiều tụy đi không ít. Vốn dáng người đã gầy còm giờ lại càng trơ xương, buổi tối lúc Thi Sơn Thanh ôm cô cũng thấy đau lòng ghê gớm.
“Còn bao lâu nữa cậu mới học xong môn của vị giáo viên kia?” Thi Sơn Thanh ôm Long Ngọ, thấp giọng hỏi, “Có phải giáo viên thường gây khó dễ không?”
Long Ngọ đang suy nghĩ lung tung thì bị Thi Sơn Thanh kéo về, liền từ từ giải thích: “Nghiêm khắc thì có, giáo viên ấy rất giỏi, có thể học được rất nhiều điều.”
“Cậu gần đây quá mệt mỏi rồi!” Thi Sơn Thanh tận mắt thấy Long Ngọ gầy đi từng chút.
“Này á..” Long Ngọ lờ đi, “Đâu có, tớ thấy bình thường mà, không mệt lắm đâu.” So với những ngày ở Lang Kỵ thì không tính là gì.
Cái chính là điều cô muốn học không đơn giản chỉ là kỹ xảo bình thường, nếu chỉ thế thì cô đã tốt nghiệp từ lâu rồi. Vị giáo sư trinh sát hình sự kia còn muốn cô hiểu nhân tình luân lý, phân tích đạo lý trong đó, chuyện này khiến Long Ngọ thấy khá bối rối.
Tuy rằng thỉnh thoảng Thi Sơn Thanh phải đến công ty, thậm chí mỗi ngày còn phải nấu cơm, nhưng cậu còn rảnh hơn cả Long Ngọ. Vì lý do đó mà cậu hoàn thành học phần chuyên ngành nhanh hơn Long Ngọ, về sau sẽ càng ngày càng nhẹ nhàng.
Buổi sáng có lớp, hai người cùng đến trường, Ninh Trừng đã chờ bọn Long Ngọ ở cửa phòng học. Hiện tại Long Ngọ không còn ở ký túc xá, Ninh Trừng muốn tìm cô thì hơi khó khăn.
“Chịơi!” Ninh Trừng nhỏ nhắn bổ nhào tới trước mặt Long Ngọ, “Em mang đồ ngon cho chị nè.”
Lần trước dì của Ninh Trừng đã nói sẽ gửi đặc sản bên đó cho Ninh Trừng, để cô ấy chia cho bạn bè, thật ra chủ yếu là nói cho Trương Liêu. Ninh Trừng đem một nửa cho Trương Liêu, một nửa khác thì đưa cho Long Ngọ, do đó mới sáng sớm đã đến chặn người.
“Cảm ơn em.” Long Ngọ chưa nhìn đồ bên trong đã nói cảm ơn trước.
Ninh Trừng kéo cánh tay Long Ngọ cười tủm tỉm nói: “Chịơi, nếu chị thấy ăn ngon thì em lại xin dì em thêm.”
“Ừ.”
Thi Sơn Thanh vẫn xách ba lô của Long Ngọ trong tay, gật đầu với Ninh Trừng rồi đi vào phòng học để túi của hai người lên bàn. Trương Liêu trong phòng học xách một túi lớn gì đó đưa cho Thi Sơn Thanh.
“Tớ bỏ vào trong xe giúp cậu nhé? Nó hơi nặng, tại có rượu mà.” Trương Liêu tự xách đồ, vừa đi vừa nói.
“Đi thôi.” Thi Sơn Thanh nhận, sau đó nói với Trương Liêu.
Thi Sơn Thanh nhìn Long Ngọ chỉ chỉ dưới lầu, ý bảo mình sẽ đi xuống.
“Dì em ở Nội Mông, lần này mang tới đều làđặc sản chỗ dìđó.” Ninh Trừng đã mấy ngày không gặp Long Ngọ, dính lấy cô như keo.
Long Ngọ “Ồ” một tiếng, thầm nghĩ người ở Nội Mông cũng nhiều ghê.
Đợi khi Thi Sơn Thanh đi lên, thì cũng đúng lúc chuông vào học reo. Long Ngọ ngồi vào hàng, lấy sách vở của mình và Thi Sơn Thanh ra xếp lên bàn.
“Trương Liêu nói trong đó có rượu mà dì của Ninh Trừng tự cất nữa đó.” Thi Sơn Thanh ngồi xuống, thấp giọng nói với Long Ngọ, “Không cho cậu uống nhiều đâu. A Ngọ này, khi nào có tớởđó cậu mới được uống đấy.”
Cậu vẫn cho rằng Long Ngọ nghiện rượu, nên trông chừng đằng sau cô.
“À.” Long Ngọ chỉ uống rượu khi nhớ đội trưởng, nhưng lần nào cũng bị Thi Sơn Thanh phát hiện, sao đó cô bỏ dần nên cũng không uống nữa.
“Cậu cũng không được uống đâu.” Long Ngọ chậm rãi bỏ thêm một câu. Cô uống vào còn tỉnh táo được, chứ nhỡ mà Thi Sơn Thanh uống thì không biết sẽ ồn ào đến mức nào đâu. Tuy rằng Long Ngọ cũng khá thích dáng vẻ ngoan ngoãn của Thi Sơn Thanh lúc đó.
Thi Sơn Thanh ngẩn người, cười yếu ớt nói: “Không ai được uống, lúc muốn uống phải uống cùng nhau nhé.”
Buổi chiều Long Ngọ còn có lớp, nên buổi trưa đã cùng Thi Sơn Thanh về nhà ăn cơm, sau đó Thi Sơn Thanh lại đưa cô tới trường, căn bản không có thời gian để xem đặc sản Ninh Trừng đã cho, còn có rượu mà dì cô ấy tự cất nữa.
Thi Sơn Thanh về nhà một mình, lấy mấy thứ trong hai túi to đó ra rồi cất kỹ từng thứ, rượu cũng đặt trong tủ rượu. Đến khi Long Ngọ về, Thi Sơn Thanh lại quấn lấy cô, hoàn toàn không có cơ hội để xem Ninh Trừng cho những gì.
“Chiều nay cô chú cóđến một chuyến đấy.” Thi Sơn Thanh vừa giúp Long Ngọ gỡ mái tóc mềm được cậu buộc ban sáng, vừa nói.
Long Ngọ không dám cử động đầu, ngoan ngoãn cúi đầu để mặc động tác của Thi Sơn Thanh. Chờ khi cậu gỡ hết tóc ra mới xoay người hỏi: “Sao bố mẹ tớ lại đến đây?”
“Nói là qua thăm, nhưng không gặp được A Ngọ.” Thi Sơn Thanh thuận thế ngồi xuống, ngồi trên sàn nhà cười nói, “Bảo bọn mình rảnh thì về thăm nhà.”
“Mai vềđi, hai tháng nữa là hết bận rồi, bọn mình có thể về nhàở một thời gian.” Long Ngọ tính thời gian rồi nói.
Long Ngọ đứng lên, vươn tay về phía Thi Sơn Thanh: “Sàn lạnh, đứng lên nào.”
Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nghe lời nói: “Ừm~”
Kéo Thi Sơn Thanh đứng dậy, Long Ngọ cũng không ngăn cậu lao thẳng tới. Cứ theo thế ấy, cậu léo luôn Long Ngọ vào lòng mình.
“…”
Long Ngọ chẳng thể hất cậu ra, chỉ đành để mặc Thi Sơn Thanh ăn đậu hủ, tuy rằng cô không hề có ý này.
“A Ngọ, ngày mai không có lớp đâu!” Thi Sơn Thanh hôn lên vành tai Long Ngọ, mang theo ý dụ dỗ.
Cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt dính lên tai, Long Ngọ nhịn không được mà bấm đầu ngón tay, sau đó trấn định nói: “Ừ, bọn mình sẽ về thăm bố mẹ tớ.”
“A Ngọ, cậu thay đổi rồi!” Thi Sơn Thanh lập tức tủi thân, trách móc, “Trước đây cậu sẽ không nói lảng sang chuyện khác đâu.”
“…”
Cậu cũng thay đổi mà. Long Ngọ nhìn Thi Sơn Thanh trong chiếc gương đối diện với khuôn mặt không cảm xúc, yên lặng nghĩ thầm.
Rốt cuộc Long Ngọ cũng không thể so với Thi Sơn Thanh, cậu chẳng những dùng khuôn mặt để dụ Long Ngọ, còn làm nũng vờ ngây thơ nữa. Đạo hạnh của Long Ngọ mặt đơ kém xa cậu nhiều, nên đành để cậu được như ý.
Ngày hôm sau, đến chiều hai người mới đi thăm Trần Tú và Long Hoành. Lúc ra cửa, biểu tình của Long Ngọ nhìn không được tốt lắm, khuôn mặt vốn không cười nay càng lạnh tanh.
“A Ngọ, đừng giận mà!” Thi Sơn Thanh đi theo sau giải thích.
Đêm qua Long Ngọ đã đặt đồng hồ báo thức, định dậy sớm để về nhà. Kết quả Thi Sơn Thanh thấy cô ngủ ngon quá liền tắt đồng hồ báo thức luôn, khiến đến chiều hai người mới ra khỏi cửa.
“Đâu có!” Long Ngọ cao giọng, hiển nhiên rất khó chịu.
Thi Sơn Thanh tủi tủi thân thân đi theo phía sau, “Tớ chỉ muốn A Ngọ ngủ nhiều hơn chút, đâu, đâu có nghĩđến những điều khác.”
Long Ngọ không nói lại, không thể phản bác cậu, chỉ đành bước thật mạnh chân để phát tiết cảm xúc.
Cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đến khi vào gara, Long Ngọ đã bình tĩnh lại. Lúc cô xoay người đã khôi phục dáng vẻ vốn có, bảo Thi Sơn Thanh lên xe.
“A Ngọ, xin lỗi nha.” Thi Sơn Thanh nhìn Long Ngọ với vẻ tội nghiệp, còn thiếu mỗi rơi nước mắt.
Thở dài, Long Ngọ mở cửa xe, ngồi bên ghế phụ.
Thi Sơn Thanh vòng qua bên kia rồi lên xe, nhưng không lập tức khởi động, mà vẫn nhìn Long Ngọ.
“Lái đi, về sau đừng tắt đồng hồ báo thức của tớ.” Long Ngọ vươn tay nắm lấy tay của Thi Sơn Thanh rồi nói, “Tớ dậy được, đừng sợ mất giấc ngủ của tớ.”
Thật ra chính Long Ngọ cũng không ngờ mình lại không có phản ứng, ngay cả đồng hồ báo thức sinh lý cũng mất đi hiệu lực. Có lẽ tối qua quá lộn xộn, quá mất sức, Long Ngọ nghĩ gì mà đến cả sau cổ cũng dần hiện lên màu đỏ nhạt.
Trần Tú đã hơn một tháng chưa gặp Long Ngọ, đúng lúc bây giờ có hai ngày nghỉ, liền muốn Long Ngọ về thăm nhà. Đến khi bà ấy nghe được tiếng mở cửa, thì lập tức đứng dậy khỏi sô pha rồi đi ra cửa.
“Tiểu Ngọ?” Trần Tú chần chờ một giây.
“Mẹ.”
“Cháu chào cô.”
“Tiểu Thi cũng đến à, mau ngồi đi.” Trần Tú lấy lại tinh thần, cười nhiệt tình với Thi Sơn Thanh, sau đó lại gọi Long Hoành trong phòng bếp, “Ông Long mau ra đây đi, con gái và Tiểu Thi về rồi này!”
Long Hoành lau khô bàn tay ướt sủng, chưa kịp cởi tạp dề đã đi ra. Ông ấy thấy Thi Sơn Thanh đầu tiên liền nở nụ cười dễ gần, đến khi thấy Long Ngọ thì sửng sốt.
“Tiểu Ngọđể tóc dài à? Nhìn đẹp lắm.” Long Hoành nói thật lòng.
Bọn họ là cha mẹ, nên không hề hy vọng con gái cứ bị người ta nhận nhầm là đàn ông. Hơn nữa trong cuộc sống bình thường, Long Ngọ cũng luôn tỏ ra mạnh mẽ nên khiến con bé trông như một người đàn ông thực thụ vậy.
“À, đang để dài ạ.” Long Ngọ sờ sờ tóc mình rồi nói.
Trần Tú nhìn chằm chằm vào tóc Long Ngọ nửa ngày mới nói: “Tiểu Ngọ này, kỹ thuật buộc tóc của con tốt hơn nhiều rồi đấy, biết buộc hơn trước đây!”
Quả nhiên đã lớn rồi. Trần Tú vẫn còn nhớ rõ tấm hình trong cuốn album bị mất, khi ấy tiểu khu đang làm hoạt động gì đó, vừa vặn chụp trúng Long Ngọ.
Sau này người đó có đưa ảnh chụp cho Trần Tú vừa mới trở về sau chuyến công tác mười mấy ngày xem, bà ấy thiếu chút nữa thì bật khóc.
Trong tấm hình đó tóc Long Ngọ chẳng khác gì cái ổ gà, trên đầu còn kẹp đầy cài tóc mà bà ấy mua cho Long Ngọ từ trước. Cô còn mặc bộ đồ thiệt rộng, trông chẳng khác gì đứa trẻ lang thang, chỉ khác là sạch sẽ hơn mà thôi.
“Này ấy ạ?” Long Ngọ chỉ lên đầu mình, lại nhìn về phía Thi Sơn Thanh “Là Thanh Thanh buộc cho con.”
Thanh Thanh… Người trẻ tuổi ấy mà, thật đúng là buồn nôn! Long Hoành bên cạnh cảm thán.
“Tiểu Thi buộc hả?” Trần Tú bỗng hiểu ra, nhưng không quá giật mình. Dù sao thì tay bà ấy cũng vụng, vẫn luôn là Long Hoành săn sóc cho bà ấy. Có điều bà ấy vẫn tốt hơn Long Ngọ chán, biết làm đẹp cho mình, còn Long Ngọ thì đến cả buộc tóc cũng không biết làm.
Trần Tú đánh giá Long Ngọ từ trên xuống dưới xong thì cười nói: “Quần áo cũng là Tiểu Thi mua à?”
“Dạ.” Long Ngọ thành thật gật đầu.
Long Hoành ở bên cạnh liền nói với Thi Sơn Thanh: “Làm phiền Tiểu Thi chăm sóc Tiểu Ngọ nhà cô chú rồi. Con béít để tâm đến mặt này, cháu đảm đương hộ nó nhé.”
“Chắc chắn rồi ạ, cháu sẵn lòng mà.” Thi Sơn Thanh lắc đầu. Tuy cậu đang nói cho Long Hoành nghe, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Long Ngọ đang nói chuyện với Trần Tú.
Long Hoành thấy cậu như thế thì cũng thả lỏng tâm tư hơn phân nửa, ánh mắt sẽ không biết gạt người. Thi Sơn Thanh cũng giống ông ấy năm đó, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho người mình thích. Năm đó ông ấy vẫn chưa biết làm gì, chưa nói đến thêu thùa may vá, ngay cả cơm cũng chưa bao giờ tự nấu. Sau đó còn không phải cái gì cũng muốn học sao, chỉ vì hai mẹ con bà ấy.
“Các con ngồi xem tivi đi, đồăn phải mất một lúc nữa.” Long Hoành xoay người đi vào bếp.
Thi Sơn Thanh thấy thế, liền nói với Long Hoành trước mặt: “Chúơi, để cháu phụ.”
“Không cần, không cần đâu. Cháu cứở phòng khách làđược.” Tuy Long Hoành nói như vậy nhưng vẫn để Thi Sơn Thanh vào.
Thi Sơn Thanh nhìn lướt qua phòng bếp, sau đó ngồi xuống phụ rửa thức ăn.
“Cháu với Tiểu Ngọ vẫn tốt chứ?” Long Hoành thử hỏi, “Tiểu Ngọít khi thể hiện tình cảm của mình ra, nhưng trong lòng con bé biết hết đấy.”
Thi Sơn Thanh nhặt rau, gật đầu nghiêm túc nói: “Cháu biết ạ.”